Suất kỳ tung bay, tù và vang lên, mấy vạn đại quân bên ngoài Thương Châu thành rốt cục bắt đầu triệt lui.
Vô luận là Kỳ Lân quân đoàn của Đàm Hoành Đạt, hay là tổng chỉ huy Trình Anh Hào của Trình gia, đều là lão tướng kinh nghiệm sa trường.
Dưới sự chỉ huy của bọn họ, mặc dù đại quân đang triệt lui về phía sau, nhưng đội hình cực kỳ nghiêm mật chu đáo, tùy thời đều có đủ thực lực phản thân trả lại một kích.
Có được binh môn tướng sĩ chỉ huy đắc tâm như thế, có thể thấy được hai tên đại tướng đều là danh bất hư truyền.
“Chủ công, cho mạt tướng ra ngoài, Thiết Huyết quân nhất định sẽ đem đầu người của Đàm Hoành Đạt bọn hắn mang về.”
Đứng bên người Hứa Hải Phong, Hứa Lịch Hổ cao giọng thỉnh chiến, nguyện vọng của hắn lập tức mang tới một trận ủng hộ hoan hô. Những Thiết Huyết quân sĩ gần bên, đều mang theo ánh mắt kỳ vọng nhìn chủ công bọn họ.
Thần sắc Hứa Hải Phong không thay đổi, hắn nhìn về phía trước, đột nhiên cười nói: “Nhị Hổ.”
“Tại…” Hứa Lịch Hổ quát lớn.
Tuy hắn đã sớm thay danh đổi họ, nhưng Hứa Hải Phong vẫn thân mật gọi hắn là Nhị Hổ, điểm này trong số tướng lãnh đông đảo dưới trướng Hứa Hải Phong, chứng thật là một đặc lệ chưa từng có.
“Ngươi có mấy thành nắm chắc.” Hứa Hải Phong cười hỏi.
“Mười thành.”
“Mười thành?” Hứa Hải Phong kinh ngạc nhìn qua, mặc dù Nhị Hổ lấy dũng vũ nổi tiếng ba quân, nhưng hắn tuyệt đối không phải là một kẻ lỗ mãng vô tri, ngu ngốc không hiểu chuyện.
Nếu hắn thật là người như vậy, cho dù Hứa Hải Phong có thưởng thức hắn, cũng quyết không dám đem vị trí đứng đầu nhất quân giao cho hắn.
Nhưng lời nói của hắn hôm nay, lại có vẻ có chút quá mức.
“Không sai, chỉ cần Trương thống lĩnh có thể phối hợp, toàn quân chúng ta có thể phóng ra, tuy toàn diệt cũng khó khăn, nhưng thủ thắng cũng là chín mười.” Ánh mắt Hứa Lịch Hổ mang theo luồng ngo ngoe dục động thấm mùi máu tươi, đối với đám người phương nam này, hắn đúng là hận thấu xương.
Hứa Hải Phong có chút cười khổ, nếu Thiên Ưng quân đoàn đúng là có thể vứt bỏ hết thảy, toàn lực phối hợp, dưới thế cục hôm nay, thủ thắng quả thật không khó.
Nhưng một trong năm đại quân đoàn ngày trước của Đại Hán, lúc đối mặt với truyền nhân duy nhất của Lưu gia huyết mạch, có thể phát huy ra bao nhiêu lực chiến đấu, điểm này dù là Hứa Hải Phong cũng không có chút tin tưởng.
Đương nhiên, những lời này vạn vạn cũng không thể nói ra miệng, trái ngược, hắn còn phải biểu hiện ra bộ dáng tín nhiệm Thiên Ưng quân đoàn mới là chính lý.
“Nói bậy.” Hứa Hải Phong đột nhiên nghiêm mặt, nói: “Ai nói cho ngươi, phải giao thủ cùng bọn hắn?”
Hứa Lịch Hổ ngẩn ra, gãi đầu, cười hắc hắc nói: “Chủ công, là do bọn hắn đánh tới cửa, chúng ta cũng không thể vươn đầu cho bọn họ chém đâu.”
Hứa Hải Phong bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên quay đầu hỏi: “Tằng đại nhân, ngươi xem coi thế nào?”
Hứa Lịch Hổ quay đầu nhìn lại, một gã thư sinh đang bước nhanh đi lên đầu thành, chính là Thương Châu thành tân nhậm tri phủ Tằng Khắc Vi.
Tằng Khắc Vi tiến lên trước ba bước, thần sắc của hắn hơi có vẻ do dự, nhưng chỉ là trong thoáng chốc, hắn liền hướng Hứa Hải Phong quỳ xuống.
“Tằng đại nhân xin đứng lên.”
Hứa Hải Phong đưa tay phất nhẹ, Tằng Khắc Vi cũng không quỳ được nữa, hắn không thể tự chủ liền đứng lên.
“Chủ công.” Tằng Khắc Vi ngẩng đầu nhìn Hứa Hải Phong, trầm giọng nói: “Dù sao Lưu Chính Khải cũng là thái tử Đại Hán.”
Hứa Hải Phong chỉ gật nhẹ đầu, nhấc chân đi tới trước, nhìn đại quân đang dần dần đi xa.
Tằng Khắc Vi đột nhiên tiến lên mấy bước, đi tới bên người Hứa Hải Phong, dùng thanh âm cực kỳ trầm thấp nói: “Chủ công, bất cứ kẻ nào cũng có thể động thủ, duy nhất có ngài là không thể.”
Hứa Hải Phong ngoài ý muốn quay đầu lại, nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên cất tiếng cười to nói: “Được, Khắc Vi, ngày sau có hứng thú theo ta thượng kinh.”
Ánh mắt Tằng Khắc Vi khẽ dao động, nhưng vẫn còn có chút do dự.
Hứa Hải Phong lập tức hiểu rõ ràng, biết hắn đang ngại với di ngôn của phụ thân, không dám lập tức đáp ứng, chẳng qua nếu hắn đã có tâm nguyện này, vậy thay đổi phương pháp, chắc chắn sẽ xong.
“Chủ công, Trương thống lĩnh tới.”
Hứa Lịch Hổ đột nhiên cao giọng quát.
Hứa Hải Phong thuận miệng lên tiếng, nhìn Tằng Khắc Vi nói: “Ngươi đi chuẩn bị một chút, ngày sau tích độn thêm nhiều lương thảo, dược vật, trong vòng một năm, ta có tác dụng.”
Tằng Khắc Vi khom người cung kính nói: “Dạ.” Nhưng trong lòng hắn lại nổi lên một trận rét lạnh, lương thảo, dược vật, lại muốn khai chiến sao? Chỉ là mục tiêu lần này không biết là ai, Trình gia, hoặc là Kỳ Lân quân đoàn?
“Trương thống lĩnh.”
Trong tứ đại quân đoàn dưới trướng Hứa Hải Phong hôm nay, cũng chỉ có Trương Tấn Trung đã có tuổi tác ngoài năm mươi, nên nhìn thấy hắn, Hứa Hải Phong trên mặt vẫn còn duy trì một vẻ tươi cười tôn kính.
“Chủ công thần tốc, mạt tướng kính phục.” Trương Tấn Trung đột nhiên đứng thẳng thân hình, lại thay đổi thái độ bình thường thi lễ thật sâu, mặc cho ai cũng cảm giác được ý thành khẩn trong câu nói của hắn: “Bắc phạt Hung Nô, lập công nghiệp bất hủ, mạt tướng có thể truy tùy chủ công, cuộc đời này đã không tiếc.”
Dù với định lực của Hứa Hải Phong, cũng sinh ra một tia cảm khái ngoài ý muốn tận đáy lòng.
Tiêu diệt Hung Nô, nghĩ không ra công phong vĩ tích này lại mang đến tiền lời lớn hơn mình tưởng tượng thật nhiều a.
“Đúng vậy, chủ công, ngài làm sao có thể trở về nhanh như vậy?”
Không cần nhìn, có thể hỏi ra lời không chút kiêng nể như vậy, cũng chỉ Hứa Lịch Hổ mới có khả năng.
Cũng may Hứa Hải Phong biết rõ tính tình của hắn, đối với việc này cũng đã không thấy quái lạ.
Muốn nói hắn làm sao kịp về tới, đúng thật là một phen vất vả khóc không ra nước mắt.
Từ sau khi nhận được tin tức của Hầu Hài, Tương Khổng Minh không còn cố kỵ, dùng vương bài lớn nhất trong tay – nhiệt khí cầu.
Ở trong một ngày, đã dẹp xuông vương thành của Hung Nô nhân – Tây Kinh thành.
Phần chiến quả này, tuyệt đối khoáng tuyệt cổ kim, khoáng cổ tuyệt luân.
Chiến cuộc đã định, Tương Khổng Minh lập tức suất lĩnh đại quân về nam, về phần chiến lợi phẩm tại bắc cương, dựa theo lời của hắn, trước hết đặt trong tay các tộc vài ngày, ngày sau để bọn họ phun ra gấp bội là được.
Về phần Hứa Hải Phong, lại càng thêm khổ cực vạn phần.
Vừa rời đi đại doanh, hắn liền bỏ áo giáp, mang theo Ô Vân.
Một người một ngựa, vượt qua ngàn núi vạn sông, rốt cục ở ngay trước mắt quan trọng, chạy tới Thương Châu thành.
Trong đoạn đường xa thẳm này, hắn cũng thật là không hề ngủ, toàn lực chạy đi.
Nếu không phải hắn cưỡi bảo mã lương câu thiên hạ vô song như Ô Vân, nếu bản thân hắn không đạt tới tông sư cảnh giới, hắn đừng mơ tưởng hôm nay kịp chạy tới nơi đây.
Chẳng qua hiểu là như thế, lúc này hắn cũng đã uể oải muốn chết, thầm nghĩ hảo hảo nằm xuống ngủ một hồi.
Đương nhiên nguyện vọng này thật khó thực hiện.
Hắn đã đi tới Thương Châu thành, có chút việc khẳng định miễn không xong, trước khi giải quyết những việc quan trọng kia, hắn vốn không có thời gian nghỉ ngơi.
Nghĩ muốn đạt được quyền lực lớn thế nào, thì phải đầu nhập tinh lực lớn ra sao, những lời này quả thật không hề sai.
Đang lúc hắn đang cảm khái ngàn vạn, một gã tiểu binh vội vã chạy tới, lập tức quỳ xuống, cao giọng nói: “Lộ lão tướng quân thỉnh chủ công gặp mặt.”
Hứa Hải Phong ngẩn ra, Hứa Lịch Hổ nhanh miệng thẳng thắn, lập tức đem chuyện lão tướng quân tự thân phó ước gặp hiểm, cùng việc Lưu Chính Khải hèn hạ đầu độc, cố gắng thêm mắm dặm muối nói một lần.
Đôi mày Hứa Hải Phong gắt gao nhíu lại, đám người Lưu Chính Khải lại đi làm ra việc ngu ngốc như thế này sao? Trừ phi bọn họ đều là một đám heo lừa.
Mà lấy lịch duyệt cùng kiến thức của lão tướng quân Lộ Đỉnh Thịnh, không ngờ lại không hề phát hiện, vậy là một chuyện càng thêm không thể tưởng tượng.
Chẳng qua vấn đề này nếu hỏi Nhị Hổ, vốn giống như hỏi kẻ mù.
Hứa Hải Phong quay đầu như cố ý vô ý nhìn về phía Trương Tấn Trung cùng Tằng Khắc Vi, chỉ thấy bọn họ nhìn mình nhẹ nhàng lắc đầu, lập tức trong lòng sáng tỏ, âm thầm than thở, hay cho một khổ nhục kế, hay cho một Lộ Đỉnh Thịnh a.
Đoàn người đi tới chỗ ở của lão tướng quân, sau khi thi lễ, ánh mắt của lão tướng quân lướt qua trên mặt mọi người.
Mọi người hiểu ý lần lượt cáo lui, dù là trong lòng Hứa Lịch Hổ không cam tâm, nhưng cũng hai ba bước lại quay đầu nhìn lại nhưng cũng rời đi.
“Lão tướng quân, đa tạ.” Vừa nhìn thấy mọi người đã đi hết, Hứa Hải Phong rất trực tiếp nói.
Cùng người tuổi già thành tinh nói chuyện với nhau, có thể đánh động lòng người nhất, thường thường chính là lời nói trực tiếp như thế.
Lộ Đỉnh Thịnh cười khổ một tiếng, nói: “Lão hủ trước tiên chúc mừng chủ công kỳ khai đắc thắng, giúp cho Đại Hán ta trừ bỏ cây gai trong mắt, cây châm trong thịt từ nay về sau.”
Hứa Hải Phong mỉm cười, biết lão tướng quân trước tiên khen ngợi mình như vậy, tự nhiên là sẽ có mục đích khác.
Quả nhiên, Lộ Đỉnh Thịnh ho khan một tiếng, nói: “Chủ công, xin hỏi ngày sau đối đãi phương nam, có tính toán gì không?”
Hứa Hải Phong nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Thuận sống nghịch vong.”
Trong lòng Lộ Đỉnh Thịnh rùng mình, bốn chữ thật bá đạo. Hắn thở dài, từng người luôn thay đổi, mà dù là Hứa Hải Phong cũng giống nhau, chẳng qua hắn của hôm nay quả thực có đủ thực lực như vậy.
“Chủ công, Trình gia tại phương nam, dù sao đã tồn tại nhiều năm, thâm căn cố đế, nếu vọng động đao binh, sợ là ngày tháng kéo dài, không phải phúc của thiên hạ thương sinh.” Lộ Đỉnh Thịnh trầm ngâm chốc lát, từng lời từng câu nói ra.
Hứa Hải Phong mỉm cười, như đã sớm đoán được ý tứ của lão tướng quân, hắn nhẹ giọng hỏi: “Vậy ý của lão tướng quân ra sao?”
Trong lòng Lộ Đỉnh Thịnh như đánh trống, chẳng qua chuyện tới nước này, đã như mũi tên cài lên dây, không phát không được. Hắn cắn răng, nặng nề nói: “Thu Trình gia, trục Kỳ Lân.”( trục xuất)
“Trục Kỳ Lân?” Thanh âm Hứa Hải Phong càng trầm thấp: “Không phải diệt Kỳ Lân sao?”
“Không thể.”
“Vì sao?”
“Phương nam, sĩ tử đông đảo, vô luận người nghèo hay giàu, trong lòng đều ghi nhớ chủ cũ.” Lộ Đỉnh Thịnh thở ra một hơi, nói: “Nếu chủ công thi hành nhân đức chính sách, sẽ dễ dàng thu lấy trái tim của thiên hạ sĩ tử, nếu thi hành chính sách bạo lệ, sẽ làm cho thiên hạ sĩ tử, dù có lòng đầu hiệu, cũng phải cố kỵ tiếng mắng sau lưng, không dám đến đây.”
Thần quang trong mắt Hứa Hải Phong chợt lóe, trầm ngâm không nói, một lúc lâu sau hắn rốt cục đứng lên, nói: “Lão tướng quân hãy cứ nghỉ ngơi, Hứa mỗ tự có ước định.”
Lộ Đỉnh Thịnh thở dài thật sâu, đang muốn khuyên nữa, đột nhiên nghe được ngoài cửa có người hô to: “Chủ công, người của Trình gia đến đây, thỉnh gặp chủ công.”
Hai người trong phòng đồng thời ngẩn ra, ánh mắt không tự chủ được liền có vẻ cổ quái.
@by txiuqw4