Quyển 1 - Chương 90: Ta là cụ tổ Tô nhà ngươi!
Chuyện cơ mật quan trọng liên quan đến an nguy của quốc gia à? Có nghiêm trọng tới mức đó không? Tiểu Lâm tử cầm thư mật, cảm thấy hơi nghi hoặc, bóng dáng chạy biến như bị ma đuổi của Thiển Ức cũng khiến gã không hiểu ra sao. Lá thư này, có nên giao cho Hoàng thượng không? Một cung nữ thì có thể có chuyện gì quan trọng cần bẩm báo được chứ? Có điều, nếu thật sự chậm trễ chuyện cơ mật quan trọng, thì không phải gã sẽ thảm rồi sao?!
Vừa cúi đầu suy nghĩ vừa bước vào phòng, cuối cùng, gã chợt nhớ tới bộ dạng luôn luôn lưu manh của Tô Cẩm Bình, khóe miệng run lên vài cái, thôi đi thôi đi, cô nàng lúc nào cũng như thần kinh kia thì có chuyện gì quan trọng muốn bẩm báo với Hoàng thượng được chứ? Nếu có thật thì mới là quái lạ ấy! Nhưng mà...
Ôi, rốt cuộc là nên giao hay không đây? Thôi thôi, cứ giao cho Hoàng thượng đi, đến lúc đó ngài có muốn phạt thì cũng không phải là phạt mình, gã chỉ là người truyền tin, cùng lắm sẽ bị Hoàng thượng mắng vài câu thôi.
Đúng lúc này, Hoàng Phủ Dạ đột nhiên bước ra, thấy trên tay gã cầm thư, bộ dạng thì rối rối rắm rắm, trong lòng hơi tò mò liền cất tiếng cười nói: “Tiểu Lâm tử công công, ngươi cầm cái gì đó, có thể đưa bản vương xem không?”
“Vương gia, thứ này...” Tiểu Lâm tử do dự, có thể để vương gia xem không?
Nhìn gã do do dự dự như vậy, Hoàng Phủ Dạ lại càng hiếu kỳ: “Sao hả? Không phải là cung nữ nào viết thư tình cho Tiểu Lâm tử công công đấy chứ?” Thật ra bây giờ hắn còn có chuyện quan trọng phải làm, nhưng hiếm khi thấy Tiểu Lâm tử xuất hiện vẻ mặt này, nên mới cảm thấy đặc biệt hứng thú thôi.
Hắn vừa dứt lời, mặt Tiểu Lâm tử trắng bệch, ai mà không biết ở trong cung này, chuyện thái giám với cung nữ qua lại là tội chết chứ, nếu bị vướng vào tội danh này, thì gã còn đường sống nữa hay sao? “Vương gia, ngài đừng trêu ghẹo nô tài mà. Đây là lá thư do thị tỳ của Tô Cẩm Bình kia vừa đưa tói, nói là có chuyện cơ mật quan trọng liên quan đến sự an nguy của quốc gia, muốn bẩm báo gấp với Hoàng thượng. Nô tài còn đan nghĩ xem có nên giao nó cho Hoàng thượng hay không ạ!”
Hoàng Phủ Dạ nghe vậy, lông mày nhảy dựng lên, tiểu Cẩm Cẩm viết à?! Hắn vội nói: “Cứ đưa cho bản vương xem trước xem!”
Tiểu Lâm tử nghĩ, bình thường Hoàng thượng có chuyện gì cũng không hề kiêng dè Dạ vương điện hạ, nếu thật sự có chuyện lớn gì, thì cứ để Dạ vương điện hạ xem trước một chút cũng tốt, vì thế gã liền giao lá thư kia ra.
Mở lá thư ra, lọt vào trong mắt hắn là từng hàng từng hàng chữ gọn gàng như thêu hoa khiến hắn hơi nghi hoặc, tiểu Cẩm Cẩm có thể viết được những nét chữ nho nhã dịu dàng thế này sao? Rất đáng nghi! Nhưng, khi đôi mắt hoa đào màu tím nhạt nhanh chóng lướt qua nội dung trong lá thư, khóe miệng không ngừng run lên, từng sọc từng sọc đen thi nhau chảy thẳng xuống sau gáy, gan tiểu Cẩm Cẩm có phải là hơi to quá rồi không? Nếu để Hoàng huynh nhìn thấy lá thư này, thì e rằng chết mười lần còn không đủ!
Xem xong, hắn vội vàng gấp lá thứ lại cẩn thận, cất vào phong thư rồi nói với Tiểu Lâm tử: “Tiểu Lâm tử, bản vương khuyến cáo ngươi, tuyệt đối không cần phải đưa phong thư này cho Hoàng huynh xem, nếu không, ngay cả ngươi cũng không tránh khỏi bị phạt trượng đâu!”
“Hả? Nghiêm trọng thế sao?” Gã đi theo Hoàng thượng bao nhiêu năm, nhưng số lần bị phạt trượng chỉ đếm đến năm đầu ngón tay, rốt cuộc Tô Cẩm Bình kia viết cái gì mà liên lụy đến mức gã cũng bị đánh chứ? Bỗng nhiên, gã run run khóe miệng, hỏi: “Vương gia, chẳng lẽ ở trong thư Tô Cẩm Bình tố cáo gì đó về nô tài sao?”
“Ha ha ha...” Tiếng cười sang sảng vang lên từ miệng hắn, “Tiểu Lâm tử, ngươi lo lắng quá rồi, chuyện này không liên quan đến ngươi nhiều lắm đâu! Được rồi, tốt nhất là ngươi nên xử lý lá thư này đi, bản vương còn có việc quan trọng, đi trước!”
Nói xong, hắn phe phẩy cây quạt vàng, nhẹ nhàng bước đi, sải từng bước nhàn hạ như đi giữa sân vắng, chẳng bao lâu đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Tiểu Lâm tử nghe thấy vậy thì dù thế nào cũng không dám giao lá thư này cho Hoàng thượng nữa, vội vàng nhét lá thư vào trong tay áo, rồi bước vào Ngự thư phòng hầu hạ Hoàng thượng. Khi gã bước vào, giọng nói băng lạnh của Hoàng Phủ Hoài Hàn lập tức truyền đến: “Vừa rồi ngươi và Dạ vương nói gì ở bên ngoài?” Hắn vẫn cúi đầu xử lý việc công, làm như lơ đãng cất tiếng hỏi. Tuy hắn không nghe rõ nội dung câu chuyện, nhưng tiếng cười của Dạ lại nghe được rõ ràng rành mạch.
“Dạ? Chuyện này... chuyện này...” Tiểu Lâm tử hơi do dự, có nên nói không? Nếu thực sự đưa lá thư này ra, lại bị phạt trượng đúng như Dạ vương điện hạ nói thì làm sao bây giờ? Nhưng nếu không nói không phải sẽ phạm tội khi quân sao? Tội này là tội mất đầu đấy!
Đang do dự, đế vương lạnh lùng bỗng ngẩng đầu, trên khuôn mặt không có chút cảm xúc nào, chỉ hỏi: “Sao hả? Có chuyện gì không muốn nói cho trẫm sao?”
Tiểu Lâm tử sợ đến mềm chân, quỳ xuống đáp: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết, dù gan nô tài có to bằng trời thì cũng không dám lừa Hoàng thượng ạ!” Gã vừa quỳ xuống, phong thư màu trắng trong tay áo liền lộ ra một góc.
Ánh mắt tím đậm quét qua lá thư kia, đặt cây bút trong tay xuống, lạnh giọng nói: “Trình thứ gì đó trong tay áo ngươi lên đây!”
“Vâng!” Dù sợ hãi, nhưng Tiểu Lâm tử vẫn ngoan ngoãn trình lá thư giấu trong tay áo lên, người nặng như treo mười lăm thùng nước, lảo đà lảo đảo, khiến gã vô cùng sợ hãi, sẽ không bị phạt trượng thật chứ?
Hoàng Phủ Hoài Hàn nhận lấy lá thư kia, vừa mở vừa nghiêm mặt hỏi: “Là của ai?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, là Tô Cẩm Bình sai thị tỳ của nàng đưa tới, nói là có chuyện cơ mật quan trọng liên quan đến an nguy của quốc gia muốn bẩm báo với ngài, nô tài không biết thật giả thé nào, nên chưa dám trình cho ngài ạ!” Tiểu Lâm tử cúi người đáp, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Chuyện liên quan đến an nguy của quốc gia? Nếu hắn tính không nhầm, thì đêm nay sẽ là thời điểm mà lão già Tô Niệm Hoa kia động thủ, chẳng lẽ Tô Cẩm Bình đã biết trước hành động của lão, nên xuất phát từ sự trung thành với quốc gia, mới tới mật báo cho mình sao? Suy tính theo thời điểm hiện nay cùng với lời nói của người phụ nữ kia, thì cách giải thích hợp lý nhất có lẽ là như vậy. Nhưng mà... có thể là lý do đó sao? Trong lúc suy nghĩ, thì lá thư đó đã bị hắn mở ra...
Trong khoảnh khắc hắn mở lá thư, Tiểu Lâm tử liền đứng bên cạnh lén lút quan sát sắc mặt của hắn, chỉ thấy --- khuôn mặt tuấn tú vô song của vị Hoàng đế nào đó từ không hề thay đổi, đến gân xanh ở thái dương nảy lên vài cái, rồi sắc mặt xanh mét, sau đó dần dần chuyển sang màu lam, cuối cùng là biến thành màu tím đậm, đủ mọi màu sắc vô cùng đẹp đẽ! Cuối cùng, sắc mặt hắn biến thành đen thui, gân xanh trên tay cũng như muốn bật nảy lên, đập mạnh một cái xuống bàn, nghiến răng nói: “Hay cho Tô Cẩm Bình ngươi, trẫm thấy ngươi không muốn sống nữa rồi!”
Bộ dạng này khiến Tiểu Lâm tử vô cùng sợ hãi, lén lút đọc trồm tờ giấy đang bị bàn tay Hoàng thượng đè xuống kia, chữ nhỏ hoa mỹ, văn vẻ rõ ràng:
--- “Hàn cặn bã, bà đây cảnh cáo ngươi. Ngươi lập tức trả tiền công lại cho bà! Thánh nhân có câu, đoạt tiền của người khác, là cầm thú! Có tiền mà còn cướp tiền của người khác, thì không bằng cầm thú!
Vậy mà ngươi lại cướp tiền của ta, ngươi nói xem, là ngươi không bằng cầm thú, hay là cầm thú còn kiên cường hơn ngươi?! Được rồi, ta cũng không nói mấy đạo lý vĩ đại này với ngươi nữa, dù sao thì cái đầu heo của ngươi cũng không có khả năng hiểu được, nói với ngươi chẳng khác nào đàn gảy tai trâu. Tóm lại, tốt nhất là ngươi lập tức trả lại tiền cho ta, nếu không, ta sẽ nguyền rủa ngươi nước mất nhà tan, vạn năm không ‘lên’ được!
Có điều, nhìn bộ dạng ngươi cũng không giống người có thể ‘lên’ được, bảo sao đã lớn tuổi thế rồi cũng chưa có phi tử nào sinh con cho ngươi. Được rồi, ta cũng không nói nhiều lời vô nghĩa nữa, nếu ngươi biết điều, thì ngoan ngoãn mà giao tiền của bà ra đây, bà còn có thể để cho ngươi toàn thây!”
Ở chỗ ký tên là mấy chữ rất to rõ ràng: “Cụ tổ Tô nhà ngươi!”
Đọc lén đến chữ cuối cùng, Tiểu Lâm tử cảm giác như đũng quần mình cũng ướt. Ông trời ơi, có ai có thể nói cho gã biết vì sao trên đời này lại có người đòi tiền đến không muốn sống như thế được không? Gã biết là Hoàng thượng không dễ dàng buông tha cho Tô Cẩm Bình, thì ra là trừ bạc của nàng. Có điều, cô gái này lại còn dám viết một lá thư cảnh cáo như vậy gửi cho Hoàng thượng, ông nội Tô sao? Chẳng lẽ nàng thật sự chê mạng quá dài? Đây là chuyện cơ mật quan trọng liên quan đến an nguy của Quốc gia sao?
Gân xanh trên thái dương vị Hoàng đế nào đó không ngừng nhảy lên, từng đợt tia sáng lạnh hiện lên trong tròng mắt, chờ giải quyết xong chuyện đêm nay, hắn không thể không làm thịt cô nàng kia! Cụ tổ Tô à?! Hắn hung hăng nghiến răng nghiến lợi, đến mức suýt gãy cả một chiếc răng trắng ngà!
...
“Tiểu thư, chúng ta gửi thứ đó cho Hoàng thượng, thật sự sẽ không có chuyện gì sao?” Sau khi trở về, Thiển Ức thấy Tô Cẩm Bình đang cầm một quyển sách tập luyện công, liền rất lo lắng lên tiếng hỏi. Cô thật sự rất sợ hãi, nội dung trong thư đã đủ tội chết rồi, cuối cùng ký tên còn thêm một câu ông nội Tô nữa!
Tô Cẩm Bình dừng lại, quay sang, vẻ mắt rất không kiên nhẫn nhìn cô: “Dù có chuyện gì thì bà đây cũng không sợ. Ta chỉ nói suy nghĩ trong lòng mình ra, muốn thu hồi số bạc thuộc về mình thôi!”
Khóe miệng cô thị tỳ nào đó co rút, nhủ thầm trong lòng: “Nhưng mà tiểu thư à, muốn thu hồi bạc của mình, thì cần phải lặp đi lặp lại chuyện Hoàng thượng không “lên” được ở trong thư sao? Làm thế không phải là muốn chết à?”
Tô Cẩm Bình lập tức nhếch môi cười lạnh: “Ông đây ở trong cung đã phải chịu đủ áp bức bực bội của hắn rồi, khó khăn lắm mới hết khổ sở, vậy mà hắn lại dám quịt bạc của ông. Mẹ nhà hắn, cùng lắm thì đồng quy vu tận chứ làm sao! Bà không sống tử tế thì mẹ kiếp đừng có ai mong sống được tử tế!”
Thiển Ức há hốc mồm thở dốc, cuối cùng không dám nói thêm gì, cũng đứng yên không nhúc nhích ở bên cạnh, không dám phát ra chút tiếng động nào. Tô Cẩm Bình lại tiếp tục luyện công, thầm cảm thấy hơi kỳ quái, theo cá tính của tên cẩu hoàng đế kia, thì hiện giờ hẳn là phải nổi trận lôi đình sai người tới bắt nàng, hoặc là đột nhiên lương tâm trỗi dậy trả bạc lại cho nàng chứ. Nhưng chờ lâu như vậy cũng không có tin tức gì truyền tới, không phải tên kia bị nàng chọc cho tức giận đến mức quy tiên luôn rồi chứ?!
Nghĩ vậy, trong lòng nàng thoải mái sung sướng đến lạ kỳ, nàng làm thế này có tính là trừ hại cho thế giới không?
Toàn bộ việc này cũng rơi vào tai Bách Lý Kinh Hồng, hắn vốn sai ám vệ thủ hạ của mình thay phiên bảo vệ nàng, lúc ấy Tô Cẩm Bình ở trong phòng nói to như vậy, muốn không nghe thấy cũng khó.
Sau gáy Diệt chảy xuống một giọt mồ hôi cực đại, khi bẩm báo lại chuyện này với điện hạ, miệng hắn ta còn không ngừng run lên, chỉ là một trăm lượng bạc thôi, vậy mà có thể khiến nàng chán sống đến nước này, thật sự khiến người ta không nhìn nổi! Nói xong, thấy sắc mặt điện hạ nhà mình vẫn thờ ơ không chút phản ứng, hắn ta không nhịn được mới lên tiếng hỏi: “Điện hạ, một người con gái như vậy có thể làm đương gia chủ mẫu của chúng ta sao?” Không phóng khoáng như thế làm gì có chút khí thế nào của bậc mẫu nghi thiên hạ chứ?!
Ai ngờ, vừa nghe câu hỏi này, người kia lại nổi hứng đùa giỡn: “Nếu nàng làm Hoàng hậu, thì Nam Nhạc ta có muốn không giàu cũng khó.” Thích tiền như vậy, lại không phóng khoáng như vậy, rõ ràng là thần giữ của! Nếu giao quốc khố cho nàng cai quản, thì thực sự rất an toàn!
Khóe miệng vị ám vệ nào đó căng lên, quả nhiên là tình nhân trong mắt hóa Tây thi, ánh mắt của điện hạ bị tro bụi phủ mờ rồi!
“Điện hạ, thuộc hạ cáo lui trước!” Vẻ mặt hắn ta như chết lặng, hiển nhiên là đã không muốn nhìn sắc mặt thờ ơ mặc kệ ‘dù nàng có làm gì thì cũng đều là ưu điểm’ của điện hạ nữa rồi! Điện hạ nhà họ, đã trúng độc của người phụ nữ kia, hơn nữa, còn là kịch độc!
Bách Lý Kinh Hồng trầm ngâm một lát rồi nói: “Bảo vệ nàng cẩn thận, đêm nay trong cung e là không yên bình!”
Sau khi nói xong, hắn cũng thoáng kinh ngạc vì sự thay đổi của mình, từ bao giờ mà hắn đã bắt đầu để ý đến sự an nguy của người khác như vậy?
Hắn thì kinh ngạc, còn Diệt thì đã sớm quen với sự khác thường của điện hạ nhà mình, mặt cứng đờ đáp: “Vâng!” Dứt lời, hắn ta nhanh chóng bay ra ngoài.
Người đứng yên lặng trong phòng bất giác đặt một bàn tay lên vị trí tim mình, cảm giác này là gì? Một chút ràng buộc, một chút âu sầu, trong đầu, trong tim tràn đầy hình bóng nàng... Hiện giờ, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là muốn gặp nàng, vô cùng cấp thiết muốn gặp nàng. Chỉ một ngày không gặp đã khó chịu như vậy... Khóe môi mỏng cong lên một nụ cười như đắng cay lại như ngọt ngào, triền miên đến tận xương, tương tư khắc vào cốt, đây chính là nhung nhớ sao? Nếu đúng là thế, thì hắn nghĩ, hắn đã học được cách nhớ nhung rồi...
Tô Cẩm Bình đang tìm hướng luyện công. Vì trời sinh nàng đã có năng lực về phương diện này, hơn nữa, với bản năng làm sát thủ trước đây, nên nàng cũng nhanh chóng tìm được cách đột phá các tầng chiêu thức trong cuốn sách nhỏ này. Chỉ cần phá được cửa ải đầu, sẽ không khó học.
Thiển Ức cũng từng nghe nói thời điểm luyện võ không thể bị làm phiền, nếu không sẽ dễ tẩu hỏa nhập ma, nên cô chỉ đứng bên cạnh, không nói lời nào, chỉ cảm thấy cực kỳ sợ hãi hậu quả mà lá thư cảnh cáo kia có thể mang lại!
Một lúc lâu sau, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động ầm ĩ vang lên ngoài cửa, tiếng bước chân rất nặng nề, xem ra số người không ít. Tô Cẩm Bình nhướng mày liễu, không phải là Hoàng Phủ Hoài Hàn phái binh tới bắt nàng chứ? Nhưng nàng nhanh chóng nhíu mày lại, phủ định suy đoán của mình, vì tiếng bước chân của những người đó cứ thể chạy vượt qua cửa phòng nàng, đi thẳng về hướng điện Dưỡng Tâm.
Thiển Ức cũng nhìn thấy bóng người vội vội vàng vàng của họ qua cửa sổ, hơi kỳ quái nói: “Tiểu thư, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Sao bọn họ dường như hướng cả về tẩm cung của Hoàng thượng thế nhỉ?”
Khóe miệng Tô Cẩm Bình bỗng cong lên một nụ cười cực kỳ kích động, cười đến mười phần thích thú, sau đó quay sang nói với Thiển Ức: “Em nói xem, liệu có phải tên cẩu hoàng đế kia bị đâm không? Nên nhóm cấm vệ quân mới hoảng hốt chạy tới như thế? À, có khi hiện giờ đã bị thích khách giết chết mất rồi. Nếu vậy thì tốt quá!” Nếu thực sự là thế, thì chắc chắn nàng sẽ phải cúng bái thích khách đại ca kia thật hậu hĩnh, cảm ơn đối phương đã báo thù lớn giùm mình!
Sau gáy cô thị tỳ nào đó chảy xuống một loạt sọc đen, tiểu thư của em ơi, Hoàng thượng chỉ trừ của người có một trăm lượng bổng lộc thôi, người cần gì phải nguyền rủa ngài ấy như thế chứ? Thật ra, thì Hoàng thượng đối xử với tiểu thư đâu có tồi, chỉ với mấy chuyện mà tiểu thư đã làm này, thì dù người phạm lỗi là một Vương gia e là cũng chết cả trăm lần rồi, nhưng tiểu thư lại vẫn còn sống, đúng là có phúc mà không biết hưởng mà!
Nhưng Tô Cẩm Bình cũng nhanh chóng cảm thấy không bình thường, vì nàng còn thoáng nghe thấy tiếng chém giết truyền tới. Chẳng lẽ có khá nhiều thích khách xâm nhập vào cung sao? Ngay sau đó, nàng chợt nhìn thấy binh lính lao về phía các nàng, đúng thế, không phải thị vệ, cũng không phải cấm vệ quân, mà Tô Cẩm Bình nhạy cảm nhận ra, tất cả đều là quân binh! Người trong cấm vệ quân, được huấn luyện nghiêm khắc, võ công cao cường, còn quân binh thì tuy võ công từng người không cao như cấm vệ quân, nhưng bọn họ lại có luồng sát khí từ trong xương!
Chẳng lẽ là cung biến sao?! Chuyện này khiến Tô Cẩm Bình cao hứng đến mức miệng ngoác ra tận mang tai, cười đến không nhìn thấy tổ quốc đâu, sự trị vì của tên cẩu Hoàng đế kia có vấn đề, nên mới có người đến lôi hắn xuống đất phải không? Vậy thì đúng là quá tốt rồi! Ông trời có mắt!
Đang lúc nàng cao hứng, có một đám người lao vào cung Cảnh Nhân, những tiếng kêu thảm thiết vì bị chém giết lập tức vang lên, có lẽ phản quân muốn tàn sát hết cả Hoàng cung!
Mặt Thiển Ức trắng bệch ra, nhìn bộ dạng cao hứng của tiểu thư nhà mình lại cảm thấy vô cùng kinh dị: “Tiểu thư, chúng ta mau chạy trốn thôi!”
“Trốn á? Sao phải trốn?” Nàng còn muốn gia nhập vào quân phản loạn, cùng lao tới xóa bỏ sự thống trị của tên cẩu Hoàng đế mà! Còn đang nói thì cánh cửa phòng hai người đã bị đẩy ra, một viên tiểu tướng mặc áo bào trắng xuất hiện, vừa nhìn thấy Tô Cẩm Bình, mặt y liền đỏ ửng, ôm quyền nói: “Tiểu thư, đại nhân đã phát động cung biến, vì sự an toàn của ngài, mời ngài lập tức rời đi cùng thuộc hạ!”
Tô Niệm Hoa còn muốn dựa vào Tô Cẩm Bình để liên hôn với Bắc Minh, nên tuyệt đối sẽ không để nàng chết trong lần cung biến này. Viên tiểu tướng mặc áo bào trắng này vốn là phụ tá của Tô gia, trước kia đã ái mộ Tô Cẩm Bình dung mạo khuynh thành, ở trong phủ thấy nàng bị người ta ức hiếp cũng thường xuyên âm thầm giúp đỡ, vì thế, lần này y chủ động xin đại nhân cho y tự mình đến đón nàng đi.
Y vừa dứt lời, sắc mặt Tô Cẩm Bình lập tức thay đổi, nếu là người khác khởi binh mưu phản, thì nàng còn có thể có một tia hy vọng, nhưng nếu là người cha hám lợi kia của nàng, thì phải cân nhắc lại! Tô Cẩm Thu vừa chết, về lý mà nói, thì hôm nay trên triều Hoàng Phủ Hoài Hàn phải cố gắng trấn an một phen, để giữ yên bình cho triều đình. Theo nàng hiểu, thì cái tên cẩu Hoàng đế kia, tuyệt đối sẽ không vì nhất thời tức giận mà không thèm để ý, thật sự đánh người cha từ trên trời rơi xuống của nàng, để chuốc lấy phiền phức vào thân. Nếu vậy, thì chỉ có một cách giải thích, đó là hôm qua hắn căn bản là cố ý, cố ý chọc giận đối phương!
Hôm qua khi Hạ Đông Mai nói với mình những chuyện này, nàng đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng về cơ bản thì nàng không hề biết chút chuyện gì của triều đình, nên cũng không nghĩ ngợi nhiều. Mà hôm nay, phong thư cảnh cáo kia của nàng đã gửi đi nửa canh giờ, vậy mà Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không tới tìm nàng, đã nói lên rằng so với việc nàng bất kính với hắn như vậy, thì hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải xử lý! Nếu vậy, tức là từ ba canh giờ trước hắn cũng đã dự liệu đến chuyện cung biến này rồi. Mấy hôm nay thường xuyên không thấy bóng dáng Hoàng Phủ Dạ đâu. Nàng còn nhớ ngày ấy trong yến tiệc mừng thọ Hoàng Phủ Hoài Hàn, Hoàng Phủ Dạ xin không cần vào triều mấy tháng, trong mắt những người khác đầy vẻ nghi ngờ.
Sau khi phân tích triệt để những tin tức này, Tô Cẩm Bình hầu như đã có thể xác định được, đây là một cái bẫy! Hoàng Phủ Hoài Hàn chắc chắn đã sớm chờ đợi mấy người này tới chịu chết, hiện giờ đã giăng sẵn bẫy ra chờ bọn họ rồi, cho nên... nàng tuyệt đối không thể đi theo người trước mặt mình. Dù biết rằng nếu nàng không đi, thì mưu phản cũng là trọng tội tru di cửu tộc, nàng cũng không trốn thoát được. Nhưng không tham dự vào, thì tốt xấu cũng còn con đường sống, nếu đi rồi, chắc chắn sẽ phải chết không còn nghi ngờ gì nữa!
Nghĩ vậy, nàng liền nói với tiểu tướng áo trắng kia: “Các ngươi cứ đi trước đi, chúng ta trốn ở đây cũng sẽ không có chuyện gì. Nếu đi theo các ngươi, đao kiếm vô tình lại thành ra không an toàn!” Hiện giờ quân phản loạn đã xâm nhập, nàng có muốn khuyên người ta quay về cũng không thể nào, nên chỉ có thể cố gắng để mình không liên quan tới thôi!
Thiển Ức bịt miệng, không thẻ tin nổi, hoàn toàn không thể tin nổi đại nhân sẽ làm ra mấy chuyện này!
Tiểu tướng áo trắng kia nghe vậy cũng thấy có lý, liền nói với Tô Cẩm Bình: “Vậy xin tiểu thư chú ý an toàn, tiểu nhân lui xuống trước. Về lý thuyết thì cấm vệ quân sẽ không rảnh mà tới đây được, nhưng nếu họ đến, thì xin ngài nhất định phải trốn thật an toàn!”
“Ừ, biết rồi, ngươi đi đi!” Nàng thầm hít sâu một hơi, bỗng cảm thấy tâm trạng vô cùng trầm trọng. Hoàng Phủ Hoài Hàn đã sớm biết người cha từ trên trời rơi xuống của nàng sẽ mưu phản, vì sao hết lần này đến lần khác dung túng cho nàng làm càn? Ban đầu, nàng còn nghĩ liệu có phải vì muốn dùng nàng để kiềm chế Tô Niệm Hoa hay không, trong lòng còn cười nhạo Hoàng Phủ Hoài Hàn quá ngây thơ. Nhưng hôm nay nàng mới phát hiện, chuyện này tuyệt đối không phải như thế, vậy rốt cuộc hắn muốn nàng làm gì?!
Chờ những người kia đi xa, Thiển Ức lo lắng hỏi Tô Cẩm Bình: “Tiểu thư, lão gia làm mấy chuyện này, liệu có xảy ra chuyện gì không?”
“Hừ, Hoàng Phủ Hoài Hàn đã thiết kế tốt bẫy rập chờ lão rồi, ông già ngu xuẩn còn muốn mưu phản cái gì chứ?!” Tô Cẩm Bình hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường, thật ra cũng không thể trách Tô Niệm Hoa được, chỉ trách là vì hôm nay Tô Cẩm Bình gửi lá thư cảnh cáo kia đi mà lại chẳng xảy ra chuyện gì cả, nên bây giờ mới có thể làm cho nàng liên hệ lại với chuyện này. Mà những chuyện này, thì Tô Niệm Hoa đều không biết gì cả.
“Hả?” Thiển Ức sợ đến mức trợn trừng mắt, lắp bắp nói: “Tiểu thư, mưu phản là trọng tội tru di cửu tộc, không phải... không phải là chúng ta...” chết chắc rồi sao?
Đôi mắt phượng thoáng xuất hiện vẻ căm ghét, nói: “Mẹ kiếp, lúc phú quý thì không cho ông hưởng phúc, giờ có chuyện còn muốn kéo ông xuống chôn cùng à?!” Thật ra, hiện giờ nàng chẳng hề quan tâm gì cả, thứ duy nhất nàng quan tâm đến là --- rốt cuộc bổng lộc của nàng... có thể lấy lại không?!
“Em trốn cho kỹ vào, ta ra ngoài xem!” nói xong nàng định đi ra ngoài.
Thiển Ức rất lo lắng kéo tay áo nàng: “Tiểu thư, người đừng đi ra ngoài thì hơn, bên ngoài rất nguy hiểm!”
“Ở đây ngồi chờ chết còn nguy hiểm hơn. Em không có võ công, tạm thời trốn kỹ ở chỗ này đi!” Vừa dứt lời, nàng đã lẻn theo cửa sổ ra ngoài. Ít nhất nàng cũng phải biết rõ cuối cùng ai thắng ai bại, sau đó tự nàng sẽ nghĩ xem bước tiếp theo mình nên làm gì. Chuyện gì cũng không biết chỉ phó mặc cho số phận không phải là phong cách của Tô Cẩm Bình nàng.
Nàng vừa ẩn nấp vừa lao đi trong đêm tối, chẳng mấy chốc đã tới cạnh điện Dưỡng Tâm, thời khắc này, điện Dưỡng Tâm đã bị quân binh vây lấy, đứng ở cửa, chính là người cha trời ơi đất hỡi mà nàng đã nhìn thấy vào ngày tiễn Quân Lâm Uyên! Tô Cẩm Bình hít sâu một hơi, sau đó tập trung nín thở nấp sau gốc cây đại thụ.
“Hoàng thượng, tự ngài đi ra, hay để bản quan dẫn người vào?” Tô Niệm Hoa đứng ngoài cửa tự tin hỏi, trong mắt tràn ngập nụ cười đắc ý.
Một giọng nói lạnh băng vang lên: “Chỉ e là Tô đại nhân không có cơ hội bước vào!” Tiếng nói vừa dứt, người mặc long bào tím lập tức xuất hiện sau lưng Tô Niệm Hoa, tiếp theo đó, hơn một vạn hộ vệ danh tiếng vây lấy mấy nghìn người của Tô Niệm Hoa, khóe môi lạnh lẽo nhếch lên nụ cười trào phúng.
Tô Niệm Hoa kinh hãi, không ngờ đối phương đã sớm phòng bị trước, nhưng lão lập tức trấn định lại, cười nói: “Hoàng thượng, ngài nghĩ hơn một vạn người này của ngài có thể cứu vãn được thế trận sao? Dù ngài có thông minh tuyệt đỉnh, thì cựu thần vẫn muốn nhắc nhở ngài một câu, gừng, càng già thì càng cay!”
Lão vừa dứt lời, một toán kỵ binh ầm ầm lao tới, tư thế hào hùng, đầy vẻ sát phạt! Đây chính là những chiến sỹ anh dũng nhất của kiêu kỵ doanh, không mất bao lâu đã vây hết tất cả những người ở đây lại. Thống lĩnh kiêu kỵ doanh nhảy xuống ngựa, đi thẳng về phía Thừa tướng, vừa đến trước mặt lão, y cung kính cúi người: “Đại nhân!”
“Vất vả cho ngươi!” Tô Niệm Hoa cười nói, rồi lập tức lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Tên nhóc chưa ráo máu đầu, ông nhịn ngươi nhiều năm nay rồi, giết con gái cưng của lão phu, còn dám trách cứ lão phu trên triều, Hoàng Phủ Hoài Hàn, ngươi thực sự nghĩ mấy chục năm nay Tô Niệm Hoa ta ăn không ngồi rồi sao?”
Thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn chỉ lạnh lùng nhìn lão không nói gì, Tô Niệm Hoa lại nói tiếp: “Yên tâm, toàn bộ hoàng cung đã bị người của ta bao vây rồi, dù ngươi có mọc cánh cũng không thoát ra được. Mà kinh thành này, chắc ngươi cũng chưa biết, toàn bộ kinh thành đã bị bốn mươi vạn nhân mã của ta khống chế! Hoàng Phủ Hoài Hàn, ngươi vốn cũng không ngu ngốc, sao lại để bốn mươi vạn người dễ dàng lẻn vào như thế hả?” Lão mất gần ba tháng mới tìm cách lẳng lặng để bốn mươi vạn người này trà trộn vào, cứ nghĩ phải tốn rất nhiều công sức, không ngờ Hoàng Phủ Hoài Hàn lại không hề phát hiện ra khiến bọn họ đắc thủ dễ dàng!
Lão vừa dứt lời, khóe môi Hoàng Phủ Hoài Hàn mới cong lên, giọng nói đầy vẻ trào phúng: “Đúng thế, Tô ái khanh của trẫm, ngươi thử nghĩ xem, trẫm không ngu ngốc, sao lại dễ dàng để cho bốn mươi vạn đại quân lẻn vào như thế chứ?”
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Tô Niệm Hoa hơi biến đổi, ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng mang theo vẻ dè chừng: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Có ý gì à?” Hắn lạnh lùng hỏi ngược lại, vừa dứt lời, thống lĩnh kiêu kỵ doanh kia liền rút ngay kiếm ra, ‘keng’ một cái, rồi đặt lên cổ Tô Niệm Hoa!
Tô Niệm Hoa kinh hãi quay đầu giận dữ hỏi: “Lý Vinh Kế, ngươi điên rồi à?”
Người được gọi là Lý Vinh Kế ngửa đầu lên cười dài một tiếng, rồi lột mặt nạ da người đang đắp trên mặt mình xuống, không ai khác chính là Hoàng Phủ Vũ! “Tô Niệm Hoa, ngươi biết tích Ly miêu tráo thái tử, chẳng lẽ lại không biết câu “tương kế tựu kế” sao?” Từ sau khi nhị hoàng huynh phát hiện thống lĩnh kiêu kỵ doanh có gì đó không bình thường, bọn họ quan sát một thời gian ngắn liền giết thống lĩnh kiêu kỵ doanh kia, sau đó lén lan truyền chuyện này với mọi người trong kiêu kỵ doanh. Hoàng Phủ Vũ vốn là thống soái ba quân nên đương nhiên bọn họ sẽ nghe lời hắn ta!
“Ngươi! Giỏi, Hoàng Phủ Hoài Hàn, ta quá xem thường ngươi rồi. Nhưng ngươi cho rằng vây hãm ta thế này thì mọi chuyện sẽ yên ổn sao? Bốn mươi vạn đại quân của ta lập tức xâm nhập hoàng cung, tốt nhất là ngươi bảo hắn buông kiếm xuống, nếu không, thì cùng lắm ngươi cũng chỉ có thể rơi vào kết cục đồng quy vu tận mà thôi! Nếu thả ta ra, viết một phong chiếu thư nhượng vị, ta còn có thể phong cho ngươi làm một Vương gia, yên ổn mà sống hết nửa đời còn lại. Thiệt hơn thế nào, ngươi tự suy nghĩ đi!” Tô Niệm Hoa không hề e ngại chút nào, lão đã tính, trong trường hợp xấu nhất, dù lão chết thì Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không chạy thoát, vậy thì lão cần gì phải sợ?!
“Tô đại nhân vẫn tự tin như trước đây nhỉ. Thật khiến bản vương phải thán phục!” Giọng nói phong lưu lả lướt của Hoàng Phủ Dạ vang lên, phe phẩy cây quạt vàng, thong dong bước tới. Sau lưng hắn là một ông già khoảng gần sáu mươi tuổi, mặc tướng phục. Không biết vì sao, vừa nhìn thấy ông ta, Tô Cẩm Bình bỗng nhớ tới người con gái ở trong lãnh cung kia, đều mang khí chất kiên nghị, cương quyết, sáng sủa.
Ông già kia quỳ xuống trước mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Cựu thần cứu giá chậm trễ, xin Hoàng thượng thứ tội!”
“Tướng quân Nam Cung đâu có tội gì!” Hoàng Phủ Hoài Hàn nói rồi tự đỡ đối phương lên, “Nếu không nhờ có tướng quân chịu nhục hai năm, lá mặt lá trái với lão già kia, thì hôm nay trẫm sao có thể một chiêu bắt gọn lão ta và hai mươi vạn phản quân của lão chứ!”
Trước khi Đông Lăng lập nước đã tiêu diệt không ít các nước nhỏ, hai mươi vạn quân kia, từ ban đầu khi quy thuận, cũng đã không thực sự thuần phục. Nhưng dù vậy, hai mươi vạn người, nếu bọn họ không phải lỗi, hơn nữa lại thực sự quy hàng, thì việc xử lý bọn họ sẽ khiến tộc Hoàng Phủ bị bêu danh là bạo quân. Cuối cùng, những người không thực sự thuần phục ấy bị Tô Niệm Hoa lợi dụng, hình thành một lực lượng mưu phản! Cũng vào lúc đó, Nam Cung Ninh Hinh nghĩ ra mưu kế, để Hoàng Phủ Hoài Hàn tìm cơ hội biếm nàng ta vào lãnh cung, lão tướng Nam Cung giả vờ vì con gái bị nhốt vào lãnh cung, nên vô cùng phẫn nộ mà liên minh với Tô Niệm Hoa. Hai năm tròn, ông đã hoàn toàn giành được sự tin tưởng của Tô Niệm Hoa, trở thành “đồng đảng” mưu phản nghịch!
Trong tay Tô Niệm Hoa có hai mươi vạn đại quân, nhưng quân thủ vệ kinh thành cũng không kém số này là mấy, nếu thực sự cứng rắn đối đầu thì cũng có thể thủ hòa được, ai thắng ai thua còn chưa nói trước được, thấy lão tướng quân Nam Cung ngả về hàng ngũ của mình, đương nhiên lão phải vui vẻ tiếp nhận thôi!
“Nam Cung Liệt! Lão già thối tha này, ngươi mà cũng dám, ngươi mà cũng dám...” Tô Niệm Hoa hét to, nhưng hét xong lại bỗng cười ồ lên: “Hoàng Phủ Hoài Hàn, không ngờ, thật không ngờ, chỉ là một thằng nhóc chưa ráo máu đầu mà tâm kế lại sâu đến vậy. Ngay cả lão phu cũng bị ngươi gài bẫy!” Chỉ là, dưới nụ cười đó vẫn còn ẩn giấu điều gì...
Nhìn lão cười như thế, Hoàng Phủ Hoài Hàn mơ hồ cảm giác có gì đó không ổn, đôi lông mày rậm nhướng lên, thầm nghĩ liệu có phải mình bỏ qua điều gì đó hay không...
Tô Cẩm Bình cũng nhíu mày trốn sau cây đại thụ, thầm nghĩ ngợi --- mẹ nó chứ, vốn là bị trừ bạc, thì khả năng Hoàng Phủ Hoài Hàn trả lại cho nàng cũng đã rất nhỏ rồi, vậy mà người cha trời ơi đất hỡi chết băm chết vằm của nàng kia lại còn mưu cái quái gì phản nữa?! Đây không phải là chém thêm một đao vào tình yêu giữa nàng và ngân lượng vĩ đại của nàng sao? Bây giờ khả năng đòi được lại càng nhỏ hơn nữa! Vừa nghĩ thế, nàng thật sự có cảm giác muốn khóc ầm lên!
Cũng đúng lúc này, một bóng người lóe lên, Hoàng Phủ Lam mặc y phục màu xanh bị người khác đột ngột ném ra. Ngay sau đó, thân hình của Hoàng Phủ Dật cũng xuất hiện giữa hiện trường, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười lãnh đạm, thản nhiên, nói với Hoàng Phủ Lam: “Hoàng huynh, Tiểu Cửu đắc tội rồi!”
“Tiểu Cửu, chuyện gì thế này?” Hoàng Phủ Dạ kỳ quái nhìn Hoàng Phủ Dật. Tuy Hoàng Phủ Lam luôn đối đầu với hắn, nhưng dù sao cũng là người của Hoàng Phủ gia, hẳn là sẽ không ngu ngốc đến mức giúp người khác mưu phản đâu phải không?!
“Chuyện gì à? Đệ theo dõi hắn lâu lắm rồi, vẫn nghĩ hắn có gì đó không ổn. Quả nhiên hôm nay bị đệ bắt được hắn lẻn vào Hoàng cung để trộm ngọc tỷ!” Hoàng Phủ Dật nói với vẻ khinh thường, dường như nhìn cũng chẳng muốn nhìn hắn ta một cái.
Cái gì?! Tất cả mọi người đều kinh ngạc, mà thời khắc này, Tô Niệm Hoa mới lộ ra nét mặt ‘lòng như tro tàn’. Lão vốn nghĩ rằng chỉ cần có ngọc tỷ là có thể đọ sức một trận cuối cùng nữa, nhưng hiện giờ chẳng có gì cả!
Nhìn tình hình hiện nay, Hoàng Phủ Lam cũng biết lần này mưu phản thất bại, vội lao tới bên chân Hoàng Phủ Hoài Hàn, gào khóc nói: “Đại hoàng huynh, thần đệ biết sai rồi, thần đệ thực sự biết sai rồi, huynh tha cho thần đệ lần này đi, thần đệ cũng chỉ nhất thời hồ đồ thôi!”
Hắn hung hăng tung một cước, đạp mạnh hắn ta sang một bên: “Nhất thời hồ đồ à? Hay cho một câu nhất thời hồ đồ của ngươi. Hoàng Phủ Lam, ngươi muốn làm Hoàng đế phải không? Dùng cái đầu lợn của ngươi mà nghĩ cho kỹ càng xem, ban đầu lão Tô Niệm Hoa là Thừa tướng, dưới một người trên vạn người, ai là Hoàng đế thì có ảnh hưởng gì tới lão? Vì sao lão lại muốn lấy tính mạng của cả gia tộc lão ra, để mạo hiểm trợ giúp ngươi làm Hoàng đế? Hoàng Phủ gia ta sao lại có một thằng ngu như ngươi chứ?!” Lúc trước thấy hắn ta luôn đối nghịch với mình khắp mọi nơi, hắn cũng biết hắn ta bất mãn với việc phụ hoàng truyền ngôi, nhưng hắn vẫn luôn mắt nhắm mắt mở không xử lý, không ngờ hắn ta lại ngu đến mức này!
Vừa nghe hắn nói vậy, Hoàng Phủ Lam như bị người ta dội thẳng một xô nước lạnh xuống đầu, hai mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, sau đó lao về phía Tô Niệm Hoa như phát điên: “Ngươi mà cũng dám lừa bản vương, ngươi...”
“Nếu sự tình đã xử lý xong, thần đệ xin cáo lui!” Hoàng Phủ Dật nói rồi quay người đi.
“Tiểu Cửu!” Giọng nói băng lạnh vang lên, trong đôi ngươi màu tím đậm thoáng hiện lên vẻ chờ mong, hắn biết Tiểu Cửu vẫn còn tức giận vì chuyện đó, nhưng hôm nay Tiểu Cửu lại giúp hắn, có phải cũng nói lên rằng trong lòng Tiểu Cửu vẫn còn có Hoàng huynh hắn hay không?
Hoàng Phủ Dật dừng bước, quay đầu lại cung kính hỏi: “Không biết Hoàng thượng còn gì phân phó?!” Hắn ta gọi là “Hoàng thượng” chứ không phải “Hoàng huynh”. Nét mặt cũng đầy vẻ xa cách.
“Đệ... không chịu tha thứ cho trẫm sao?” Hắn cũng chỉ vì muốn tốt cho hắn ta. Nếu thực sự Tiểu Cửu cưới Tô Cẩm Bình, thì hiện giờ bất luận hắn ta có dính dáng gì tới chuyện này hay không, cũng sẽ bị coi là đồng mưu với Tô Niệm Hoa.
“Hoàng huynh quan trọng hóa vấn đề rồi. Thần đệ chưa từng trách ngài, nên hai chữ ‘tha thứ’ đương nhiên cũng không thể nhắc tới được. Những gì lúc trước hoàng huynh dạy bảo, thần đệ vẫn nhớ kỹ, không dám quên một giây một phút nào!” Sắc mặt Hoàng Phủ Dật lãnh đạm thờ ơ, miệng cũng chỉ nói toàn những lời lẽ máy móc cứng ngắc.
Điều này khiến trong lòng Hoàng Phủ Dạ và Hoàng Phủ Vũ đều cảm thấy xót xa, Tiểu Cửu tôn kính Đại hoàng huynh nhất đã biến mất rồi, tình cảm huynh đệ, coi như cũng tàn...
Trong mắt hắn thoáng hiện lên vẻ đau đớn đến tận cùng: “Tiểu Cửu, đệ thừa biết là vì trẫm muốn tốt cho đệ!”
Đương nhiên hắn ta biết, đương nhiên biết hoàng huynh không đồng ý mục đích chính là vì muốn bảo vệ chính mình, ban đầu còn không hiểu, nhưng mấy ngày nay cũng đã nhìn thấy rõ ràng rồi. Nhưng mà... “Hoàng huynh, có lẽ cả đời này huynh cũng không thể hiểu rõ được, cả một đời người, đôi khi người ta chỉ mong được tùy hứng sống theo mong muốn của mình một lần, dù biết rõ hậu quả sẽ là mất đi tất cả, thậm chí phải trả bằng cả mạng sống của mình, nhưng cũng sẽ không hối tiếc. Có thể làm chuyện như vậy, dù rằng rất điên cuồng, nhưng thần đệ cho rằng, đó cũng là một sự may mắn. Chỉ có điều, cả đời này, đệ đã không còn có cơ hội nhận được sự may mắn đó nữa. Mà tất cả, đều là nhờ ngài ban tặng. Hoàng huynh, ngài luôn như vậy, đặt giang sơn xã tắc ở vị trí thứ nhất. Nhưng thần đệ chỉ hy vọng, sau này, ngài sẽ không hối hận!” Nói xong, hắn quay người đi thẳng không quay đầu lại nữa.
Hoàng Phủ Hoài Hàn vẫn đứng sững lại chỗ, kinh ngạc nhìn theo bóng lưng hắn ta. “Có thể tùy hứng sống theo mong muốn của mình một lần, dù biết rõ hậu quả sẽ là mất đi tất cả, thậm chí phải trả cả mạng sống của mình, nhưng cũng sẽ không hối tiếc” ư? Tiểu Cửu nói rất đúng, có lẽ cả đời hắn thực sự sẽ không hiểu rõ được, nhưng mà... hắn cũng không cần hiểu rõ!
Sắc mặt Hoàng Phủ Dạ vô cùng phức tạp. Tiểu Cửu hiểu rõ, Hoàng huynh không hiểu, còn Hoàng Phủ Dạ hắn, hiểu rõ đạo lý này, nhưng lại không làm được. Còn Bách Lý Kinh Hồng kia, hắn hiểu rõ, cũng đã làm được rồi. Hắn thừa biết tiểu Cẩm Cẩm có thể là người của Hoàng huynh, nhưng vẫn yêu thương nàng không chút cố kỵ, không chút ngại ngần. Cũng vì thế nên tiểu Cẩm Cẩm mới chọn Bách Lý Kinh Hồng sao? Hắn cong môi cười khổ, hắn thua không oan chút nào, hoàn toàn không oan ức!
Tô Cẩm Bình đứng sau gốc cây nhìn theo bóng Hoàng Phủ Dật, càng nhìn cảm xúc càng phức tạp đến mức cay xè mũi. Nàng sụt sịt rồi quay người đi về cung Cảnh Nhân...
Nàng đi rồi, Hoàng Phủ Hoài Hàn vẫn còn nhìn theo bóng Hoàng Phủ Dật, cười khổ một tiếng, cúi đầu cảm thán: “Tiểu Cửu trưởng thành rồi!”
...
Tô Niệm Hoa mưu phản bị bắt, liên lụy đến cửu tộc. Toàn bộ người của phủ họ Tô cũng bị giam vào ngục tối. Người duy nhất may mắn thoát nạn, chính là Tô Cẩm Bình! Hoàng đế tức giận, hạ lệnh cuối mùa thu sẽ xử tử toàn bộ Tô gia, triều đình cũng trải qua một lần thanh tẩy, phàm là người có quan hệ mật thiết với Tô Niệm Hoa đều không có ai may mắn thoát được!
Sau đó, chuyện năm xưa Mai phi nương nương mưu hại Hoàng hậu cũng được tra ra là do bị hãm hại, Hoàng đế đặc xá cho nàng ra khỏi lãnh cung. Phi tử nhất phẩm trong hậu cung người thì chết người bị cấm túc, có người đứng ra khuyên can nói nước không thể một ngày không có quốc mẫu, Hoàng Phủ Hoài Hàn liền hạ lệnh sắc phong Mai phi làm Hoàng hậu, đại điển phong hậu cũng được cấp tốc chuẩn bị.
Tô Cẩm Bình chống tay lên đầu ngồi bên bàn. Nàng vốn cho rằng Tô Niệm Hoa xảy ra chuyện thì nàng đương nhiên cũng bị liên lụy, nhưng không ngờ là không có chuyện gì cả! Kỳ quái nhất là, nàng cứ nghĩ với thái độ cực kỳ bất kính hôm trước của mình, thì lần này chết chắc rồi, nên sân cũng chả thèm quét, vậy mà Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không sai người tới gây phiền phức cho nàng! Tất cả mọi chuyện thực sự rất kỳ quái. Nàng cũng mơ hồ nhận ra, sau khi người cha trời ơi đất hỡi của nàng bị bắt, chuyện mà Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn nàng làm, cũng sẽ nhanh chóng lộ ra thôi.
“Tiểu thư, người nghĩ Hoàng thượng có mục đích gì? Cứ như quên mất người rồi ấy!” Thật sự khiến cô cảm thấy rất kỳ quái, không phải là vì Hoàng thượng như quên mất tiểu thư là người của Tô gia, mà kỳ quái là vì Hoàng thượng nhận được lá thứ kia mà đến hôm nay cũng không phát tác gì!
“Em yên tâm, cái tên bụng hạ hẹp hòi kia không thể nào quên được đâu!” Cũng giống như nàng vĩnh viễn cũng không thể quên được nàng bị người ta trừ bạc vậy! Nghĩ thế, trong đầu lại nhớ đến chuyện ngân lượng của mình, nàng bỗng giật mình. Đúng rồi, sao nàng lại ngốc thế cơ chứ, tên cẩu Hoàng đế kia còn chưa đạt được mục đích của mình, nên mới dễ dàng tha thứ cho nàng như thế, như vậy, có phải là trước khi thời điểm đó tới, thì nàng nên thoải mái một phen không?
Nghĩ vậy, nàng bật người đứng dậy, vô cùng cao hứng cầm chối chạy ra ngoài. Thiển Ức rất kỳ quái nhìn theo bóng nàng: “Tiểu thư, người đi đâu vậy?”
“Đòi nợ!” Hai chữ từ rất xa truyền tới với vẻ kích động khiến Thiển Ức suýt thì ngất xỉu. A... tiểu thư đi tự sát hay sao thế? Lần trước gửi một phong thư đi đã không chết rồi, lần này còn tự mình đi chịu chết sao?!
...
Hoàng Phủ Hoài Hàn xử lý công vụ xong, vừa đặt quyển tấu chương cuối cùng xuống, thì Tiểu Lâm tử cũng lập tức bước tới để thu dọn mấy thứ này. Ngay sau đó, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, nhìn thấy một góc giấy lộ ra dưới chồng tấu chương. Hắn vô cùng ngạc nhiên nhíu mày, đưa tay rút tờ giấy ra, nhìn thoáng qua, chính là lá thư ngày ấy Tô Cẩm Bình sai người đưa tới! Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của hắn tràn ngập lửa giận. Mấy ngày nay vì bận bịu xử lý chuyện Tô Niệm Hoa tạo phản và chuyện lập hậu, tâm trạng lại buồn phiền vì Tiểu Cửu, nên hắn lại quên mất chuyện này!
Hắn hung hăng nghiến răng ken két, có điều, hiện giờ nhớ tới cũng không muộn! Tô Niệm Hoa đã sa lưới, mà cái lưới hắn giăng trên người Tô Cẩm Bình cũng nên thu rồi!
Tiểu Lâm tử đứng bên cạnh nhìn sắc mặt hắn, cũng thầm đổ mồ hôi lạnh liên tục. Thực ra, mấy ngày nay gã vẫn luôn nhớ tới chuyện phong thư đó, thấy hình như Hoàng thượng đã quên, vốn còn nghĩ là mình gặp may, không ngờ lá thư vẫn còn ở đây. Ôi! Tô Cẩm Bình kia, tự cầu phúc đi thôi!
Đúng lúc này, ngoài cửa Ngự thư phòng lại vang lên những tiếng động ầm ĩ. Hoàng Phủ Hoài Hàn nhíu mày, đang định phân phó Tiểu Lâm tử ra xem, chợt nghe giọng nữ trong trẻo truyền tới ---
“Hoàng thượng, ta cảnh cáo ngươi, lập tức trả tiền lại cho ta, nếu không, ta chết cho ngươi xem!” Vị cung nữ nào đó cầm chổi to, đứng gần cửa điện gào lên giận dữ. Hừ, đây là khoản tiền lương đầu tiên trong đời nàng, nàng dễ dàng lắm sao? Nói trừ là trừ! Dù có đánh mất cái mạng nhỏ này, nàng cũng phải đòi lại cho bằng được.
Vị hoàng đế nào đó ngồi trong điện, gân xanh ở thái dương nhảy lên vài cái, cô nàng chết tiệt này, hắn còn chưa tìm đến nàng, mà nàng ngược lại đã tìm tới tận cửa rồi!
Thấy hắn không phản ứng, cô nàng nào đó cắn răng, sau đó tức giận hét ầm lên: “Rốt cuộc ngươi có chịu trả không hả? Ngươi không trả, ta thực sự đi tự sát đấy!” Nàng không tin Hoàng Phủ Hoài Hàn có thể để nàng tự sát, nếu nàng thực sự chết dễ dàng như vậy, thì kế hoạch mà tên cẩu hoàng đế mưu tính mất bao nhiêu lâu đương nhiên cũng sẽ thất bại, vậy chẳng phải là uổng công hắn nhịn nàng bấy lâu nay sao? Vì thế, Tô Cẩm Bình rất tự tin!
Thế nhưng, nàng hò hét xong, cửa Ngự thư phòng vẫn đóng chặt, không ai trả lời, nhìn tình hình có vẻ như nàng bị lờ đi!
“Ta đi tự sát thật đấy!” Tên khốn này, còn có tình người không hả? Nàng muốn chết mà cũng không kéo lại à?!
Mặt cô nàng nào đó đầy vẻ hung dữ, trừng mắt nhìn cửa điện. Mẹ kiếp, tên cẩu Hoàng đế này đúng là không dễ uy hiếp chút nào cả! Nàng nhe răng trợn mắt một lúc lâu sau, đành cắn răng nói: “Mẹ nó chứ! Ông đây không chết nữa!” Nói xong, nàng cầm chổi vắt ngang lên vai, thản nhiên rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm khí phách vang lên: “Người đâu, lôi người đàn bà điên khùng kia ra chém cho trẫm!” Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không kìm được nữa, người phụ nữ chết tiệt này, nếu thực sự chán sống như thế rồi, hắn sẽ cho nàng toại nguyện!
Đám thị vệ ngoài cửa vốn đang lau mồ hôi nhìn Tô Cẩm Bình không biết nói gì, vừa nghe lệnh liền lập tức bước tới kéo lợn chết...
Á... đùa quá trớn rồi! Chọc giận hắn rồi! Thấy đám thị vệ càng lúc càng tới gần, Tô Cẩm Bình nhón chân quay về phía cửa gào to hơn: “Hoàng thượng, nô tỳ chỉ đùa chút chút thôi mà... hiện giờ nô tỳ không muốn chết. Thật mà! Hoàng thượng tha mạng! Cùng lắm thì bổng lộc tháng sau nô tỳ cũng cho ngài là được chứ gì...”
***
Lảm nhảm: Tình tiết Tô Niệm Hoa bị bắt không phải là tình tiết ngoài lề, có liên quan rất lớn đến kế hoạch của Hoàng Phủ Hoài Hàn, cũng liên quan đến quá trình xuất cung thành công của nữ chính. Nguyên nhân thì xin chờ một chút, nói chung là một quá trình chuyển tiếp tương đối quan trọng trong quyển một này, nên đừng nói gia dông dài nhé!
Sau đó, tôi sẽ kể một vài chuyện khác cực kỳ bi thương ---
@by txiuqw4