Quyển 2 - Chương 69: Chương 31.1: Ưu điểm lớn nhất của ta là khiêm tốn!
Cái gì?! Vừa nghe câu này, cả ba phi tử đều ngẩn người, một sợi dây đàn như đứt phựt trong đầu, nhưng giây tiếp theo cũng ý thức được hình như họ đã quên mất một vấn đề, Hoàng thượng bị bệnh cuồng sạch sẽ nghiêm trọng như thế, làm sao có thể thích người con gái mà mình hứa hẹn cả đời lại chạm vào ngự dũng được?! Nói cách khác, ba người họ đánh nhau ở đây nửa ngày trời, đặc biệt là Mộng phi còn cọ rửa ngự dũng, căn bản đều là bị người ta giỡn mặt thôi! Ba người phụ nữ đều quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn Tô Cẩm Bình, ánh mắt kia như muốn nói rằng dù có giết nàng đến trăm nghìn lần cũng không hết giận!
Đương nhiên Tô Cẩm Bình biết cuối cùng chuyện này sẽ khiến nàng phải hứng chịu lửa giận của đám phi tần, có lẽ cũng sẽ có chút phiền phức, nhưng bảo nàng phải chịu đựng sự ghê tởm để đi cọ thùng cứt cho Quân Lâm Uyên, so với việc đắc tội phi tử của Quân Lâm Uyên, thì nàng rất quyết đoán lựa chọn hướng thứ hai. Hơn nữa, đến một kẻ rắn rết thâm độc như Quân Lâm Uyên mà nàng còn dám đắc tội, thì sợ gì không đắc tội mấy phi tử ngu ngốc kia chứ?! Có thể để nàng lừa gạt làm mấy chuyện này, chắc chắn cũng là nhân tài kiệt xuất trong đám ngu xuẩn! Chờ nàng lợi dụng xong, sẽ lừa gạt một hồi, hà hà...
Vì tính toán như vậy nên nàng mới to gan làm như thế. Nghe câu hỏi của Quân Lâm Uyên, cô nàng nào đó ngẩng đầu lên đáp rất chân thành: “Khởi bẩm Hoàng thượng, về chuyện ngài nói câu đó lúc nào... thì có lẽ là trong mộng ạ! Vừa rồi khi nô tỳ nói với mấy vị nương nương lại sót, quên không nói cho các nàng biết là nô tỳ nghe thấy trong mơ. Nên nô tỳ không truyền thánh chỉ giả, hơn nữa, hiện giờ nô tỳ hoàn toàn nói thật, nô tỳ thực sự nằm mơ như thế, xin Hoàng thượng soi xét rõ ràng!”
Nàng vừa dứt lời, mọi người đều trợn tròn mắt! Rõ ràng là thế cờ chết nhưng lại bị nàng hóa giải dễ dàng như vậy. Nằm mơ ư?! Nghe thấy trong mơ à?! Vậy mà nàng cũng nghĩ ra được!
Trong lòng Tô Cẩm Bình thầm cười đắc ý, bà đây có mơ giấc mơ đó hay không, ngươi biết được à?!
Quân Lâm Uyên cũng như bị nàng làm cho á khẩu, dù hắn có bản lĩnh đến cỡ nào cũng không thể đưa ra được chứng cứ chứng minh cô gái này căn bản không hề nằm mơ thấy giấc mơ kỳ quái đó! Có điều, một cơ hột tốt như thế này chẳng lẽ lại phải buông tha cho nàng sao?! Chợt đảo mắt thấy vẻ mặt như muốn xé xác Tô Cẩm Bình của đám phi tần kia, hắn bỗng cảm thấy để cô gái này thành tấm bia cho mọi người chỉ trích hình như cũng không tệ lắm! Hắn liền quay đầu nhìn Mộng phi đầy ghê tởm: “Nếu Mộng phi đã thích cọ rửa ngự dũng như vậy, thì cũng không cần phải làm phi nữa, sau này ngoan ngoãn cọ rửa ngự dũng của trẫm đi!”
“Âm ầm ầm!” sét đánh ngang tai! Mộng phi ngỡ ngàng ngồi phịch xuống đất, nàng ta nghĩ đến nát óc cũng không thể ngờ được rằng mình tranh giành được cái ngự dũng, lại đánh mất ngôi vị hoàng phi. Nàng ta vội vàng bước ba bước thành hai lao về phía Quân Lâm Uyên: “Hoàng thượng, ngài tha cho thần thiếp lần này đi, thần thiếp bị che mờ mắt, thần thiếp...”
Thấy nàng càng lúc càng gần mình, cảm giác buồn nôn dâng lên trong dạ dày Quân Lâm Uyên, giọng nói du dương nhưng lạnh lẽo vang lên: “Giữ lấy nàng!”
Đám hạ nhân vội vàng giữ Mộng phi lại, ánh mắt Tô Cẩm Bình sáng lên, có Mộng phi cọ thùng cứt rồi thì mình không cần cọ nữa đúng không? Vì vậy, nàng lập tức đổ dầu vào lửa: “Mộng phi nương nương, ngài phản đối kịch liệt như vậy là vì không muốn cọ ngự dũng cho Hoàng thượng sao? Thì ra trọng lượng của Hoàng thượng trong lòng ngài cũng chỉ đến vậy thôi à?”
Nàng vừa nói câu này, cả Vân phi và Điệp phi đều sững sờ, có cần phải độc ác như thế không? Quả nhiên, dù trong lòng Mộng phi không hề muốn thế, cuối cùng cũng đành phải nói: “Thần thiếp... không, thần thiếp sẵn lòng ạ...”
Lúc này Tô Cẩm Bình mới lướt đến trước mặt Quân Lâm Uyên, nói: “Hoàng thượng, nếu đã có người sẵn lòng cọ rửa ngự dũng cho ngài rồi, thì ngài bỏ qua cho tiểu nhân được không?”
“Trẫm không ngại có hai người cọ rửa ngự dũng cho trẫm!” Hắn như cười như không nói, đáy mắt có vẻ đùa cợt chờ xem vẻ mặt chán nản của Tô Cẩm Bình.
Quả nhiên, cô nàng nào đó nghe vậy liền hung hăng nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng Quân Lâm Uyên hàng trăm nghìn lần, sau đó giấu lửa giận trong lòng, ngậm miệng lại.
Đúng lúc này, một tiểu thái giám vội vội vàng vàng chạy tới nói với Quân Lâm Uyên: “Hoàng thượng, không ổn rồi, bệnh của Thái hậu lại tái phát.”
Quân Lâm Uyên nghe vậy chỉ thờ ơ đáp lời, liếc nhìn Tô Cẩm Bình một cái rồi đi theo tiểu thái giám kia, bước chân rất thong thả nhàn hạ, không có chút vẻ gì lo lắng cho mẹ ruột của mình. Tô Cẩm Bình nhìn sang mấy phi tần bên cạnh, thấy họ đều mang ánh mắt bình tĩnh nhưng dưới đáy mắt lại giấu vẻ phức tạp khiến nàng càng cảm thấy kỳ quái, mẹ Quân Lâm Uyên bị bệnh mà hắn cũng không lo lắng sao?!
Khi bóng dáng Quân Lâm Uyên vừa biến mất, Mộng phi liền như phát điên lao tới Tô Cẩm Bình: “Tiện tỳ nhà ngươi, tại ngươi hại bản cung, bản cung muốn giết ngươi!”
“Phiền ngươi ý thức cho rõ ràng, hiện giờ ngươi cũng là tiện tỳ thôi!” Tô Cẩm Bình quay đầu, lãnh đạm nhìn nàng ta, ánh mắt chất chứa tia sáng lạnh đó làm Mộng phi kinh hãi dừng bước, nhất thời quên cả tức giận, quên cả tiếng nói.
Hai vị phi tử kia cũng nổi giận, Điệp phi ôm mặt đứng dậy nhìn nàng: “Tiện tỳ, ngươi dám đùa giỡn bản cung, làm hại mặt bản cung thành thế này. Bản cung phải lột da ngươi mới nguôi được!”
Tô Cẩm Bình cúi đầu nói: “Nương nương, nếu là nô tỳ thì vì Hoàng thượng, dù mặt có bị thương cũng vô cùng cao hứng mới đúng! Vân phi nương nương gặp rắc rối vì Hoàng thượng, chắc hẳn cũng cảm thấy rất sợ hãi, hoàn toàn có thể kể về sự sợ hãi của mình cho người đáng giá nghe mà!”
Chỉ một câu đã như đốt sáng ngọn nến trong lòng họ! Đúng thế, sao các nàng lại không nghĩ ra nhỉ, mặt Điệp phi bị thương chẳng phải là cơ hội để lôi kéo sự thương xót của Hoàng thượng sao? Còn sự mỏng manh của Vân phi lại là vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ, đại đa số đàn ông bình thường đều thích những người phụ nữ có thể sánh vai với mình đứng bên cạnh mình, nhưng sâu thẳm trong nội tâm họ, cũng vô cùng thích những người phụ nữ dựa dẫm vào mình, thỏa mãn sự tự tôn của đàn ông. Chỉ là, Tô Cẩm Bình cũng hiểu rất rõ, chắc chắn Quân Lâm Uyên không phải loại đàn ông như thế, nhưng để hóa giải nguy cơ hiện tại, nói dối mấy câu đã sao?! Vì sự an toàn của mình, nàng nói đâu ít những lời dối trá.
Sau khi tâm trạng thoải mái hơn, ánh mắt Điệp phi và Vân phi nhìn Tô Cẩm Bình cũng thêm chút ý thâm sâu, nếu lôi kéo được một cô gái thông minh như vậy về phía mình, thì sao phải lo không chiếm được ngôi vị Hoàng hậu?! Chỉ một mưu kế đã diệt trừ được Mộng phi, tùy tiện nói vài câu lại giúp các nàng xoay chuyển tình thế! Hai người vừa nghĩ vậy, nét mặt lập tức hiền hòa thân thiện hơn nhiều, Vân phi bước tới nắm tay Tô Cẩm Bình, cười nói: “Đúng là một cô gái thông minh tâm lý, dù là dung mạo hay khí chất đều là ít người có được. Nếu ngươi muốn, bản cung sẽ giúp ngươi một bước lên mây, chỉ là chuyện ngày một ngày hai thôi!”
Ý của nàng ta là, chỉ cần Tô Cẩm Bình về dưới trướng nàng ta, chờ nàng ta lên ngôi Hoàng hậu, nhất định sẽ nâng Tô Cẩm Bình làm phi.
Làm phi tử cho Quân Lâm Uyên à?! Tô Cẩm Bình nhất thời cảm thấy lạnh cả người, cảm giác đó chỉ e cũng không khác gì cảm giác ngày nào cũng ngủ cạnh một con mãng xà lớn vậy, tưởng tượng thôi cũng đã đủ thấy da đầu run lên, câu nói đùa này đừng nên nói thì hơn! Có điều...
Cô nàng nào đó vẫn dịu dàng cười nói: “Nô tỳ xin nhận ý tốt của Vân phi, nhưng chuyện một bước lên mây, nô tỳ không màng tới. Nói thế nào thì nô tỳ cũng chỉ là một kẻ thô tục, trừ bạc ra, không có thứ gì có thể khiến ta quan tâm, e rằng phải phụ ý tốt của Vân phi rồi.”
Câu này nghĩa là, ta không có hứng thú làm phi, nhưng nếu ngươi sẵn lòng dùng bạc để hối lộ ta, thì tất cả đều có thể!
Vân phi nghe vậy, trong lòng mừng rỡ. Nàng ta vốn tính rằng một cô gái thông minh như nàng, nếu giúp mình lên được ngôi vị Hoàng hậu, thì việc đầu tiên nàng ta làm khi lên ngôi sẽ là diệt trừ nàng, vì nàng sẽ lập tức trở thành sự uy hiếp của mình. Nhưng nếu nàng chỉ thích bạc, thì đương nhiên dễ nói chuyện hơn nhiều! Trừ nàng ta ra, Điệp phi cũng cảm thấy rất cao hứng, chỉ cần dùng bạc đã có thể mua chuộc được thì cũng không phải chuyện gì lớn. Thấy Vân phi vui vui vẻ vẻ nắm tay Tô Cẩm Bình, nàng ta cười lạnh một tiếng rồi đi cùng cung nữ quay về cung của mình. Bạc à, tất nhiên là ai đưa nhiều nàng sẽ đi với người đó, Ngọc Điệp Nhi nàng ta đầy tiền đầy của, chẳng lẽ lại thua Vân phi sao?!
Điệp phi vừa đi, Vân phi lại kéo tay Tô Cẩm Bình nói nhăng nói cuội một hồi, lấy một chiếc vòng ngọc tặng nàng như quà làm quen rồi mới chịu rời đi. Nhìn màu sắc của chiếc vòng kia, tuy cũng không phải là phỉ thúy tốt nhất, nhưng cũng là dương chi chất ngọc không tồi, Tô Cẩm Bình vui vẻ nhận vòng rồi tiễn Vân phi. Đám thị tỳ của Mộng phi nhìn nhìn nàng ta. Hiện giờ không cần phải coi nàng ta là chủ nhân nữa, nhớ đến những ấm ức trước đây phải chịu, tất cả đều cười lạnh rồi đi, khiến Mộng phi tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng họ.
Tô Cẩm Bình cười nói: “Thiên hạ là thế, thấy lợi thì tới thấy hại thì xa, cô cũng đừng tức giận, họ thể hiện như vậy cũng là bình thường thôi. Hiện giờ hậu cung đang tranh đấu khốc liệt, hiện giờ cô ẩn mình cũng không phải không tốt. Chờ các nàng đấu đến ngươi chết ta sống cô mới xuất hiện, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?! Hơn nữa, Hoàng thượng còn chưa xử lý cô chuyện Trang phi lần trước, chứng tỏ trong tim hắn vẫn còn chút tình nghĩa với cô. Nếu hắn đã có tình với cô, cô cần gì phải lo mình không xoay chuyển được tình thế?”
Tô Cẩm Bình lại bắt đầu thủ đoạn lừa gạt của mình, Quân Lâm Uyên bỏ qua Mộng phi thì có cái ‘tình nghĩa’ chó má gì đâu, nhưng hiện giờ cô phải nói như vậy. Bởi vì Mộng phi có thể làm phi tần chứng tỏ thế lực nhà mẹ đẻ của nàng ta cũng không kém, nếu nhà mẹ đẻ nàng ta góp tay vào nữa thì giết chết nàng chỉ dễ như dí nát một con kiến thôi, chắc chắn Quân Lâm Uyên cũng sẽ vô cùng vui sướng khi nhìn cảnh đó!
Ở đây khác với Đông Lăng. Khi còn ở Đông Lăng, sở dĩ nàng có thể giở đủ mọi biện pháp với những người đối nghịch với mình là vì Hoàng Phủ Hoài Hàn vẫn còn có chút kiêng dè nàng, nên không động tới nàng. Có điều, ở Bắc Minh này, nàng không hề có chút lợi thế nào cả, có thể bớt được kẻ thù nào là tốt kẻ thù đó, thỉnh thoảng trừng trị một chút thì được, nhưng nếu thực sự gây thù chuốc oán, chì chắc chắn là tự mình làm cho mình khó chịu!
Mộng phi cũng hơi ngẩn người, cảm thấy lời nói của Tô Cẩm Bình rất có lý, thậm chí còn có suy nghĩ rằng tất cả những việc mình phải đối mặt hiện giờ đều có tác dụng trợ giúp mình trong tương lai. Nàng ta cắn môi nói: “Nếu cô có thể giúp ta, ta nhất định sẽ không quên ân tình của cô! Bạc, Mộng gia ta không thiếu!”
Vì thế, Tô Cẩm Bình hãm hại ba phi tần, cuối cùng lại thu đuôi trong ánh mắt mang ơn của họ, tính toán của Quân Lâm Uyên hoàn toàn vô dụng! Tô Cẩm Bình nở nụ cười như bà ngoại sói, đáp lời Mộng phi: “Chỉ cần sau này cô chịu trách nhiệm cọ rửa ngự dũng, một ngày nào đó nhất định ta sẽ giúp cô giành được độc sủng!” Vậy thì nàng cũng không cần phải cọ thùng cứt nữa!
“Chuyện này cô cứ yên tâm, ta nhắn cha ta sắp xếp mấy người vào đây là được. Chuyện như thế đâu cần chúng ta phải tự tay làm!” Nếu không phải vì muốn lấy lòng Hoàng thượng, thì còn lâu nàng mới làm mấy chuyện buồn nôn như vậy. Ngừng một chút, nàng ta lại nói với Tô Cẩm Bình: “Tốt nhất là cô nên nhớ rõ mấy lời cô nói hôm nay. Cô gài bẫy hãm hại ta như thế nào, ta cũng sẽ không quên. Nếu cô dám lừa dối ta, thì đừng trách ta tính toán cả thù mới lẫn hận cũ!”
“Biết rồi!” Tô Cẩm Bình nhanh chóng gật đầu, trong lòng thầm giơ hai ngõn tay hình chữ V, cách mạng thành công rồi!
Quân Lâm Uyên bị Thái hậu gọi đi, không còn ai gây sự với Tô Cẩm Bình nữa, vì thế ngày hôm nay nàng cực kỳ nhàn rỗi, đôi mắt phượng soi xét từng góc nhỏ, nghiên cứu xem có chỗ nào có thể chạy trốn được. Tuy nàng không muốn quay về Nam Nhạc, nhưng lại nghĩ không biết cái tên miệng lạnh tim nóng kia sẽ suy sụp đến mức nào, đành phải tìm cách mà chạy trốn thôi!
...
Đêm xuống, trong hoàng cung Nam Nhạc, nhìn cấm vệ quân đứng đầy cả phòng, Bách Lý Ngạo Thiên nhíu mày nhìn con trai mình: “Bách Lý Kinh Hồng, ngươi định làm gì?”
“Ông đoán thử xem?” Giọng điệu lãnh đạm không vương chút bụi trần, đôi mắt sáng đẹp như ánh trăng nhìn thẳng vào lão, trong mắt không thể tìm được chút tình cảm nào.
Vị đế vương đập mạnh xuống long án một cái, nhổm người dậy nghiến răng nhìn hắn: “Ngươi muốn ép vua thoái vị?”
“Sai rồi, là phụ hoàng tự cảm thấy tuổi đã cao, không đủ sức xử lý quốc sự nữa nên mới truyền ngôi cho nhi thần!” Hắn thản nhiên nói như đang trần thuật một sự thật.
“Ngươi!” Bách Lý Ngạo Thiên đứng bật dậy, lão biết đứa con trai vĩ đại quá mức này là sự uy hiếp lớn nhất của lão, nhưng không ngờ rằng mình đã lập hắn làm Thái tử mà hắn muốn ép lão thoái vị, “Ngươi gấp gáp muốn lên ngôi Hoàng đế như vậy sao? Ngươi nên biết rằng hiện giờ con trai trẫm chỉ còn lại mình ngươi, ngôi vị Hoàng đế này còn có thể truyền cho người ngoài sao?”
Lão nói xong câu này, sắc mặt lãnh đạm của hắn vẫn không thay đổi nhưng đôi môi mỏng lại nhếch lên cười châm biếm: “Phụ hoàng thật sự nghĩ sẽ truyền ngôi cho ta sao?” Đôi mắt màu bạc lạnh lùng nhìn lão, ánh mắt ấy như nhìn thấu hết vạn vật trên thế gian, chỉ còn lại vẻ trào phúng nhàn nhạt.
Bách Lý Ngạo Thiên lùi lại phía sau vài bước, dường như không thể tin nổi hắn có thể dễ dàng nhìn thấu ý định của mình như thế! Đúng, cho tới bây giờ lão cũng chưa từng nghĩ sẽ truyền ngôi cho hắn. Phế truất đại hoàng tử Bách Lý Hề chẳng qua cũng chỉ vì muốn che mắt Bách Lý Kinh Hồng mà thôi, như vậy mới có thể bảo vệ Bách Lý Hề an toàn được! Con trai của lão, lão hiểu chứ, tuy Bách Lý Hề hơi đàn bà một chút, nhưng cũng có sự quyết đoán cần thiết, làm Hoàng đế, dù không có năng lực mở rộng biên cương, nhưng nếu đủ quyết đoán cũng có thể thành việc lớn. Thế nên... Nhưng lão không ngờ rằng tính toán này dễ dàng bị hắn nhìn thấu như vậy!
“Muốn biết Bách Lý Hề đang ở đâu không?” Giọng nói lạnh lẽo vang lên, hắn mặc xiêm y trắng muốt đứng trước mặt lão, thoạt nhìn vô cùng ngạo nghễ, thậm chí còn giống đế vương hơn cả người đang khoác long bào kia!
Nghe câu hỏi này, Nam Nhạc Hoàng trợn trừng mắt, nhìn hắn không dám tin: “Ngươi làm gì Hề nhi?”
“Làm gì à? Có lẽ, ông còn muốn biết Bách Lý Chiêu chết thế nào hơn nhỉ.” Hắn không trả lời câu hỏi của lão mà nhắc đến một chuyện khác.
Bách Lý Chiêu, Nhị hoàng tử, chính là đứa con trai mà Bách Lý Ngạo Thiên yêu thương nhất! Bách Lý Ngạo Thiên nhất thời cảm thấy máu xông lên cổ: “Chuyện của Chiêu nhi, là do ngươi làm ư?” Lão đã từng nghi ngờ Bách Lý Hề, nghi ngờ Bách Lý Thần chỉ duy nhất Bách Lý Kinh Hồng là lão chưa từng nghĩ tới.
“Không, những chuyện đó đều do phụ hoàng làm.” Hắn chậm rãi bước từng bước về phía lão, bóng dáng mơ hồ như bước trên những đóa sen, sắc mặt vô cùng thờ ơ lại khiến người ta nhìn mà lạnh cả người.
@by txiuqw4