sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! - Quyển 2 - Chương 91

Quyển 2 - Chương 91: Chương 41: Thần binh bất tử

“Này...” Tô Cẩm Bình muốn khuyên can, nhưng hai người kia còn không cho nàng có cơ hội lên tiếng đã lao ra ngoài rồi. Xem ra, họ lại muốn đi đánh nhau!

Cô nàng nào đó ngẩn người đứng tại chỗ, một loạt dấu chấm lửng chạy qua sau gáy! Nàng phát hiện ra, chỉ cần những người đàn ông này gặp nhau là đặc biệt thích đánh nhau. Lãnh Tử Hàn gặp Bách Lý Kinh Hồng cũng thế, mà Quân Lâm Uyên gặp Lãnh Tử Hàn cũng thế. Nhìn hai bong người một trắng muốt một đen tuyền đi xa dần, Tô Cẩm Bình nhíu mày không biết làm sao. Nàng rất muốn buông tay mặc kệ họ, nhưng lại sợ một trong hai xảy ra chuyện. Dù sao họ cũng đều là bằng hữu của nàng cả. Nàng hít sâu một hơi sau đó bước mạnh từng bước đi theo sau họ.

“Nghe danh giáo chủ là thiên hạ đệ nhất cao thủ đã lâu, hôm nay may mắn được lãnh giáo, đúng là vinh hạnh của trẫm!” Giọng nói du dương của Quân Lâm Uyên tràn ngập vẻ trào phúng.

Lãnh Tử Hàn cũng nheo mắt nhìn hắn: “Bắc Minh Hoàng cũng là kỳ tài thế gian hiếm có, nổi danh là ‘tài trí hơn yêu, thông thái hơn thần’, lại là bế môn đệ tử của thần y, hôm nay may mắn giao thủ, bản tôn cũng cảm thấy rất vinh dự.”

Tô Cẩm Bình ở cách đó không xa, nghe đoạn đối thoại của họ mà đầu óc trống rỗng, vì sao nghe thì như khen ngợi mà lại đầy vẻ châm biếm như thế? Trước kia nàng cứ nghĩ rằng chỉ có phụ nữ mới thích dùng lời nói để đả kích đối phương, hôm nay mới biết, thì ra đàn ông cũng có thú vui đó.

Lúc này họ đang ở một khu rừng rậm trong hoàng cung, không có nhiều thị vệ qua lại, dù đứng xa nhìn thấy thì cũng không dám lại gần can thiệp, chỉ kiễng chân nghiêng ngó, hy vọng không xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn được.

“Mời!” Quân Lâm Uyên nói.

“Mời!” Lãnh Tử Hàn đáp.

Sau đó, luồng gió cực mạnh phát ra, vạt áo hai người đều bay phấp phới trên không trung, mái tóc đen cũng bay bay theo gió.

“Này...” Hai người thực sự không cần phải đánh nhau mà! Nàng sẽ vô cùng đa tình mà tự hiểu lầm rằng, mọi người như vậy đều là vì yêu nàng sâu sâu sâu đậm đến không thể kiềm chế được mất.

Hai người cùng quay đầu, hai khuôn mặt tuấn tú khiến chúng sinh điên đảo kia cùng xuất hiện trước mặt nàng, đồng thanh nói: “Chuyện của đàn ông, nàng đừng can thiệp vào.”

“...” Rồi, chuyện này thành chuyện của hai người họ, còn vai chính là nàng đây lại biến thành vai phụ! Chẳng lẽ nàng không phải là nữ chính xuyên không sao? Không phải sao?! Ok, đây không phải là tiểu thuyết, cho nên người xuyên không cũng không phải là tiêu điểm ở mọi nơi.

Nàng chán chẳng buồn nhìn bọn họ, quay thẳng người đi, tiếng so chiêu vang lên bên tai, Tô Cẩm Bình buồn chán tìm một cái cây rồi nhanh chóng phi thân lên, chuẩn bị thảnh thơi ngồi xem họ so tài. Nhưng vừa mới ngồi lên, một luồng khí mạnh mẽ đã xé gió lao tới, hình thành những vòng khí tròn nối tiếp nhau, đi tới đâu, cây đổ tới đó, cỏ dại đều cháy đen! Đương nhiên, cái cây mà Tô Cẩm Bình đang ngồi cũng không may mắn thoát nạn, may mà nàng phản ứng nhanh nên mới không ngã xuống đất!

Cô nàng nào đó chảy dài hai dòng nước mắt, lẩm bẩm cực kỳ thật lòng: “Không phải ai cũng có bản lĩnh ngồi xem kịch, cũng không phải chuyện gì cũng tùy tiện nhúng tay vào được. Nhìn thấy cao thủ quyết đấu, có thể trốn được xa bao nhiêu thì chắc chắn phải trốn xa bằng ấy!” nhưng nàng lại cũng sợ bọn họ xảy ra chuyện, ôi... rối rắm quá đi!

Một dòng khí nữa lại nổi lên, Tô Cẩm Bình đã không còn nhìn thấy bóng hai người kia nữa, chỉ thấy một màu đen tuyền và một màu trắng tuyết liên tục thay đổi vị trí chớp nhoáng trên không trung, đánh nhau hừng hực khí thế, thi thoảng còn có mấy dòng khí nhỏ bay về phía nàng. Vì thế, nơi đây lập tức hình thành trạng thái kỳ dị, hai người đàn ông dốc toàn lực giao đấu muốn hạ gục đối phương, một cô gái nhảy lên nhảy xuống lo bị trúng đòn bất ngờ!

Ráng chiều tà như lửa, nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, tia nắng đỏ như lửa chiếu xuống người họ, tạo ra vẻ đẹp đến lạ thường. Tô Cẩm Bình không khỏi thầm nghĩ, xem mỹ nam giao đấu cũng là một sự hưởng thụ về thị giác... nếu như không có mấy dòng khí nhỏ thỉnh thoảng lại ập về phía mình kia!

“Ầm!” một tiếng, hai dòng khí chạm vào nhau, hai người đều lùi về phía sau hơn mười bước, nhưng mặt đều không đổi sắc, lẳng lặng nhìn người kia.

“Lãnh giáo chủ quả là danh bất hư truyền!” Câu nói đầy vẻ châm chọc vang lên từ miệng hắn.

“Bắc Minh Hoàng cũng đúng là thâm tàng bất lộ!” Người đời đều biết y thuật của Quân Lâm Uyên vô cùng cao siêu, nhưng không mấy ai biết võ công của hắn cũng lợi hại như vậy. Y thuật và võ thuật cùng hội tụ trong một người, người như hắn, quả nhiên vừa giống thần, lại vừa giống yêu ma. Nhưng khi nói những lời này, đáy mắt Lãnh Tử Hàn cũng đầy vẻ giễu cợt, đối với tình địch, không cần thiết phải tỏ ra hòa nhã.

“Này...” Tô Cẩm Bình lại muốn lên tiếng, hai người đã không phân thắng bại, thì thôi đừng đánh nữa.

Nhưng vừa nói một chữ, hai người kia đã cùng quay đầu sang, tuy họ không nói gì nhưng sắc mặt đều không dễ nhìn gì. Tốt thôi, nàng lại nhiều chuyện rồi: “Hai người tiếp tục đi!”

Một hiệp nữa chuẩn bị bắt đầu, Quân Lâm Uyên lại chợt biến sắc, bước chân lảo đảo, sau đó che miệng ho kịch liệt. Khuôn mặt vốn xinh đẹp thoáng tái nhợt đi, nốt ruồi son ở mi tâm cũng như mất đi màu sắc, không bao lâu sau, có một chút máu còn xuất hiện giữa khe ngón tay trắng nõn như trong suốt của hắn.

Lãnh Tử Hàn biến sắc, đang định xuất chiêu lập tức rụt tay lại. Nhìn Quân Lâm Uyên là biết bệnh cũ của hắn tái phát, Lãnh Tử Hàn hắn ta không quen thừa cơ khi người ta gặp nạn.

Tô Cẩm Bình vội chạy tới: “Không sao chứ?”

Nghe tiếng nàng vang lên bên tai, Quân Lâm Uyên quay đầu nhìn nàng một cái, đôi mắt xếch như rạng ngời hơn, ho thêm vài tiếng mới chậm rãi nói: “Không sao!”

Hình ảnh này đập vào mắt Lãnh Tử Hàn lại có cảm giác rất khác! Một ngọn lửa vô danh bùng lên từ đáy lòng. Hắn thực sự không hiểu, nàng có thể thích Bách Lý Kinh Hồng, có thể thích Quân Lâm Uyên, nhưng vì sao lại chỉ ghét mình mình? Một loại cảm xúc tên là ‘ghen tị’ bắt đầu dâng lên trong tim hắn, Lãnh Tử Hàn hắn, thực sự không bằng họ sao?

“Đã bảo hai người đừng đánh mà, dù ai bị thương thì cuối cùng cũng chỉ có ta lo lắng. Đều là bằng hữu của Tô Cẩm Bình ta, sao không thể nể mặt ta mà dừng tay lại chứ? Hai người không biết hai người làm như vậy, người kẹp ở giữa như ta sẽ rất khó xử sao?” Tô Cẩm Bình hùng hổ nói, mày nhíu chặt như có thể kẹp chết một con ruồi vậy.

Nghe nàng nói vậy, Quân Lâm Uyên bật cười, lại ho thêm mấy tiếng nữa mới thở được.

Còn Lãnh Tử Hàn, ánh mắt vốn ảm đạm lập tức sáng ngời lên, dù là ai bị thương, cuối cùng người lo lắng cũng là nàng sao? Như vậy chứng tỏ trong lòng nàng, trừ Bách Lý Kinh Hồng ra thì không ai nặng hơn mình à?

“Tiểu Cẩm, theo ta về!” Tuy hắn đã tìm hiểu được những ngày gần đây, Quân Lâm Uyên đối xử với Tiểu Cẩm cũng không tệ, nhưng ở lại bên cạnh gã đàn ông buồn vui thất thường này, thật sự không an toàn!

Tô Cẩm Bình đang định giải thích, Quân Lâm Uyên lại lạnh lùng nói: “Sao hả? Lãnh đại giáo chủ coi hoàng cung Bắc Minh của ta là ma giáo của ngươi, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, có thể thoải mái đưa người ra khỏi cung sao?”

Lãnh Tử Hàn nhướng mày, đôi mắt đen láy nhìn thẳng Quân Lâm Uyên: “Bắc Minh Hoàng nghĩ với tình trạng hiện giờ của ngươi mà có thể ngăn được bản tôn à?” Dù có thiên quân vạn mã, thêm cả trăm cung tiễn thủ thì Lãnh Tử Hàn hắn vẫn tự tin rằng mình có thể bình yên rời khỏi đây được! Về nguyên tắc, nội lực có thể đẩy ngược mũi tên, trong khoảnh khắc mũi tên bắn ngược về cũng đủ khiến người ta nhảy xa ra vài trăm thước, người bình thường muốn đuổi theo cũng khó. Lần trước Bách Lý Kinh Hồng và Tô Cẩm Bình gặp nạn bên vách núi ở Nam Nhạc phải chọn nhảy xuống để giữ mạng là vì họ bị dồn tới vách núi nên không thể chạy nhanh được. Thế nên Lãnh Tử Hàn mới tự tin như vậy.

“Khụ khụ...” Tiếng ho lại vang lên, đôi mắt Quân Lâm Uyên như ánh lên nụ cười quỷ dị, nâng mí mắt nhìn hắn ta, “Trẫm biết rõ võ công của Lãnh giáo chủ rất cao cường, bình thường không thể đối phó được, nhưng nếu sức khỏe trẫm không tốt, đương nhiên cũng phải có chút biện pháp để bảo vệ mạng sống của mình, Lãnh giáo chủ có nghĩ thế không?”

Sắc mặt Lãnh Tử Hàn hơi căng lại, nhìn hắn khó hiểu: “Ý của Bắc Minh Hoàng là gì?” Quân Lâm Uyên không phải dạng người ngạo mạn kiêu căng tự đại, nếu hắn đã dám nói ra như vậy, thì chắc chắn vẫn có quân bài chưa lật.

“Không biết Lãnh giáo chủ có từng nghe đến... Thần binh bất tử chưa?” Đối diện với đôi mắt xếch của hắn, Lãnh Tử Hàn khẽ nhướng đôi mày kiếm, thân là người trong giang hồ, đương nhiên hắn ta cũng từng nghe nói về Thần binh bất tử!

Thần binh bất tử là một lời đồn được lan truyền từ mấy trăm năm trước, khi đó, Hiên Viên thị thống nhất thiên hạ, mà lợi thế lớn nhất của họ cũng chính là Thần binh bất tử đó! Nghe nói, dù dùng bất cứ biện pháp gì để tấn công, thì Thần binh bất tử kia cũng không chết, cơ thể như tường đồng vách sắt, hàng trăm người tấn công cũng không công phá được, không sợ nước, lửa, dù bị chém cũng sẽ lập tức liền da bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, thậm chí dù không ăn không uống ba tháng trời cũng không chết đói, cách duy nhất để tiêu diệt họ chính là chủ nhân của họ bỏ mạng, vì thế cũng có lời đồn rằng, ‘có được Thần binh bất tử, là có được thiên hạ!’

Nếu đặt câu nói này ở nhà dân thường, thì chỉ là một câu nói chơi, vì chỉ với một đám người đó hoàn toàn không thể đoạt được thiên hạ, nhưng nếu đặt trong tay quân vương của một nước nào đó, thì thật sự không thể xem thường được! Bốn nước đều có thiên quân vạn mã, đây là một sự cân bằng, nhưng nếu có Thần binh bất tử xuất hiện, thì sự cân bằng này sẽ bị lật đổ!

Lãnh Tử Hàn nhìn chằm chằm Quân Lâm Uyên, chậm rãi nói: “Nghe nói, sau đời quân vương đầu tiên của vương triều Hiên Viên qua đời, toàn bộ Thần binh bất tử đã tuẫn táng theo chủ nhân. Không biết Bắc Minh Hoàng nói vậy là có ý gì?”

Quân Lâm Uyên cười lạnh một tiếng không đáp, chỉ khẽ vỗ tay, bốn người áo đen nhanh chóng xuất hiện bao vây Lãnh Tử Hàn. Trong tay họ đều cầm trường kiếm, mặt cũng bịt khăn, đôi mắt trống rỗng vô thần, giống y như người máy chờ mệnh lệnh tiếp theo của chủ nhân vậy!

Lãnh Tử Hàn đưa mắt nhìn mấy người kia, nói về võ công, hắn có thể tự tin rằng mình tài giỏi hơn họ, nhưng từ cơ thể mấy người này lại tỏa ra luồng khí âm u lạnh lẽo, y như mấy thây ma vậy, chẳng lẽ đây là Thần binh bất tử trong truyền thuyết?

“Có lẽ Lãnh giáo chủ không biết, thần y đầu tiên của thần y môn, là người của hoàng thất Hiên Viên.” Đôi môi mỏng của Quân Lâm Uyên cong lên, như cười như không nói.

Lãnh Tử Hàn hiểu ngay! Thì ra cái gọi là thần binh bất tử, chính là dược nhân do thần y dùng thuốc chế ra, thần y đầu tiên có thể làm được, thì Quân Lâm Uyên cũng có thể làm được. Chuyện này khiến Lãnh Tử Hàn không thể không đánh giá Quân Lâm Uyên cao hơn một chút, nhưng: “Bắc Minh Hoàng cho rằng bốn người bất tử này có thể khống chế được bản tôn sao?”

“Đương nhiên là không!” Vừa dứt lời, mấy trăm người áo đen mặc trang phục giống y như đúc lập tức xuất hiện từ chỗ tối, vây chặt lấy Lãnh Tử Hàn.

Dù sao Lãnh Tử Hàn cũng chưa từng thực sự giao thủ với người bất tử, sắc mặt cũng nghiêm lại. Sắc mặt Tô Cẩm Bình cũng không đẹp lắm, theo quan điểm của nàng, thì chuyện này rõ ràng là một sự tồn tại ngược hẳn với lẽ thường, trên thế gian này lại có loại người bất tử sao? Nhưng nhìn vẻ mặt của Lãnh Tử Hàn và Quân Lâm Uyên, lại không giống nói đùa chút nào.

“Lãnh Tử Hàn, tạm thời ta chưa thể đi được, vì cổ trùng trong người còn chưa lấy ra, hơn nữa, phải chờ Bích Huyết hoa nở mới có thể luyện Bích Ngọc hồi hồn đan được!” Mấy từ thần binh bất tử này khiến người ta chỉ nghe thôi cũng thấy nguy hiểm, Lãnh Tử Hàn đối đầu với họ, chắc gì đã chiếm được thế thượng phong.

Lúc này Lãnh Tử Hàn mới hiểu vì sao nàng nói chưa thể đi được, nhưng dù sao hắn ta cũng là thân vương của Tây Võ, dù không thích quyền thế nhưng Mộ Dung Thiên Thu cũng là huynh trưởng của hắn ta, nên hắn ta thực sự muốn lĩnh giáo một phen, xem uy lực của Thần binh bất tử này thế nào: “Xin Bắc Minh Hoàng vui lòng chỉ giáo!”

Hắn ta vừa dứt lời, Quân Lâm Uyên vung tay lên, một màn giao đấu tập thể liền bắt đầu. Có thể thấy rõ năng lực của Lãnh Tử Hàn vượt xa những người đó, nhưng những người đó thật sự không thể nào đánh chết được, dù dùng thủ đoạn gì, sau khi ngã xuống lại có thể đứng lên, Lãnh Tử Hàn không làm gì được họ, họ cũng không thể làm gì được Lãnh Tử Hàn!

Giao chiến kịch liệt một hồi lâu, Lãnh Tử Hàn càng lúc càng nhíu chặt mày, vì đám người áo đen này hoàn toàn không biết mệt, không biết đau, chỉ biết điên cuồng lao tới, nhưng thể lực của Lãnh Tử Hàn lại chậm rãi tiêu hao đi. Hắn ta nhận thức rõ, nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, người cuối cùng chịu thiệt chắc chắn là mình!

Tô Cẩm Bình cũng khẽ nhíu mày, nếu trong tay Quân Lâm Uyên có người lợi hại như vậy, một hai người thì không tính, nhưng hơn một trăm người, đưa ra chiến trường chắc chắn sẽ trở thành công cụ giết người tiêu chuẩn, bọn họ chỉ biết giết người lại không thể bị giết chết, không cần nghĩ cũng biết họ sẽ tạo ra sức chiến đấu kinh khủng tới mức nào: “Dừng tay đi!”

Không thể phân định cao thấp, nhưng nếu cứ kéo dài thế này, chắc chắn Lãnh Tử Hàn sẽ chịu thiệt! Tô Cẩm Bình vừa lên tiếng, Quân Lâm Uyên lại phất tay, đám người kia cũng dừng ngay lại, đồng thời nấp người lại vào trong rừng, không thấy bóng dáng đâu nữa. “Lãnh giáo chủ thần công cái thế, nhưng trẫm cũng không phải kẻ vô dụng, nên nếu muốn đưa người từ chỗ trẫm đi, e rằng Lãnh giáo chủ cũng phải tốn nhiều tâm sức.”

Tuy nói vậy, nhưng trong mắt Quân Lâm Uyên không có chút khinh thường nào, có thể giao chiến với thần binh bất tử của mình lâu như vậy mà không bị chút thương tích nào, thực sự cũng khiến hắn không thể khinh thường!

Mặt Lãnh Tử Hàn sa sầm xuống, tung hoành giang hồ bao nhiêu năm, hôm nay là lần đầu tiên hắn ta chịu nhục thế này, Thần binh bất tử, quả nhiên lợi hại y như trong truyền thuyết. Quân Lâm Uyên, thật quá nguy hiểm! Im lặng một lúc lâu, giọng nói ngạo nghễ của Lãnh Tử Hàn mới vang lên: “Bắc Minh hoàng quả nhiên là thâm tàng bất lộ!”

Hôm nay, hắn ta đã hoàn toàn được nhận thức được, đầu tiên là võ công của hắn không thể coi thường, sau nữa là Thần binh bất tử kia. So với Hoàng Phủ Hoài Hàn đang có thanh thế nhất, Mộ Dung Thiên Thu như hổ rình mồi, cùng với Bách Lý Kinh Hồng vang danh khắp thiên hạ, thì Quân Lâm Uyên nhìn có vẻ ôn hòa này mới là kẻ giấu mình sâu nhất!

Hôm nay hắn ta đã nói câu này hai lần, Quân Lâm Uyên ho thêm mấy tiếng nữa mới cười nói: “Lãnh giáo chủ không cần đánh giá cao trẫm như thế, chẳng qua vì sức khỏe của trẫm không tốt, nên giấu mấy quân bài bảo mệnh cũng không có gì là lạ.”

Vẻ trào phúng hiện lên trong đôi mắt đen của Lãnh Tử Hàn, quân bài bảo mệnh à? Nói cái này là quân át chủ bài có thể giành lấy thiên hạ còn không đủ! Chỉ là, không biết trong tay hắn có bao nhiêu người như vậy? “Lời nói của Bắc Minh hoàng hôm nay, bản tôn nhớ kỹ. Có điều, bản tôn muốn hỏi Bắc Minh hoàng một câu, nếu hôm nay bản tôn mang xích sắt nghìn năm đến, thì liệu tình thế sẽ thế nào?”

Xích sắt nghìn năm vẫn có thể trói chặt được những thần binh bất tử này, nếu chỉ hơn một trăm người thì không đáng ngại, nhưng mục đích câu nói này của hắn cũng chỉ vì muốn thử xem rốt cuộc trong tay Quân Lâm Uyên có bao nhiêu người như vậy thôi!

Đương nhiên Quân Lâm Uyên cũng hiểu mục đích của hắn là gì, nhưng, nếu đã là quân át chủ bài thì không thể lộ quá nhiều được. Đôi mắt xếch khẽ nheo lại, nốt ruồi son ở mi tâm cũng tỏa ra ánh sáng hồng nhạt: “Lần sau Lãnh giáo chủ có thể mang đến thử xem.” Câu này của hắn vừa không để hắn ta biết trong tay mình có bao nhiêu người, cũng hoàn toàn không yếu thế chút nào.

Lãnh Tử Hàn cũng không dám chắc, trầm mặc một lúc lâu sau mới nhìn hắn hỏi: “Bắc Minh hoàng để lộ quân át chủ bài này ra, không sợ bản tôn nói ra ngoài sao? Ngươi cũng biết rằng nếu thần binh bất tử bị bại lộ, ba nước rối loạn liên minh lại để cùng đối phó Bắc Minh thì cũng không phải là không thể.”

Nếu ba nước liên hợp lại với nhau, thì dù có nhiều người như vậy, Bắc Minh cũng không thể chống cự nổi! Hiện giờ Lãnh Tử Hàn hắn không thể đánh bại những thần binh bất tử kia thật, nhưng nếu hắn muốn đơn thương độc mã rời khỏi nơi này, thì Quân Lâm Uyên cũng không thể ngăn hắn lại, vì thế, hắn hoàn toàn có thể tung tin này ra ngoài.

Quân Lâm Uyên khẽ cười: “Trẫm tin rằng ngươi sẽ không nói ra, vì nếu ngươi nói, chắc chắn đám người Hoàng Phủ Hoài Hàn sẽ còn muốn có được những thần binh bất tử đó hơn cả tiêu diệt họ, mà điều đó sẽ càng không an toàn cho nàng!” Nói xong, Quân Lâm Uyên liếc nhìn Tô Cẩm Bình một cái.

Lãnh Tử Hàn nghe vậy, ánh mắt căng lên, mặt đầy vẻ không tin nổi. Mấy người Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn có thì sẽ không an toàn cho tiểu Cẩm, chẳng lẽ... ý của Quân Lâm Uyên là... muốn tặng số binh mã này cho Tiểu Cẩm sao?! Chuyện này... có thể sao?! Dù Quân Lâm Uyên buồn vui thất thường, nhưng lại không phải kẻ dối trá.

Tô Cẩm Bình kinh ngạc, vẫn chưa hiểu được chuyện này thì liên quan gì đến mình, nàng nhìn hai người trước mặt, đang định lên tiếng thì Lãnh Tử Hàn chợt lạnh lùng nói với Quân Lâm Uyên: “Hy vọng Bắc Minh hoàng nhớ kỹ những điều mình nói hôm nay.” Dứt lời, bóng người vụt đi, biến mất trong không trung.

“Hai huynh vừa nói gì vậy, vì sao huynh có thần binh bất tử mà lại không an toàn cho ta?” Nhìn nàng có vẻ dễ bị liên lụy lắm sao?

“Nàng có còn nhớ, trẫm đã từng nói sẽ không để nàng uổng công ở đây không?” Hắn quay sang mỉm cười nhìn nàng.

Nét mặt Tô Cẩm Bình cứng lại: “Ý huynh là...”

“Khi nào nàng học xong y thuật của trẫm, lúc đó trẫm sẽ tặng thần binh bất tử này cho nàng!” Quân Lâm Uyên thoải mái nói.

Tô Cẩm Bình nhíu chặt đôi mày thanh tú, không phải nàng khác người đâu, nhưng người ta đã truyền hết y thuật cho mình, hoa trồng 5 năm cũng tặng cho nàng, giờ còn muốn tặng cả thần binh bất tử cho nàng nữa, nàng có tư cách gì mà nhận nhiều thứ của người ta như vậy được? Dù có câu nói rằng “Có lợi mà không chiếm là thằng ngu” nhưng Tô Cẩm Bình nàng vẫn có nguyên tắc riêng của mình: “Bích ngọc hồi hồn đan ta có thể coi như là món quà huynh tặng ta như một người bạn, nhưng thần binh bất tử này thì ta không thể nhận được!”

“Nàng có từng nghe câu nói ‘cả đời làm thầy’ bao giờ chưa?” Quân Lâm Uyên không phản bác lời nàng, ngược lại lại nhắc đến chuyện chẳng liên quan gì hết.

Nàng chưa từng nghe câu này, nhưng vẫn hiểu ý nghĩa của nó nên khẽ gật đầu.

Quân Lâm Uyên lại nói tiếp: “Vậy trẫm dạy y thuật cho nàng, có tính là sư phụ của nàng không?”

“Có chứ!” Tuy đột nhiên biến thành vãn bối trong lòng cũng hơi bất bình, nhưng chút lợi nhỏ đó nàng vẫn sẵn lòng nhường cho người ta.

Câu trả lời vừa vang lên, Quân Lâm Uyên liền nở nụ cười khác hẳn với vẻ nhã nhặn xinh đẹp thường thấy của hắn, còn mang theo chút gian xảo: “Vậy, nếu trẫm đã là sư phụ nàng, tặng quà cho đồ đệ cũng là chuyện bình thường đúng không?”

Hả... Tô Cẩm Bình nhất thời á khẩu! Thật ra, nếu nghiêm túc bái sư thì có lẽ nàng sẽ mặt dày mày dạn đi đòi sư phụ chút quà nhập môn, nhưng đột nhiên biến thành thế này, cảm giác rất kỳ quái! Nhìn nụ cười gian xảo của Quân Lâm Uyên, nàng lại như nhìn thấy người nào đó vô cùng đen tối kia, vì thế không khỏi than oán trong lòng, chẳng lẽ đàn ông cổ đại đều có bụng dạ đen tối vậy sao?!

“Được rồi, trẫm nói tặng cho nàng là tặng cho nàng, không bao lâu nữa nàng đi rồi, có biện pháp bảo mệnh cũng tốt hơn!”

Tô Cẩm Bình cũng biết nếu mình từ chối nữa thì thực sự khách khí quá, mới gật đầu, lại nói tiếp: “Mấy người bất tử này là thế nào? Thực sự có người bất tử sao?”

“Đều là dùng cổ độc và dược để luyện ra, có điều trẫm cũng tốn rất nhiều công sức, nghiên cứu mười mấy năm mới thành công.” Truyền nhân của thần y môn có vô số, nhưng luyện được ra người bất tử thì chỉ có hai người là thần y đầu tiên và Quân Lâm Uyên này thôi.

Thì ra là thế!

“Rột rột rột!”, bụng Tô Cẩm Bình kêu lên.

Quân Lâm Uyên nhìn nàng như cười như không: “Đi thôi, đi dùng cơm!”

“Không cần gọi ngự y khám bệnh cho huynh sao?” Tô Cẩm Bình không thèm để ý đến vẻ trêu chọc trong mắt hắn, lo lắng hỏi.

Quân Lâm Uyên khẽ cười, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, đáp: “Không cần, họ không chữa được cho trẫm!”

“Có lẽ ta có thể!” Tô Cẩm Bình cười nói. Nhìn hắn có vẻ nghi hoặc, nàng lại nói tiếp: “Chờ ta học hết y thuật của thần y xong, biết đâu lại chữa được bệnh cho huynh!”

“Ha ha...” Hắn cười không nói, lại trêu ghẹo tiếp: “Hôm nay dùng cơm có muốn nghe nhạc nữa không?” Giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.

“Cút đi!”

“Ha ha... Nghe Hàn phu tử nói mấy ngày nữa sẽ có bài kiểm tra, nàng nên cố gắng hết mình đi. Nếu không qua được bài kiểm tra này, trẫm sẽ không dạy y thuật đâu!” Quân Lâm Uyên cười nói.

Tô Cẩm Bình khinh thường hừ khẽ: “Chỉ là một bài kiểm tra thôi mà, Tô Cẩm Bình ta sao có thể thua được chứ.”

...

Nhiều ngày nay, Tô Cẩm Bình học tập rất chăm chỉ nghiêm túc, chuẩn bị cho bài kiểm tra mà Quân Lâm Uyên nói kia. Nàng biết chữ của bốn nước đều có điểm khác nhau, nhưng cũng không khác quá nhiều, hơn nữa còn hơi giống chữ giản thể, cho nên học cũng không khó lắm. Học một ngày một đêm, lại thêm trí nhớ tốt trời sinh nên nàng đã có thể nhận biết và viết được đến 80% chữ.

Nhưng cái thứ bút lông này thực sự khiến người ta phát ghét, tìm đủ mọi cách mà chữ nàng viết ra vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo cực kỳ khó coi, chẳng khác gì gà bới. Có điều sự tiến bộ của nàng cũng được phu tử nhìn nhận, còn khen nàng có tư chất thông minh, đúng là khen không ngớt lời.

Còn Lãnh Tử Hàn, sau khi đến đây ngày ấy cũng không đến nữa, có lẽ hắn định chờ nàng làm xong việc rồi mới đến tìm nàng chăng. Thật ra mấy hôm trước nàng rất muốn nói với Lãnh Tử Hàn, nhờ hắn báo tin cho Bách Lý Kinh Hồng, nhưng mấy lần lên đến miệng rồi lại ngại ngùng không nói ra được.

Nàng cầm sách, vừa nghĩ ngợi lan man vừa đi đến thư phòng. Ở bên cạnh Quân Lâm Uyên càng lâu mới càng cảm thấy hắn không tệ, vì hắn thực sự rất nghĩa khí. Chỉ cần người ta đối xử tốt với hắn một phần, hắn sẽ đền đáp lại gấp một nghìn lần, người như vậy, thực ra trong nội tâm rất khao khát được người khác quan tâm đúng không?!

Còn đang nghĩ ngợi thì giọng nói của Quân Tử Mạch vang lên từ rất xa: “Hoàng tẩu, tẩu đang nghĩ gì vậy?”

Nàng biến sắc, cực kỳ chán nản nói: “Gọi tên ta là được rồi, cái gì mà hoàng tẩu với không hoàng tẩu!”

Quân Tử Mạch bĩu môi không cãi cọ với nàng mà nhắc đến một chuyện khác: “Hoàng tẩu, tẩu chuẩn bị xong chưa? Hôm nay kiểm tra, phải qua được Nữ giới và Luận ngữ đấy.”

“Cái gì?!” Tô Cẩm Bình ngạc nhiên trợn trừng mắt, hôm nay thi rồi à? Sao không ai báo cho nàng biết?! Nàng còn tưởng là mấy ngày nữa chứu. Lại còn phải thi qua cả Nữ giới nữa à?! Cứ tưởng rằng chỉ cần thi đỗ Luận ngữ hoặc ngâm thơ đối từ gì gì đó, chứ Nữ giới thì... Thực ra môn nào nàng cũng nghe rất chăm chú, chỉ có mỗi Nữ giới này là chưa từng để ý tới, nàng đường đường là một cô gái xuyên không đến cổ đại, chẳng lẽ lại thi trượt sao? Ôi, nói cũng thấy mất hết mặt mũi rồi!

Nhìn dáng vẻ sợ hãi của nàng, Quân Tử Mạch biết ngay nàng chưa biết tin gì cả, liền khẽ lắc đầu như thật, sau đó lấy một tấm giấy nhỏ từ trong ống tay áo rộng thùng thình của mình ra, cười rất bỉ ổi nói: “Ha ha, nhìn thấy không? Muội chuẩn bị hết rồi.”

Quay cóp à?!

Tô Cẩm Bình thật sự rất muốn vỗ ngực mà nói, lần này thi trượt, lần sau ta sẽ thi đỗ, ta nhất quyết không quay cóp! Nhưng đó là môn học gì?! Là Nữ giới đấy! Nếu nàng có thể trông chờ được vào chuyện mình học chăm sẽ có thể thi đỗ, thì trước khi bước vào đến phòng thi, nàng đã chết ngắc vì tự ghê tởm chính mình rồi! Nhìn Quân Tử Mạch cười thô bỉ như vậy, miệng nàng run lên: “Ta có thể nói với hoàng huynh muội, để không cần thi Nữ giới được không?”

“Hiện giờ hoàng huynh đang lên triều, tẩu làm sao nói với huynh ấy được? Hơn nữa, hôm nay là ngày kiểm tra cuối cùng, các học trò chúng ta đã học hết một năm, sau khi thi xong, dù là đỗ hay trượt thì cũng đều bị ghi vào trong sử sách cả. Nếu thi trượt, thì thể diện mất sạch luôn cả mấy trăm năm, nên hôm nay dù chết ta cũng phải thi đỗ!” Sắc mặt Quân Tử Mạch đầy vẻ quyết tâm.

Bài kiểm tra cuối cùng? Còn ghi vào sử sách nữa? Chẳng phải là dồn nàng đến đường cùng phải làm bừa hay sao?!

Quân Tử Mạch cười tủm tỉm đưa mẩu giấy cho Tô Cẩm Bình: “Muội biết tẩu không nghe mấy bài Nữ giới, lúc các mama giảng nữ giới, tẩu toàn ngồi luyện chữ, nên muội cũng chuẩn bị cho tẩu một phần rồi. Có mấy câu trả lời trong này hơi khác với của muội, để đến lúc đó đỡ bị phát hiện!”

Tô Cẩm Bình đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, thầm nghĩ trượt thì thôi, từ trước tới giờ đã bao giờ nàng quay cóp đâu, tuy nàng chẳng phải người tốt gì, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời đi quay bài, trong lòng cũng cảm thấy bất an. Có điều, nhớ tới mấy câu Quân Lâm Uyên nói, nếu thi trượt, hắn sẽ không dạy y cho mình, hơn nữa, bài kiểm tra này lại là cơ hội cuối cùng... Nàng cắn chặt răng, lấy tờ giấy trong tay Quân Tử Mạch. Quan tâm làm gì chứ? Dù sao quay cóp cũng chẳng liên quan gì đến ai, gì mà phải ngượng?!

Đi đến thư phòng, các học trò đều đang xì xào nói chuyện.

Có người có vẻ biết trước, có người lại có vẻ bất an, còn có người thì xã giao khắp xung quanh, dường như chuẩn bị trước để đến lúc kiểm tra còn tiện hỏi bài. Không ngờ thi thố ở cổ đại cũng như thế, có một số đồng chí còn chuẩn bị sẵn sàng xem sẽ quay cóp thế nào, hơn nữa ngoài mặt không hề có chút vẻ xấu hổ nào khiến dũng khí của Tô Cẩm Bình tăng lên vô tận, liều thôi!

Cách chỗ Tô Cẩm Bình ngồi không xa là chỗ của Quân Thiên Mạch. Quân Thiên Mạch ngẩng cao đầu, nhìn có vẻ đã biết tin trước rồi.

Không bao lâu sau, phu tử đi tới, phát bài thi cho từng người. Tất cả đều là câu thượng hoặc câu hạ của Luận ngữ cùng với yêu cầu giải thích câu nói, Tô Cẩm Bình viết rất trôi chảy. Sau khi viết xong, nàng ngẩng đầu liếc nhìn Quân Tử Mạch ở phía trước, thấy nàng ấy len lén nhìn ra xung quanh, tìm thời cơ lại rút giấy trong tay áo ra chép vài câu, xem ra, nàng ấy là cao thủ quay cóp rồi, cực kỳ có kinh nghiệm, trong lòng nàng không khỏi giơ ngón tay cái lên khen ngợi!

Một lúc sau hết giờ, bài thi cũng bị thu hết lên.

Từ trước đến giờ, cuộc thi ở Bắc Minh không có giờ nghỉ giữa các môn, thế nên vừa thu bài thi xong, đám con trai đều ra ngoài thi cưỡi ngựa bắn cung, còn con gái ở lại thi tiếp Nữ giới. Bài thi tiếp theo được phát xuống, lần này giám thị là mama dạy học. Câu hỏi đầu tiên chính là: “Tam tòng tứ đức là gì?”

Tòng cái đầu mẹ ngươi! Đức cái mông em gái ngươi! Tô Cẩm Bình cực kỳ muốn chửi ầm lên, nhưng vẫn ép mình nhịn xuống, lấy tờ giấy nhỏ trong tay áo ra nhìn, sau đó loạt xoạt viết xuống giấy.

Câu tiếp theo: “Thất xuất chi điều là gì?” Tô Cẩm Bình cũng vội vàng chép ra. Mà nét mặt vốn tự tin của Quân Thiên Mạch ở gần đó, chợt cứng lại sau khi đọc xong câu hỏi nào đó. Câu này nàng ta không biết làm, nhưng nếu trả lời xong hết mấy câu khác thì cũng có thể thi đỗ được. Có điều từ trước tới giờ nàng ta chỉ muốn làm mọi thứ hoàn mỹ, hơn nữa, thành tích lần này còn bị ghi lại vào sử sách, đến lúc đó chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến hình tượng hoàn mỹ của nàng ta sao? Thế nên, câu hỏi này khiến nàng ta cực kỳ lo lắng.

Đột nhiên, nàng ta ngẩng đầu lên, từ góc độ của nàng ta nhìn thấy rõ Tô Cẩm Bình đang quay cóp, đáp án ở ngay trong cổ tay áo, hơn nữa nhìn như sắp làm xong hết cả bài thi rồi vậy! Suy nghĩ đầu tiên của Quân Thiên Mạch là tố giác nàng, nhưng nhìn lại câu hỏi còn trống, nàng ta do dự một chút rồi khẽ gọi Tô Cẩm Bình: “Này, này...”

Tô Cẩm Bình quay lại, vừa nhìn nét mặt nàng ta liền biết ngay mình quay cóp bị phát hiện, trên mặt thoáng có vẻ xấu hổ. Quân Tử Mạch giơ tay ra hiệu với nàng, ý bảo nàng đưa đáp án cho mình, Tô Cẩm Bình lắc đầu tỏ vẻ không đưa, quan hệ của nàng và nàng ta đâu có tốt, việc gì phải cho?

Quân Thiên Mạch biến sắc, giơ tay đầy vẻ uy hiếp, khi mama giám thị vừa quay đi, Tô Cẩm Bình vội gật đầu, sau đó chép lại đại khái câu trả lời, mắt đảo một hồi, nghĩ ra một ý hay. Ngươi muốn câu trả lời chứ gì?! Ta cho! Nghĩ rồi nàng lẳng lặng ném thẳng câu trả lời về phía nàng ta.

Quân Thiên Mạch vừa cầm lấy, Tô Cẩm Bình liền cao giọng nói: “Mama! Nàng quay cóp!”

Phu tử quay đầu nhìn Quân Thiên Mạch, sắc mặt Quân Thiên Mạch liền trắng bệch ra, trong tay vẫn còn cầm mẩu giấy, vội lên tiếng giải thích: “Không phải, cái này là nàng vừa ném cho con, nàng đã chép hết câu trả lời trong này rồi, nếu phu tử không tin thì có thể đối chiếu với bài thi của nàng.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx