sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 307: Uy Áp Bậc Cao

Trong lòng mong chờ cùng tự tin, như đại bàng giương cánh bay ra khỏi Dược Tiên Cốc. Vừa mới bay đến cửa, hắn đột nhiên thây được một người Dược sư trung niên mặc thanh bào. đứng lặng giữa không trung, hình như là trong đám người.

- Mục tiền bối! Ngài làm sao ở cửa cốc?

Dương Phàm nhìn chăm chú vị Mục sư thúc có chút già nua cách đó không xa, có chút kỳ quái.

- Dương Phàm! Ta tới đây đưa tiễn con. Trước khi đi cũng chúc phúc con có thể sớm ngày đạt thành tâm nguyện.

Sắc mặt Mục sư thúc ôn hòa, tình cảm trong mắt ký thác khó thể nói nên lời.

- Đa tạ ý tốt của Mục tiền bối còn chỉ điểm cho con trước đây.

Dương Phàm nói với vẻ chân thành, hắn tu luyện Tiên Hồng Quyết có một loại cảm quan cực kỳ linh mẫn, người khác chân thành hay dối trá với hắn, là tốt hay xấu đều có thể cảm ứng được.

- Con có lẽ không biết,vị lão già đầu bạc nói chuyện vừa rồi với con là người phương nào?

Mục sư thúc hỏi với vẻ tươi cười.

- Vãn bối không biết nhưng có thể nhìn ra địa vị siêu nhiên của ông của Dược Tiên cốc.

Dương Phàm đáp, trong lòng cùng phỏng đoán dụng ý của Mục sư thúc.

- ông chính là tiền bối có bối phận cao nhất Dược Tiên cốc, cũng là đệ nhất Dược sư được Tu Tiên giới ở Ngư Dương Quốc công nhận.

Mục sư thúc trông lộ ra có vẻ sùng kính.

- Đệ nhất dược sự được Tu Tiên Giới ở Ngư Dương Quốc công nhận?

Dương Phàm kinh hãi trong lòng, có chút không dám tin.

- Không những như thế, ông còn là cao nhân lánh đời Tu Tiên giới cùng Thanh Hư tán nhân, Tam u lão ma cùng một đám cường giả cùng thế hệ Nguyên Anh Kỳ của tổ sư, ông ở Ngư Dương Quốc có một danh hiệu vinh dự Dược Vương khiến vô số Dược sư nhìn lên.

Mục sư thúc lấy một loại giọng điệu gần như trang trọng thần thánh nói hết đoạn thoại này.

Dược Vương!

Hai chữ này dường như ẩn chứa sức nặng ngàn cân khiến tâm thần Dương Phàm hơi chấn động, gần như có một loại cảm giác thở không thông.

- Thật không nghĩ tới ngươi lại có thể có được sự tôn trọng của tiền bối Dược Vương. Lão nhân gia người chẳng những y thuật có một không hai Ngư Dương Quốc, còn có thuật xem người phi phàm.

Trong đôi mắt Mục sư thúc thậm chí có mấy tia hưng phấn coi như cao hứng thay cho Dương Phàm.

- Khó trách lão nhân gia về mặt học thức y lý uyên bác như biển, gần như không gì không biết. Nguyên lai chính là một thế hệ Dược Vương.

Sau một lúc thật lâu, trong lòng Dương Phàm gợn sóng to, mới dần dần bình phục. Nghe được tên Dược Vương, trong đầu Dương Phàm đột nhiên nghĩ tới Độc Vương. Tên Độc Vương, từ trong miệng Trác Kinh trước đây đã từng xuất hiện qua đó là khi nhìn thấy mình dùng Hấp Huyết Xà Tiên. Tiếp theo là xuất hiện qua trong miệng Mục sư thúc đó là khi trị liệu độc thương cho Thiết Ma Sơn

- Xin hỏi Mục sư thúc, trước đây người đã từng nghe nhắc tới Độc Vương? Không biết lai lịch người này như thế nào?

Dương Phàm tò mò hỏi.

- Độc Vương?

Tâm thần Mục sư thúc rùng mình:

- Người này cực kỳ đáng sợ, đối với chuyện nghiên cứu độc thuật đạt tới một mức cực hạn. Vào trăm năm trước, từng là đại địch của Dược Tiên cốc, sau khi chiến đấu với Dương Vương phái ta liền không biết tung tích. Tương truyền lão chết bởi sự đánh lén của Nguyên Anh Kỳ lão quái nào đó.

- ủa! Thì ra là thế.

Dương Phàm gật đầu, mặt ngoài cùng không động thanh sắc. Cáo biệt Mục sư thúc, Dương Phàm bay ra cửa cốc, cũng thấy được Tam Mục Thông Linh Mãng. Dương Phàm cười nhẹ từ không trung bay qua linh mãng hộ sơn này. Linh mãng này vừa thấy Dương Phàm lập tức lộ ra vẻ căm thù nhưng ẩn chứa trong đó có một chút kiêng kị cùng sợ hãi không dám xuất thủ.

- Ha ha! Dương Phàm Dược sư ngài rốt cục ra đây.

Cách rất xa truyền đến giọng nói rất có lực của Thiết Ma Sơn:

- Hai canh giờ ngài không đi ra chúng ta đều có chút lo lắng rồi.

- Ha ha! Gặp một chút không ngờ thu hoạch không tệ, lần này mục đích hoàn thành hoàn mỹ.

Dương Phàm lộ ra vẻ vui mừng.

- Nếu Dương Dược sư bàn chuyện xong rồi, vậy hiện tại ta có thể đi đến chỗ Thiết Hỏa Sơn luyện khí, lão phu còn có chút chờ mong lắm.

Trong đôi mắt Thiết Ma Sơn đều có mấy phần vội vã

- Được! Hiện tại chúng ta phải đi.

Dương Phàm nói với vẻ quyết đoán, luyện chế một kiện lợi khí công kích cũng là hắn chờ mong bây giờ. Hơn nữa, luyện chế một kiện bảo vật như vậy, khẳng định không phải một ngày nửa ngày liền có thể làm được. Trong lúc này, Dương Phàm có thể nắm chặt thời gian tu luyện đến Trúc Cơ đỉnh, thậm chí đánh vào bậc cao Kim Đan.

- Sư tôn! cỗ kiệu này?

Lăng Thiết nhìn chằm chằm cỗ kiệu hùng hậu cứng như thiết bên cạnh có chút không biết làm sao.

- Hiện tại độc thương của ta đã trừ, độc sư kia cũng đi rồi, còn dùng nó làm gì, thu vào túi trữ vật, tốt xấu cũng có pha một khối Cực Ám Minh Thiết.

Thiết Ma Sơn lớn giọng truyền đến.

- Dạ! Sư tôn!

Lăng Thiết vội thu hồi cỗ kiệu do tài liệu đặc biệt tạo ra.

- Đây là

Dương Phàm khó hiểu.

- Ôi! Còn không phải bởi vì độc sư kia âm hồn không tiêu tán, ta cho đồ nhi nghĩ cách tạo ra cỗ kiệu có thể hoàn toàn dầy đặc có thể ngăn độc thuật.

Thiết Ma Sơn thở dài:

- Tuy nhiên hiện tại có Dương Dược sư lúc này, cho dù đích thân độc sư đến đây cũng không làm gì được chúng ta.

Sau đó đoàn người khởi hành bay đến chỗ Thiết Hỏa Sơn của Thiết Ma Sơn, về phần Thiết Hỏa Sơn có xa hay không, theo lời nói của vị luyện khí đại sư, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, nửa ngày có thể bay đến, tu sĩ Ngưng Thần KỲ phải cần ba đến năm ngày. Vì hành trình nhanh hơn, Dương Phàm chủ động mang theo Lăng Thiết, cùng Thiết Ma Sơn, Mạnh Pha sóng vai mà bay, tốc độ không ngờ không chậm.

Thấy vậy, Thiết Ma Sơn càng nhìn Dương Phàm với cặp mắt khác xưa, thầm nghĩ: "Hắn cũng không phải Dược sư bình thường. Nếu không cũng không tạo ra lợi khí công kích gì".

Mặc dù có phỏng đoán như thế nhưng ông cũng không nghĩ nhiều. Dương Phàm cứu mình một mạng, ông cho dù tạo ra cho đối phưong mười kiện hay trăm kiện Pháp Bảo cũng không đủ bù.

Khi bay khỏi bốn năm trăm dặm, Dương Phàm đột nhiên dừng trên người lờ mờ dâng lên lộ ra một luồng uy áp đáng sợ khiến hai ba người bên cạnh gần như hít thở không thông.

- Dương Dược sư.

Thân thể Thiết Ma Sơn gần như cứng ngắc. Luồng uy áp này thật đáng sợ đã vượt qua tu vi bậc thấp.

- Chẳng lẽ

Thiết Ma Sơn và Mạnh Pha đột nhiên trong lòng sinh ra một ý niệm đáng sợ. Cùng lúc như thế cách nơi này bốn năm trăm dặm một thanh niên áo tím cả người lạnh như băng, như rơi vào hầm băng, trong hô hấp chịu áp lực lớn lao.

- Đây không phải là độc sư trước đây sao?

Thiết Ma Sơn có được tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, thần thức triển khai thấy được tình hình bên này. Bản thân độc sư áo tím kia là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, không ngờ bị luồng tinh thần uy áp cách bốn năm trăm dặm áp bách thể xác và tinh thần run rẩy.

Uy bậc cao không thể chống cự!

- ThaTha mạng!

Độc sư áo tím miễn cưỡng nói ra vài câu, cả khuôn mặt đều biến đỏ.

- Ngươi có thân phận gì với Độc Vương?

Dương Phàm dùng thần thức truyền âm thuật, giọng nói cực kỳ lạnh lùng. Phương pháp đe dọa như thế hắn cũng không phải dùng lần đầu tiên. Mượn danh tiếng bậc cao lúc này đối với bất cứ tu sĩ bậc thấp nào đều phải kính sợ vài phần không dám làm trái.

- Hồi bẩm đại nhân. Độc Vương là tổ sư của ta.

Độc sư áo tím kinh hãi run sợ trả lời.

- Ngươi có ra mắt tổ sư ngươi hay không?

Dương Phàm lộ ra vẻ trầm ngâm.

- Có gặp mặt một lần. Lần đó là theo sư tôn cùng nhau trông thấy lão nhân gia.

Độc sư áo tím đáp.

- Độc vương sống ở nơi nào?

Dương Phàm đang dùng thần thức truyền âm với hắn, đám người Thiết Ma Sơn không thể hiểu hết. Cho dù bọn hắn có trăm cái gan cũng không dám rình, hơn nữa cũng không có năng lục này.

- Nếu như đại nhân muốn ta nói ra nơi cư ngụ của lão nhân gia, tiểu nhân tuyệt khó thể tòng mệnh, bởi vì ta từng phát ra linh hồn huyết thệ không được để lộ tin tức lão nhân gia.

Độc sư áo tím thấp thõm lo âu nói.

- Được! Xem tại phân lượng của lão nhân gia hôm nay tạm thời tha cho ngươi một mạng, cút đi xa cho ta một chút.

Dương Phàm lạnh lùng quát.

- Dạ! Ta cút liền, lập tức cút

Độc sư áo tím như được đại xá, nhanh như tia chớp tránh mắt không thấy.

- Thiết đại sư! Chúng ta tiếp tục chạy đi.

Luồng uy áp đáng sợ trên người Dương Phàm đột nhiên thu trở về.

- Dạ! Dược sư! Xin mời ngài.

Trong giọng nói Thiết Ma Sơn lộ ra một niềm sợ hãi phát ra từ nội tâm. Mạnh Pha bên cạnh lại thấp thõm lo âu. Bọn họ âm thầm kinh hãi, đồng hành với mình là một gã tu sĩ bậc cao. Khó trách trước đây hắn tùy tiện thả ra một con linh thú chính là dị chủng hoang dã, thoải mái chế trụ Tam Mục Thông Linh Mãng ngạo thị cùng bậc. Ngay cả độc thuật Mục sư thúc Dược Tiên cốc cũng không làm được cũng bị hắn dễ dàng giải quyết. Giờ phút này, những bí ẩn kia đều được giải quvết, nguyên nhân chỉ có một, Dương Phàm này chính là tu sĩ bậc cao!

Nửa ngày sau, phía trước xuất hiện một dãy núi màu đỏ thẫm kéo dài mười mấy dặm.

Đây là Thiết Hỏa Sơn.

Nghe Thiết Ma Sơn tiết lộ, dưới Thiết Hỏa Sơn ẩn chứa nguồn mạch hỏa không tầm thường, công hiệu luyện khí có thể nói làm ít lời nhiều. Đương nhiên, toàn Thiết Hỏa Sơn này, cũng không phải sỡ hữu của Thiết Ma Sơn mà là cùng nắm trong tay tứ đại luyện khí sư của Ngư Dương Quốc. Tứ đại Luyện Khí Sư này, mỗi một người đều có trình độ luyện khí bất khả tư nghị, chỗ siêu nhiên, hơn nữa nhân mạch cực lớn. Cho nên các đại môn phái Tu Tiên giới tuy biết chỗ bảo địa này, nhưng cũng không dám nhúng tay vào. T

Dương Phàm đi vào mật thất luyện khí của Thiết Ma Sơn ở Thiết Hỏa Sơn.

- Tầng tầng cấm chế không biết chung quanh, bị vây dưới nền đất, mặc dù là tu sĩ bậc cao cũng khó thể dò.

Thiết Ma Sơn nói.

Sau đó. ông lại dẫn đường Dương Phàm quan sát nguồn mạch hỏa luyện khí trong mặt thất này. Sâu trong mật thất một vòi nước đen nhánh, tự phun ra một ngọn lửa màu đỏ thẫm cực nóng rực. Cách nơi xa, đều có thể cảm nhận được lực lượng đáng sợ kia.

- Ừ! Phẩm chất ngọn lửa không tệ đủ để luyện chế Pháp Bảo.

Dương Phàm cảm thấy hài lòng liền đem tài liệu cần luyện chế công kích lợi khí đều để lại. Thiết Ma Sơn nhìn đống tài liệu hiện ra trước mặt cả người đều hưng phấn tiến vào loại trình độ như si như mê.

- Trời ạ! Không ngờ có một khối Duệ Hoàng Thạch lớn như vậy?

Thiết Ma Sơn hít một ngụm lãnh khí:

- Một khối Duệ Hoàng Thạch lớn như vậy, luyện chế ra công kích lợi bảo, lão phu cũng không dám tưởng tượng.

- Những tài liệu này đều đủ không? Còn kém bao nhiêu?

Dương Phàm hỏi.

- Không thiếu! Tuyệt đối đủ rồi. Thật khó tưởng tượng. Dương Dược sư có thể lấy ra nhiều tài liệu quý báu như thế. Dựa theo khối lượng, đừng nói luyện chế một kiện, cho dù là hai kiện cũng đủ rồi!

Thiết Ma Sơn gần như có chút nói năng lộn xộn, thân thể run rẩy rất nhẹ không phải vì hơi sợ hãi mà là vì quá phấn khởi.

- Xin hỏi Dương Dược sư ngài đối với ngoại hình Pháp Bảo có yêu cầu gì không?

Thiết Ma Sơn hỏi.

- Ngoại hình Pháp Bảo?

Mặt Dương Phàm lộ ra vẻ trầm ngâm.

Tiên Hồng Quyết chú ý là tự nhiên trường sinh cho dù có công kích lợi bảo cũng không thích hợp dùng. Rất nhanh, hắn nghĩ tới ba quyển Vô Tự Ma Điển hợp nhất. Chỗ cường đại của Cửu u Ma Còng là công kích và bùng nổ, có lợi bảo công kích nơi tay, hiển nhiên là làm ít lời nhiều.

- Như vậy đi

Dương Phàm vươn một đầu ngón tay, trên thạch bích trước mặt vẽ ra một thanh ma kiếm ở đoạn trước răng nhọn như cuộn sóng, bên cạnh sắc bén đáng sợ, phía sau rất nặng. Chỗ tay cầm ma kiếm này, không ngờ còn cong một chút có hình miệng rồng.

Đồ án cả thanh ma kiếm Dương Phàm gần như vẽ ra bề ngoài bức tranh liền mạch lưu loát đầy tự nhiên, lại ẩn chứa khí phách vô cùng.

- Ma kiếm này thật đáng sợ, gần như là một đồ án liền ẩn chứa khí phách ma đạo.

Thiết Ma Sơn chỉ nhìn hai lần liền cảm giác hung ác đáng sợ, tim đập nhanh hơn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx