sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 337: Chạy Thoát!

Dương Phàm đã bay ra ngoài trăm dặm, trong lòng có một tia bất lực thật sâu ở trước mặt ma đạo chí tôn này, hắn lại có vẻ vô lực như vậy. Dõi mắt khắp Tu Tiên Giới Ngư Dương quốc ai có thể ngăn cản Tam u lão ma đuổi giết hắn?

Độc Vương lưng còng bị nặng ông thất bại. Ngay cả Độc Vương Nguyên Anh Kỳ còn thất bại vậy Ám Thiên Quân Vương nho nhỏ có thể sao?

Vô Song có thể làm được sao?

Cái chết của Ám Thiên Quân Vương. Dương Phàm mơ hồ cảm ứng được mà lại rung động huyết mạch trong cơ thể hắn một cách khó hiểu, ở trước mặt Tam u lão ma, tu sĩ cùng cấp như Độc Vương mới miễn cưỡng giữ mạng, về phần cường giả Kim Đan Kỳ chỉ sợ không có bất kỳ cơ hội gì

Bay ra ngoài trăm dặm trong lòng Dương Phàm bỗng nhiên đau xót, một cỗ khí tức chí tử, tại một loại dao động tinh thần quen thuộc khiến Dương Phàm vô hình cảm ứng được.

Vô Song.

Tâm thần Dương Phàm run lên cảm thấy một hồi đau xót không tên. Nếu nói cái chết của Ám Thiên Quân Vương mang đến cho Dương Phàm cộng minh run rẫy về thân thể huyết mạch. Như vậy cái chết của Vô Song lại mang tới cho Dương Phàm về mặt cảm ứng tinh thần. Mặc dù hắn không nhìn thấy tình cảnh ngoài trăm dặm nhưng Sinh Mệnh Lục Chủng trong cơ thể Dương Phàm hiểu thiên địa, cảm quan vô cùng cường đại cảm ứng được Vô Song chết. Lúc chạy ra khỏi Dương gia bảo xuyên về phía chân trời trong đầu hắn liền nghe được giọng của Vô Song:

- Ngươi chạy ta đến ngăn cản.

- Nhưng là ngươi

Dương Phàm hiểu được cho dù ngộ tính cùng ý cảnh của Vô Song cao tới đâu cũng không có khả năng vượt cấp khiêu chiến lão quái Nguyên Anh Kỳ. Huống chi Tam u lão ma kia vẫn còn là ma đạo tông sư Nguyên Anh Kỳ tu luyện Cửu u Hóa Thần Ma Công.

- Không cần hỏi

Vô Song lạnh như băng vẻ mặt ngạo nghễ không giải thích gì.

- Được ta đi. Ngươi cũng phải bảo trọng.

Dương Phàm hít sâu một hơi tiếp tục chạy trốn.

- Phải nhớ kỹ, báo thù cho ta.

Vô Song trong tầng mây nói bình thản vô cùng. Dương Phàm lúc này nhớ lại đoạn đối thoại đó đột nhiên hiểu được Vô Song sớm biết mình phải chết. Yêu cầu duy nhất của hắn chỉ là báo thù cho hắn.

Chỉ vậy mà thôi.

Dương Phàm đứng tại chỗ bất động, cả người run lên hơi thở gấp rút. Trong mắt hắn rốt cục rơi xuống một giọt nước mắt. Từ khi bước vào tiên đạo đi lên con đường tu hành, Dương Phàm chưa từng rơi một giọt nước mắt. Tâm của hắn đã sớm cứng rắn như thép. Ba năm trước, hắn một đêm tán công gặp vô số người châm chọc cùng đối xử xa lánh vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ. Nhưng vào giờ khắc này Dương Phàm vẫn tự xưng bình tĩnh, cái mũi chua xót, cổ họng dường như bị cái gì chặn ngang, rơi xuống một giọt lệ nóng.

- Vô Song!

- Ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi!

Dương Phàm đột nhiên cắt vỡ ngón trỏ bắn ra một tia máu, trong hư không hóa thành một trận đồ màu máu kỳ dị.

Linh hồn huyết thệ.

Lời thề khó vượt qua nhất trong Tu Tiên Giới một khi phát thệ lại không thể nghịch chuyển.

- Dương Phàm ta lúc này thề tại một số năm về sau, nhất định sẽ giết chết tam u lão ma. Nếu không, linh hồn sẽ bị cửu minh u hỏa muôn vàn tra tấn trọn đời không được luân hồi!

Đây dĩ nhiên là thề độc!

Bởi vậy có thể thấy được tâm báo cừu của Dương Phàm là kiên quyết cỡ nào, đem việc này tăng lên tới mức độ ngang với sinh mệnh. Vào thời điểm hắn phát linh hồn huyết thệ Tam u lão ma đã đuổi tới trong vòng trăm dặm, thần thức cường đại của Nguyên Anh Kỳ thấy rõ một cách chân thực.

- Ha ha ha. Lão phu từng nói người nhiều tới đâu cũng không thể cứu được ngươi, chỉ biết chết vô ích. Mà ngươi, cũng không có khả năng tránh được ta đuổi giết.

Tam u lão ma thần thức truyền âm giọng trào phúng truyền tới.

- Lão phu không rõ vì sao nhiều người như vậy, vì cứu ngươi, nguyện ý trả giá lớn như vậy, thậm chí ngay cả sinh tử cùng không quan tâm. Tên cuối cùng càng là một người điên. Một kiếm tìm chết? Tam u lão ma ta sống mấy trăm năm vẫn là lần đầu tiên gặp phải.

Tam u lão ma đối với điểm này dường như có chút bất ngờ.

Dương Phàm cũng ngẩn ra. Đúng vậy, vì sao bọn họ nguyện ý?

Độc Vương lưng còng là bởi vì tình thầy trò, ân cứu mạng cùng với gửi gắm vô hạn hy vọng. Ám Thiên Quân Vương, đó là bời vì một loại tình cảm thân thiết nhất, về phần Vô Song đó là một loại nguyên nhân vô cùng phức tạp. Bao gồm ân cứu mạng, đối thủ, hữu nghị, chiến hữu

Hồ Phi cũng nguyện ý hy sinh là bởi vi hữu nghị cùng ân cứu mạng. Có lẽ trong quá trình Dương Phàm danh y quật khởi mang đến ân huệ cho rất nhiều người. Mặc dù đại đa số người vị tất có ân tất báo nhưng vẫn có một số ít người nhất định báo ân đồng thời cũng rất coi trọng cảm tình.

- Chỉ tiếc. Bọn họ hy sinh đều là uổng phí. Ngươi vẫn như cũ trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ta. Giữa Nhị u Ma Diễm cùng Tam u Ma Diễm chỉ chênh lệch một cảnh giới lớn. Lão phu có thể cảm ứng rõ ràng vị trí cùng phương hướng của ngươi trong vòng ngàn dặm.

Tiếng cười khẽ của Tam u lão ma từ ngoài trăm dặm truyền tới, khiến tâm thần Dương Phàm chấn động đau nhức. Là một lão quái Nguyên Anh Kỳ sống mấy trăm năm danh chấn một phương Tam u lão ma không hổ đa mưu túc kế. Hắn khiến Sở Vân Hàn đi tìm chết, khiến u Minh Ma Diễm của Dương Phàm tăng lên tới cảnh giới Nhị u. Như vậy, rút ngắn chênh lệch về cảnh giới giữa hắn cùng Dương Phàm, cảm ứng càng rõ ràng. "thuốc bổ" cũng càng mạnh mẽ. Duy nhất không dự đoán được chính là có nhiều người như vậy bởi vì giúp Dương Phàm lấy được một con đường sống mà không để ý sống chết. Đồng thời Sở Vân Hàn cùng thật thông minh. Vì giữ mạng cùng với chạy thoát khỏi vận mệnh đáng sợ kia trực tiếp từ bỏ u Minh Ma Diễm kinh sợ cổ kim.

- Ta nhất định có thể chạy trốn còn phải trở về!

Dương Phàm đứng ngạo nghễ trong hư không, Cửu u ma khí trên thân ầm ầm dâng lên gần như dốc toàn lực lượng, ma diễm màu đen đáng sợ vây quanh thân thể. Giờ phút này, hắn còn có một lựa chọn, đồng dạng có thể chạy thoát được Tam u lão ma đuổi giết. Đó chính là buông tha ma công thiên cổ Cửu u Ma Công này. Nhưng là hắn không cam lòng. Hắn chẳng những muốn dùng Cửu u Ma Công giết chết Tam u lão ma còn muốn dùng thân phận ma đạo Thạch Thiên Hàn cướp lấy địa vị bá chủ ma đạo Ngư Dương quốc. Từ thực lực cá nhân đến địa vị bá chủ ma đạo, hắn muốn cho Tam u lão ma bị bại thương tích đầy mình. Không chỉ khiến thân thể hắn tiêu tan còn muốn khiến cho tinh thần hắn bị đả kích cùng tàn phá lớn lao. Giờ khắc này, Dương Phàm đeo mặt nạ thần bí, hóa thân Thạch Thiên Hàn ma khí tận trời. Một cỗ ý chí cho dù chết không thay đổi khắc sâu trong nội tâm.

- Tam u lão ma. Trăm năm sau. Thạch Thiên Hàn ta nhất định sẽ báo thù. Xem ai mới là ma đạo đệ nhất nhân!

Dương Phàm dùng ý chí vô cùng phát ra thanh âm rung chuyển một khu vực. Tam u lão ma cách thật xa thần thức bắt giữ đến thanh âm này, hơi hơi ngây ra. Có lẽ không cho là đúng nhưng hắn từ trong thanh âm này mơ hồ cảm nhận được một khả năng vô hạn và nguy cơ tiềm tàng. Một đạo hồ quang màu bạc xẹt qua phía chân trời. Dương Phàm trong chớp mắt bay ra hai ba mươi dặm.

Tiếp theo lại là ba lần độn di cự ly xa.

Vèo vèo vèo!

Khi Tam u lão ma phản ứng lại. Dương Phàm thông qua bí thuật "Tường Vân Thiên Lý" của Tường Vân Ngõa lại kéo giãn ra khoảng cách một trăm hai mươi dặm. Như vậy, Dương Phàm đã độn ra được hơn hai trăm dặm. xa xa vượt qua phạm vi thần thức của tu sĩ Nguyên Anh KỲ!

- Cái gì?

Tam u lão ma biến sắc. Dương Phàm thoát khỏi phạm vi thần thức khiến hắn mất đi loại toàn trí toàn năng nắm hết thảy tình huống động tác của đối phương trong tay. Tuy rằng thông qua ma diễm cảm ứng. Tam u lão ma vẫn như cũ có thể xác định được phương hướng đại khái của Dương Phàm nhưng là về độ chính xác lại không thể so sánh. Dương Phàm thoát khỏi thần thức của Tam u lão ma vô hình trung mang đến cản trở cho công cuộc đuổi giết của Tam u lão ma.

- Không nghĩ tới hắn lại có Pháp Bảo phụ trợ đáng sợ như vậy.

Sắc mặt Tam u lão ma âm trầm vẫn như trước bằng vào cảm ứng bay về phía Dương Phàm rời đi. Nhưng là vào thời điểm cảm ứng sẽ phân hóa một bộ phận tâm thần của hắn khó có thể toàn lực phi hành. Càng làm cho hắn căm tức chính là Thất Phương Vạn Độc Hoàn ẩn núp trong cơ thể hắn tùy thời đều có dấu hiệu bắn ngược. Trúng độc lực do Độc Vương lấy chí bảo độc đạo bùng nổ sinh ra, pháp lực của hắn bị kiềm chế ba phần. Ám Thiên Quân Vương ngăn ặn khiến tay phải hắn bị thương, thực lực lại giảm hai phần. Cuối cùng thương tích một kiếm chí tử của Vô Song gây ra trong cơ thể sinh ra nội thương nghiêm trọng, linh hồn cũng bị một chút thương tổn. Vô Song cho hắn bị thương là nặng nhất, ít nhất cũng khiến hắn mất đi bốn năm phần chiến lực. Dưới tình huống như vậy, tổng hợp thực lực của Tam u lão ma chỉ có thể phát huy ra hai phần, tốc độ cũng chỉ bằng một phần ba bình thường.

Tốc độ bằng một phần ba!

Tuy nhiên, cho dù là như vậy, Tam u lão ma cũng tuyệt đối có thể nắm chắc đuổi kịp Dương Phàm. Một cường giả Kim Đan Kỳ, ngay cả Dương Phàm thi triển độn thuật chạy trối chết tuyệt đối sẽ bị khô kiệt phép lực. Cho dù còn có phép lực bằng vào tốc độ một phần ba cùng phép lục khổng lồ của Nguyên Anh Kỳ, hắn vẫn có thể đuổi giết Dương Phàm. Tốc độ một phần ba đó ít nhất cũng gấp hai gấp ba lần tu sĩ Kim Đan bình thường, nhanh hơn Dương Phàm một chút. Cứ như vậy, Tam u lão ma nắm chắc đuổi theo không nhanh không chậm. Nhưng liên tiếp đuổi theo hai canh giờ phi hành mấy ngàn dặm. Dương Phàm vẫn như cũ không thấy phép lực khô kiệt. Thậm chí trong lúc này Dương Phàm lại còn thi triển một lần bí thuật Tường Vân Thiên Lý.

- Làm sao có thể?

Tam u lão ma cảm thấy khó tin.

Đuổi! Tiếp tục đuổi!

Có lẽ trên người này có linh đan đặc thù gì đó. Thời gian qua đi từng chút, tốc độ của Dương Phàm vẫn không giảm, ngẫu nhiên thi triển một lần bí thuật Tường Vân Thiên Lý. Nửa ngày trôi qua khoảng cách không có giãn ra mà cũng không kéo gần. Ngược lại, thương thế của Tam u lão ma càng thêm nặng, độc lực bắn ngược từng bước. Lúc này, tốc độ của hắn cùng không bằng một phần ba, miễn cưỡng ngang bằng Dương Phàm. Ba ngày sau cũng không biết bay được bao xa Dương Phàm dần dần kéo giãn khoảng cách với Tam u lão ma. Tốc độ hai người tuy tương đương, nhưng Dương Phàm mỗi lần qua một khoảng cách đều có thể thi triển Tường Vân Thiên Lý một lần.

Hai trăm dặm, ba trăm dặm, năm trăm dặm, bảy trăm dặm

Khoảng cách kéo giãn từng chút. Vô hình trung Tam u lão ma sinh ra một cảm giác vô lực. Một lão quái Nguyên Anh Kỳ, một ma đạo tông sư một cự đầu danh chấn một phương, ngay cả một tiểu tử Kim Đan đều đuổi không được, hắn còn mặt mũi nào gặp người?

Nhưng, trải qua Độc Vương công kích bất kể mọi giá. Ám Thiên Quán Vương cùng Vô Song dùng cái chết hy sinh, hắn chú định không thể đuổi theo Dương Phàm. Hắn chỉ có thể trơ mắt cảm ứng Dương Phàm càng ngày càng cách xa!

Bảy trăm dặm, tám trăm dặm, chín trăm dặm, một ngàn dặm!

Cuối cùng. Dương Phàm trong cảm ứng dần dần mơ hồ. Dưới tình huống như vậy, hắn chỉ có thể cám ứng được sự tồn tại của đối phương và một phương hướng mơ hồ. Mặc dù có một phương hướng mơ hồ nhung sai một ly đi một ngàn dặm. Lấy trạng thái giờ phút này, căn bản không có khả năng đuổi theo.

- Chẳng lẽ là ý trời

Tam u lão ma ngừng lại thì thào lẩm bẩm dõi mắt bầu trời vô biên vô hạn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx