sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 486: Toàn Diện Giao Phong (thượng)

- Giết sạch toàn bộ.

Cuồn cuộn ma vân mạnh mẽ kinh thiên, theo uy áp của Thạch Thiên Hàn, cùng nhau buông xuống.

Một trận hét lớn tràn ngập sát khí lạnh như băng, nỗ vang như sấm sét trời quang.

Ma uy lẫm lẫm, giống như bóng ma tràn ra, che phạm vi mười mấy dặm.

đám tu sĩ nơi này chỉ cảm thấy tâm thần đại chấn, hô hấp khó khăn.

Toàn bộ đám tu sĩ Tam Ma Môn chịu luồng áp lực này, trận hình lập tức đại loạn, không ít tu sĩ đang công kích cũng tạm dừng.

Vẻn vẹn với thanh thế một người, liền kinh động mấy trăm tu sĩ Tam Ma Môn, kinh sợ toàn trường.

- Là ngươi

Người đàn ông oai hùng mặc giáp đen của Tam Ma Môn, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, sắc mặt đại biến.

Khi ở Quỷ Thi Sơn, hắn bị Dương Phàm đánh lui, lòng sớm có kiêng kị, lưu lại bóng ma.

Mà hiện giờ, Thạch Thiên Hàn với một thân phận khác của Dương Phàm tự nhiên buông xuống, hét lớn một tiếng, khiến lòng hắn không hiểu máy động.

Đám tu sĩ bên phía Kim Hồng Môn, đầu tiên là sửng sốt, chợt mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, sĩ khí tăng nhiều, công kích càng thêm mạnh mẽ.

Sau khi Thạch Thiên Hàn hét lớn một tiếng, đôi mắt tối đen như vực sâu, ẩn chứa tinh thần ma lực vô tận, nhìn chằm chằm Hàn Băng.

Hàn Băng chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, sởn tóc gáy, vô hình trung dường như có một đôi mắt nhìn thấu hết thảy mọi thứ của hắn.

Đôi mắt hóa thành vực sâu của Thạch Thiên Hàn, trong tầm nhìn của hắn, từng chút bành trướng, vô cùng vô tận, thậm chí có xu thế tràn ra thôn phệ hắn.

Tinh thần áp lực đến từ đối phương càng lúc càng lớn, cuối cùng trong hô hấp của hắn, đều có vẻ dồn dập, chiến ý trong mắt từng chút biến mất.

- Không tốt! Thâm Uyên Ma Đồng Thuật.

Bỗng nhiên, Hàn băng tỉnh ngộ lại, tràn ra một thân mồ hôi lạnh, trên người cũng phát tán ra một luồng ma uy vô tận, khí thế uy áp của Nguyên Anh trung kỳ, như thái sơn sừng sững không ngã, khiến phong vân chung quanh biến sắc.

Thạch Thiên Hàn thầm thở dài một hơi: Chung quy cũng là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, tuy rằng bị mình nắm được sơ hở, lại khó thể khiến người này rơi vào vực sâu.

- Thạch Thiên Hàn! Không nghĩ tới ngươi đã sớm mai phục ở nơi này.

Con ngươi Hàn Băng hơi co lại, trong mắt bắn ra một chùm ánh sao kinh sợ lòng người, lợi kiếm màu đen trong tay chậm rãi nâng lên, cũng tăng tới dài hai trượng.

Thạch Thiên Hàn vung tay lên không chút quan tâm, hơn trăm luồng hàn quang u lam xuất ra.

Tập trung nhìn vào, hơn trăm luồng hàn quang u lam, không ngờ từng con độc hạt với thân hình to lớn.

Bá Vèo Vèo Vèo

Đại quân độc hạt, dung nhập trong trời đêm, đánh giết tới tu sĩ Tam Ma Môn bên ngoài trận pháp.

Trên thực tế, đại quân độc hạt này căn bản không cần Thạch Thiên Hàn đi chỉ huy.

Độc Hạt Vương thực lực tới gần Hóa Hình Kỳ, sau khi dùng Khai Linh Thạch bậc cao, linh trí không thể kém hơn nhân loại.

Thạch Thiên Hàn chỉ cần truyền nhiệm vụ xuống, Độc Hạt Vương dẫn đàn độc hạt có tổ chức kỳ luật giết địch, giống như quân đội chân chính.

Dưới Độc Hạt Vương còn có tám con độc hạt bậc cao cùng nhau thống lĩnh đàn hạt, lập tức xâm nhập trận doanh tu sĩ Tam Ma Môn.

Lập tức, tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền đến. Những tu sĩ này vẻn vẹn chỉ bị độc hạt xé rách vòng phòng ngự, dùng càng sắc bén cắt vỡ chỗ hiểm.

Bùm bùm bùm

Độc của độc hạt càng đáng sợ hơn, hơn trăm con độc hạt, dưới sự phân công hợp lực, độc lực bao phủ một khu vực.

Độc Hạt Vương kia lại đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trong đôi mắt lóe ra diện mang u lam, có thể cách không giết Kim Đan cùng cấp bằng độc lực.

Mặc dù cách xa nhau mấy mươi trượng, nó cũng có thể cho độc lực xâm nhập linh hồn, cho dù là Kim Đan đại tu sĩ, ở trước mặt nó, cũng duy trì không được một lát.

Còn lại tám con độc hạt bậc cao, mỗi một con đều có thực lực chống lại Kim Đan đại tu sĩ.

So ra, những thương tổn của pháp khí linh khí bình thường, đánh lên trên ngoài xác của áo giáp độc hạt, phát ra tiếng động leng keng, đốm lửa bắn khắp nơi, rất khó vỡ.

Phải biết rằng những độc hạt này, cũng đều đo Dương Phàm dùng từng chút độc dược ngâm tẩm mà ra, hơn nữa thời gian dài trong Tiên Hồng Không Gian, được sinh mệnh khí tẩy rửa, sinh mệnh cực kỳ mạnh mẽ.

Mắt thấy tu sĩ Tam Ma Môn bị độc hạt giết tới bại lui, Hàn Băng kinh sợ nhẩy dựng, trường kiếm màu đen trong tay bắn ra một luồng hào quang màu đen, mang theo từng đóa ma diễm màu đen, chém về phía Độc Hạt Vương.

Hắn cũng nhìn ra manh mối Độc Hạt Vương thống lĩnh đàn độc hạt, chỉ cần xử lý con thủ lĩnh này, ít nhất có thể khiến đại quân độc hạt tán loạn, mất đi hơn phân nửa chiến lực.

- Ngươi cho rằng điều này có thể sao?

Tiếng cười lạnh truyền đến, chỉ thấy một thanh ma kiếm trong tay Thạch Thiên Hàn bắn ra khí bá đạo sắc bén. Một tiếng keng, đẩy ra trường kiếm màu đen của hắn.

Một luồng kiếm khí kiên cố vô địch, thậm chí còn dư uy không tan, đánh lui Hàn Băng mấy trượng, tầng phòng ngự trước người rung động,

- Lợi bảo công kích.

Trong mắt Hàn Băng thoáng hiện lên vẻ kinh dị, gắt gao nhìn chằm chằm Ma Hoàng Kiếm phát ra vô thượng khí kiên cố, nhưng lại sinh ra một loại ảo giác vô lực chống lại.

- Cách nửa năm, sau cuộc chiến Quỷ Thi Sơn, chúng ta lại gặp mặt.

Thạch Thiên Hàn khoát tay. Ma Hoàng Kiếm trở về trong tay, chợt trên người tràn ra một luồng chiến ý và sát khí

- Ngươi dám đánh với ta một trận không?

Thạch Thiên Hàn thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, cầm trong tay Ma Hoàng Kiếm, giống như bóng dáng ma thần, từ trên đỉnh đầu Hàn Băng bay qua, bắn về phía bầu trời đêm.

Cảm nhận được khiêu khích của đối phương, trong lòng Hàn Băng cũng nổi lên một luồng chiến ý, hóa thành một vòng sáng màu đen, truy kích tới.

Leng keng ầm ầm ầm

Trên trời cao Kim Hồng Môn, hai đại cường giả Nguyên Anh ma đạo, triển khai chiến đấu kinh tâm động phách.

Mặc dù cách xa nhau vài trăm trượng hư không, đám tu sĩ phía dưới cũng có thể nghe được tiếng nổ vang vọng.

Dưới sự bao phủ của bóng đêm, phía trên trời cao trăm trượng, hai bóng ma ảnh màu đen, như ảo ảnh lần lượt thay đổi, mắt thường khó thể nắm bắt.

Chiến đấu ở phía dưới, cũng tiến hành đến hồi gay cấn.

Bên phía Tam Ma Môn chung quy chiếm nhân số cực lớn, cường giả Kim Đan đều có bảy tám gã, vừa mới bắt đầu bị đại quân độc hạt giết một cái trở tay không kịp, liên tiếp bại lui, Nhưng dưới sự duy trì của Kim Đan đại tu sĩ, rất nhanh liền ổn định xuống, tránh cho bị uy hủy diệt.

Trong hộ sơn đại trận.

- Chưởng môn! Chúng ta có muốn đi hỗ trợ không?

Ánh mắt Kim Đan nữ tu hướng ra ngoài trận pháp.

- Không! Chúng ta chỉ có thể đứng trong trận pháp.

Kim Hông chưởng môn lắc đầu:

- Những độc hạt này vị tất có thể nhận địch hay ta, nếu chúng ta tùy tiện hướng ra ngoài, chỉ sợ sẽ nhiễu loạn.

Còn lại mấy tên trưởng lão cảm thấy được có lý, liên tục gật đầu.

Trên thực tế, Thạch Thiên Hàn khi chiến đấu, còn thần thức truyền âm xuống:

- Đứng trong trận pháp, đừng nhúc nhích.

Toàn bộ trên dưới Kim Hồng Môn, đều đứng trong trận pháp, nhìn người hạt đại chiến kinh tâm động phách bên ngoài.

Ngoài ra, hai đại Nguyên Anh bậc cao va chạm trên trời cao, lờ mờ ma uy truyền tới, khiến cho người ta kinh hãi run sợ.

Cao tầng Kim Hồng Môn đều hiểu rõ, kết quả chiến đấu của hai đại Nguyên Anh bậc cao, mới ảnh hưởng quan trọng tới toàn bộ chiến thắng.

Mấy tên trưởng lão Kim Đan, bao gồm chưởng môn Kim Hồng Môn, ngẩng đầu nhìn tình hình chiến đấu phía trời cao.

Keng keng keng keng keng.

Tiếng kim loại vang lên, trên trời cao không ngừng vang bên tai, đốm lửa bay khắp nơi, ma khí kích động, sóng dư tấn công cường đại, quét ngang phạm vi mấy dặm, gây ra tiếng gào của cuồng phong, mây đen đầy trời.

Hàn Băng kia thân là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, vũ khí trong tay, không phải là vật thường, nhưng lại cũng là một kiện Pháp Bảo công kích.

Tuy nhiên trong khi liên tục giao chiến, trong lòng hắn hoảng sợ không hiểu, hoàn toàn bị Ma Hoàng Kiếm của Thạch Thiên Hàn áp chế.

Hơn nữa, theo chiến đấu liên tục, Thạch Thiên Hàn càng đánh càng mạnh mẽ, kiến phóng ra trên Ma Hoàng Kiếm, tiếng gào thét trường hà màu đen tràn ra, bức hắn cực kỳ nguy hiểm.

Cứ như vậy tu vi của Thạch Thiên Hàn thấp hơn hắn một bậc, hắn càng không thể bại lui dễ dàng.

Thạch Thiên Hàn cũng phát hiện, Hàn Băng này có thiên phú chiến đấu và trực giác mẫn tuệ không bình thường, lại thêm tu vi Nguyên Anh trung kỳ, đích thật không thể coi thường.

Lần giao thủ lần trước ở Quỷ Thi Sơn, bản tôn Dương Phàm thiết kế giết người này, lại thất bại trong phút cuối.

Muốn thắng người này, rất dễ dàng, nhưng muốn giết chết hắn, lại có chút khó khăn.

A

Đúng lúc này, Tam Ma Môn phía dưới truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, lại một ã Kim Đan bậc cao, bị độc hạt bậc cao phá vỡ thân thể, lập tức độc phát mà bỏ mình.

Mỗi một khắc, trong đôi mắt của Phệ Hồn Độc Hạt Vương, ánh sáng u lam run lên, hóa thành một cái hư ảnh độc hạt trong suốt màu lam, Một tiếng Vù vù, đánh trúng một gã Kim Đan đại tu sĩ.

Dưới sự tập kích như tia chớp, Kim Đan đại tu sĩ kia căn bản không thể tránh né, thân thể run lên, mặt lộ ra vẻ thống khổ, sau đó thất khiếu chảy máu, thân thể cứng ngắt như thiết, từ trên cao rơi xuống.

Gần như cùng lúc, tám con độc hạt bậc cao khác, cùng lúc phát động thần thông độc thuật tổn thương linh hồn, trực tiếp công kích hồn phách.

Độc hạt cấp ba khác, nhân cơ hội này, điên cuồng công kích, nơi đi qua, vùng giáp không lưu lại, lưu lại từng khối thi thể hung ác lạnh như băng.

- Độc hạt này trước đây không ngờ ẩn tàng thực lực.

Kim Hồng chưởng môn hoảng sợ.

Đặc biệt là Phệ Hồn Độc Hạt Vương, gần như có được thực lực giết chết Kim Đan bậc cao, độc thuật linh hồn lại càng không thể phòng.

Ngay lúc tu sĩ Tam Ma Môn phía dưới bị giết không hề có sự phản kháng, chiến đấu phía trên, cũng xảy ra biến hóa.

Keng.

Hai thanh ma kiếm va chạm một chỗ với nhau, chấn vang bầu trời, một luồng khí sắc bén vô cùng bắn thẳng lên bầu trời.

Đốm lửa văng khắp nơi, cự kiếm màu đen trong tay Hàn Băng, một tiếng rằng rắc, nhưng lại xuất hiện một lỗ hổng, thân thể đột nhiên run lên, bị đẩy lui mấy trượng.

Sắc mặt hắn hơi hơi trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, theo bản năng lui về phía sau.

Thạch Thiên Hàn thừa thắng truy kích, Ma Hoàng Kiếm mang theo một luồng khí phách ma đạo từ trên cao nhìn xuống, chém ra một luồng hào quang màu đen kinh thế hãi tục, kiếm khí tràn ngập vẻ kiên cố lăng lệ, hình thành bao quanh và đả kích to lớn.

Hàn Băng giơ kiếm miễn cưỡng đón đánh, hai kiếm va chạm với nhau cùng một chỗ, phát ra tiếng xèo xèo. Thạch Thiên Hàn lấy lực lượng với tính áp đảo, chém rơi xuống mặt đất.

Phốc.

Miệng Hàn Băng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch, trên Pháp Bảo trong tay, lại xuất hiện một lỗ hổng, linh tính tổn hao lớn.

- Lui lại! Toàn bộ lui lại.

Hàn Băng vội kinh hô; hắn lại phát hiện, tu sĩ Tam Ma Môn phía dưới, chết hơn nửa. Đặc biệt Kim Đan bậc cao, gần như chết hết, chỉ còn lại một gã Kim Đan đại tu sĩ bị thương nặng, miễn cưỡng chạy thoát.

Nhưng mà, Kim Đan đại tu sĩ bị thương nặng kia mới chạy mấy dặm, dưới tầng đất phía trước, bỗng bắn ra một con tiểu xà băng tinh, phun ra một ngụm băng diễm, đóng băng hắn.

Thấy tình huống đó, Hàn Băng lại phun một búng máu, sắc mặt càng khó coi hơn.

Hắn phản ứng cũng rất nhanh, biết thế cục khó thể nghịch chuyền, hóa thành một luồng kinh hồng màu đen, bắn về phía trời cao.

- Muốn chạy?

Mặt Thạch Thiên Hàn lộ ra vẻ châm chọc, sau đó đuổi theo, tốc độ thắng dễ đối phương một bậc.

Hàn Băng cắn rằng, ma khí trong cơ thể chấn động bộc phát, cả người giống như một tia chớp thoáng hiện, lập tức bay ra bốn năm mươi dặm.

Sau khi thi triển ra bí kỹ này, sắc mặt Hàn Băng càng thêm trắng bệch, nguyên khí đại giảm, hiển nhiên thuật này trả giá quá lớn.

Nhưng mà, không đợi hắn phản ứng lại, một luồng ánh sáng màu bạc hình cung, như sao chổi, sau đó quét qua bầu trời đêm, chấn động phong vân trong thiên địa.

- Không tốt!

Sắc mặt Hàn Băng cứng đờ.

Cách vài dặm, Thạch Thiên Hàn dựa trên ngọn núi, cầm Ma Hoàng Kiếm trong tay, đang nhìn hắn như cười như không.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx