sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 707 - 713 (3)

Đây rõ ràng là hai cồ khí tức của cường già Thần Hư.

- Ha ha ha... Không nghĩ tới Hoàng Võ Hầu không ngờ chết đi, cứ như vậy, chúng ta cùng bớt lo.

Trong đó một nam nhân vũ bào dẫm trên phía trên vân quang bàng bạc nói.

Khuôn mặt nam nhân vũ bào này cùng đám người Lục Vân. Vân tướng Lục Tương lúc trước có vài phần tương tự. khí tức phiêu dật tao nhã.

- Lục Vân Hầu. ngươi nói thật ra rất nhẹ nhàng. Hoàng Võ Hầu này có thể tấn chức cảnh giới Thần Hu trước đại nạn thọ mệnh, ai dám cùng hắn đánh bừa. Vũ lực gia tộc Võ Hầu là kinh nguời nhất...

Cạnh Lục Vân Hầu, một nam tử mặt quỷ chân đạp sông dài màu đen. âm khí dày đặc lên tiếng nói.

- Là Kỳ Uyẻn Hầu cùng Lục Vân Hầu.

Trong đám con cháu gia tộc Võ Hầu, một lão già lớn tuổi kinh hô.

Hoàng Võ Hầu vừa mới chết, hai vị Vương hầu liền dẫn người đánh tới, đây chỉ là trùng hợp sao?

Mà giờ phút này, lực chú ý của mọi người đều tập trung ở một phía khác: Thiên Ảnh vùng Vô Song.

Ngay cả Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu đều không ngoại lệ.

- Dừngtay...

Lúc này. dưới lòng đất truyển đến tiếng kinh hô của một nam nhân, khién tâm thần Vô Song khẽ động.

- Tới chậm rồi!

Thiên Ảnh cười lạnh một tiếng, đoản kiếm hình trăng lưỡi liềm vung lên. màn đêm chợt trớ nên càng tối đen.

c hợt màn trời chấn động, một đạo hỗ quang thê lương lạnh lẽo gẩn như không nhìn cự ly không gian, chém đến trước người Vô Song.

Ám Dạ Thiên Hỗ, một kích như thần, luận huyển diệu gần như không thua một kiếm lúc trước của Vô Song.

Đang--

Đốm lửa bắn ra bổn phía, tiếng kim loại giao nhau vang lẻn chấn động phạm vi vạn dặm.

Dưới hai con Hoàng Long hư vô phụ trợ. một nam nhân thần bí đội một cái lồng màu vàng đất không thể lay động dùng phương thức quy thần khó lường chắn trước người Vô Song.

Đoán kiếm trăng lưỡi liềm chém lên màn hào quang màu vàng, không thể tiến thêm một bước, ngược lại bắn ra đốm lửa màu sắc rực rỡ lên cao mấy chục trượng, huyễn lệ tráng quan.

Đồng thời, trong tẩm nhìn của mọi người, thân hình nam nhân kia dường như vô hạn cao lên. lại cao lên. ..Trở thành một người thiên địa gánh vác thiên địa, cũng dẫn tới lực lượng tự nhiên mênh mông trong thiên địa hội tụ.

Càng khó tin chính là, đoạn “kiếm gãy” nguyên bán trong tay Vô Song lại xuất hiện trong tay người này.

Đang

Đốm lửa văng tung tóe. tiếng vang chấn nhiếp tâm hồn, làm cho mấy chục vạn tu sĩ bên trong Võ Hầu cô bảo khí huyết sôi lên, kè tu vi vếu kém trực tiếp hôn mê.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Đa số tu sĩ căn bản không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì.

Bởi vì thế cục biến hóa quá nhanh.

Ám Dạ Thiên Hỗ. vốn là một kích tất sát cùa Thiên Ảnh, tu vi đạt tới cảnh giới Thần Hư, sát thủ xếp hạng đứng đẩu Thiên Sát Các.

Trong lúc thi triển bí kỹ này, bầu trời đêm giữa ngàn dặm hư không càng thêm trở nên tối đen, còn khu vực xung quanhbóng đêm, lại càng trờ nên sáng ngòi.

Một kích như thần, dường như rút lấy một lực lượng nào đó trong hư không, từ đó khiến thiên địa khác thường, hơn nữa tốc độ gần như không nhìn khoảng cách, có thể nói là hoàn mỹ.

Còn lúc này, dưới màn đêm tối đen, hai con rồng thần sổ mệnh xoay quanh một nam tử thần bí, chống đỡ một vòng phòng hộ màu vàng đất gần như thực chất.

Đoản kiếm luỡi kiềm bị chặn trước tầng ánh sáng vàng, khó khăn tiến tới trước nửa tấc.

Trên đầu nam tử này. đội một chiếc mũ hoàng giả. nhị long hí châu. Kim châu ở trung tâm, phóng ra một cỗ long uy hoàng giả chấn động thiên hạ.

Chiếc Nón Hoàng Giả, chí bảo phòng ngự.

- Đó là... Hoàng Long Quan!

Hai đại Vương hầu xem trận chiến ở xa xa, đồng thời biến sắc, kinh hô.

Làm cường giả đinh cao Đại Tần, Vương hầu gần như là võ địch. Đặc biệt Vương hầu nhưbọn họ bước vào cảnh giới Thần Hư, có được huyết mạch truyền thừa.

Mà bảo vật có thể làm bọn họ kinh hãi biến sắc, sợ rằng chỉ có Chí Bảo Long Khí.

- Hoàng Long Quan? Hắn chính là Dương Phàm!

Lục Vân Hầu ánh mắt co rụt, ngơ ngác nhìn chằm chằm Hoàng Long Quan trên đầu Dương Phàm. Đám mây sáng bàng bạc bao phủ trăm dặm dưới chân hắn, không khỏi rung động, dường như đang phối hợp với tâm tình chủ nhân lúc này.

- Chí bảo phòng ngự... Hoàng Long Quan?

Thiên Anh tồn tại ở trạng thái bóng đen. tay cầm đoản kiếm trăng luỡi liềm, chém lên trên vòng phòng hộ ánh sáng, bẳn ra những đốm sáng hoa lệ.

Nhất thời, hắn lại xuất hiện thất thần ngắn ngủi.

- Không thể nào, ngươi làm sao có thể ngăn cản một kích này của ta?

Thiên Ảnh khó tin được.

Trong lời hắn nói, bao hàm rất nhiều kinh dị cũng không thể hiểu nổi.

Nghi hoặc lớn nhất có hai điểm:

Thứ nhất, hắn rõ ràng lúc Dương Phàm hô "dừng tay", liền như tia chóp thi triển ra Ám Dạ Thiên Hỗ. Lúc đó đối phương còn ở tầng đất bên dưới một khoảng cách, làm sao có thể hiện thân giữa hư không.

Thứ hai, dù là có được chí bảo phòng ngự Hoàng Long Quan, một tu sĩ Hóa Thần Kỳ bình thường, cũng không có khả năng chống lại được một kích toàn lực cùa cường giả Thần Hư, thậm chí còn không tổn thương chút nào.

Dương Phàm che truớc người Vô Song, ánh mắt thoáng một tia trào phúng.

Ngay thời khắc Vô Song nguy hiểm, hắn thi triển Thiên Nhân Nhất Kích, bằng phương thức quy thân khó lường na di đến chỗ này, gân như bò qua khoảng cách không gian. Điêm này, thậm chí vượt qua phát huy binh thường, để hắn làm lại lẩn nữa, cũng chua chắc làm được như thế này.

ở trong mô thức Thiên Nhân, Dương Phàm tế ra Hoàng Long Quan, dung hợp cùng mảnh thiên địa này, cùng gánh chịu một kích khủng bố.

Trên mặt phòng ngự vật lý cùng phòng ngự pháp thuật, Dương Phàm có được chí bảo phòng ngự tự nhiên đứng ở thế bất bại.

về phần uy năng tinh thần cùa cường giả Thần Hư ẩn chứa trong Ám Dạ Thiên Hỗ, lúc Dương Phàm nắm trong tay đoạn Vô Song, giao hòa cùng kiếm ý vô thượng, cùng chia sẻ với Vô Song, không hể có áp lực.

Như vậy tạo nên tràng cảnh chấn động lúc này. dùng phưong thức quỷ thần khó lường xuất hiện, lại bình thản như không ngăn cản một kích toàn lực của cường giả Thán Hư, thành công cứu được Vô Song.

- Dương Phàm, không ngờ tới vào lúc nguy cấp nhất, có thể cùng ngươi sát cánh chiến đấu lẩn nữa. Đây đã là lẩn thứbarồi... Vô Song lại thiếu một cái nhân tình.

Vô Song ở phía sau Dương Phàm, một thân áo trắng, sắc mặt bình thường, thân hình dần đần nhạt đi.

- Cần gi nói thế, khi xua nếu không có ngươi liều mạng ngăn cản Tam u Lão Ma, sẽ không có ta hôm nay.

Dương Phàm đua lung về phia Vô Song, không cẩn suy nghĩ nói.

- Tu vi của ngươi quá thấp, có thể ứng phó được cục diện lúc này không?

Thân ảnh Vô Song càng thêm ảm đạm, gần nhưnửa trong suốt, thê hiện trạng thái cực kỳ không ổn định.

- Không có vấn đề. ít nhất có thể bảo vệ được hai người chúng ta. Tu vi ta mặc dù thấp, nhưng nếu lại thăng cấp hai cảnh giới nhỏ, sẽ không phái giữ mạng, mà là lưu lại toàn bộ bọn họ.

Dương Phàm tràn đẩv tự tin nói.

Hắn nhắm mắt lại. chậm rãi nhấc đoạn kiếm Vô Song lên, ý chi tinh thần đột nhiên kéo lên cao. dung hợp cùng áo nghĩa kiếm đạo vô cùng trong đoạn kiếm.

Dương Phàm mừng rỡ phát hiện, dùng mô thức Thiên Nhân làm cơ sở. ý chí tinh thần mạnh mẽ cùng áo nghĩa kiếm đạo vô thượng tăng phúc mười mấy lần. quá thật là hùng hồn vô tận, dùng mãi không hết.

Hai người hỗ trợ lẫn nhau, nếu cộng thêm lực sổ mệnh từ Hoàng Long Quan, long khí tăng phúc, có thể nói là trạng thái hoàn mv vô địch.

Trong khoảng khắc, Dương Phàm dưới mô thức Thiên Nhân dung hợp thiên địa, nhanh chóng mở rộng ra... Một ngàn dặm, hai ngàn dặm, ba ngàn dặm... tám ngàn dặm.

Tám ngàn dặm, chi thiếu chút nữa là có thể ngang hàng cảnh giới Thần Hư.

Nhưng nếu nói về huyền ảo cùng với nắm giữ thiên địa. còn cao hơn cường giả Thần Hư nửa bậc.

Dương Phàm cũng không ngờ tới, mô thức Thiên Nhân của minh có thể tăng phúc tới trình độ này.

Ngay lúc Dương Phàm đổi thoại cùng Vô Song, Thiên Ảnh phản ứng lại, trong mắt chợt lóe lệ qung:

- Ta không tin một tiểu tu sĩ Hóa Thần như ngươi, có thể chống đỡ được bao lâu.

Dứt lời. đoạn kiếm luỡi liềm trong tay hắn lại vung lên. trong bóng tối chi nhìn thấy hỗ quang lạnh lẽo chém ngang không trung, uy lực Thán Hu hùng hôn vô tận theo một kiếm vung xuống.

Đinh-- keng keng keng

Liên tục chém mấy lần, tầng ánh sáng phòng hộ màu vàng đất không chút hao tổn.

Khoảng khắc, thân người Thiên Ảnh nhoáng lên, xuất hiện từ phía sau, đâm thẳng Vô Song.

Thế nhưng, Dương Phàm nhẹ nhàng cất bước, chém ra đoạn kiếm trong tay, đinh một tiếng, chính xác ngăn cản Thiên Anh đánh lén, lập tức đầy lùi.

Thiên Ảnh kinh hãi. thân hình hóa thành mấy chục bóng đen, phát ra ngàn vạn đạo công kích kín mít không kẽ hớ.

Leng keng keng...

Bất luận hắn công kích thế nào, Dương Phàm đều như bóng với hinh, tiếp lấy tất cả công kích.

Thiên Ảnh nhanh chóng phát hiện, Dương Phàm dường như có thể đoán truớc từng động tác của mình. Đoạn kiếm trong tay đối phương, dường như không phái phòng ngự bị động, mà là chủ động phòng ngự.

Gẩn nhu cùng lúc hắn ra tay, đoạn kiếm Dương Phàm lọi dụng thời cơ ngắn nhất, ngăn cản công kích của hắn.

Còn ở trong mắt những người khác, lại xuất hiện một màn càng quy dị. Tất cả công kích của Thiên Ảnh, dường như cố ý thả cửa. "đua chiêu" cho Dương Phàm.

Bỗng nhiên, thân hình Dương Phàm chợt lóe. xuất hiện trước người Vô Song, tầng ánh sáng bảo hộ mớ 1'ộng, bảo vệ cả hai người bên trong.

Leng keng đinh, đinh-

Mặc dù tầng phòng ngự Hoàng Long Quan mờ rộng gấp đôi. công kích của Thiên Ảnh vẫn khó có thể rung chuyển.

Mỗi một kích của hắn, đều đi qua Hoàng Long Quan cùng đoạn kiếm Vô Song, lan tỏa tám ngàn dặm hư không.

- Sao lại nhưvậy được?

Thiên Ảnh ngừng công kích, sắc mặt ầm trầm biến chuyển.

- Đến lượt ta ra tay rồi.

Ánh mắt Dương Phàm nghiêm nghị, phạm vi tám ngàn dặm đầy rẫy kiếm ý vô tận. Đoạn kiếm Vô Song mang theo uy lực thiên nhân, hóa thành một tia sấm sét. nhắm thẳng thân thể hắn.

Còn trong cảm quan của Thiên Ảnh, đoạn kiếm kia đâm ra từ khe nứt thiên địa, muốn tránh cũng không được.

Đoạn kiếm Vô Song, Thiên Nhân Nhất Kích.

Đinh Xoạt!

Đoạn kiếm đoạn kiếm đẩv văng đoán kiếm lưỡi liềm của Thiên Ảnh, một mánh kiếm ảnh hư vô mơ hô xuyên thủng bóng đen không phải thực thê của hắn.

Thiên Ảnh hừ nặng một tiếng, sắc mặt khó coi, dường như đã bị thương.

Nhưng hắn nhanh chóng khôi phục binh tĩnh, lập tức lướt ra khói trăm dặm, sau đó thân thể dung nhập vào màn đêm hư không, biến mất không thấy.

Làm một sát thủ hợp cách, nếu đã thất bại, hắn liền quyá đoán buông tha, không tiếp tục dây dưa.

Huống hỗ. xem ra Dương Phàm căn bản không thể giải quyết được.

Đẩv lùi Thiên Ảnh, Dương Phàm thờ ra một hơi. cuối cùng hóa giải nguy cơ lẩn nay.

Nếu như Thiên Ảnh quấn chết không buông, Dương Phàm sẽ cảm thấy bó tay. Bởi vì đối phương đạt đến cảnh giới Thân Hư, thân thê lại không phải tôn tại hư vô.

Lại thêm dung hợp đoạn kiếm Vô Song, mô thức Thiên Nhân tăng phúc, hắn tiêu hao tâm thần rất lớn, dù sao cũng không thuộc cảnh giới vốn có của hắn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx