sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

02. Tình yêu rắc rối

Tình yêu rắc rối

(An, nam, 17 tuổi)

Từ khi vào học tại trường trung cấp nghề, không biết do thấy mình đã “lớn” hơn, hay do áp lực học hành đã giảm bớt, tôi luôn cảm thấy tình cảm của mình như một chú ngựa bị tuột dây cương, chỉ muốn bay nhảy tự do khắp chốn.

Bình là mối tình đầu của tôi. Ngay ngày đầu tiên bước vào lớp, vừa nhìn thấy Bình tôi đã bị trúng “tiếng sét ái tình”. Bình dịu dàng, khép kín, hình dáng và tính cách rất giống Lâm Đại Ngọc trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng. Ở lớp không phải chỉ có mình tôi thích Bình, nhưng tôi nhận thấy rằng Bình có cảm tình với mình nhất. Điều này mọi người trong lớp cũng đều nhận ra, nói như thằng Lượng, bạn thân của tôi thì: “Khi Bình nhìn An, ánh mắt như có lửa!”. Làm bạn trai của Bình, tôi mới được biết, từ nhỏ bố của Bình đã bỏ đi, chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, vì thế, Bình rất mong có một người con trai quan tâm, che chở cho mình như thể một người anh. Ban đầu, tôi quyết tâm sẽ yêu thương, chăm sóc Bình, nhưng rồi lâu dần, nhiều khi tôi cảm thấy thật khó chịu trước sự yếu đuối, ủy mị của Bình. Chán ngán, mệt mỏi, tôi quyết định nói lời chia tay. Ngày hôm đó, Bình khóc như mưa, tôi cũng khóc, dù tôi là người chủ động. Vì khi ấy, tôi vẫn phần nào cảm nhận được “sức nặng” của tình yêu.

Sau đó, Bình nhanh chóng có người khác theo đuổi. Tôi cũng muốn tìm một người con gái khác để lấp khoảng trống và rồi tôi quen Phương. Phương rất giống tính tôi, thoải mái và luôn vui vẻ. Bọn tôi rất hợp nhau, tuy nhiên tôi nhận thấy thật khó mà “bồ kết” một cô gái mạnh mẽ như Phương. “Quân sư” Lượng cho rằng, thực ra người mà tôi thích không phải là Phương, mà vẫn là Bình. Tôi không phủ nhận, bởi trong lòng vẫn chưa thể quên Bình.

Theo lời từ “cái lưỡi không xương” của Lượng, thì Bình có đến tìm tôi với mong muốn quay lại, (sau này tôi mới biết hóa ra là nó bịa đặt, vì nó “có thù” với tên đang theo đuổi Bình). Dù sao cũng nhờ nó mà bọn tôi đã “nối lại tình xưa”, cả hai đều có thái độ trân trọng hơn đối với mối tình “tan rồi hợp” ấy. Nhưng thật lạ, tôi nhận ra rằng, Bình đã không còn như ngày xưa nữa, tôi không biết cô ấy nghĩ gì, nhưng tôi thấy quan hệ giữa bọn tôi cứ nửa gần nửa xa, Bình khác trước rất nhiều, thường hay mở lời oán trách, ca thán.

Vốn thích kết bạn, nên trong đám bạn bè của tôi đa phần là bạn gái. Trong một buổi sinh nhật, tôi quen Hồng. Hồng hơn tôi một tuổi, nên tôi gọi là chị. Cô ấy đối xử với tôi rất tốt, quan tâm, chu đáo, tận tình. Rồi một ngày, tôi vô tình đọc được nhật ký của Hồng, trong đó trang nào cũng nhắc đến tôi, có lẽ cô ấy đã “thầm yêu trộm nhớ” tôi! Tôi nghĩ ngợi rất nhiều, rồi tự nhủ, Hồng là chị, không thể yêu được!

Trong khi tôi còn đang rối tinh rối mù trong chuyện tình cảm với Hồng, thông qua Bình, tôi quen Lan. Tiếp xúc nhiều với Lan, dần dần vị trí của Bình trong lòng tôi đã không còn quan trọng như trước nữa. Bạn bè đều cho rằng tôi yêu Lan, chính tôi cũng luôn tự hỏi mình liệu có phải vậy hay không, chỉ biết tôi thường hay nghĩ đến Lan và luôn mong ở bên cô ấy. Một hôm, khi uống rượu đã ngà ngà say, tôi lấy can đảm gọi điện cho Lan dò hỏi tình cảm của cô ấy. Lan không nói có cũng chẳng nói không, chỉ luôn nhắc tôi hãy trân trọng Bình, rồi đại loại là Bình rất đau khổ, rất yêu tôi.

Câu trả lời của Lan khiến tôi vô cùng thất vọng. Nhưng ngày hôm sau, tôi lại nhận được thư của Lan với những điều khác hẳn những lời trong điện thoại. Trong thư, Lan hàm ý khuyên tôi không nên coi tình cảm với Bình là tình yêu, còn nói tôi không phải là người yếu đuối, tin rằng tôi có thể dũng cảm đối mặt với mọi chuyện xảy ra xung quanh mình.

Hiện tại tôi thực sự không biết phải xử trí ra sao với mớ tình cảm “bòng bong” của mình. Tôi hiểu rằng, là một sinh viên trường trung cấp nghề, sau này khi bước vào cuộc sống sẽ chẳng dễ dàng gì, vì thế lúc này nên tập trung vào việc học thì hơn. Biết vậy, nhưng tôi không sao khống chế được tình cảm của mình. Hiện tại tôi vẫn coi Bình là người yêu “chính thức”, tôi không thể thiếu cô ấy được. Nhưng còn tình cảm với Hồng và Lan thì sao? Nhiều lúc tôi thấy rối tung rối mù, liệu tôi có phải là kẻ đa tình hay không? Tôi có bình thường không? Tại sao tôi không thể chung thủy với một người duy nhất?

Tâm lý của An là hoàn toàn bình thường, chỉ có điều khả năng khống chế tình cảm quá yếu, giống như một chiếc ô tô, động cơ rất khỏe nhưng phanh kém vậy. Ở tuổi dậy thì, việc một lúc thích không chỉ một người bạn khác giới là chuyện bình thường, An không phải lo lắng. Có thể người bạn đời sau này của An sẽ không phải là một trong những cô gái hiện tại. Trong tình yêu, đó chỉ là những “trái táo xanh”, chỉ có thể lưu lại dư vị chan chát vì còn quá non mà thôi! An cần nhanh chóng ra khỏi mê cung rối ren của những tình cảm mơ hồ này và tìm những thú vui khác lành mạnh hơn. Cuộc sống ở trường lớp của học sinh, sinh viên vốn có vô vàn niềm vui và kỷ niệm, nếu chỉ quẩn quanh với những chuyện tình cảm nam nữ thì thật là đáng tiếc! Tình yêu có thể mãnh liệt đến nỗi khiến cho nhà vua từ bỏ cả giang sơn, nhưng lại không có khả năng độc lập, mầm tình yêu cần phải được “gieo trồng” trên một nền tảng vững chắc, nếu không sẽ nhanh chóng tàn lụi. Điều cần thiết với An bây giờ là “gạo”, có thế mới “nuôi dưỡng” được tình yêu, nếu không, đến người còn đói, thì tâm hồn đâu mà lãng mạn yêu đương cho được? Vì thế, An hãy mau chóng gác lại chuyện tình cảm, đừng “đùa giỡn với tình yêu” để ảnh hưởng đến việc học tập, cũng như sự nghiệp sau này.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx