sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

09. Tình yêu đơn phương

Tình yêu đơn phương

(H, nữ, 20 tuổi)

Năm nay mình tròn hai mươi tuổi. Hai năm trước, mình thi vào trường trung cấp, đến học kỳ hai, trong một lần xem bóng rổ, mình rất ấn tượng với V, một cậu bạn tuy không thật đẹp trai nhưng trông rất “thể thao”. Không hiểu sao mình có cảm giác như bị tiếng sét ái tình đánh trúng tim vậy. Khi đó mình còn không biết tên và lớp của cậu ấy, chỉ dám âm thầm chôn giấu tình cảm của mình trong lòng.

Cuối cùng mình cũng có cơ hội làm quen với cậu ấy. Một hôm, mình cùng cán sự thể dục của lớp đi mua đồ chuẩn bị cho buổi liên hoan, tình cờ thấy V ở quầy hàng phía trên. Cậu ấy không quen mình, nhưng lại quen cán sự thể dục lớp mình, thế là họ chào hỏi nhau rất thân tình, mình đứng bên cạnh chẳng nói năng gì, hình như bọn họ quên cả sự có mặt của mình, lúc đó mình thấy thất vọng ghê gớm.

Trên đường về, mình đã “nghe ngóng” được thông tin về cậu ấy qua cán sự thể dục: Cậu ấy tên là V, học trên mình một lớp, vì cùng trong đội bóng rổ của trường nên cậu ấy và cán sự thể dục lớp mình có quan hệ khá thân thiết.

Từ đó trở đi, mỗi lần đội bóng rổ của trường thi đấu, mình đều đến xem, không bỏ một trận nào, cốt là để trông thấy V. Tuy không cao lắm nhưng kỹ thuật chơi bóng của V rất tốt. Cứ thế, dù chưa bao giờ nói chuyện, dù chẳng hiểu gì về V, nhưng mình vẫn ôm một mối tình đơn phương với cậu ấy.

Mình cảm thấy tình yêu lớn dần lên từng ngày. Khi tâm sự với cô bạn thân L, L khuyên mình nên thổ lộ. Và thế là, mình lập tức viết cho V một lá thư tình. Thật đau buồn, điều mình nhận được là lời từ chối. Sự vô tình đó làm mình thấy tổn thương ghê gớm, nước mắt mình rơi ướt đẫm cả lá thư. Tuy vậy, mình quyết định không từ bỏ. L còn nói với mình, lá thư đó chắc chắn không phải chính tay V viết, đây hẳn là chữ của K (bạn chí cốt của V)! Mình không biết L lấy tin đó từ đâu, nhưng nó khiến mình có thêm lòng tự tin.

Mình tin vẫn còn cơ hội thay đổi, vì thế, mình tiếp tục viết lá thư thứ hai. Nhưng V lại một lần nữa từ chối mình, còn nói rằng đã có bạn gái rồi. Mình lập tức tìm cán sự thể dục để “xác nhận thông tin”, cán sự thể dục nói, không phải là V không thích mình, chẳng qua là cậu ấy xấu hổ đó thôi!

Mình tin lời cán sự thể dục, đồng thời cũng thấy tình yêu trong mình đang hừng hực cháy. Mình nghĩ, liệu có phải cách thể hiện của mình chưa đủ để V cảm nhận được hay không?

Kỳ nghỉ đông sắp đến, ngày nào mình cũng nhớ đến V, nội dung mọi cuộc buôn điện thoại với L đều là về cậu ấy. Mình muốn gấp một nghìn con hạc giấy tặng V, điều này khiến L vô cùng kinh ngạc. L nói, nếu đúng là mình có thể làm điều đó, thì chắc chắn V sẽ phải rung động, trừ phi cậu ấy là người có trái tim sắt đá.

Những lời của L là nguồn cổ vũ lớn lao đối với mình. Thế là từ đó, mình chẳng quản ngày đêm, miệt mài gấp hạc. Bố mẹ không biết vì sao mình làm thế, nhưng từ khi mình học hết cấp ba và vào trường trung cấp, bố mẹ không còn hay can thiệp vào đời sống riêng tư của mình nữa. Bố trêu: “Con gấp hạc cho chàng hoàng tử nào vậy?”. Mình chối, nói là đang thách đấu với L, bố tin ngay. Phải vậy, trong mắt bố mẹ, mình vẫn còn là trẻ con, bố mẹ đâu có ngờ rằng con gái bố mẹ lại đang “điên đảo” vì tình đến thế này.

Ngày lễ tình nhân sắp đến, bọn mình đứa nào cũng háo hức, hồi hộp, nghe ngóng chuyện đứa nào được người yêu tặng quà. L gọi điện hỏi mình đã gấp xong một nghìn con hạc giấy chưa, mình hứng khởi nói: Yes! Trên bàn mình giờ là đúng một nghìn con hạc giấy trắng muốt, thể hiện tình yêu trong sáng như tuyết của mình!

L mang món quà của mình đến gửi cho K, nhờ K chuyển cho V đúng ngày lễ tình nhân.

Những ngày sau đó, mình lúc nào cũng mong đợi hồi âm. Trong mơ, mình thấy V mỉm cười bước đến bên mình. Trong thời gian chờ đợi, trái tim mình tựa như cánh buồm căng gió giữa biển khơi, luôn tươi cười chào đón tất cả mọi người, mong được chia sẻ niềm hoan hỉ trong lòng. Thế nhưng, một tháng trôi qua, mình không nhận được một lời hồi âm. Mấy lần tình cờ gặp nhau ở sân trường, V đều vội vàng tránh mặt, như thể không biết đến sự tồn tại của mình vậy. Mình bắt đầu sinh ra hoài nghi, có phải L hay K đã “tham ô” số hạc của mình? Mình định hỏi cho rõ, ai dè bọn họ tự ái, tỏ vẻ giận dỗi, làm mình cũng không dám hỏi thêm.

Trái tim mình như bị rơi xuống vực sâu, một đứa mạnh mẽ kiên cường như mình giờ đây đã quen với nước mắt, thậm chí có lúc mình không thiết sống nữa. Nhưng nghĩ lại, một người đến chết cũng không sợ, thì tại sao phải sợ cuộc sống trên thế gian?

Mọi người đều cho rằng việc mình gấp một nghìn con hạc thật là ngốc nghếch. Nhưng mình không hề hối hận. Lan nói, K kể rằng, V đang theo đuổi một bạn gái tên T, khi mình tỏ tình, V không muốn “bắt cá hai tay” nên đã từ chối. Nhưng hiện tại, T đã có bạn trai, người đó lại không phải là V. L hậm hực thay mình, bảo để cho V biết “mùi vị” của sự thất tình! Còn mình, mình chỉ nghĩ rằng, mình yêu V, yêu đến không thể dừng lại được, sau này, mình sẽ không thể yêu người con trai nào khác! Bây giờ V đang cô đơn, nếu mình bày tỏ tình cảm, liệu có thể khiến cậu ấy rung động hay không? Trên đời vẫn có bao chàng trai si tình, tại sao mình không gặp được nhỉ? Tại sao kẻ si tình như mình lại yêu phải một người vô tình đến thế? Lẽ nào ông trời đang đùa giỡn với mình?

Trong mắt H, hình ảnh của V còn quá mơ hồ, tình cảm chỉ xuất phát ở sự yêu thích tác phong và dáng vẻ trong những trận bóng rổ, còn những điều khác hầu như không biết. Có thể nói, thứ mà H yêu không phải là con người của V, mà chỉ là tình yêu đầy cảm tính.

Phân tích hành động của H, có thể thấy nguyên nhân tại sao H nhiều lần bị từ chối. Thứ nhất, H thể hiện quá “thẳng”, đối với một người con gái gần như không quen biết, việc V từ chối là điều hợp lý. Thứ hai, H không hề tiếp xúc trực tiếp với V, mà luôn nhờ qua bạn bè, nên khó tránh khỏi bị “sai lệch” những điều cần truyền đạt. Thứ ba, việc gấp một nghìn con hạc thật là quá mạo hiểm, con trai thường là người chủ động theo đuổi tình yêu, đằng này H lại tỏ ra quá chủ động, bản năng đầu tiên của V đương nhiên là từ chối. Vì thế, khi con gái phải lòng một người con trai, nên tự trọng và tế nhị một chút, chắc chắn sẽ dễ được chấp nhận hơn.

Tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng, đã tình nguyện cho đi thì đừng đòi hỏi phải nhận lại cho bằng được, nếu không, có khi sẽ chỉ thấy thất vọng mà thôi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx