Trên hành lang bến đò Thiên Tinh, một thiếu phụ ăn mặc rất quý phái, hấp tấp vượt qua mặt tôi và quay trở lại nhìn tôi mỉm cười.
Tôi kinh ngạc dừng bước, chiếc áo dài rực rõ, óng ánh làm hoa mắt tôi, nhưng đến khi ánh mắt tôi chạm vào sợi dây chuyền kỳ dị, tôi mới sực nhớ nàng là Bạch Lộ.
- Ông Văn! Đi đâu mà đến giờ này mới về!
- À, cô Bạch Lộ! Mới chỉ vài giờ đồng hồ, mà trông nàng đã khác hẳn.
- Tôi đi dự tiệc về, - Bạch Lộ quay sang người đàn ông đứng cạnh - Thế giới này nhỏ hẹp quá, cứ ra đường là gặp nhau.
Người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh nàng, nước da đen, đôi má hóp, để râu, mặc bộ lễ phục trắng, hơi giống người Phi Luật Tân. Bạch Lộ cởi mở nói:
- Xin giới thiệu với ông, bác sỹ La Bạt Lý, Giám đốc hãng du lịch và giải trí.
Tôi bắt tay hắn, rồi cùng bước vào phòng hút thuốc, tìm chiếc ghế cạnh cửa sổ. Tôi ngồi hơi cách xa họ một chút, để khỏi phải bắt chuyện.
- Mời ông! – La Bạt Lý nói bập bẹ tiếng Quan thoại, tay lấy hộp thuốc màu vàng ra, điệu nghệ bấm tách một cái và khách sáo đưa mời tôi, sau đó lại đưa cho Bạch Lộ. Bạch Lộ thản nhiên tiếp lấy La Bạt Lý châm thuốc cho nàng. Trong ánh lửa, sắc mặt nàng đỏ ửng, và qua hơi thở nhẹ, tôi ngửi thấy mùi rượu lẫn mùi phấn sáp.
Bạch Lộ phà ra khói một cách thành thạo, lim dim mỉm cười nói với tôi:
- Ông Văn cũng thích khiêu vũ nữa à?
Tôi mỉm cười lắc đầu:
- Mỗi đêm chỉ có bút máy nhảy lên trên ô vuông mà thôi!
- Tiệc trà của chúng tôi cũng không có khiêu vũ, chỉ chơi xổ số thôi. - Bạch Lộ lấy trong sắc tay ra một con búp bê thật xinh – Ông xem, đây là vật tôi đã rút thăm được. Nếu có chiếc chìa khoá để mở quả tim con búp bê này, cô ta sẽ nói em yêu anh, tiếc thay chìa khoá đã bị người khác lấy mất rồi.
La Bạt Lý dường như không thích Bạch Lộ nói chuyện với tôi nên hắn quay qua nói với nàng bằng tiếng Anh:
- Tôi nghĩ nếu mai chúng ta gặp lại, thì vấn đề kia sẽ có giải pháp đẹp ngay.
- Để mai hãy hay!
Bạch Lộ nháy mắt ra dấu với hắn, lập tức hắn đổi sang tiếng Pháp. Có lẽ nàng, sợ tôi biết chuyện riêng của hai người.
La Bạt Lý và Bạch Lộ trò chuyện rất thân mật, thỉnh thoảng tôi hiểu loáng thoáng một vài câu. May là tôi đã không định nghe lỏm nên tôi ngồi lặng lẽ hút thuốc, thưởng thức cảnh về đêm của Hương Cảng.
Hương Cảng về đêm thơ mộng, mê ly, nhưng tôi cảm thấy ưu điểm đáng khen nhất của Hương Cảng, là những bẩn thỉu lúc ban ngày đã bị xoá mờ. Những đèn màu quảng cáo rực rỡ ở hai bên bờ sông, phản chiếu ánh nước lóng lánh đẹp tuyệt. Những chiến hạm đậu ở giữa sông cũng giăng đèn sáng rực. Tôi chỉ thích mấy ngọn đèn đường đo đỏ đứng bên đường đồi như cánh sao, làm thành một sợi dây chuyền bình dị.
Nghĩ đến dây chuyền, ánh mắt tôi vô tình di chuyển sang phần ngực của Bạch Lộ. Bóng dáng của một cô gái hồn nhiên, trong sạch đã vỡ nát trước mặt tôi.
Thời gian thật tàn bạo, trước đây mấy giờ, ấn tượng của Bạch Lộ đối với tôi thật đẹp, tôi mê cách ăn nói và tiếng hát của nàng, nhất là cử chỉ e ấp của nàng. Nhưng, Bạch Lộ ở bên cạnh tôi hiện giờ quá tầm thường, lố lăng, ghê tởm.
Tôi không nói quá đáng đâu. Đêm khuya thế này mà một cô gái trẻ đẹp cặp tay với người ngoại quốc ngang nhiên uống rượu, nhảy đầm và hút thuốc.
Tôi chẳng có tí thiện cảm đối với La Bạt Lý. Đầu chuột mắt mang, dáng dấp của một tay buôn xảo quyệt! Không tìm thấy tí thanh nhã nào trên người hắn, nhưng hắn lại mang một cái mã bác sĩ thật kiêu hãnh. Từ cách ăn mặc ta có thể đoán được nghề nghiệp của hắn, nhưng đối với La Bạt Lý tôi quả có chút hoang mang, khó hiểu. Tôi nhớ đến lời giới thiệu của Bạch Lộ lúc nãy, chủ hãng du lịch! Tôi liên tưởng ngay đến tên tài phán trong vũ trường, và tên dẫn đường cho các thủy thủ Hoa Kỳ ngoài bến tàu.
Ma cô, tài phán, liền làm tôi thắc mắc là sao Bạch Lộ lại chơi với những hạng người này! Giữa lúc đang ngẫm nghĩ, bỗng Bạch Lộ thúc nhẹ vào khuỷa tay tôi, cười duyên dáng:
- Xin lỗi nhé, ông Văn! Tôi và ông Lý bàn chút chuyện riêng!
- Không sao! Cô nói tiếng Pháp hay lắm!
- Ông cũng biết tiếng Pháp à? – Nàng kinh ngạc, trong kinh ngạc có thoáng lo âu.
- Chút ít thôi! Tôi chỉ biết đó là cách phát âm của tiếng Pháp thôi.
Bạch Lộ có vẻ yên lòng:
- Tôi học tiếng Pháp ở Việt Nam, có thể nói nước Việt Nam là quê hương thứ hai của tôi.
- Thật đáng khen! Tiếng Quan thoại của cô cũng lưu loát lắm, tôi còn tưởng cô là người phương Bắc chứ?
- Thật ra, tôi chẳng có một tí ấn tượng về tổ quốc của tôi! Tôi trưởng thành ở Việt Nam; cha tôi là người phương Bắc, dĩ nhiên tập quán của người phương Bắc tôi phải biết mà theo chứ!
Tôi dò hỏi:
- Gia đình cô hiện giờ đều ở đây cả à?
- Chỉ có mẹ tôi với tôi thôi. Nhắc đến gia cảnh, nụ cười trên môi nàng chợt tắt.
- Cha cô không ở chung với mẹ con cô à?
- Không! Người đã bỏ chúng tôi từ lâu rồi! - Bạch Lộ thấp giọng – Tôi không thương cha tôi, nhưng đôi lúc tôi cũng co mong nhớ ông.
Thấy vẻ mặt của nàng tôi không nỡ hỏi thêm. Phà sắp cập bến, nàng đã rời khỏi chỗ. La Bạt Lý đưa ánh mắt không vui nhìn tôi, sau đó hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, vòng tay ôm ngang lưng Bạch Lộ một cách hết sức kiêu hãnh.
Lên khỏi bến đò Thiên Tinh, trạm ô tô buýt Tiêm Sa Chuỷ đã vắng người. Nhìn lên chiếc đồng hồ trên gác chuông, vừa đứng hai giờ đêm; tôi vừa định đưa tay ngoắc một chiếc taxi, Bạch Lộ bỗng giữ lấy cánh tay tôi:
- Ông Văn! Chúng tôi có xe có thể cho ông quá giang về nhà!
- Phiền cô quá! Đường xa lắm, thôi tôi về một mình cho tiện.
- Không sao đâu, có bạn nói chuyện dọc đường càng hay chứ sao!
Không từ chối được, tôi theo Bạch Lộ bước đến bên một chiếc xe du lịch màu lam. La Bạt Lý nhanh nhẹn lấy chìa khoá, mở cửa xe ra để tôi ngồi ở băng sau, rồi quay sang hỏi Bạch Lộ:
- Bạn cô đi về đâu?
- Để tôi lái cho, - Bạch Lộ giành ngồi vào nơi tay lái. - Đường này anh không quen thuộc đâu.
- Tôi là chủ nhân thì làm việc này là hợp lý nhất rồi.
- Sao được, tuy chúng ta là bà con, nhưng anh sắp làm chủ tôi rồi, và ông Văn là bạn tôi, theo lẽ tôi phải phục vụ cho ông ấy. - Bạch Lộ nhoẻn miệng cười – Hơn nữa, tôi lại là người xuống xe trước nhất.
La Bạt Lý kề tai Bạch Lộ nói một hồi.
Tôi thấy khó chịu phải lên tiếng:
- Nếu vậy hai người có việc riêng để tôi về một mình vậy.
- Không! Không! - Bạch Lộ lúng túng, vội vã giảng hoà – Chúng ta đừng nên khách sáo nữa, bây giờ, tự mình đưa mình về nhà, đồng ý không?
Tôi nói:
- Tôi rất tán thành!
Bạch Lộ như đã dự tính sẵn:
- Này nhé, bây giờ tôi lái, tôi xuống xe, rồi đến lượt ông Văn lái. Đến núi Kim Cương anh Lý sẽ lái về nhà.
Tôi biết Bạch Lộ phải có lý do gì nên mới dùng hết mọi cách để trồn thoát khỏi La Bạt Lý.
- Xong rồi, cứ thế nhé. - Bạch Lộ nói như ra lệnh. - Giờ đây xin mời ông Văn hãy bước lên trên, anh Lý chắc cũng mệt mỏi rồi hãy xuống đây nghỉ ngơi giây lát đi!
- Khuya như thế, cô có dám về nhà không?
- Sợ gì, trước cửa nhà tôi có cảnh sát tuần tiễu.
La Bạt Lý đành cười mếu máo:
- Thôi được rồi! Tôi chẳng biết phải làm sao hơn.
Chiếc xe lao vun vút trên đường Nâthn. Mười phút sau, Bạch Lộ dừng xe tại đầu đường Thái Tử trong thành Cửu Long, nàng mở cửa xe bước xuống nói:
- Cảm ơn anh! Tôi về nhé!
La Bạt Lý lại thò đầu ra nói với nàng một hồi bằng tiếng Pháp. Tôi lặng ngồi vào tay lái, vừa định sang số, Bạch Lộ bỗng quay qua nói với tôi:
- Trưa mai, tôi muốn mời ông và ông Đức Sanh dùng cơm, trước mười hai giờ, tôi sẽ đợi các ông tại nhờ thờ đường Thái Tử.
- Cám ơn cô! Nhưng chớ nên khách sáo cô ạ!
- Tôi mời như vậy là không khách sáo rồi!
Có lẽ La Bạt Lý chỉ hiểu chút ít tiếng Thượng Hải nên hắn chỉ vểnh tai nói:
- Tôi không rõ hai người có dao không, bằng không, chúng ta có thể đến nhà thờ để dự lễ Misa.
Tôi chen vào:
- Thỉnh thoảng tôi cũng đi với bạn bè. Tôi thích bầu không khí tĩnh mịch ở nhà thờ.
- Thế thì tốt quá! Mai gặp lại! - Bạch Lộ hướng sang La Bạt Lý vẫy tay, và chúc chúng tôi một đêm an lành; rồi miệng ngâm nga một nhạc khúc tiếng Anh, lẹ làng bước vào một con hẻm tối.
Đường rất vắng vẻ. Tôi nhấn thêm ga, chiếc xe như một con thỏ hoang, phóng nhanh như gió, xuyên qua thành Cửu Long, phi trường Khải Đức rồi đến đầu đường núi Kim Cương.
Tôi cảm ơn La Bạt Lý, và đi luôn đến trước cửa vườn Hồng Mai. Trời vừa lâm râm mưa.
Lên lầu, cánh cửa mở toang, Lưu Triết đã về rồi. Tôi sợ hắn bị cảm nên vội bước vào phòng hắn đóng cửa sổ lại.
Triết đang ngủ say, gương mặt thoải mái vô cùng, mình trần trùng trục. Tôi lấy tấm chăn đơn đắp lên mình hắn. Vừa định đi tôi chợt trông thấy một chiếc chìa khoá màu vàng đặt trên chiếc tủ đầu giường. Tôi nhớ ngay đến con búp bê biết nói của Bạch Lộ.
Tiếng đàn ai oán hoà với giọng hát du dương trong mơ màng, tôi nghe thấy một nhạc khúc rất quen thuộc:
Ta đứng bên bở cất tiếng ca
Hương hoa ngây ngất cõi lòng ta
Tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, nghe rõ tiếng hát từ song cửa phòng bên cạnh đưa sang:
Cửu Long ta viếng vào năm ấy
Gặp gỡ người đẹp tựa tiên nga…
Sánh vai dưới bóng dừa xanh mát
Ta kể nàng nghe chuyện quê nhà
Ánh mắt nàng sao thơ mộng quá
Say đắm nhìn ta bao thiết tha…
Tôi nhớ ra đoạn thứ nhất là bài ca Bạch Lộ đã hát hôm trước. Tôi liền lắng tai nghe tiếp, nhưng chiếc đàn Accordeon chỉ kéo dài thêm vài tiếng rồi im bặt.
- Hát tiếp đi Lưu Triết!
- Tao chỉ có biết chừng này thôi.
- Mày học ở đâu thế?
- Tao nghe bà mẹ của một người bạn hát, tao chỉ học được một nửa, tiếc thật.
- Ai vậy?
- Bạn cũ của ba tao, tao mới gặp gần đây thôi. - Triết hớn hở bước sang phòng tôi – Bà ấy bảo những thanh niên trước đây hai mươi năm ai cũng biết hát bài này cả.
Tôi đang nghi ngờ bản nhạc này có liên quan đến Bạch Lộ, nhưng sau khi nghe Triết giải thích lòng thấy luyến tiếc lạ.
- Mày sung sướng lắm thì phải?
- Ừ, đêm qua tao nằm mơ thấy một cô gái trẻ đẹp.
- Rồi sao nữa?
- Nàng dạy cho tao bản nhạc này.
- Thế mà tao tưởng nàng bảo nàng yêu mày chứ?
- Đúng, nàng đã yêu tao! - Triết vui một cách hết sức trẻ thơ - Tụi tao vui đùa thích thú ghê, tao đàn cho nàng hát.
- Như thế đâu phải là nàng tỏ tình với mày? – Tôi bước xuống giường trong lòng vừa vui vừa ganh tị.
- Mày hãy xem vật này! – Lưu Triết lấy trong túi áo ra một chiếc chìa khoá, đưa lướt qua mắt tôi – Đây chính là vật để mở cánh cửa tình yêu.
Tôi ngơ ngác:
- Ở đâu mày có chiếc chìa khoá vàng này thế?
- Mày đoán thử xem?
Tôi dò hỏi:
- Mua à?
- Không, đoán nữa xem!
- Trộm à, nhưng mày không đủ can đảm để làm việc đó!
- Người ta đã tặng cho tao đấy. Nàng sợ tao bị người khác trộm mất quả tim, bởi vì con tim tao được cất trong một quyển nhật ký có khoá.
Tôi sực nhớ ra người con gái mà cô Phụng đã nói.
- Tao biết, mày cũng có mang quả tim của một người con gái cất vào trong quyển nhật ký?
Triết kinh ngạc nhìn tôi trâng tráo.
- Ai thế?
Tôi đưa tay chỉ chiếc hộp giấy trong có bánh ga tô đặt trên kệ sách, quả tim bằng bơ trên mặt bánh đã bị xé làm đôi.
- Mày muốn nói đến Phụng à?
- Mày quên rồi sao? Hôm qua là sinh nhật của cô ta.
- Tao đâu có quên. - Triết ngượng ngùng cúi đầu – Nhưng tao có cái hẹn rất quan trọng.
- Cô Phụng đoán mày đã đi với cô biên tập viên kia!
- Không đúng.
- Mày đi với ai?
Triết làm điệu bộ thật khôi hài, miệng thì huýt sáo, thong thả đi quanh quẩn trong phòng hắn cúi đầu xem đồng hồ, bỗng hốt hoảng la to:
- Ấy chết! Trễ rồi, tao còn một việc cần nữa!
- Mày hẹn với cô ta à?
- Tao phải đến bác sỹ Vi! Tao có một chiếc răng hư, đau quá, tao nhất định nhổ nó cho xong.
- Không ăn cơm sáng à?
Triết đưa tay sờ bụng, nói một câu tiếng Quẩng Đông không được thông thạo lắm:
- Yêu nhau uống nước lã cũng no mà!
Tôi nhìn theo hắn vội vã xuống lầu và nhớ đến cái hẹn với Bạch Lộ, tôi vội vã gọi điện thoại cho Trước Đức Sanh.
Đức Sanh bảo tôi đợi hắn tại trạm xăng gần nhà thờ. Và hắn còn vui vẻ bảo là đang định tìm Bạch Lộ, vì có một việc cần hỏi nàng.
Để điện thoại xuống, tôi mới thấy dưới máy có một mảnh giấy, thì ra là nhà thơ Cao Mục Dịch có đến đây, hẹn tôi tối có rảnh đến toà báo tìm hắn có việc.
@by txiuqw4