Bà Hoa ngủ trong phòng, nghe tiếng chân người, bà húng hắng ho. Tôi định lên tiếng chào thì Bạch Lộ đã xua tay. Tôi đưa mắt nhìn quanh ngôi nhà mới của Bạch Lộ, so với ngôi nhà cũ thì ngôi nhà này trông tệ hơn nhiều. Đồ đạc sắp xếp như chủ nhân sắp đi xa.
Bạch Lộ rót cho tôi một ly nước lọc, sau đó nàng rón rén bước vào phòng xầm xì với mẹ nàng một hồi, rồi trở ra thấp giọng nói với tôi:
- Mẹ tôi ngủ rồi, mình ra bên ngoài ngồi chơi nhé! Trong này nóng quá!
Đêm thật mát mẻ. Ánh trăng còn trong sáng hơn cả chiếc đèn nhỏ trong gian nhà gỗ. Bạch Lộ đưa tôi đi qua một chiếc cầu ván, theo những bậc thang đá lên đến một ngọn đồi cao, chúng tôi đứng trên đỉnh đồi.
Từ trên đồi cao trông xuống, thấy rõ cả khu nhà gỗ không sót một xó xỉnh nào cả. Tôi thấy tâm trạng mình bấn loạn. Đối diện với Bạch Lộ tôi chẳng biết nói gì với nàng:
Giọng Bạch Lộ lạnh lùng:
- Sao anh chẳng nói gì vậy cả? Anh muốn đợi tôi cảm ơn?
- Tôi không bao giờ nghĩ là cô có mặt ở đó.
- Làm thế nào anh tìm được đến đó?
- Robert Lý đưa tôi đến.
- Hừ, tôi hiểu dụng ý của hắn rồi! Anh đã thấy hết rồi chứ?
Tôi không muốn làm nàng đau lòng:
- Tôi thấy dù sao đó cũng là một nghề.
- Sao anh không bảo đó là một thứ nghề đê tiện! – Nàng lẩm bẩm – Cũng được! Không bí mật nào trên thế gian này không có một ngày bật mí, lẽ ra anh phải biết tôi là một loại đàn bà đê tiện.
- Theo tôi nghĩ cô phải có nỗi khổ tâm riêng, phải chăng vì cuộc sống đã buộc cô phải hành nghề này?
- Không! Tôi có nghèo khó đâu, chỉ có mẹ tôi phải cần ít nhiều tiền thuốc, còn ngoải ra tôi không phải gánh vác gì nữa cả.
- Thế sao cô lại phải làm như vậy?
- Tôi không thể giải thích với anh. Tôi chỉ có thế nói một cách giản dị là tôi tình nguyện hành nghề đê tiện này. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm tạ sự giúp đỡ của anh, bằng không đêm nay tôi cũng phải ngủ ở bót, tuy rằng sáng sớm mai có người đến bảo lãnh tôi ra ngay.
- Cô đã bị bọn buôn lậu ép buộc?
- Không một ai có thể ép buộc gì được tôi cả.
- Robert Lý đã đưa cô vào con đường này?
- Hắn chỉ bóc lột tiền của trên con người tôi thôi. Thật ra tôi chẳng hận hắn chút nào cả.
- Chẳng lẽ hắn quả thật là một tay buôn lậu à?
- Tôi không được rõ lắm. Chủ hộp đêm đó chính là hắn.
- Nhất định có kẻ đã hãm hại hắn.
- Vợ hắn chứ ai. Hai người đang dằng co việc ly dị. Khi người đàn bà trở mặt thì bất cứ việc gì cũng có thể xảy ra cả.
- Hắn có cho tôi biết việc đó! Tôi chỉ biết hắn là một người nguy hiểm. Cảnh sát không bắt lầm hắn đâu. Sao cô giao du với hắn vậy?
- Tôi hiểu ý anh, anh bảo tôi phải lấy chồng đàng hoàng à?
- Với điều kiện của cô, tìm được một đối tượng lý tưởng có khó gì, hơn nữa cô lại có nhiều bạn trai để chọn lựa.
- Sao anh không bảo luôn là tôi phải tìm lấy một tấm thực đơn dài hạn thì không còn phải làm cái nghề nhục nhã này nữa.
Những người đàn bà tự cho là mình tân tiến, luôn luôn cho rằng lấy chồng là một điều sỉ nhục. Nghĩ vậy tôi thành thật khuyên:
- Lấy chồng đâu có làm trở ngại đến sự độc lập của cá nhân đâu.
- Anh nói đúng! Có người con gái nào lại không cầu mong được một mái gia đình êm ấm với người chồng mình kính mến và những đứa con xinh xinh…
- Sao cô không làm như vậy?
- Lấy ai bây giờ? Nếu như bây giờ tôi bằng lòng lấy anh, anh có đồng ý không? Sao anh không mắng vào mặt tôi là loại con gái ăn sương, gái bụi đời… Đúng, những từ ngữ thối tha còn nhiều lắm…
- Bạch Lộ! Cô không nên tự sỉ nhục mình như vậy!
- Sao không chứ! – Nàng cười nhạt – Anh và Việt Sanh đã chứng kiến hết mọi lần ở hộp đêm rồi mà.
Tôi thốt chẳng ra lời trước lời nói trắng trợn của nàng.
- Tôi biết anh còn buồn hơn cả tôi, vì trước nay anh đã xem tôi như một cô gái trong sạch, hiền lành ngoan ngoãn nữa…
- Sao cô lại làm hoen ố đời? – Tôi lắc mạnh bả vai của nàng.
- Sao anh không trách kẻ đã làm hoen ố đời tôi, vả lại tôi có lấy tiền của hắn đâu!
Tôi thật không tin nơi tai của tôi!
- Anh bảo tôi có thể ngửa tay lấy tiền của kẻ thù à? Tôi chưa đến đỗi tệ đến độ đó.
Tôi đăm đăm nhìn nàng mà trong dạ xót xa đau đớn thực sự.
- Anh đã thấy tận mắt, tôi đã cho người đánh tên thuỷ thủ Hoa Kỳ đến đổ máu, mà tên đó một dạo cũng là bồ tôi.
- Sao cô lại đối xử với hắn như vậy?
- Rất đơn giản, tôi hận hắn, tôi hận hạng người như hắn.
- Hắn đã làm nhục cô à?
- Nên nói là chúng nó mới đúng?
- Vậy thì cô phải từ bỏ cuộc sống này mới phải chứ!
- Sao tôi lại phải từ bỏ nó? Sao tôi không nắm giữ cơ hội để trả thù chứ! – Nàng giận dữ lườm tôi – Có đúng thế không?
- Tôi không đồng ý hành động của cô, mặc dù đến giờ phút này tôi vẫn chưa hiểu rõ đầu đuôi gì cả.
- Vì hạnh phúc, vì yêu. Vừa rồi chẳng phải anh đã bảo tôi nên lấy chồng sao! Tôi đã tìm được người yêu, tôi đành phải thành hôn với anh ấy.
- Cô không nhận thấy rằng tư tưởng và hành động của cô rất mâu thuẫn sao?
- Chẳng mâu thuẫn tí nào cả! Khi nào tôi đã trả thù xong, tôi sẽ trao trọn tình cảm chân thật của tôi cho chống tôi.
- Cô có thể cho tôi biết lý do không?
- Không thể được! Tôi không thể bộc lộ hết tâm sự của tôi. Anh nên hiểu rằng trong đáy lòng của mỗi người đàn bà đều có những bí mật không thể tâm sự bất kỳ với một ai, cho dù là chồng. Họ có thể phô bày thân xác chứ không chịu bày tỏ những bí mật tận đáy lòng họ. Có những điểm bây giờ tôi không nói được, nhưng chắc chắn là anh sẽ rõ hết nhưng không phải ngay bây giờ.
- Tôi chỉ muốn biết những gì tôi đã nhìn thấy thôi.
- Tốt lắm! Quân tử nhất ngôn nhé!
- Lúc nãy cô đã nói nếu tôi không lầm là cô rất yêu Việt Sanh?
- Không thể kể là yêu, song tôi rất mến anh ấy!
- Cậu ta cầu hôn cô được không?
- Không thể được, trên phương diện tuổi tác tôi có thể làm chị của Việt Sanh, trên kinh nghiệm tôi còn có thể coi như người mẹ của anh ta. Hơn nữa chú của anh ta căm hận tôi đến cực điểm. Nếu ông ta biết được chuyện này thì chắc hẳn ông ta sẽ nhốt Việt Sanh vào lồng cho chắc ăn.
- Đúng, chú cậu ấy không tán thành sự giao du này! – Tôi thuật sơ cuộc đối thoại giữa tôi và Lâm Phúc Huê cho nàng nghe.
- Chẳng có gì lạ cả! Nhưng anh cũng đừng hỏi tôi vì sao mà như vậy?
- Thế thì cô có nghĩ rằng Robert Lý có đáng để cô nghĩ ngợi không?
- Robert Lý à? Hắn hút máu tôi như vậy còn chưa đủ sao? Hơn nữa, hắn chưa ly dị. Tôi chỉ có thể làm nhân tình của hắn, chứ không bằng lòng lấy hắn.
- Tôi có nghe hắn kể chuyện nhà của hắn, nghe nói vợ hắn vẫn ở đây.
- Vợ hắn là người đàn bà hiền hậu. Phẩm cách và học thức đều hơn hẳn tôi.
- Còn Hà Phi? Phi cũng có ý muốn kết hôn với cô?
- Hắn chỉ là một chàng công tử bột!
- Anh ta có thể thành một vô địch túc cầu đấy chứ.
- Tôi hiện đang học cái thế đá banh của hắn. Sẽ có một ngày tôi đá chiếc đầu của kẻ thù tôi như đá banh vậy.
- Kẻ thù của cô nhiều như vậy cơ à?
- Tôi cũng muốn đá chiếc đầu của anh như đá banh đấy! Nhưng bởi anh có một khối óc đáng thương nên tôi không nỡ.
- Theo tôi biết, cô và Mục Địch đã yêu nhau, nhưng sao lại để tan vỡ thế?
- Mục Địch chỉ là một người bạn tốt, nhưng không phải là một người chồng tốt! - Bạch Lộ cười chua xót! – Chúng tôi đều có tính phản bội, anh ta phản bội trong nội tâm còn tôi thì hành động. Có lẽ chúng tôi là một đôi bạn rất tốt. Nhưng nếu xây một mái ấm gia đình, thì giường phản sẽ trở thành chiến trường quyết liệt. Tuy nhiên, bỏ nhau như thế này cũng xót xa lắm.
- Cô hãy còn giấu một người, một nhân vật trọng yếu.
Bạch Lộ cười hóm hỉnh:
- Có còn chăng đều là những việc không cần thiết.
- Sao cô không nói đến Triết?
- Triết ư? - Sắc mặt của Bạch Lộ bỗng thay đổi thật nhanh – Sao anh biết?
- Chính anh ta đã nói với tôi.
- Anh ấy đang ở đâu? Tôi bệnh mà anh ấy cũng không đến thăm tôi.
- Đang ở trong bệnh viện. Cô chưa biết anh ta tự tử à?
- Tự tử u? - Bạch Lộ trố to đôi mắt.
- Anh ta đã uống thuốc độc, cũng may là Đức Sanh đã hay kịp. – Tôi kể lại tình hình lúc Triết được cứu tỉnh cho nàng biết.
Bạch Lộ xoa tay thấp giọng nói:
- Ôi! Tôi vẫn thất bại! Chắc anh ấy đã thấy gì…
- Cô phải gánh trách nhiệm này. Tôi biết Triết yêu cô rất sâu đậm, dám hy sinh tính mạng vì cô.
- Tôi hiểu, nhưng hiện giờ tôi không thể tới lui với anh ấy nữa.
- Tại sao?
- Đừng hỏi tôi tại sao? - Bạch Lộ giận dữ gắt – Tôi không thể nói, bởi vì tôi cũng không hiểu, chỉ có mẹ tôi mới biết, tôi tin lời mẹ tôi.
- Cô nên hỏi rõ lại bà.
- Tôi phải hỏi bà lúc bà còn ở bên tôi.
- Sao, mẹ cô định đi đâu?
- Mẹ tôi định về Pháp! Anh không thấy hành lý của bà đã được sắp xếp xong rồi sao? Sở dĩ chúng tôi phải dọn nhà là vì phải bán ngôi nhà kia mới có thể gom đủ lộ phí.
- Sao mẹ cô phải về Pháp!
- Ai cũng yêu quê hương mình, mẹ tôi cũng không ra ngoài thông lệ.
- Còn cô?
- Tôi không có quê hương, nên tôi chẳng hề nhung nhớ.
- Cô đành lòng để bà phải sống lẻ loi à?
- Bà còn có bạn bè ở bên ấy. Vả lại cũng có người cùng đi với bà, tôi rất yên lòng… Mà cũng chẳng vui gì.
- Sao cô không đi cùng với bà?
- Vì anh Triết! Tôi nghĩ rằng sau khi mẹ tôi đi, vấn đề giữa tôi và Triết sẽ được giải quyết! Không ngờ Triết tự tử.
- Cô đã làm cho anh ta đau lòng!
Bạch Lộ ngẫm nghĩ giây lát:
- Nhất định là còn nguyên nhân quan trọng nào đó.
- Cô có muốn đi thăm anh ta không?
- Ngày mai tôi sẽ đi thăm anh ấy, tôi phải xin anh ấy tha thứ cho tôi!
- Triết có biết các hành vi của cô không?
- Biết chứ, dĩ nhiên anh ấy phải biết. Đối với người tôi yêu thương chân thành thì không bao giờ tôi giấu giếm điều gì cả, anh ấy còn đến câu lạc bộ “Hồng Mai Quế” và còn tham gia chương trình tìm chìa khoá nữa là khác.
- Chương trình gì?
- Đức Sanh không cho anh biết! - Bạch Lộ cười thật tươi – Đó chỉ là một trò chơi, ai bắt được chiếc chìa khoá vàng người đó có quyền chọn một cô gái trong câu lạc bộ để hưởng thụ một đêm dài thơ mộng.
- Có việc như vậy thật sao?
- Ở Mỹ cái đó xưa lắm rồi! - Bỗng giọng Bạch Lộ đổi sang thê lương – Hôm đó Triết đã chọn tôi, chiếc chìa khoá của anh ấy đã mở cõi lòng tôi. Từ hôm đó, tôi đã quyết chí một lòng yêu anh ấy. Nhưng…
Tôi nhớ lại thái độ úp úp mở mở của Triết thường khi…
- Còn gì nữa không, thưa ông thẩm phán? - Bạch Lộ nhìn đồng hồ, vươn vai – Anh cũng nên về đi thôi, cứ từ con đường núi này đi xuống thì gặp đường cái. Sắp sáng đến nơi rồi!
- Cô cũng phải nghỉ cho khoẻ đấy nhé!
- Không! Tôi phải đi dự lễ Misa.
@by txiuqw4