"Đinh đông!"
Vài giọt nước rơi xuống từ trên cao, lóng lánh, trong suốt phản chiếu quang mang, một vài giọt cuối cùng rơi trên cự thạch đầy rêu xanh nằm bên rìa của hạp cốc rồi vỡ tung ra bốn phía.
Bên cạnh cự thạch này, có hai nam một nữ đang ngồi xếp bằng. Chính là ba người Tả Thu Lâm, Khương Lan, Dịch Phong.
Các khu vực của Thiên Tôn sơn, tùy ý phân bố hơn mười vị thần vương, vị trí nơi ở của chúng thần vương chính là tại trung tâm Linh Bảo Mẩu đỉnh.
Linh Bảo Mẩu đỉnh tọa lạc tại trung tâm hạp cốc, mỗi mặt của nó đều phát ra một loại khí tức kỳ dị.
Dịch Phong liếc nhìn Linh Bảo Mẩu đỉnh ở đằng xa, lại nhìn các vị thần vương khác. Rồi cười nói với Khương Lan: "Khương Lan huynh, ngươi có nhận ra không, lần này đến Thiên Tôn sơn, chúng ta nhiều người tề tụ ở Thiên Tôn sơn như vậy, vị đại ca Khương Phạm của ngươi nhiệt tình vô cùng, ngày ngày cùng nhân mã các phương tiếp đón."
Khương Lan cười lạt.
Khương Phạm đích xác là một vị thần vương sôi nổi nhất trong hạp cốc, cùng thần vương các phương tiếp xúc. Ngay cả không ít vị thần vương ẩn thế cũng có quan hệ tốt với Khương Phạm.
"Đại ca ta? Hừ"
Khương Lan hừ lạnh.
Lúc trước, trong khi lựa chọn nữ tế trên Bắc cực Thánh Hoàng điện, khi Tần Vũ chiếm hết ưu thế, Khương Phạm hắn vẫn lựa chọn Chu Hiển... từ lúc đó, ta đã biết đại ca hắn hầu như để trở thành Thiên Tôn mới lựa chọn Chu Hiển.
Ngoại trừ trở thành Thiên Tôn, căn bản không có khả năng khác có thể làm đại ca buông tha cho Tần Vũ.
Khương Lan nói tiếp.
"Buông tha cho Tần Vũ?"
Dịch Phong cười nói: "Nói thật tức cười. Đại ca ngươi không ngờ lại bỏ qua cho Tần Vũ. Đừng nói thực lực và địa vị của Tần Vũ ngày nay. Ngay cả thực lực và địa vị lúc trước của hắn, cũng không thể động đến hắn."
Hối hận?
Mục quang của Khương Lan không khỏi nhìn về Khương Phạm đang ở một góc của hạp cốc, Khương Phạm lúc này đang cùng một vị thần vương khác cười nói.
Khương Lan cười lạnh: "Tuy nhiên Khương Phạm hắn ngoài mặt mỉm cười. Nhưng ngày nay, thành tựu của Tần Vũ ngày càng lớn. Trong lòng hắn càng hối hận hơn."
"Hai người các ngươi yên lặng một chút."
Một giọng khàn khàn đột nhiên vang lên. Tả Thu Lâm nãy giờ vẫn nhắm mắt tỉnh tu đã mở mắt nhìn lướt qua Khương Lan Dịch Phong, hai người nhìn nhau cười cười rồi không nói nửa.
Tả Thu Lâm thấy vậy, bấy giờ mới hài lòng, tiếp tục nhắm mắt tĩnh tu.
"Khương Phạm huynh, những gì huynh nói, trong lòng ta đều hiểu rõ, so với Tu La thần vương, chúng ta đều yếu thế. Nếu chúng ta đối mặt vói Tu La thần vương mà không hoàn toàn đoàn kết...ba bộ phận này của Thiên Tôn linh bảo sẽ bị Tu La thần vương cướp đi toàn bộ, Khương Phạm huynh xin yên tâm, đến lúc đó ta sẽ tự đứng ra."
Nam tử đầu trọc mỉm cười nhìn Khương Phạm nói.
Khương Phạm cũng vui vẻ gật đầu: "Phổ Pháp thần vương quả nhiên hiểu chuyện, chỉ cần chúng ta và những người khác đều đoàn kết chống lại Tu La thần vương, Tu La thần vương cũng không có cách gì dựa vào thực lực cá nhân mà muốn làm gì thì làm."
"Ta không quấy rầy Phố Pháp thần vương nữa, cáo từ."
Khương Phạm chắp tay rồi rời khỏi chổ Phổ Pháp thần vương, trở về chổ tĩnh tu ban đầu của mình.
Ngồi xếp chân lại, trong đầu Khương Phạm lại cảm thấy rất rắc rối.
"Thiên Tôn Linh bảo chia làm ba bộ phận. Dựa theo kinh nghiệm lần trước Thiên Tôn sơn giáng hạ, ba bộ phận Thiên Tôn Linh bảo này, bộ phận cuối cùng của Thiên Tôn Linh bảo là quan trọng nhất, ẩn chứa thời gian pháp tắc nhiều nhất, uy lực lớn nhất. Bộ phận cuối cùng này của Thiên Tôn Linh bảo ta nhất định phải đoạt được."
"Cho nên cơ hội duy nhất mời Lôi Phạt Thiên Tôn xuất thủ, đó là đoạt bộ phận cuối cùng của Thiên Tôn linh bảo, cho nên bộ phận đầu tiên của Thiên tôn Linh bảo khi bay ra sẽ thuộc về Tu La thần vương. Bất quá lần thứ hai chỉ cần ta nỗ lực cố gắng sẽ đoạt được."
Khương Phạm trong lòng suy nghĩ các khả năng có thể.
Hiện giờ, trong các thần vương Thiên Tôn sơn. Thực lực của Tu La vương là mạnh nhất, làm trong lòng chúng thần vương đều sợ hãi Tu La thần vương, phần đông thần vương liên thủ chống lại. Tu La thần vương tối đa chỉ có thể được bộ phận đầu tiên của Thiên Tôn linh bảo.
"Nhân cơ hội đầu tiên, hơn mười vị thần vương cùng chung thực lực, ép Tu La thần vương phải lui bước, đợi Tu La lui bước, các vị thần vương còn lại ở đây thực lực sai biệt không bao nhiêu. Ngược lại trong Bát đại Thánh Hoàng, Chu Hoắc huynh, Thân Đồ huynh đã đáp ứng trợ giúp ta, vậy bộ phận thứ hai của Thiên Tôn linh bảo này lại còn không đến tay ta. Hừ!"
Dựa theo kế hoạch của Khương Phạm.
Thiên Tôn linh bảo chia làm ba, bộ phận đầu tiên sẽ về tay Tu La thần vương, cho nên bộ phận thứ hai và thứ ba đều về tay Khương Phạm hắn.
"Hiện tại biến số duy nhất chính là .....Tần Vũ!"
Đồng tử Khương Phạm không khỏi co lại, hàn mang lấp lánh.
Giờ phút này trong các thần vương ở Thiên Tôn sơn, Tu La thần vương là mạnh nhất rồi tiếp theo là bát đại Thánh Hoàng. Nếu không có những người khác chen vào. Kế hoạch của Khương Phạm có thể thực hiện được.
Chỉ là....
Tần Vũ ở đâu?
Thực lực Tần Vũ có thể so với Tu La thần vương, nếu trong thời khắc quan trọng hắn lại tiến nhập Thiên Tôn sơn?
Không gian đống kết cộng thêm vũ trụ không gian lực, hai chiêu này kết hợp lại so với 'thời gian tĩnh chỉ' chỉ có mạnh hơn mà thôi. Đặc biệt Tần Vũ còn có một kiện Tàn Tuyết thần thương.
Thực lực như thế. Một khi tiến nhập...
Thật không thể đoán được điều gì!
"Nếu Tần Vũ giúp ta, chuyện đó...." Khương Phạm lắc đầu cười khổ, đẩy ý niệm này khỏi đầu, muốn dùng thực lực trên cả bát đại Thánh Hoàng của Tần Vũ giúp hắn, trừ khi thời gian có thể quay lại.
Thời gian trôi qua, Thiên Tôn sơn giá lâm, chớp mắt đã qua chín năm thời gian, dựa theo miêu tả trên huyền phù thạch bản...cứ cách khoảng chừng mười năm. Sẽ có một bộ phận của Thiên Tôn linh bảo bay ra.
Chừng mười năm.
Mấy chữ rất mơ hồ. Giờ phút này, toàn bộ các vị thần vương trong hạp cốc Thiên Tôn sơn đều tuyệt đối cảnh giác, bọn họ đều trong thời khắc chuẩn bị cướp đọat bộ phận Thiên Tôn linh bảo xuất thế.
"Đại ca!"
An Tầm nhẹ nhàng kêu lên, bên cạnh là Tôn Luyệnã¬Liễu Liên đều nhìn Tu La thần vương 'La Phàm' đang đứng phía trước, La Phàm là một vị thủ lĩnh ưu tú phi thường, cũng là người bọn Tôn Luyện cực kỳ tôn kính.
Tôn Luyện cũng nhíu mày cất tiếng: "Đại ca, tình huống không ổn rồi, nhìn đám thần vương trao đổi với nhau, còn nhìn về chúng ta mấy lần. Sợ là không ít thần vương trở nên cảnh giác với chúng ta, nói không chừng còn cùng vây đánh chúng ta."
La Phàm vẫn cười nhạt. Tựa như bầu trời có sập xuống cũng cảm thấy bình thường.
Tôn Luyện, Tiểu An, các ngươi không cần lo lắng, tâm tư bọn chúng, ta không đóan được sao? Bất quá một đám cừu không đồng lòng đấu không xong với một con sói, trong lòng ta hiện tại tối kỵ không phải là bọn chúng mà là một người chưa xuất hiện. Là .... Tần Vũ. La Phàm nhẹ giọng nói.
"Tần Vũ?"
Tôn Luyện, An Tầmã¬Liễu Liên đều sửng sốt.
Tần Vũ mấy năm nay vẫn không xuất hiện tại Thiên Tôn sơn, trong ý thức bọn họ đều nghĩ rằng Tần Vũ không tranh đoạt bảo bối này.
Thực lực của Tần Vũ so với ta không yếu hơn.
La Phàm nói nhỏ. Có thể kháng cự hai lần công kích của Lôi Phạt Thiên Tôn, cho dù là hai lần tùy ý công kích, thực lực này cũng đã làm cho người ta kinh hãi rồi.
Lúc trước Tần Vũ cùng Lôi Phạt thành thần vương chiến đấu, La Phàm hiểu rõ như ban ngày.
Về sau, liên tục hai lần đột ngột công kích. Mặc dù không thấy ai ra tay xuất thủ. Nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút đều có thể đóan ra.
Một chiêu nhất khí bát nguyên, một chiêu kiếm khí.
Hai chiêu công kích loại này, bất luận ra sao một vị thần vương đều không có khả năng một mình sử ra.
Tần Vũ sẽ đến sao? Liễu Liên cũng lo lắng vì dại ca.
Không biết nữa. La Phàm chầm chậm thở ra, mặc kệ Tần Vũ có đến không, bộ phận đệ nhất Thiên Tôn linh bảo nhất định là của ta. La Phàm trong mắt ánh lên vẻ mãnh liệt.
Thời gian trôi qua, tinh thần mỗi vị thần vương trong hạp cốc Thiên Tôn sơn càng ngày càng căng thẳng khẩn trương.
Mê Vụ thànhï¼Rtrong Tử Huyền phủ.
Bên bờ hồ trong Tử Huyền phủ có một bãi cỏ. bọn Tần Vũã¬Khương Lậpã¬Hắc Vũã¬Bạch Linh ngồi trên cỏ, chơi cờ uống trà tán gẫu.
Trên khoảng không của bãi cỏ bên bờ hồ, lúc này đang có một tấm màn nước rất lớn dài rộng mười thước. Trên tấm màn nước này đang hiển thị tình cảnh bên trong Thiên Tôn sơn hạp cốc.
Hắc Vũ đi một nước cờ rồi ngẩng đầu nhìn tấm màn, trên tấm màn hiển thị Linh Bảo Mẩu đỉnh vẫn giống như trước kia.
"Đại ca đã hơn chín năm rồi Thương Thiên ấn này sao còn không xuất thế?" Hắc Vũ không khỏi lên tiếng dò hỏi.
Tần Vũ chậm rãi trả lời: "Phải xuất thế thì tự nhiên sẽ xuất thế, hạ pháo, chiếu tướng! Một pháo một ngựa, ngươi kỳ này chết chắc rồi."
Hắc Vũ sửng sờ. nhìn hồi lâu, chỉ có thể bỏ cờ nhận thua.
"Cha!"
Chỉ nghe một thanh âm trong trẻo vang lên. Tần Vũ không khỏi mỉm cười quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy xa xa một thiếu niên tuấn tú toàn thân đỏ rực một tay cầm kim sắc trường thương, chớp mắt đã bay vọt trên không đến trước mặt Tần Vũ, chạy tới ôm Tần Vũ.
"Thế nào, ở bên ngoài mấy ngày nay có tốt không?" Tần Vũ cười nói.
Tần Tư từ nhỏ đã cùng nhất lưu Hồng Mông linh bảo 'Hỏa Nguyên Linh châu' dung hợp thành nhất thể. Thực lực có thể so với thiên thần, hơn nửa bởi vì có mối quan hệ với Hỏa Nguyên Linh châu rất dễ dàng cảm thụ vũ trụ bổn nguyên chi lực, đối với không gian pháp tắc lĩnh hội càng dễ dàng.
Lúc này chưa đến mười tuổi đã là cảnh giới thượng bộ thiên thần.
Hỏa Nguyên Linh châu thêm vào cây kim thương này. Hai món nhất lưu Hồng Mông linh bảo...thực lực của Tần Tư thật là đáng sợ.
"Đám thiên thần bên ngoài đều quá yếu, còn có vài người muốn đánh cướp của con. Liền bị con phóng hỏa thiêu cháy mông, hắc hắc." Tần Tư cười hi hi.
Tần Vũ không khỏi bật cười.
Ngày nay, thần giới thần vương cơ hồ đều ở Thiên Tôn sơn, phóng mắt nhìn thần giới, trừ Tây Hải, Huyết Hải. Thật sự không có mấy người là đối thủ của Tần Tư.
"Tiểu tư." Khương Lập bên cạnh cũng mỉm cười đi tới.
"Mẹ." Tần Tư ánh mắt sáng ngời. Lập tức chạy đến bên cạnh Khương Lập, đôi mắt lập tức lướt qua bụng của nàng, mẹ. "Khi nào thì con có đệ đệ, muội muội a?"
Bụng Khương Lập hôm nay lại bắt đầu lớn. Hiển nhiên... lời tiên đoán lúc trước của vị Lâm Mông kia chuẩn xác phi thường không chỉ có vẻn vẹn một hài tử.
"Lúc nào? Đệ đệ, muội muội con so với con sẽ ra sớm hơn, con ở trong bụng mẫu thân ngươi ba vạn sáu ngàn năm. Bây giờ mẫu thân lần này mang thai được hơn ba tháng, bụng đã lớn như vậy, lần này sợ là chỉ cần mang thai mười tháng là đủ rồi." Tần Vũ cười nói.
Sự tình thật là kỳ quái.
Khương Lập lần này hoài thai ngoài ba tháng. Bụng lớn hơn một ít. Theo tiến độ này, hoài thai mười tháng cũng không sai biệt lắm.
Vì sao hai thai khác biệt lớn như vậy.
"A, cha, đại đỉnh trên tấm màng nước kia sao lại sáng lên vậy?" Tần Tư hốt nhiên chỉ vào tình cảnh trong tấm màng nước nghi hoặc hỏi.
Tần Vũã¬Khương Lậpã¬Hắc Vũã¬Bạch Linh bốn người đều đồng thời nhìn về cảnh tượng trên thủy mạc. Chỉ thấy 'Linh Bảo Mẩu đỉnh cổ xưa lúc này đồ hình bốn phía ẩn ẩn có quang mang lưu chuyển, đồng thời phía trên Linh Bảo Mẩu đỉnh bắt đầu sáng lên. Tất cả thần vương trong hạp cốc đều đứng lên.
"'Linh Bảo Mẩu đỉnh bắt đầu sáng lên? Thương Thiên ấn muốn xuất thế rồi?" Tần Vũ nhếch mép cười.
"Lan thúc muốn con giúp đỡ không"? Tần Vũ trực tiếp truyền âm.
Tại Thiên Tôn sơn hạp cốc.
Trên sân tất cả hơn bốn mươi vị thần vương đều đứng lên. Kìm lòng không được đều nhìn địa Linh Bảo Mẩu đỉnh nằm giữa hạp cốc phát ra ánh sáng.
Khương Lan nghe Tần Vũ truyền âm, chỉ lắc đầu.
"Tiểu Vũ. Thiên tôn linh bảo có giá trị đối với ta, có được nó hay không còn phải trông vào vận may của ta, nếu ta không có vận may thì sẽ không được vật đó." Khương Lan cùng Tần Vũ thần thức tiếp xúc lẫn nhau, trao đổi một chút.
Đã biết tâm tính của Lan thúc, Tần Vũ cũng không nhiều lời.
Lúc này trong hạp cốc, hơn bốn mươi vị thần vương chia thành từng nhóm nhỏ, nhóm có ba bốn người hay chỉ có một hai người.
"Linh Bảo Mẩu đỉnh này sao lại thế này?" Một vị thần vương thốt lên.
Các thần vương khác đều không cất tiếng. Phàm những người đã trải qua Thiên Tôn sơn hàng lâm lần đầu tiên, đều biết chuyện này là dấu hiệu Linh Bảo Mẩu đỉnh sắp nhả ra đệ nhất bộ phận.
Vù!
Linh Bảo Mẩu đỉnh hốt nhiên rung động. quang mang mặt ngoài mẫu đỉnh càng thêm tỏa sáng.
Sọat!
Cơ hồ cùng một lúc, hơn hai mươi đạo nhân ảnh "soạt" một tiếng đã tới bên trên Linh Bảo Mẩu đỉnh. Cùng lúc đó trong Linh Bảo Mẩu đỉnh cũng phun ra một đạo thanh sắc quang mang.
Hơn hai mươi đạo nhân ảnh đồng thời chụp về phía thanh sắc quang mangã¬
Hơn hai mươi người này, đều là kinh nghiệm qua lần đầu Thiên Tôn sơn giá lâm, biết Linh Bảo Mẩu đỉnh chấn động là thời khắc bộ phận Thiên Tôn linh bảo xuất thế.
"Cáp!" Thân Đồ Niên Tây cực Hỏa Diễm sơn một trong tam đại thần vương là người đầu tiên nắm lấy thanh sắc quang mang, khi rơi vào trong tay, quang mang lập tức thu lại, tối hậu bíên thành một chiếc ấn màu xanh.
Mà hơn hai mươi người khác lập tức công về Thân Đồ Niênã¬
"Hừ," Thân Đồ Niên thấy những người khác đều muốn truy sát mình, liền triển khai thuấn di, nhân ảnh huyền ảo, nhưng...
Bạch sắc linh châu trên đrinh đầu nam cực Thánh Hoàng Đoan Mộc Vân quang mang đại thịnh, nhân ảnh của Thân Đồ Niên không thể thuấn di được.
"Không gian đống kết!" Thân Đồ Niên sắc mặt đại biến, bất quá trong khi bắt được Thiên Tôn linh bảo đệ nhất bộ phận này hắn đã có chuẩn bị cho việc bị vây đánh.
Thời gian gia tốc!
Tốc độ cả người đạt tới mức cực hạn, giống như một trận ảo ảnh, lại quỷ dị biến thành hai người, hai người phân ra hai hướng chạy đi, mà trên người cả hai đều có khí tức của Thân Đồ Niên, chỉ dựa vào thần thức căn bản không thể nhận ra ai là người thật.
Rầm rầm rầm!
Các thần vương vây công cơ hồ đồng thời xuất thủ, từng đạo công kích phân biệt hai nhân ảnh mà kích tới, trong đó một nhân ảnh bị biến mất.
Chân thân của Thân Đồ Niên giống như điên cuồng chạy cực nhanh về hướng chân núi Thiên Tôn sơn.
"Hừ, ngươi cũng vọng tưởng lấy được Thiên Tôn linh bảo sao?" Trong tay Khương Phạm đột nhiên xuất hiện một cây hắc sắc trường tiên, cuộn thẳng tới chân thân của Thân Đồ Niên.
Sắc mặt Thân Đồ Niên biến đổi.
"Hô!"
Gió đột nhiên dừng lại, Khương Phạmã¬Thân Đồ Niên cùng với ba vị thần vương gần đó đều bất động. Bọn họ phảng phất như bị định thân. Căn bản không thể di động.
Thân ảnh phiêu dật từ bên cạnh Thân Đồ Niên bay qua,
Tu La thần vương'La Phàm như một vị họa gia ưu nhã, ngón tay nhẹ nhàng đảo qua bên cạnh Thân Đồ Niên. Thanh sắc ấn cũng rơi vào trên người La Phàm.
"Phốc!"
Máu tươi phun ra như hoa nở, bắn lên không trung, thân thể Thân Đồ Niên nghiêng nghiêng chia làm hai nửa, hai mãnh thi thể như vậy mà ngã xuống.
Thân Đồ Niên! Đã chết!
"Thời gian tĩnh chỉ quả nhiên lợi hại." tại Tử Huyền phủ, trên bãi cỏ bên bờ hồ, thông qua thủy mạc quan sát chiến trường, Tần Vũ không khỏi cảm khái thở dài, bọn Hắc Vũã¬tiểu Tần Tư㬠Tần Đứcã¬Tần Phongã¬Tần Chính một đám đông đều tập trung tinh thần nhìn các thần vương đại chiến.
Thần vương xuất thủ, thực ra mỗi một chiêu có thể để lực công kích thiên băng địa liệt ẩn tàng bên trong, nhìn tựa như giản đơn, một khi trúng chiêu liền thụ trọng thương.
Bên cạnh Thiên Tôn sơn, các vị thần vương nhanh chóng bay tới.
"Bồng!"
Chỉ thấy bảy tám đạo quang mang tại khu vực thời gian tỉnh chỉ sáng lên, thời gian tĩnh chỉ' đó liền bị phá, bọn Khương Phạm lập tức khôi phục hành động bình thường.
"Hừ." Tu La thần vương cười lạnh liếc đám người đó.
"Kẻ nào ngăn ta, chết!"
Giọng nói lãnh khốc đó của Tu La thần vương vang vọng Thiên Tôn sơn. Mà Tu La thần vương bốn người hỏa tốc hướng về chân núi Thiên Tôn sơn. Bởi vì 'phù điêu thông đạo' này là thông đạo duy nhất ở đó.
Cho nên vì sao không thuấn di....
Khi cuộc hỗn chiến đã bắt đầu. bBát đại Thánh Hoàng phảng phất có ngầm hẹn trước đều thi triển 'không gian đống kết'ï¼Rbát đại Thánh Hoàng liên thủ thi triểnï¼R không gian đống kết này nhất định to lớn, chỉ là Thiên Tôn cũng phải dựa vào 'Thiên Tôn linh bảo' mới có thể phá. Cho nên thần vương căn bản không thể phá được.
"Hô!"
Phi hành cực nhanh, tiếng gió gào thét.
Tu La thần vương' La Phàm', phía sau là Liễu Liênã¬Tôn Luyệnã¬An Tầm tam đại thần vương. Bốn vị thần vương này dùng khí thế thần cản sát thần, phật ngăn sát phật, một đường xông tới.
Băng qua các nơi, không vị thần vương nào dám ngăn cản.
Nhưng tốc độ phi hành của La Phàm dần dần chậm lại. Lông mày hắn cau lại thành một chữ 'Xuyên'. Khi phi hành đến phía trước phù điêu thông đạo. hắn phải dừng lại.
Hắn không thể đi tiếp.
Bởi vì tại cửa phù điêu thông đạo, lúc này có hai mươi mốt vị thần vương đứng chặn, trong đó còn có bốn vị Thánh Hoàng. Trong lúc các thần vương khác đang kiềm chế hắn. Những người khác sớm đã chạy đến đây.
"Hô!" "Hô!" "Hô!"...... bọn Khương Phạmã¬Khương Hìnhã¬Thân Đồ Diêm một đám người từ phía sau bay tới, bọn họ bay đến bên cạnh hai mươi mốt vị thần vương, sau đó Khương Lanã¬Tả Thu Lâmã¬Dịch Phong ba người cũng từ sau bay đến.
Một bên chỉ có bốn vị thần vương, một bên lại là bát đại Thánh Hoàng cầm đầu.
Nhân số sai biệt quá lớn.
"Vì đối phó La Phàm ta, vậy mà đám người các ngươi lại liên thủ," La Phàm vẫn cười lạt.
Hắn không hề lo lắng.
"La Phàm." Nam cực Thánh Hoàng Đoan Mộc Vân lạnh lùng nói: "Ngươi nếu nghĩ với thực lực cá nhân ngươi có thể cưởng đoạt đệ nhất bộ phận Thiên Tôn linh bảo này. Ngươi là đang nằm mơ."
"Đừng nói cái gì đệ nhất bộ phận Thiên Tôn linh bảo, nghe chướng lắm, ta nói cho các ngươi nghe danh tự của nó, cái ấn màu xanh này tên là Thương Thiên ấn." Tu La thần vương cầm Thương Thiên ấn màu xanh cười lạt.
"Thương Thiên ấn?"
Tất cả các thần vương đều nhớ kỹ danh tự này.
"Các ngươi muốn ngăn cản ta?" La Phàm nhẹ giọng chậm rãi hỏi.
Bọn Khương Phạmã¬Đoan Mộc Vânã¬Chu Hoắc nhìn nhau. Cuối cùng Khương Phạm đứng dậy, cao giọng nói: "La Phàm, Thương Thiên ấn này về tay ngươi không phải không có khả năng. Bất quá ngươi phải đáp ứng chúng ta một điều kiện."
"Nói!" La Phàm nói thẳng.
Khương Phạm mỉm cười nói: "Rất đơn giản. Sau khi người có được Thương Thiên ấn, hai bộ phận sau của Thiên Tôn linh bảo, ngươi không được phép tái tranh đoạt! Chỉ cần ngươi hướng thiên phát thệ, chúng ta sẽ để ngươi đi."
Các thần vương khác đều không dị nghị.
Thực lực Tu La thần vương cường đại, chuyện đó không cần hoài nghi. Nếu làm Tu La thần vương nổi giận. Các thần vương nơi này chết sẽ không ít.
Nhưng nếu bỏ qua chuyện Tu La thần vương, sợ rằng hắn, sẽ còn dùng biện pháp giống như vậy để tranh đọat Thiên Tôn linh bảo bộ phận thứ hai và thứ ba.
Cho nên, chỉ có cưỡng ép hắn bỏ qua hai bộ phận sau.
"Không có khả năng," La Phàm nói thẳng.
Khương Phạm nói tiếp: "La Phàm, ngươi đã hiểu được 'thời gian tĩnh chỉ', Thương Thiên ấn này cũng ẩn chứa bộ phận thời gian pháp tắc, ngươi thông qua nó, nói không chừng có thể hiểu được thời gian đảo lưu, đến lúc đó, ngươi còn không phải là Thiên Tôn sao?"
"Hừ, buồn cười." La Phàm nghiêm mặt. "Hai bộ phận sau của Thiên Tôn linh bảo, ta không thể buông tha."
"Chuyện đó, không thương lượng linh động được sao?"
Bọn Khương Phạmã¬thân đồ diêmã¬Đoan Mộc Vânã¬Hoàng Phủ Ngựã¬Thang Lam sắc mặt đều biến đổi. Các thần vương khác đều trừng mắt lãnh đạm.
Lúc này, lập trường nhất định phải kiên định!
Nhất định phải đem Tu La thần vương tối cường giải quyết nhanh, bằng không các thần vương khác sẽ không có cơ hội.
Mê Vụ thành trong Tử Huyền phủ, Tần Vũ ngược lại đang cười.
"Dựa theo lời Lâm Mông trong khi mừng một trăm ngày của tiểu Tư, các thần vương tại Thiên Tôn sơn không một ai trở thành Thiên Tôn. Tự nhiên là bao gồm La Phàm cùng bát đại Thánh Hoàng...đấu đá thế nào, đều nhất định không thể thành công." Tần Vũ trong lòng cảm thấy đau buồn vì những người đó.
Không biết rõ vận mệnh của mình, còn đấu đá với nhau.
Tại Thiên Tôn sơn.
Các vị thần vương tề tựu một chổ, ngay cả Khương Lanã¬Tả Thu Lâmã¬Dịch Phong mấy người cũng đứng ở một góc xa, cầm đầu chính là bát đại Thánh Hoàng.
Đối diện chính là Tu La thần vương 'La Phàm' cầm đầu bốn vị thần vương.
"Bất luận ra sao, ta tuyệt đối sẽ không buông món Thiên Tôn linh bảo này, nếu các ngươi thật sự muốn ngăn cản ta. Hay lắm...hôm nay. Ta sẽ đại khai sát giới."
Tu La thần vương sắc mặt lạnh lùng. Trong tay bỗng nhiên xuất hiện một cây trường xích màu đỏ như máu.
'Huyết xích đoạn mệnh.'
Lúc trước Tượng Thần Xa Hầu Viên vì Tu La thần vương 'La Phàm' tự thân luyện chế nhất lưu Hồng Mông linh bảo, cũng là một món có lực công kích cực kỳ khủng bố.
Nhìn thấy cây huyết xích, bát đại Thánh Hoàng sắc mặt hơi biến đổi.
Thời gian tĩnh chỉ thêm vào nhất lưu Hồng Mông linh bảoï¼Rmuốn tiêu diệt Tu La thần vương, các thần vương ngày hôm nay, tối thiểu cũng chết hơn mười người.
Chu Hoắcã¬Khương Phạmã¬Đoan Mộc Vân các Thánh Hoàng dùng truyền âm thần thức cho nhau, bàn bạc sôi nổi.
"Chậm đã!" Chu Hoắc đột nhiên nói.
"Còn có chuyện gì?" Tu La thần vương La Phàm lạnh lùng hỏi?
Chu Hoắc trịnh trọng nói: "La Phàm, khiến ngươi từ nay về sau không thể tái tranh đọat Thiên Tôn linh bảo, ngươi không chấp nhận. Tốt...chúng ta lùi một bước! Ngày mà bộ phận thứ hai và thứ ba của Thiên Tôn linh bảo xuất thế, ngươi không thể ra tay cướp lấy, đợi ngày thứ hai, ngươi mới có thể tranh đọat, ngươi thấy sao?"
Phương án này, đã là bát đại Thánh Hoàng bất đắc dĩ mới quyết định.
"Buồn cười, ai tìm được Thiên Tôn linh bảo, không phải lập tức cất giấu ngay sao? Một thần vương muốn giấu diếm há có thể dễ dàng tìm sao?" Huyết xích quang mang trong tay La Phàm bát đầu mạnh dần lên.
Tức khắc bát đại Thánh Hoàng sắc mặt đại biến.
Quả thực phải quyết chiến!
@by txiuqw4