Lục Hiển Phong không có hứng thú xem diễn kịch nữa, anh thu tài liệu rồi nói nhỏ: “Anh ba, hai người nói chuyện, em về trước”.
Mạnh Hằng Vũ gật đầu, “Ngày mai đến sớm một chút”.
Vu Dương quay lại nhìn, môi hơi run, không thốt lên được câu nào.
Lục Hiển Phong đứng trên bậc thềm châm thuốc hút, điếu thuốc đầu tiên trong buổi tối. Hơi đầu tiên có vẻ hơi mạnh, khói thuốc trong miệng có vị hơi đắng. Có lẽ là do mệt mỏi, Lục Hiển Phong dựa vào cửa xe hút xong điếu thuốc rồi mới lái xe rời khỏi biệt thự Mộng Thành.
Không cần ở lại xem kịch cũng biết Vu Dương đến vì lý do gì – kết hôn thật là không dễ dàng, Mạnh Hằng Vũ bắt đầu chia sẻ cổ phần của họ Vu với cô ta một cách quang minh chính đại. Trong các cuộc họp cổ đông tiếp theo, Vu Dương không thể một mình phát biểu ý kiến được nữa. Nhưng “người chồng” này rõ ràng là không đồng lòng với cô ta. Mạnh Hằng Vũ không hề yên tâm với các vụ làm ăn của họ Vu, những lời dặn dò là cần thiết, nếu anh ấy nói ra ý tưởng nào đó thì Vu Dương sẽ bị mất mặt với người nhà cô ta.
Hầu hết mọi người trên thế giới này đều tin rằng lợi ích mới là mối quan hệ đáng tin cậy nhất. Lục Hiển Phong tin rằng Vu Dương cũng nghĩ như vậy. Về phía Mạnh Hằng Vũ, trước khi Lâm Chi Chi gặp nạn thì anh không hề nghi ngờ anh ấy cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ… điều gì cũng không thể khẳng định được nữa.
Lục Hiển Phong nhìn ngôi nhà đẹp đẽ, u buồn hiện lên trong kính chiếu hậu, rèm cửa sổ phòng ngủ ở tầng hai đã hạ xuống, ánh đèn đã được vặn tới mức nhỏ nhất, chỉ có một màu ấm áp mờ ảo. Không cần đoán thì cũng biết đó là tác phong của Chính Chính. Điều đó khiến Lục Hiển Phong bỗng cảm thấy hoảng hốt, dường như tất cả mọi tình cảm ấm áp của Mạnh Hằng Vũ đều hiện diện trong ánh đèn đó.
Đèn ở phòng ngoài vẫn sáng. Nhà họ Mạnh và hầu hết các nhà sống trong khu này đều giống nhau, không tắt đèn ở phòng ngoài. Nhưng khi nhìn khoảng sáng đó từ phía xa lại cảm thấy có vẻ hoang tàn, vắng lặng trong đêm tối. Ánh đèn đó trong bóng đêm vô tận không biết có thể tồn tại được bao lâu, dường như chỉ trong chớp mắt là có thể biến mất.
Đêm tối luôn khiến con người trở nên yếu ớt.
Khi Lục Hiển Phong châm điếu thuốc thứ hai thì đột nhiên nhận ra mức độ nghiện thuốc của mình đã ngày càng nặng, nếu không hút thì sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ mãi không biết điều này xuất hiện từ lúc nào. Lục Hiển Phong vẫn nhớ khi đi tập huấn ở nước ngoài, có một sĩ quan huấn luyện hút thuốc rất nhiều, khi cùng nhau tập luyện, anh nhìn thấy trong ánh mắt của người đó đầy sát khí. Có một khoảng thời gian chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc là Lục Hiển Phong đã cảm thấy đau đầu. Lúc đó nếu có người bảo vài năm sau anh sẽ trở thành một người nghiện thuốc thì có lẽ anh sẽ đấm cho anh ta rụng răng cửa.
Khói thuốc bị gió đêm thổi bay đi nhưng hương vẫn còn lưu lại. Khi Lục Hiển Phong ý thức được tật nghiện thuốc của mình thì anh cảm thấy không cần để tâm – có lẽ chỉ là do có quá nhiều điều phải suy nghĩ, muốn mượn thuốc để làm dịu bớt đi. Anh không cho rằng thuốc có vấn đề gì, anh không cần cai chỉ là bởi anh vẫn còn cần đến nó mà thôi. Đặc biệt là trong một đêm như thế này, một mình đi trên đường vắng lặng, không bóng người. Trong không khí có rất nhiều sương đêm bao phủ lấy thế giới của anh. Không ánh sáng, không đường ra, thậm chí cũng không có âm thanh, giống như cuộc sống của anh.
Lục Hiển Phong không biết mình có thể trụ được bao lâu, anh thậm chí không biết là mình có thể sống được đến ngày nào. Cảm giác mò mẫm tìm đường, mỗi lần bước đi đều phải kiểm tra mật mã nhiều lần, dùng mật mã giả để giấu đi mật mã thật, lớp nọ chồng lên lớp kia, một cảm giác không sao thở được.
Giống như là bị bọc trong một chiếc kén, muốn tìm lối ra nhưng lại ép mình phải bình tĩnh mỗi khi xảy ra biến cố nào đó.
Có lúc Lục Hiển Phong hoài nghi chính mình, liệu có phải mọi sức lực nửa đời còn lại anh đã dùng hết rồi không? Nếu không, sao lại cảm thấy mệt mỏi đến mức chỉ muốn nhắm mắt lại để mãi mãi không thức dậy nữa?!
Nhìn thấy một chiếc xe taxi bị hỏng máy ở bên đường, phản ứng đầu tiên của Lục Hiển Phong là xem giờ. Hơn mười giờ, vẫn chưa đến mười một giờ, nói sớm cũng không phải, nói là muộn cũng không, nhưng con đường này rất vắng vẻ. Đây là con đường mới, một đầu là thành phố, một đầu là khu biệt thực cao cấp ở ngoại ô, hình như không có trạm dừng, thông thường sau tám, chín giờ tối rất ít xe qua lại. Chiếc xe màu xanh lam dừng ở đó, cửa xe vẫn mở, hai người đàn ông đang đứng chắn giữa đường, khua tay khua chân loạn xạ có vẻ rất kỳ quặc. Người đứng chặn đường không hề có ý nhường đường, Lục Hiển Phong đành dừng xe lại, ngó đầu ra hỏi: “Xe hỏng à? Sao không gọi xe kéo?”.
Người đàn ông đeo kính nhào đến, trán đầy mồ hôi, nói giọng đứt quãng: “Tính toán thế nào cũng không ngờ có ngày này… không ngờ là không kịp thời gian… không ai ngờ được, anh xem xe bị hỏng giữa đường rồi…”. Nói đi nói lại đến hai phút, Lục Hiển Phong mới hiểu được là vợ anh ta mang bầu sắp sinh đang ngồi ở ghế sau của xe, nước ối đã vỡ rồi.
“Lên xe đi, tôi đưa hai người đến bệnh viện.” Việc liên quan đến mạng sống con người thì không thể thấy chết mà không cứu. Lục Hiển Phong giữ cửa xe nhìn người đàn ông bế vợ mình lên xe, trong khi người phụ nữ và chồng chị ta không ngớt cảm ơn, anh nhanh chóng lái xe về thành phố.
Người phụ nữ vẫn không ngừng kêu rên, giọng có vẻ như đang khóc, nghe giống như một tấm vải rách kêu trong gió.
Lục Hiển Phong cái gì cũng biết một ít, nhưng anh không biết đỡ đẻ, nên không rõ phản ứng này của người phụ nữ có bình thường hay không. Nhưng chị ta khóc thảm thiết quá khiến anh thấy hơi sợ.
Ánh đèn vàng ấm áp bên đường hòa trộn với sương mù, con đường vắng tanh. Bên tai ngoài tiếng ầm ì đơn điệu của động cơ là tiếng kêu gào của người phụ nữ. Thực sự Lục Hiển Phong thấy tiếng chị ta đã sức cùng lực kiệt rồi, nhưng chị ta vẫn kêu, giọng điệu đã không còn giống của phụ nữ nữa, nghe rất khủng khiếp, như là nhìn thấy quỷ vậy. Lục Hiển Phong cảm thấy lạnh trong người.
Chồng chị ta không ngớt lời an ủi vợ, nói đi nói lại cũng chỉ có vài câu, không hề có tác dụng gì trong tiếng gào thét của chị ta. Đột nhiên tiếng của người phụ nữ nhỏ dần, giống như là đang cố nén tiếng khóc. Lục Hiển Phong mặc dù không biết người phụ nữ đó đang định làm gì nhưng đột nhiên anh cảnh giác theo bản năng. Anh nhìn vào kính chiếu hậu, thấy người phụ nữ phía sau đang cố gắng ngồi dậy.
Trong lòng vừa hoảng hốt thì miệng súng lạnh lẽo đã kề động mạch cổ của anh.
Từ ghế ngồi phía sau, ánh mắt người đàn ông lãnh lẽo nói: “Dừng xe”.
Lục Hiển Phong cười, “Dừng ở bên trái hay bên phải? Anh chọn đi”.
Miệng súng gí sát vào da thịt, “Tao không tin mày không sợ chết. Tiểu tử, thực tế một chút đi”.
Lục Hiển Phong nhếch môi không nói gì, xe chầm chậm dừng lại ở bên đường. Xe chưa dừng hẳn, cửa xe đã bật tung ra, trong chớp mắt Lục Hiển Phong thoát ra khỏi xe.
Người đàn ông phía sau rủa thầm một câu rồi mở cửa đuổi theo.
Chân Lục Hiển Phong vừa chạm đất thì anh đã nhanh chóng chui vào gầm xe. Chân của người đàn ông ngồi sau chưa bước ra khỏi xe đã bị anh giữ chặt, kéo mạnh, người đàn ông ngã lăn ra đất. Phản ứng của người đó cũng rất nhanh, nhấc chân đạp mạnh. Khi tay của Lục Hiển Phong vừa nới lỏng, người đó đã ngồi lên được nửa người rồi.
Mới ngồi lên được, một giây sau, hắn đã giống như một cái túi vị rách ngã xoài trên mặt đất. Trong không khí chỉ có một tiếng vỗ nhẹ, giống như có người đang đập thảm, trong gió thoảng mùi máu. Lục Hiển Phong kéo chân không bị thương của anh ta, đầu người đó đập vào bánh xe, khuôn mặt quay lại xanh tái, khắp trán đầy mồ hôi, không biết có phải là do đau không.
Khẩu súng trong tay Lục Hiển Phong chĩa vào huyệt thái dương của hắn ta. Khuôn mặt hắn giấu trong gầm xe, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng rợn người.
“Thế này mới giống một gangster.” Lục Hiển Phong vừa nói vừa đưa tay lên, dùng súng đập vào huyệt thái dương hắn ta hai phát. Vừa định lấy thắt lưng của hắn để trói hắn lại, thì một làn khói trắng từ một vật to bằng bàn tay bay vào gầm xe.
Lục Hiển Phong không nhịn được chửi thầm, kéo vạt áo sơ mi che mũi và miệng.
Giọng người phụ nữ nghe âm âm u u rất phù hợp với con đường vắng lặng, người đã bị hôn mê bên cạnh và mùi máu lẫn trong không khí, nghe giống như giọng một nữ quỷ mới từ trong mộ chui ra, “Tôi không tin là anh có thể ở cả đêm trong đó”.
Lục Hiển Phong nín thở không dám lên tiếng.
Người phụ nữ lạ nói: “Nếu không vì sợ anh chết trên ghế ngồi không điều khiển được tay lái thì vừa rồi tôi đã cho anh một phát rồi”.
Trong gió đên lạnh lẽo, mùi thuốc mê ở dưới gầm xe đã loãng đi. Điện thoại vẫn ở trong túi quần, Lục Hiển Phong lấy ra, nhanh chóng ấn một nút rồi lại đút vào túi quần. Người phụ nữ đó biết trong tay anh có súng nên nhất thời không dám xuống xe. Điều này là có ý ép anh phải ra tay trước. Lục Hiển Phong cảm thấy may mắn vì đáy xe anh rất chắc chắn, nếu không súng nổ từ trên xuống thì anh cũng mất mạng.
Lục Hiển Phong cẩn thận đẩy người đàn ông nằm bên cạnh ra, cũng đúng lúc đó anh lăn người theo hướng ngược lại. Trong không khí vang lên một tiếng súng nổ, Lục Hiển Phong đã lăn ra phía sau vạt cỏ bên đường rồi.
Sau vạt cỏ của con đường này là một con kênh không nông không sâu. Nghe nói lúc đầu xây con kênh là muốn lấy nước sinh hoạt từ eo biển, men theo con đường này đến các địa điểm khu công nghiệp, nhưng không biết vì lý do gì mà khi thi công được một nửa thì dừng lại. Mấy ngày mưa không ngớt, đáy kênh có rất nhiều nước và bùn. Hai bên bờ là cát và gạch, rất lộn xộn.
Lục Hiển Phong trước khi nghe thấy có tiếng bước chân đuổi theo cũng nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô từ xa đang tiến lại gần. Xe dừng lại nhưng không nghe thấy tiếng người. Lục Hiển Phong nhớ ra lúc nãy còn có một gã lái xe taxi, trong lòng không khỏi lo lắng.
Đây không phải là một vụ cướp, không có tên cướp nào lại phí sức lực như vậy khi trong tay có súng. Không phải là cướp tài sản thì rõ ràng là đòi mạng rồi. Vấn đề là ở đây – địa điểm dừng xe rõ ràng là do chúng thỏa thuận trước, Lục Hiển Phong không thể không suy nghĩ xem chúng có còn đồng bọn nữa không: Chỉ là một chọi ba hay là còn có người khác nữa?
Lục Hiển Phong cẩn thận nấp sau một đống gạch. Phía sau là con kênh, nếu chúng tiến đến thì anh không biết là súng của mình có còn đủ đạn hay không.
Trong ánh sáng mù mờ của đèn đường, anh nhìn thấy có một bóng đen thận trọng ngó nhìn sang, sau đó nhanh chóng di chuyển sang bên trái. Mặc dù nhìn từ xa nhưng anh vẫn nhận ra đó là gã lái xe taxi. Người phụ nữ đóng vai mang bầu vẫn không hề có động tĩnh gì, Lục Hiển Phong không biết cô ta trốn ở đâu, anh thậm chí còn không cảm giác thấy cô ta.
Gã lái xe taxi nấp sau bụi cây khoảng nửa phút rồi lại chuyển sang phía sau một đống đất. Lục Hiển Phong quyết định mạo hiểm lần nữa, người phụ nữ đó còn nguy hiểm hơn tên này nhiều.
Khi tiến đến gần đống đất, Lục Hiển Phong nhằm thẳng vào tay cầm súng của hắn bắn phát đầu tiên, khi cơ thể hắn ta ngã lăn ra đất thì anh bắn phát thứ hai vào chân trái, không trúng động mạch chủ.
Người bị trúng đạn rên rỉ. Tiếng kêu của hắn át đi những tiếng động trong không khí khiến Lục Hiển Phong tăng thêm cảnh giác. Khi tiếng kêu của người đó chưa dứt, Lục Hiển Phong lăn trên mặt đất, gạch sắc nhưng anh không thấy đau, một viên đạn sượt qua lông mày anh.
Là đạn Parabellum 9mm.
Lục Hiển Phong bắn lại theo hướng ngược lại của viên đạn, trong lòng nghĩ ngay cả đạn cũng dùng một loại với mình, không trả lại một viên thì không được.
Không có tiếng động, mùi máu trong không khí xộc lại. Lục Hiển Phong rất tự tin vào tài nghệ bắn súng và thính giác của mình. Phía sau đám gỗ có một tiếng động kỳ lạ, nghe giống như tiếng huýt sáo, ngắt quãng.
Lục Hiển Phong biết phát súng của mình đã trúng phổi cô ta, điều này hơi khác với dự đoán ban đầu của anh. Theo vị trí của miệng súng, anh định bắn xuyên vào xương vai của cô ta. Không sao, điều này có thể là do tư thế cầ súng của cô ta không đúng với dự đoán của anh. Cho dù thế nào thì anh cũng không muốn cô ta chết.
Anh cần tìm một vật gì đó có thể bịt lại phần ngực của cô ta. Khoang phía sau xe hình như vẫn còn có một chiếc áo mưa, công ty phát cho nhưng không dùng. Vì nó rất nhỏ, không chiếm nhiều diện tích nên cũng không nghĩ đến việc vứt đi.
Máu ở trên trán chảy vào mắt. Lục Hiển Phong giơ tay lau thì vấp phải một hòn đá, một viên đạn sượt qua má anh từ phía sau đống gỗ.
Lục Hiển Phong lăn người, nấp sau một đống đất.
Phía sau đống gỗ, tiếng thở của người phụ nữ dừng lại trong giây lát rồi lại kêu giống như một bình nước, không lâu sau thì trở nên yên lặng.
Chỗ má bị đạn sượt qua bắt đầu đau rát. Có một thứ chất lỏng chảy xuống theo gò má, ấm ấm mà có mùi tanh.
Sát khí vẫn còn, Lục Hiển Phong biết người đó vẫn chưa đi. Người đó trốn rất giỏi, anh chỉ có thể đoán được vị trí của người đó qua hướng bay của đạn – phía đối diện con kênh, sau một đống gạch hỗn độn.
Cảm giác bị động không dễ chịu chút nào, vì thế khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát anh thở phào nhẹ nhõm. Trong bóng đêm mù mịt, anh biết người đó đã đi rồi. Vấn đề bây giờ là, người ngồi trong xe cảnh sát là Tam Kiếm Khách hay chỉ là cảnh sát tuần tra bình thường?
Xe của anh vẫn đỗ ở bên đường, chạy bây giờ thì không kịp nữa. Nếu không phải là Tam Kiếm Khách thì anh nên giải thích với cảnh sát tuần tra tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây như thế nào?
@by txiuqw4