sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

01. Ngọn đồi xanh trong trái tim em

Ngọn đồi xanh trong trái tim em

"Có đôi khi bạn muốn biến mất vì hi vọng để lại được tìm thấy giữa biển người mênh mông."

Em thân mến!

Thỉnh thoảng Yên vẫn luôn mong muốn mình có đủ lòng dũng cảm và kiên nhẫn để gieo một cái mầm cây vào khoảnh đất thênh thang trước mặt. Thứ tình cảm bâng khuâng chờ đợi và hi vọng đó. Nó có thể sẽ lớn dần lên. Nó có thể sẽ lụi tàn đi vào một buổi sáng hanh hao tỉnh dậy. Nhưng để có đủ lòng dũng cảm và kiên nhẫn. Vùi một cái mầm cây vào đất. Đã là điều may mắn rồi. Yên nghĩ thế.

Em thân mến!

Vào năm Yên mười tám tuổi. Yên viết một bức thư tự gửi cho chính mình. Bức thư ấy. Vốn dĩ là một đám chữ nguêch ngoạc lẩn thẩn xoay quanh câu hỏi "Mình đang ở đâu?". Yên đã gửi nó đi. Và ngày ngày trông đợi nó đến mỗi lần mở thùng thư buổi sáng. Năm 21 tuổi. Yên vùi vào một gốc cây thông trong vườn Luxembourg. Câu hỏi. "Mình đang ở đâu." Và mãi đến bây giờ. Khi đã quay trở lại khu vườn ấy hàng nhiều lần. Vẫn không thể nào tìm lại được. Năm 24 tuổi. Khi mỗi tiếng thở là một lần thấy mình chết đi thêm một ít. Yên đã hỏi người mình yêu "Anh à. Em đang ở đâu?"... Yên lén lút khóc. Lén lút che giấu nỗi sợ hãi của mình sau đám khói thuốc bạc thếch. Lén lút bỏ trốn. Và lén lút...trở về. Tất thảy những chuyện đơn độc ấy. Tất thảy nỗi cô đơn và lạc lõng ấy. Yên nghĩ. Ai cũng đã từng trải qua. Khi tuổi trẻ. Ai cũng đã từng thấy mình không thuộc về bất cứ đâu. Ai cũng đã từng có lúc hằng đêm "nghe tiếng hòn đá rơi xuống tim mình". Ai cũng đã từng có lúc rơi mãi rơi mãi mà không thể tìm thấy điểm dừng. Ai cũng có lúc băn khoăn hình như mình không nói chung thứ ngôn ngữ với thế giới xung quanh mình...Nỗi buồn ấy mà em nhỉ. Cứ lan ra lan ra như cơn cảm cúm mùa. Ấy vậy mà. Không có nỗi buồn nào có thể gọi được thành tên.

Em thân mến!

Vào những ngày cuối cùng của tháng Sáu. Yên tỉnh dậy vào buổi sáng. Mở toang cửa sổ. Và điều đầu tiên Yên nghĩ đến. "À, hôm nay, mình sẽ sắp xếp nỗi buồn của mình thế nào?". Nắng cứ như rót lửa. Thành phố nơi Yên sống. Chẳng thấy ai vội vã bao giờ. Họ. Chắc hẳn cũng có những muộn phiền của riêng mình. Trong lòng cũng có thể có những ngọn đồi xanh thẳm đã vơi. Hay một cái cây cổ thụ già héo tróc mòn. Yên cũng không chắc nữa. Nhưng mà họ cứ từng đợt từng đợt lướt qua Yên. Và vô hình với nỗi buồn cỡ XXL của những cá thể còn lại. Rồi họ sẽ làm thế nào em nhỉ? Có cách nào để nhào hết đám muộn phiền đó thành những chiếc cookies đủ hình thù? Và ăn hết chúng? Có cách nào? Có cách nào không?

Ngọn đồi xanh trong trái tim em. Ngọn đồi xanh trong trái tim Yên. Những người em đã gặp. Những người Yên đã gặp. Và không thể nào quên. Tất cả sẽ đứng đó. Bên cạnh những cái mầm cây khác. Khi em đủ dũng cảm. Khi Yên đủ dũng cảm. Vào một sáng mùa xuân. Vươn tay. Gieo vào đất. Yên sẽ mời em trà xanh và macaron vị pistache. Em thân mến!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx