sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

04. Có những ngày đến cả sự im lặng cũng khiến mình rất đau

Có những ngày đến cả sự im lặng cũng khiến mình rất đau “Bạn phải giữ niềm tin này trong lòng. Rằng một ngày nào đó sẽ có một người đàn ông xuất hiện và yêu bạn. Yêu nụ cười, giọng nói, ánh mắt, thói quen, dáng đi… mọi thứ. Anh ta sẽ yêu bạn. Sẽ khiến bạn cảm thấy mình được là chính mình, cởi bỏ mặt nạ, phá bức tường lo sợ và nghi kị vì bạn biết có người ở đó che chở và bảo vệ bạn. Nhưng buồn thay bạn cũng phải tin rằng, một ngày nào đó, anh ta cũng có thể biến mất. Và điều đáng buồn cười nhất là anh ta biết cách làm sự ra đi của mình cũng đột ngột và đơn giản như khi anh ta xuất hiện. Thế nên nếu muốn tô màu. Hãy chỉ tô màu hồng cho hiện tại thôi là đủ!”

Má à, Hồi đêm, con nằm chèo queo, trùm chăn kín nửa chừng coi Hoài Linh tấu hài. Tự nhiên có đoạn cô Thanh Hằng ca vọng cổ, gọi má từ cái chỗ xa xăm nào đó. Xa lắm. Xa mút chỉ luôn à. Rồi con thấy giọt nước mắt chảy ngang. Thiệt tình, ca chi mà ác nhơn đến ghét! Trong giấc ngủ, mấy khi được mơ. Mà đã mơ thì nhớ riết, nhớ hoài! Con mơ thấy mình chút xíu, ép sau lưng má trên cái xe cúp 81. Vòng tay con ngắn khúc mà sao giống như ôm được hết cả má vô người. Má chở con đến trường mầm non, trước đó bao giờ cũng ghé vô uống sữa đậu nành ở đường Hải Phòng, tại má biểu mỗi chỗ này là bán sữa đậu nành không cho bột mì vô trỏng. Cái quán đó giờ vẫn còn, bán thêm bánh cuốn nhưng mà đâu còn ngon như ngày trước. Con nhớ có lần con đòi uống sữa trứng cho giống đứa bàn bên, đòi đến méo xẹo cái mồm để má không cam lòng mà vét sạch tiền trong túi mua cho con. Nhưng mà con đâu có thích, được hai hớp là bỏ ngang… ngồi chống cằm nhìn má uống thừa chỗ đó. Vậy là từ hổm, con cứ luôn tâm niệm rằng: “Ai ăn thừa cho con là yêu con nhất trần đời!” Trời ơi, ai đời như vậy không nè? Má chở con đến trường đại học, thả con ở nhà chú Quảng để lên lớp. Hông biết giờ trường đó ra sao, chứ hồi ấy thì um tùm lắm, lụp xụp lắm! Con lùn tỉn trong đám hoa mua tím, ngồi chồm hỗm chơi với mấy cái cây mắc cỡ. Cứ chạm vô rồi ngồi đợi nó tỉnh giấc cho đến lúc má dạy xong. Mà hồi đó cứ thắc mắc hoài: “Có chi đâu mà tự nhiên má khóc?”… Hồi nào đến giờ, con chẳng khi nào viết mail cho má. Có hồi tính bắt chước con cái nhà người ta viết mail kể với mà. Rằng con đi làm sáng sớm, thấy cái mặt trăng sao nó cũng trốn con mà đi, chắc tại sợ con lại trách: “Rằm rồi ai đốt giấy tiền, vàng mã giúp má?” Rằng con dạo này đã biết mua cam về tự bóc ăn để tăng vitamin. Rằng con đã biết con giống má chỗ nào để má khoe với mọi người (tại con ghét người ta sao cứ nói hoài là con giống ba), giống má cái đa đoan, như miếng bông gòn, thấm nước vô là giữ hoài không nhả. Ờ mà khờ thiệt, khoe gì không khoe, lại khoe cái đa đoan quá, rồi má lại ngửa mặt lên trời than: “Như vầy hoài, mai mốt giống má, khóc hoài sao con?” Có chi đâu mà! Có chi đâu mà! Khóc riết rồi thôi! Mệt rồi khắc nín à. Má hén! Hình như con chưa bao giờ nghe lời má. Má biểu: “Ráng mà sống cho vui vẻ, thoải mái.” Sao con cứ cảm xúc nhì nhằng vậy nè. Con ghét người ta chi lạ, cứ thích soi mói, thích so bì, thiển cận, nhỏ nhen. Thấy mình cười hoài, tưởng mình phong lưu lắm. Tới hồi chịu hết thấu, khóc chút thì biểu: “Sướng riết rồi khổ đi cho quen”, hay: “Làm gì mà cường điệu quá đáng”. Đó, như cái miếng bông gòn, thấm vô rồi không chịu nhả ra cho gánh phong trần nhẹ bớt. Má, con thiệt là hư! Mấy dòng này viết hồi con hai mươi tư tuổi. Mà đến giờ vẫn không đủ can đảm nói với má một lời. Xin lỗi má, con thiệt là hư!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx