sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

16. Nỗi nhớ đứt quãng

Nỗi nhớ đứt quãng… “Các cô gái có ba cái hư lớn: - Suy nghĩ quá nhiều. - Suy nghĩ quá nhiều dẫn đến toàn nghĩ những điều tiêu cực. - Và cuối cùng, khi quyết định thì toàn làm theo cảm tính, quên mất là mình đã… suy nghĩ quá nhiều!”

Buổi sáng ngạt thở. Tôi nhận được email bạn cũ. Bạn bảo bạn nhớ tôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy thật phiền muộn. Những nỗi nhớ đứt quãng. Hoặc tức thời. Thực sự khiến tôi cảm thấy thật phiền muộn. Đặc biệt là vào một buổi sáng thứ Sáu nắng không đủ vàng và độ ẩm tăng cao. Bạn bảo bạn đang uống cà phê ở một quảng trường lớn, có nhiều người qua lại. Có một cô gái tóc dài lượn sóng mặc váy dài, quấn khăn lên nhiều màu đang ôm mặt người yêu và cười khanh khách. Bạn nhìn cô gái đó và nghĩ đến tôi. Trong email của bạn, bạn gửi lời cảm ơn công nghệ 3G đã giúp bạn gửi đến tôi nỗi nhớ của bạn. Bạn lại đùa. Tôi biết. Để email của bạn bớt “vô lí”. Dù là thế. Nó cũng khiến tôi cảm thấy trong lòng xáo trộn. Bạn thật giỏi. Biết dùng những thứ khiến tôi lay động. Vì bạn biết rõ, rất rõ, cho dù có đi đến bất kì đâu, yêu bất kì người nào, tôi cũng sẽ không bao giờ quên được những quảng trường mùa đông rộn rã tháng Mười hai, lúc thành phố bắt đầu rục rịch trang trí đèn và trong lòng người đã bắt đầu nghĩ đến “how to say Merry Xmas”. Khi sống trong một thành phố quanh năm tỏa nhiệt. Thật nguy hiểm. Bạn sẽ không thể biết mình có thể trông đợi gì. Hi vọng của bạn đối với thời tiết gói gọn trong vòng “Mưa hay không mưa”. Bạn sẽ “ngoại tình tư tưởng” với những thành phố “người yêu cũ”, “fling”, “seasonal”… Bạn không thể thủy chung với nơi mà bạn đang sống. Bạn đi lại trong lòng thành phố, mà trái tim ngùn ngụt cháy những nỗi nhớ hoang mang. Bạn chính thức trở thành kẻ phản bội đáng thương và tội nghiệp. Sẽ không ai xét tội bạn. Nhưng có khi nào bạn được yên? Không khi nào cả. Trừ những buổi đêm hiếm hoi, chạy xe ngoài phố, gió lùa sâu vào cổ áo. Mơn trớn được ban phát. Bạn phát điên! Ừ. Chính thức phát điên! Tôi không reply email của bạn. Những nỗi nhớ đứt quãng. Chúng ta không nên nuôi dưỡng chúng, dung túng chúng, bạn ạ! Mà tôi cũng không còn tóc dài lượn sóng. Sài Gòn cũng không cho phép tôi quấn khăn len nhiều màu. Hơn tất thảy mọi chuyện. Tôi không muốn muộn phiền thêm nữa…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx