sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

3. Con chim sẻ nhỏ mùa xuân năm ấy

Con chim sẻ nhỏ của mùa xuân năm ấy

- Anh ơi, em muốn tự nặn một cái cốc và mỗi ngày anh sẽ uống trà bằng cái cốc đấy! -Thật à? - Em muốn khi xây nhà, nền nhà chỉ là nền xi măng màu đen thôi. - Như thế có kì quặc lắm không? - Em muốn trồng một cái cây mà em không biết là cây gì. - Vậy nó là cây gì? - Anh ơi, anh không bao giờ được biến mất. Anh hứa đi! - Ừ anh hứa!

Tôi nhớ có một buổi sáng tỉnh dậy, khi mở mắt đã thấy K nhìn mình, bàn tay vẫn còn nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. K hỏi. Năm năm nữa chúng ta sẽ ra sao nhỉ? Tôi bảo. Em sẽ là một con mụ già tóc xù đeo tạp dề, một tay cầm chảo, một tay cầm bàn là, trìu mến nhìn anh. K cười. Ừ. Vẫn luôn còn ở bên cạnh nhau là được. Vậy là đã năm năm rồi. Cũng là một buổi sáng tỉnh dậy. Và tôi hoảng hốt thấy mình già đi. Nhìn qua cửa sổ. Những cụm mây xám quấn vào nhau như một cái bánh bretzel khổng lồ. Nghĩ lại đêm qua trong giấc mơ. Bỗng nhiên sợ hãi. Muốn gọi điện cho K để kể rằng tôi không còn ai cả bên mình. Nhìn một người đàn ông ngồi trầm tư đọc sách trong một quán cà phê xa lạ. Trong lòng cũng có thể nảy lên ham muốn anh ta sẽ nhìn giống K. Rồi vẫy tay. Lại đây nào, ngồi xuống cạnh anh! Giọng anh ta sẽ trầm và ấm. Mang thứ thanh âm của người Hà Nội đã xưa. Mỗi một chữ là một lần tim tôi bồi hồi vội vã. Tôi muốn biến mất trước tuổi ba mươi của mình. Sạch sẽ. Như một cái hắt hơi. Vèo. Thế là tiêu tán. Những gì đẹp nhất đã ở lại nơi bậc thềm vào mùa xuân năm ấy. Khi tia nắng đầu tiên ú òa lên cái chậu cây được gọi là không-có-tên, khe khẽ rút tay ra khỏi túi áo bông dày mùa đông để dịu dàng ôm mặt K kéo gần về phía mình, cắn nhẹ lên mũi. “Anh là của em. Vĩnh viễn.” Vào mùa xuân năm ấy. Tôi hai mươi tuổi. Vẫn chưa hề biết rằng. Vĩnh viễn là một từ ảo tưởng được sinh ra trong nỗi cô đơn. Vẫn chưa hề biết rằng có những lời hứa không trọn vẹn không phải vì đối phương không muốn giữ mà tại bản thân mình cứ nghĩ mãi mãi chẳng có gì đổi thay. Mỗi một ngày trôi qua bình lặng, ấy thế mà đột nhiên ngoảnh lại, bàng hoàng nhận ra mọi thứ đã khác đi quá nhiều. Bởi năm hai mươi lăm tuổi. Tôi rời bỏ K. Anh đứng ở bệ cửa nhìn tôi lặng lẽ. Đêm hôm trước, K chỉ hỏi duy nhất một câu. Chúng ta nhất định phải chia tay hay sao? Tôi kiên quyết gật đầu. Thượng Hải vào thời điểm đó, dường như đã hoàn toàn chiếm lĩnh tâm trí tôi. Ba năm sẽ là một khoảng thời gian quá dài, với tôi, để giữ ai đó đơn độc thuộc về mình trong xa cách vật lí. Bản thân không có chút tự tin nào. Ngước mắt nhìn K, chợt thấy đầu óc váng vất, như thể ai đó vừa lay bạn liên hồi để tỉnh dậy, bước ra khỏi giấc mộng dài. K không giữ. Anh hiểu. Giấc mơ xinh đẹp về Thượng Hải phồn hoa cùng một vị trí không tệ cho một hãng thời trang danh tiếng luôn khiến bất kì cô gái nào rung động. Tôi đã lựa chọn. Lúc hai mươi lăm tuổi. Tôi lần đầu tiên tự đặt câu hỏi cho mình. Suốt cuộc đời sau này, duy nhất một mình K liệu có đủ hay không? Tôi lại không có chút tự tin nào. Thế nên tôi đi. Lúc tiễn tôi ra cửa, K dặn. Khi nào có chuyện gì thì hãy gọi điện cho anh. Trong bất kì tình huống nào, K cũng đủ bình tĩnh để dành cho tôi những lời ân cần như thế. Tôi nhìn anh. Khẽ khàng khóc. “Sao anh không hỏi em có muốn ôm anh lần cuối không?”  K kéo tôi vào lòng. “Vì anh không nghĩ đây là lần cuối mà!” Ở Thượng Hải, bạn sẽ hiểu rõ tại sao người ta vẫn thường hay nói rằng bạn thực sự cảm thấy đơn độc nhất chính là khi bạn đứng giữa một đám đông, bạn không nghe thấy tiếng ai và cũng không ai nghe thấy tiếng bạn. Có người sẽ càng ngày càng thu mình, trốn kĩ vào cái vỏ bọc riêng và thờ ơ với chuyển động không ngừng của thành phố. Nhưng có những người từng rời bỏ một nơi thân thuộc nào đấy để tìm đến Thượng Hải. Họ đã đánh đổi. Đã lựa chọn và họ không thể thua. Thượng Hải đầy rẫy những người như vậy. Ưu tú, tinh anh, thông minh, tham vọng và không thể thua. Nếu có đơn độc thì cũng muốn mình đứng trên chỗ cao hơn người mà đơn độc. Vào những giờ nghỉ trưa, tôi thường trốn trên tầng thượng hút thuốc một mình. Jen là người duy nhất hay nói chuyện với tôi ở đây, cũng làm việc tương tự. Jen bằng tuổi tôi, mang trong mình một nửa dòng máu Trung Quốc, nửa còn lại thì cô không rõ vì lúc đấy mẹ cô không chắc mình đã ngủ với ai. Thực ra, tình bạn của tôi với Jen giống như kiểu sắp đặt không định trước của số phận vậy. Một buổi trưa mùa đông he hé nắng, sau hai tuần kể từ khi tôi tiếp nhận công việc huấn luyện nhân viên bán hàng cho hệ thống cửa hàng mới của hãng, tôi nhìn thấy Jen ở sân thượng. Cô vẫy tay ra hiệu lại gần, châm một điếu thuốc vị bạc hà rồi đưa nó cho tôi. - Cậu giả vờ không hiểu tiếng Trung Quốc đúng không? - Tôi không giả vờ. Tôi chỉ không nghe những gì mình không muốn thôi. Nhưng tại sao cậu biết là tôi hiểu mọi người nói gì? - À, mình đã làm công việc bán hàng cao cấp này năm năm rồi. Người Pháp chẳng bao giờ đưa một người nước ngoài không hiểu tiếng bản địa đến Trung Quốc để làm quản lí cả. Hoặc là phải có phiên dịch mà cậu thì không hề có. - Cậu có thích công việc của mình không? - Mình cần nó. Lương cao, đãi ngộ tốt, ăn mặc đẹp và có cơ hội tiếp xúc với những người giàu trong thành phố để đổi đời. Tôi khẽ cười, nhìn Jen. Cô ấy thực sự xinh đẹp khi mang trong mình hai dòng máu Âu – Á. Sống mũi cao, da trắng, vóc dáng cân đối, vừa vặn xinh đẹp trong bộ đồng phục được may đo kĩ lưỡng. - Cậu không sợ tôi sẽ đánh giá cậu à? - Người Thượng Hải chỉ đánh giá cậu có bao nhiêu tiền, nhà cậu nằm ở khu nào, cậu có túi Louis Vuitton hay không mà thôi. - Nhưng tôi không phải người Thượng Hải. - Cậu đã đến đây và cậu sẽ quen với nó. Chúng tôi kết bạn với nhau như vậy. Không hiểu sao tôi có cảm tình với kiểu nói chuyện thẳng thắn, không màu mè của cô ấy. Jen tế nhị và hiểu chuyện. Trong giờ làm việc, cô ấy chưa bao giờ thể hiện sự thân mật quá đối với tôi. Trên dưới, trước sau hết mực rõ ràng và lễ độ. Nhưng khi ngồi ở sân thượng vào những giờ nghỉ, Jen thích dựa đầu lên vai tôi tâm sự. Giống như thể trước mặt tôi, Jen chưa bao giờ cảm thấy có bất kì rào chắn nào. Jen rất thích hỏi tôi: “Cậu đã bao giờ yêu ai chưa?” Tôi nghĩ đến K nhưng không trả lời. - Mình đã từng yêu một anh bạn học cùng hồi trung học. Nhưng rồi chia tay. - Tại sao? - Anh ấy nghèo. Và lúc nào cũng bảo có nhiều tiền chắc gì hạnh phúc. - Có thể anh ta không sai. - Nhưng không có tiền thì chắc chắn bất hạnh. Cả hèn nữa. Tình yêu rồi sẽ hết. Không có tiền, lúc đấy sẽ nhìn nhau thật tệ. - Cậu có buồn không? - Mình không nhớ nữa. Bởi mình đã làm việc chăm chỉ trong rất nhiều năm. Bỗng nhiên tôi sợ. Đến một ngày tôi sẽ không thể nhớ liệu tôi có buồn hay không khi rời bỏ K mà đi như thế. Vào lúc ấy, tôi chỉ nghĩ mình còn quá trẻ để từ chối một cơ hội hấp dẫn đến vậy. Tôi tự nhủ tôi chỉ đang muốn thử sức. Nhưng nhìn nhận một cách thành thật. Tôi có khác gì Jen đâu. Tôi vứt bỏ tình yêu. Không phải vì tiền. Thì cũng vì danh vọng. Hồi ấy, trong những email tôi gửi cho K, tôi toàn kể chuyện công việc. Giả dụ như là: “Hai năm thôi, em muốn trở thành giám đốc thương hiệu của hãng.” Hoặc cứ than thở với K rằng: “Em suốt ngày phải đi tiếp khách với những người chẳng ra gì, cực kì cợt nhả.” Những lúc ấy, K sẽ hỏi tôi có mệt không. Nhưng chưa bao giờ khuyên tôi hãy buông bỏ. Vì K hiểu hiểu tôi không bao giờ làm vậy. Suốt một thời gian dài tôi đã không gặp lại K. Thỉnh thoảng hỏi thăm xem đời sống của anh dạo này thế nào. Hình như chẳng có gì thay đổi. Anh hài lòng với đời sống kĩ sư ngày làm 8 tiếng, một năm 5 tuần nghỉ phép để đi du lịch đâu đó của mình. K mua trả góp một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, hằng ngày lái xe một tiếng đi làm. Cuối tuần, thứ Bảy sẽ đi siêu thị mua các nhu yếu phẩm. Chủ nhật, hoặc là đi câu cá, hoặc là đọc sách ở một công viên nào đấy. Sự bình yên này, K đã quen. Lúc ở cùng K, tôi từng là một phần trong đó, cứ ngỡ mình cũng đã an ổn rồi, với người đàn ông mình yêu và cũng hết lòng yêu mình. Nhưng rồi mọi thứ thay đổi nhanh đến không ngờ. Năm 2012, tôi gặp lại K. Ở Hà Nội. Lúc ấy tôi đã hoàn thành mục tiêu, trở thành giám đốc thương hiệu của hãng. Nhìn thấy K, trong lòng chợt nhói lên một đoạn. Anh bảo em khác nhiều quá! Cười hiền từ giữa khoảng cách hun hút của hai người đã từng gắn bó với nhau là thế. Tôi không biết nói gì. Sự xa lạ, ngại ngùng này, tôi chưa hề chuẩn bị trước. Suốt bao nhiêu năm xa K, trong bất kì công việc gì, với bất kì ai, bản thân cũng đều dè dặt. Nghe một lời hay nghe mười lời cũng chưa bao giờ dám tin lấy một phần ba. Không hẹn hò, không gặp gỡ. một ngày mười mấy tiếng chỉ biết tập trung vào công việc. Về đến nhà, tẩy trang xong, lần nào cũng thấy mình như một người hoàn toàn khác. Đơn độc và không chỗ dựa. Cũng đã khóc như một đứa trẻ thất vọng với cuộc đời. Khi điều duy nhất từng nghĩ nó sẽ khiến mình hạnh phúc hóa ra không phải. Mất mát phải đổi là quá nhiều mà không thể ngừng lại được vì điều duy nhất mình còn là nó. Bước chân ra phố, được nhiều người kính trọng và nghĩ mình là cá thể không thể gục ngã. Nếu có vô tình bị bắt gặp yếu đuối, họ cũng sẽ chỉ chép miệng: “Rồi cô ấy sẽ đứng lên thôi mà!” Hay tâm sự với Jen, Jen sẽ tròn mắt ngạc nhiên: “Cậu ổn mà. Bao nhiêu người ước được như cậu mà không được đấy!” Nhưng chẳng bao giờ có ai bảo rằng em hãy cứ khóc đi, anh biết là em mệt lắm. Ngôn ngữ đôi khi có sức mạnh phi thường. Ấy vậy mà, tôi không còn một ai để chia sẻ sự hoang hoải trong chính con tim mình. Rốt cuộc, có những ngày bạn nhận ra sự tồn tại của mình là vì mục đích gì khi một chút đau đớn hay một chút thương yêu cũng không thể nào giãi bày được. K đưa thiệp cưới cho tôi. Anh sẽ vào thánh đường nói lời đồng ý với một người con gái khác. Giản dị và nhu mì. Cũng phải. Chẳng ai đứng mãi một chỗ với tình yêu dành cho người không bao giờ thuộc về mình nữa. K có lần bảo. Ngay cả khi em nói rằng em yêu anh nhất, anh cũng biết em chưa bao giờ là của anh trọn vẹn. Tôi. Vào những mùa xuân tươi đẹp của tuổi thanh xuân. Hay bắt K nằm ra ghế cho mình gội đầu. Rồi hôn lên mũi anh. Cười khanh khách. Những ngày tháng ấy diệu kì như một câu chuyện cổ tích đầy phép màu. Tóc tôi dài và thẳng. Váy hoa nhiều màu, xoay tròn trên những quảng trường rộng lớn, nắm trong tay mình người đàn ông luôn muốn giữ lời “Anh là của em. Vĩnh viễn.” Bây giờ, nhìn K, nhớ lại tình yêu của chúng tôi. Không cầm được lòng mà ôm chầm lấy anh siết chặt. “Anh phải hạnh phúc nhé! Không thì em sẽ hối hận vô cùng.” K vỗ nhẹ lên lưng tôi. “Ngốc quá!” Có người bảo với tôi rằng. Có lẽ, trước tiên chúng ta sống vì bản thân. Yêu một người hay từ bỏ một người rốt cuộc cũng là vì bản thân mình mà chọn. Sau này thời gian trôi qua, có người sẽ quên mất mình đã buồn, có người sẽ hối hận, có người sẽ hài lòng nhưng cũng có người cứ như đi tìm mãi giấc mơ mình đã tỉnh. Hạnh phúc quá ngắn ngủi mà lòng người thì bất định, mênh mang vô chừng. Tình cảm buông rơi rồi. Phải đi đến tận nơi nào chúng ta mới có thể tìm lại điều đã mất? Thôi thì đành vậy. Bởi rốt cuộc, ai cũng muốn dừng lại, chấm dứt sự sống nhiều lần trong đời nhưng rồi họ vẫn tiếp tục sống. Vì những hi vọng đôi khi không được đặt tên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx