sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 17: Muốn Có Được Phong Cảnh Gì Trong Cuộc Sống

Khi ăn cơm, Quan Hà ngồi xuống trước, tôi cố gắng ngồi đối diện cô ấy, vì lúc này Trương Tuấn còn chưa vào nên tôi muốn biết cậu sẽ chọn ngồi ở đâu. Tôi không biết có phải tất cả các cô gái đều dùng những chi tiết nhỏ nhặt để nghiệm chứng cảm tình hay không. Thật ra, như ý hay không như ý mình cũng không thể chứng minh điều gì, bởi suy nghĩ của con trai và con gái căn bản không cùng một kênh, điều duy nhất có thể khẳng định là nếu làm như thế, chỉ có thể chứng minh đoạn tình cảm ấy của cô gái còn có niềm tin, hay đang ẩn chứa một nguy cơ.

Trương Tuấn tiến vào, nói vài câu với Cổ công tử rồi ngồi xuống cạnh tôi, vô cùng tự nhiên.

Tâm tình không vui khi chơi bowling vừa nãy giờ cuối cùng cũng phai nhạt một chút, nhưng cũng không cao hứng được bao lâu, liền nhìn thấy Trương Tuấn đưa thực đơn cho Quan Hà trước, hỏi cô ấy muốn ăn gì, lại cố ý dặn người phục vụ không cho rau thơm vào, bởi vì Quan Hà không ăn.

Lời của tôi càng ngày càng ít, nụ cười lại càng ngày càng xán lạn.

Có lẽ, chúng tôi căn bản đã ngồi sai vị trí rồi, Quan Hà phải ngồi bên cạnh Trương Tuấn, còn tôi hẳn là phải ngồi đối diện họ.

Cơm nước xong, họ bàn xem nên đi đâu chơi trượt patin. Nghe thấy họ bàn bạc, tôi mới biết từ học kỳ trước lại bắt đầu lưu hành trò trượt patin.

Bấy giờ trượt patin có hai loại phổ biến, một là trượt trong nhà, sàn gỗ, hai là trượt ngoài trời, trên nền bê tông, sàn gỗ tương tối nhỏ, nền bê tông lại rộng rãi. Họ thích tiện lợi, nên chọn khu vực có nền bê tông bên cạnh quán bowling.

Đến đó, con trai đi mua vé, giao tiền thế chấp, lấy giày, con gái đứng một bên chờ. (vì lấy giày nên phải để lại một ít tiền.)

Nhìn thấy họ mang giày đến, tôi mới phát hiện ra thời đại đã thay đổi, không còn như trước đây, phải đeo giày mới có thể đeo giày trượt patin, mà bây giờ giày trượt patin đã có kiểu dáng rất đẹp, giống giày bình thường, phải cởi giày mới đeo vào được.

Trương Tuấn đưa cho Quan Hà hai túi ni lông nhỏ, nói: “Bao vào chân rồi hãy đi giày, sạch sẽ một chút.” Lại đưa cho tôi hai cái túi ni lông.

Tôi yên lặng đeo giày. Trương Tuấn khom người muốn đeo giúp tôi, tôi lại rụt chân: “Không cần đâu, tớ đeo được.” Tuy đây là lần đầu tiên tôi đeo loại giày này, nhưng tôi cũng có mắt, vừa rồi lúc Cổ công tử đeo, tôi luôn lặng lẽ quan sát, đã học được cách buộc dây giày.

Cổ công tử, Chân công tử làm trung tâm của mọi người, vừa đeo giày xong, đã trượt đi.

Trương Tuấn nhìn qua Quan Hà, Quan Hà vươn chân ra, Trương Tuấn ngồi xổm xuống dạy cô ấy buộc dây giày, sau đó cô ấy tự buộc dây giày chân kia. Bọn họ một người là tuấn nam, một người là mỹ nữ, giống như đôi tình nhân hài hòa nhất, những người đi qua đều liếc mắt nhìn một cái.

Quan Hà lần đầu tiên trượt patin, ngay cả đứng cũng không dám, Trương Tuấn cổ vũ vươn tay, ý bảo cô ấy tin tưởng mình. Quan Hà giơ tay đặt lên tay cậu, chân run rẩy đứng lên, Trương Tuấn quay đầu nói với tôi: “Cậu ở đây chờ tớ nhé, một lúc nữa tớ sẽ trở lại đón cậu.”

Tôi nhìn cậu giúp Quan Hà trượt một vòng, vẫn không có ý trở về, tôi đứng lên. Tuy giày không giống trước, nhưng cách trượt vẫn giống nhau, trượt patin tựa như đi xe đạp, một khi đã học được, vĩnh viễn sẽ không quên.

Trên khu trượt có mở nhạc, một bài sôi nổi, lại một bài trữ tình. Chủ của khu trượt patin này rất có tâm tư, để đèn màu nhấp nháy như trong phòng khiêu vũ ở trên cao, làm cho sân trượt có ánh sáng thay đổi, lại có hệ thống đèn sáng dày đặc, cách mỗi bài hát, sẽ chọn ra một đôi trượt đẹp nhất, chiếu đèn sáng lên người họ, làm cho tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, thỏa mãn lòng ham hư vinh của người trẻ tuổi. Nếu là bố và con gái, âm nhạc sẽ đặc biệt trữ tình, làm cho người trượt và người xem đều thỏa mãn cảm động; nếu là đôi tình nhân trẻ, âm nhạc sẽ rất sôi động, làm cho họ trổ mọi kỹ thuật trượt patin, chi tiết như thế rất hứng thú với khách, chả trách ở đây làm ăn tốt như vậy.

Sân trượt cũng rất rộng, rất nhiều người, tôi lại cố gắng để không nhìn thấy bộ dáng Trương Tuấn và Quan Hà cầm tay nhau, thế nên rất nhanh sau đó đã không biết họ ở chỗ nào.

Một mình tôi nghe theo tiếng nhạc, cố gắng trượt đi thật nhanh, bên cạnh có nam sinh mời tôi: “Có thể trượt với bạn không?”

Hóa ra bây giờ trượt patin cũng giống như khiêu vũ, cũng có thể mời bạn trượt cùng, tôi không từ chối, cậu ta trượt hai vòng với tôi, có ý muốn nắm tay tôi, nhưng tôi đã tránh được.

Cậu ta cũng biết lùi biết tiến, nhưng lại bắt đầu giới thiệu bản thân, hỏi tên tôi, khen tôi rất có khí chất.

Tôi mỉm cười, cậu không xem TV à? Đối với cô gái không đẹp, khi khen ngợi cô ấy sẽ khen cô ấy có khí chất.

Tôi không trả lời cậu ta về thông tin cá nhân của mình, cậu ta lại không buông tha, vẫn đang trượt bên cạnh tôi, lúc nghỉ ngơi, cũng theo tôi, nói chuyện phiếm với tôi. Tôi cũng không ghét cậu, vì vậy cũng trò chuyện vài câu trong giới hạn.

Ở trong đám người, tôi nhìn thấy Trương Tuấn, cậu vẫn đang ở bên Quan Hà. Chờ họ lướt qua, tôi lại bắt đầu trượt, nhưng bộ dáng Trương Tuấn và Quan Hà tay nắm tay không thể xóa đi trong đầu tôi, tốc độ của tôi càng lúc càng nhanh, nam sinh bên cạnh có ý tốt nhắc nhở tôi: “Cẩn thận một chút.”

Trước mắt đột nhiên sáng ngời, chùm tia sáng rất mạnh chiếu thẳng lên người chúng tôi, tôi rất mờ mịt, tí nữa thì ngã, cậu ta vội vàng tiến lên đỡ tôi, vui vẻ nói: “Tớ đến đây chơi rất nhiều lần, đây là lần đầu tiên được chiếu đèn.”

Cậu ta muốn kéo tôi trượt, tôi lại đẩy cậu ta ra: “Xin lỗi, tớ không muốn trượt nữa, bạn trượt một mình đi.”

Tôi trượt vòng sang bên cạnh, ánh đèn vẫn đuổi theo tôi. Kỹ thuật của tôi chả có điểm nào nổi bật hết, người chiếu đèn này mắt có vấn đề rồi sao? Tôi không kiên nhẫn tiếp tục trốn, người chiếu đèn có lẽ đã hiểu được ý tôi, không phải tôi đang muốn trượt, mà là muốn trốn, nên để ánh đèn rời đi.

Tôi vừa ngồi xuống, cậu con trai kia cũng đuổi đến nơi: “Khát nước không? Bạn muốn uống gì?”

Tôi còn chưa trả lời, Trương Tuấn đã đứng trước mặt tôi, mặt cậu đã đen lại, trong ánh mắt tràn ngập tức giận: “Cậu chơi thật sự rất vui vẻ?”

Tôi nhìn cậu, cậu có tư cách gì nổi nóng với tôi chứ?

“Đúng vậy, rất vui.”

Cậu nhìn tôi chằm chằm một lúc, xoay người trượt đi. Nam sinh bên cạnh hỏi: “Muốn uống gì không?”

Tôi nghiêng đầu nói với cậu ta: “Cảm ơn ý tốt của bạn, nếu tớ khát thì sẽ tự đi mua. Mặt khác, tớ rất kiên định, kiên nhẫn và thành ý của bạn không thể tác động đến tớ đâu, không bằng bạn đem những điều đó đặt lên người cô gái khác.”

Cậu ta cười nói: “Tớ hiểu, bạn đang dỗi với bạn trai?”

“Không phải.”

Âm nhạc sôi động vang lên, chùm tia sáng chói chiếu đến một đôi nam nữ, là Trương Tuấn và một cô gái xinh đẹp tôi không quen biết. Cô nàng mặc váy ngắn, có một đôi chân thon dài xinh đẹp, trượt patin rất giỏi, hai người tiến tiến xoay xoay, trượt patin như đang nhảy điệu Latin.

“Đó là bạn trai của bạn à?”

Tôi không nói gì. Trương Tuấn phải không? Tôi không biết.

Cậu ta cười nói: “Ở bên một nam sinh như vậy, cần có tinh thần cực kiên cường.”

Tôi đứng lên, đi trượt patin tiếp, tốc độ càng lúc càng nhanh, thầm nghĩ đá đi tất cả những gì không thoải mái. Đột nhiên, dưới chân tôi trơn trượt, quăng ngã xuống sân trượt, trong lúc buồn bã cũng quên bảo vệ bản thân, nên cứ ngã ngửa ra sau, đầu đụng mạnh vào nền bê tông, trong phút chốc trước mắt là một mảnh tối đen, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, chỉ là không thể động đậy được thân mình, nghe thấy vô số tiếng bánh xe lướt qua bên tai.

“Ấy, cẩn thận một chút.”

“Đứng dậy nhanh lên, sẽ làm vướng người khác đấy.”

“Này, em không sao chứ?”

Tôi rốt cuộc cũng được giúp đỡ, một đôi tình nhân tốt bụng đã đỡ tôi, tôi vừa định đứng lên, thân mình lại khụy xuống, trước mắt tất cả đều là ánh sao màu vàng, thì ra “bầy sao bay nhảy trước mắt” chẳng phải nói quá, mà là sự thật.

Cô gái thân thiết nói: “Có phải bị ngã đập đầu xuống không? Chị thấy em ngã mạnh lắm, vang lên một tiếng rất to.”

Hai người họ đưa tôi đến khu nghỉ ngơi, hỏi: “Có bạn em ở đây không? Muốn bọn chị đi tìm giúp em không?”

Tôi ôm đầu, thấp giọng nói: “Em đi một mình, đã không sao rồi, cảm ơn anh chị.”

Họ lại hỏi tôi vài lần, xác định đầu óc tôi vẫn tỉnh táo rồi mới tay trong tay vui vẻ trượt đi.

Nghĩ đến việc họ đỡ tôi khi tôi bị ngã, hốc mắt tôi cay cay, khi tôi bị thương, người cần an ủi tôi đang ở đâu?

Trên sân trượt, có ánh đèn sáng chói, Trương Tuấn còn đang nhẹ nhàng nhảy múa, khi thì đỡ eo, khi thì nắm tay cô gái kia. Chùm tia sáng dần dần tắt đi, cậu vừa tách ra với bạn gái, lại có cô gái khác đến tìm cậu trượt, cậu cũng không từ chối, hai người nắm tay nhau, Trương Tuấn bắt đầu trượt đi, bước chân của cô gái đó cũng di chuyển đa dạng theo tiếng nhạc.

Đầu tôi đau, trái tim lại càng đau! Thương tâm và ấm ức không kể xiết, tôi chỉ muốn rời đi nơi này thật xa.

Tôi cởi giày trượt patin, cầm lại giày của mình, đi giày vào, một mình ra khỏi sân trượt.

Nhìn lại tiền trong người, chỉ có ba đồng, buổi sáng đi ra ngoài chỉ nghĩ là đi xem kết quả thi, không nghĩ phải mang tiền, không đủ tiền gọi xe về nhà, ở đây lại không có xe buýt, tôi quyết định đi bộ về nhà.

Mua cho mình một cây kem sô cô la ba tầng loại đắt tiền nhất, tự mình yêu lấy mình.

Trên thế giới này ai cũng có thể không yêu thương tôi, nhưng tôi luôn yêu bản thân mình, thương xót bản thân mình, luôn muốn tốt cho mình. Đạo lý này là Tiểu Ba dạy tôi, nhớ đến Tiểu Ba, tôi đột nhiên muốn khóc, nhưng tôi nên mỉm cười.

Tôi vừa đi vừa ăn, miệng còn nỗ lực rên rỉ ca hát, niềm vui của tôi là do tôi tạo nên, tuyệt không thể để nó tạo nên từ người khác được, tôi muốn vui vẻ, vì thế tôi nhất định có thể vui vẻ!

Ăn kem xong, một mình tôi đi bộ trên vỉa hè, ca hát, có lúc đặt tay sau lưng, nhảy vào những ô vuông trên đường, có lúc lại chạy hăng hái, dù sao muốn cao hứng, phải không được mất hứng!

Một người đạp xe đạp lướt qua người tôi, rồi lại quay đầu nhìn tôi, đến lúc tôi nhận ra đó là Trần Kính, cậu cũng đã dừng lại.

“Hey!” Cậu ấy xuống xe, “Chỉ có mình cậu thôi à? Đang tản bộ?”

“Đúng vậy.” Tôi nỗ lực vui vẻ, “Buổi sáng tớ đi xem kết quả thi, chúc mừng cậu.”

Cậu không thèm để ý cười cười, “Tớ nhìn thấy kết quả thi cuối kỳ của cậu, có phải chịu đả kích rất lớn không, vẫn còn kiên trì chứ?”

Dường như chỉ có mình cậu ấy mới hiểu vì “thành tích tốt” mà tôi thật buồn khổ, tôi gật đầu thật mạnh, “Vẫn kiên trì, nhưng mà vất vả lắm, có đôi khi còn không rõ mình đang kiên trì cái gì.”

“Chờ đến lúc cậu lên được đỉnh núi, sẽ hiểu nếu trên đường đi cậu bỏ cuộc, vậy cậu sẽ vĩnh viễn không hiểu.” Cậu dừng lại, còn nói, “Trăm ngàn lần đừng từ bỏ! Có từ bỏ lần đầu, cậu sẽ sinh ra thói quen thấy khó mà lui, nhưng nếu cậu vượt qua được, thì cậu sẽ sinh ra thói quen đón sóng đón gió mà thẳng tiến, nhìn chỉ là một lựa chọn đơn giản, nhưng thực ra có sức ảnh hưởng rất lớn, làm cho cậu đi về hướng hoàn toàn khác trong cuộc đời.”

Tôi không hoàn toàn hiểu được những điều cậu ấy nói, nhưng đứng trước mặt thiên tài, tôi cũng đã quen. “Đúng rồi, tớ muốn hỏi cậu một chuyện, tớ nghe nói cậu có thể vào đại học Bắc Kinh, vì sao cậu không đi? Bắc Kinh tốt hơn Thanh Hoa à?” Bố cậu ấy làm quan trong bộ giáo dục, tôi nghĩ cậu ấy cũng biết những thông tin kín bên trong.

“Nếu vào Bắc Kinh, tớ chỉ có thể vào khoa vật lý hoặc hóa học, hai chuyên ngành này tớ đều không thích, tớ muốn học kiến trúc, nên đương nhiên vào Thanh Hoa tốt hơn rồi.”

“Ra vậy, thả nào mà cậu đi học vẽ.” Hóa ra chẳng có thông tin kín đáo nào, chỉ là một lựa chọn đơn giản của bản thân, nhưng bỏ đi 100% an toàn vào thẳng Bắc Kinh, lựa chọn tham gia kỳ thi đại học còn chưa chắc chắn kết quả, cũng không đơn giản.

“Nhà cậu ở đâu? Hình như không phải ở gần đây? Cậu tính cứ đi bộ thế này về nhà à?”

“Tớ thích đi bộ.”

Cậu cười nói: “Vậy cậu đi từ từ nhé, tớ phải về nhà.” Cậu ngồi lên xe, lại hỏi, “Cậu thật sự muốn đi bộ về nhà? Có muốn tớ đưa cậu về một đoạn không?”

Vừa mới nói tôi thích đi bộ, bây giờ còn có thể lập tức lật lọng? Tôi nói: “Không cần đâu, cảm ơn cậu.”

“Tạm biệt!” Cậu cưỡi xe đạp rời đi.

“Chúc cậu có cuộc sống đại học vui vẻ!” Tôi hét lớn.

Cậu quay đầu lại, cười nhìn tôi vẫy vẫy tay, “Tớ ở Thanh Hoa chờ cậu.”

Trên mặt tôi cười, trong miệng lại thở dài nặng nề. Cậu ấy thật tin tưởng tôi, bản thân tôi lại chỉ thấy mây đen bao quanh, tình trường chiến trường đều thất bại.

Tôi lại đi bộ hơn nửa tiếng nữa mới về đến nhà, vừa mới tiến vào cổng, đột nhiên có một người túm lấy cánh tay tôi, tôi đang muốn kêu to, thì phát hiện là Trương Tuấn.

Cậu hét vào mặt tôi: “Cậu đi đâu? Cậu có biết mọi người đều lo lắng không? Mọi người tìm cậu khắp sân trượt, vì sao trong mắt cậu chỉ có bản thân mình, làm việc gì cũng không nghĩ một chút đến cảm nhận của người khác?”

Cậu nắm tay tôi rất đau, mà trái tim tôi lại càng đau, tôi dùng sức đẩy cậu ra, không rên một tiếng chạy về phía nhà mình.

“Kì Kì.”

Tôi không nghe, một hơi chạy lên tầng, về nhà, em gái lập tức nhảy ra, vừa kiểm tra váy và giày xăng đan, vừa tức giận nói với bố mẹ: “Bố mẹ thấy không? Chị ấy lấy trộm váy và giày của con! Này! Chị ấy còn làm bẩn váy của con nữa, là thế nào chứ? Tại sao chị muốn lấy trộm quần áo của em? Tại sao chị lại mặc trộm? Ai cho phép chị...”

Tôi cảm thấy bản thân mình thật nực cười, trộm mặc váy và giày của người khác, làm vui cho một người không thích mình.

“Sau này chị sẽ không mặc quần áo của em nữa.”

“Ah! Chị còn trộm kẹp tóc ngọc trai của em nữa!”

Mẹ vội nói “Đó là mẹ kẹp cho chị con, không phải chị con lấy.”

Bố cũng hoà giải: “Được rồi, chỉ mặc váy của con một chút thôi mà, không nên keo kiệt như vậy, giặt sạch đi là được.”

Em gái trừng mắt nhìn tôi, tôi đi vào phòng thay váy ra, đổi lại quần áo của mình, cũng tháo hai chiếc kẹp tóc ngọc trai xuống, trả lại cho nó. Em gái hừ mạnh một tiếng, lầm bầm, ôm quần áo đưa cho mẹ giặt.

Tôi ngồi ngơ ngác, hình ảnh trước mắt đều là Quan Hà và Trương Tuấn.

“Tôi muốn vui vẻ, tôi không muốn người khác khống chế niềm vui của mình!” Tự nhủ với bản thân, nhưng thân thể lại không còn sức lực nữa, mềm yếu ghé vào bàn.

Tấm kính dày trên bàn học ép xuống một tờ giấy trắng tinh, là kế hoạch nghỉ hè của tôi.

La Kì Kì, hôm nay mày còn chưa học thuộc từ vựng và ngữ pháp.

Mặc dù hiểu, nhưng lại không muốn làm, không có tâm trạng đọc sách.

Ngón tay tôi mơ hồ sờ qua chỗ mình ký tên trên tờ giấy.

Trên đời này, người khác có thể ruồng bỏ hứa hẹn với mình, chẳng lẽ ngay cả mình cũng muốn ruồng bỏ bản thân sao?

Tôi ngồi dậy, mở sách tiếng Anh ra, buộc đầu óc mình phải rũ bỏ tất cả suy nghĩ, bắt đầu làm bài tập ngữ pháp, làm xong bài tập, lại học thuộc mười từ vựng, mới lên giường ngủ.

Hôm sau, mới sáng sớm tôi đã ra khỏi cửa, chạy đi tìm Dương Quân.

“Có thời gian không?”

“Gì chứ?”

“Tìm một đề kiểm tra toán làm đi, thi xem ai được điểm cao hơn.”

Quả thực ý này hay, gãi đúng chỗ ngứa, Dương Quân lập tức nổi hứng, để đồng hồ ở giữa, mỗi người một tờ giấy nháp, đặt giờ báo thức, bắt đầu!

Toán học là một môn học làm cho người ta tập trung tư duy nhất, hơn nữa còn làm bài kiểm tra toán, có cả câu hỏi từ khó đến dễ, chậm rãi bắt lấy tư duy của con người.

Tôi tập trung tính tính viết viết, nửa giờ sau Dương Quân gần như đã làm xong, bắt đầu nếm thử bài khó cuối cùng, còn tôi mới làm xong trong mười phút cuối. Dương Quân trao đổi đáp án với tôi, chấm điểm cho nhau, tôi thắng.

Dương Quân không phục: “Rõ ràng tớ làm nhanh hơn cậu, thời gian làm bài khó cuối cùng cậu cũng không có.”

Tôi mặc kệ cậu ấy. Cầm lấy bài kiểm tra, chúng tôi cùng xem lời giải của bài khó, chúng tôi có cách lựa chọn hoàn toàn khác nhau, tôi nghĩ bài khó nhất định sẽ tốn thời gian, nên quyết định bỏ lại nó, chắc chắn những bài khác đều làm đúng, vì thế tốc độ của tôi hơi chậm; mà Dương Quân xem xong bài khó ấy, lập tức quyết định phải làm các bài khác thật nhanh để còn dành ra thời gian, kết quả là bài khó cậu đã có cơ sở hình thành, những những bài kia làm cũng có chỗ sai, cuối cùng tôi lại được điểm cao hơn cậu.

Chúng tôi có tính cách và lựa chọn không giống nhau, tôi là chủ nghĩa thực dụng, chủ nghĩa vị lợi, chỉ nhìn đến cái đích cuối cùng; mà cậu ấy thích khoa học, xuất phát từ hứng thú, không chỉ muốn điểm số, mà còn muốn có cảm giác thành tựu khi giải được bài khó. Vì vậy, sau cuộc so đo, tôi ném tất cả đáp án sang một bên, hoàn toàn không quan tâm cái bài khó kia giải thế nào, còn cậu ấy vẫn đang cúi xuống bàn siêng năng suy xét.

“La Kì Kì, cậu đừng có ngồi không.” Cậu chụp giấy bút xuống trước mặt tôi.

Nhàn rỗi cũng là chuyện của nhàn rỗi, tôi lại bắt đầu làm. Tham khảo ý tưởng của Dương Quân, rất nhanh sau đó tôi đã ném bài chứng minh của mình cho cậu ấy, cậu vừa xem vừa chỉ ra vài chỗ sai cho tôi, rốt cuộc cũng giống như người vừa ăn xong đại tiệc, cảm thấy mỹ mãn hạ bút.

“La Kì Kì, nghe nói cậu với lớp trưởng lớp 10-4 Trương Tuấn?????”

Tôi cắt ngay lời nói của cậu ấy: “Cậu theo đuổi Đồng Vân Châu thế nào rồi?”

Mặt cậu lập tức xám ngoét: “Cậu ấy không quan tâm trả lời tớ, thường xuyên đi chơi cùng người khác.”

“Đối thủ của cậu là người như thế nào?”

“Lớn hơn tớ mấy tuổi, nghe nói đã bỏ học từ hồi cấp Hai, nhà anh ta mở cho quán bán băng đĩa, chính là một tên côn đồ, tớ hoàn toàn không nghĩ ra, điểm nào tớ cũng mạnh hơn anh ta, thế mà Đồng Vân Châu lại thích chơi cùng anh ta.”

Tôi cười nói: “Tớ đã sớm nói rồi mà, cậu và cậu ấy không phải người cùng một thế giới. Cậu từ nhỏ đã là đứa con ngoan của bố mẹ, học trò ngoan của giáo viên, có rất nhiều chuyện cậu không thể hiểu đâu.”

“Tớ đương nhiên có thể hiểu, không phải là con trai không xấu con gái không thương à, tựa như Trương Tuấn ấy, cậu ta ngoài đẹp mã ra, có điểm nào đáng để nữ sinh tin tưởng? Bạn gái cứ đổi liên tục, nhưng mà nữ sinh các cậu lại cứ thích cậu ta cơ.” Dương Quân huých tay tôi, “Cậu sẽ không ngốc như vậy chứ?”

Tôi cười hì hì: “Đương nhiên!”

Dương Quân vừa lòng gật gật đầu, đột nhiên thần thần bí bí hỏi: “Có muốn xem bói một chút không? Tớ vừa học được từ một sinh viên, nghe nói cũng chuẩn lắm, ở Bắc Kinh, Thượng Hải đều rất phổ biến, xem xem chúng ta bao giờ mới có thể gặp được chân mệnh thiên tử.”

Tôi đứng lên tính rời đi: “Cậu thích thì đi mà chơi, tớ không chơi mấy trò vớ vẩn ấy đâu, cái gì là của cậu thì vẫn sẽ là của cậu, không phải của cậu thì vĩnh viễn cậu cũng không có được.”

Cậu ấy đưa tôi ra ngoài, cùng đến quán ăn vặt với tôi.

Cậu vừa ăn vừa thở dài: “Thật là nhàm chán, mau mau khai giảng đi, ít nhất mỗi ngày có thể bắt nạt cậu.”

Lần đầu tiên, quan điểm của tôi và Dương Quân hoàn toàn nhất trí.

Sau khi tạm biệt Dương Quân, một mình tôi đạp xe đến bờ sông, ngồi ở bờ sông yên lặng ngẩn người, càng muốn làm tổn thương lòng mình, lấy sách tiếng Anh ra, bắt buộc bản thân đọc bài, lúc đầu trước mắt đều là bóng dáng Trương Tuấn, lại mặc kệ, buộc bản thân phải xem từng chữ một.

Đọc tiếng Anh hơn một giờ, tôi quyết định về nhà.

Còn chưa tới cổng, đã nhìn thấy Trương Tuấn đứng ngoài, dựa lưng vào vách tường, yên lặng nhìn giao lộ.

Tôi không muốn gặp cậu, núp vào một chỗ.

Nhưng tôi trốn rõ lâu mà cậu vẫn giữ cái tư thế đó, nhìn thời gian, sắp đến lúc bố mẹ tan làm rồi, chỉ có thể đi đến trước mặt cậu.

Vẻ mặt cậu rất tiều tụy: “Cậu cố ý tránh tớ à?”

“Không.”

“Tám giờ sáng tớ đã chờ cậu dưới này, bố mẹ cậu vừa đi, tớ liền đi lên tìm cậu, em gái cậu nói cậu đã ra khỏi nhà rồi.”

Tôi không nói, trong lòng tuy có cảm động, nhưng vẫn phụng phịu như trước.

Cậu nói: “Quan Hà không biết trượt patin, phải có người đỡ cậu ấy một chút, Chân công tử, Cổ công tử không xấu tính, đều lấy mình làm trung tâm, đầu tiên tớ giúp Quan Hà trượt hai vòng, rồi mới có thể nhờ họ dạy Quan Hà. Đến lúc tớ bàn xong với bọn Chân công tử, trở về tìm cậu, đã không thấy cậu đâu, tớ trượt vòng quanh sân tìm cậu, sốt ruột không yên, cuối cùng vừa mới quay đầu, liền nhìn thấy ánh đèn chiếu xuống cậu và người khác đang chơi rất vui vẻ, bọn Chân công tử đều cười tớ, chỉ sốt ruột vô ích, vì thế thái độ của tớ mới không tốt.”

Tôi không nói rõ cảm giác của mình, ngày hôm qua cảm thấy sự tình thật lớn, nhưng hôm nay lại cảm thấy bản thân mình hơi keo kiệt. Quan Hà không dễ mới được ra ngoài chơi một lần, tôi chẳng những không giúp cô ấy, mà trong lòng luôn ghen tị với cô ấy, biết rõ cô ấy không biết trượt patin, mà lại không lo gì cho cô ấy, chỉ nghĩ đến bản thân mình, tôi thật xấu hổ.

Cậu nói: “Chúng ta làm hòa, được không? Nếu tớ làm sai cái gì, cậu nói cho tớ biết, tớ sẽ sửa.”

Trương Tuấn không giống người nói những lời này, nhưng cậu lại nói, vì cậu thích tôi, đúng không?

Tôi thấp giọng nói: “Bây giờ tớ phải về nhà. Buổi tối tám giờ chúng ta gặp ở đầu cầu.”

Cậu vui vẻ cười: “Được, không gặp không về.”

Cảm thấy tất cả không tính là gì, hóa ra cậu nắm giữ vui buồn của tôi như vậy, trời u ám hay nắng đẹp chỉ tại một ý niệm của cậu.

Lúc ăn cơm chiều, em gái kể cho bố nghe nhà bạn này của mình lắp điện thoại, nhà bạn kia của mình cũng lắp điện thoại, vì tiện cho việc làm bài tập về nhà, mãnh liệt yêu cầu nhà chúng tôi cũng lắp điện thoại.

Vào thời điểm đó, tiền cước điện thoại cố định là một ngàn năm trăm tệ, cũng gần bằng một tháng lương của mẹ tôi, mẹ vốn tiết kiệm nên thấy tiếc khoản tiền ấy. Bố tôi do dự, em gái túm tôi, ý bảo tôi hỗ trợ. Tôi không muốn giúp nó, bài tập dựa vào điện thoại mà làm ra được? Nhưng đột nhiên nghĩ tới Trương Tuấn, lúc xuống tàu hỏa, đám Chân công tử, Hoàng Vi, Thẩm Viễn Triết trao đổi số điện thoại với nhau, Trương Tuấn viết số điện thoại nhà mình cho tôi, lại kích động hỏi số điện thoại nhà tôi, tôi chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Nhà tớ không lắp điện thoại.”

Tim tôi nhảy dựng lên, lập tức giúp em gái cùng xin bố lắp điện thoại.

Dưới sự tấn công tập thể của tôi và em gái, bố mẹ cũng đồng ý yêu cầu của chúng tôi, đưa ra điều kiện, tôi phải tiếp tục duy trì thành tích hiện tại, mà em gái phải cố gắng đứng trong top 10 của lớp, em tôi không hề nghĩ ngợi, đồng ý cái rụp. Trước sự dụ hoặc của điện thoại, nó đã hóa thân thành siêu nhân, không gì là không làm được.

Sau khi lắp điện thoại chủ, bố cầm một chiếc điện thoại từ đơn vị về, tuyên bố chúng tôi ai có thể hoàn thành nhiệm vụ học tập liền lắp máy nội bộ trong phòng cho người đó, em gái tôi làm nũng với bố, lắp điện thoại cho mình trước, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ học tập, không đợi em tôi hối lộ bố thành công, tôi đã thừa dịp họ không ở nhà, tự mình nối dây điện thoại, thành công trang bị điện thoại đến phòng của mình.

Bố mẹ vô cùng kinh ngạc, khen tôi có năng lực chủ động, em tôi lại tức giận đến mắt nước lưng tròng, tôi cười nói: “Học một bài học đi, nhớ kỹ dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.”

Mẹ an ủi em gái, hứa hẹn chỉ cần nó đứng trong top 10 của lớp, sẽ lập tức lắp máy nội bộ cho nó, mà nếu thành tích của tôi trượt xuống, liền lập tức thu lại máy nội bộ.

Bây giờ ngẫm lại, trong khi trưởng thành chúng tôi không phải chịu khổ bao giờ, vậy mà lại hưởng thụ quá xa xỉ, hiểu được mọi thứ đều không dễ dàng có được, vì thế, sau này chúng tôi đều rất hiếu thuận với bố mẹ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx