sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 6: Làm Thế Nào Để Luyện Thành Cực Phẩm

[Tôi ngẩng cao đầu, dùng ánh mắt khiêu khích ngắm nhìn thế giới xung quanh, nhìn như thật quật cường thật kiên cường, nhưng thực ra trong lòng lại đang cất giấu sợ hãi và mê man.

Những người lớn ạ, chúng con có thể hiểu được khát vọng của mọi người muốn vun đắp cho chúng con ngày một ưu tú hơn, nhưng xin mọi người hãy hiểu: chẳng phải lưỡi dao sắc bén rét lạnh có thể khắc ra được một bức tượng đẹp đẽ, mà là một đôi mắt biết nhìn, biết thưởng thức cái đẹp, một trái tim tràn ngập tình yêu thương, một vòng tay ấm áp mới khắc nên được bức tượng đẹp đẽ nhất.]

(Cực phẩm là số một, là tuyệt vời nhất.)

Kỳ nghỉ đông qua đi, một học kỳ mới lại bắt đầu, tôi thở dài, những ngày thoải mái đã hết mất rồi.

Mâu thuẫn giữa tôi và chậu châu báu bắt đầu từ năm mới này, lại càng thăng cấp, phạt đứng ngoài hành lang với tôi mà nói thì đã trở thành bữa ăn sáng rồi, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm tình của tôi, tôi cũng quen biết thêm mấy bạn lớp 7-2 và lớp 7-3, mười phút giữa giờ chúng tôi thường trò chuyện vui vẻ với nhau. Vòng quan hệ xã giao luẩn quẩn của tôi đột nhiên mở rộng đến một phạm trù mới, đương nhiên, độ dày của da mặt tôi cũng đạt được một trình độ mới.

Tôi rất hiểu, cuộc sống của tôi càng dễ chịu, thì tâm tình của chậu châu báu càng không tốt, vì vậy, để thầy ấy tức chết, tôi thả lỏng tâm tình, làm cho mình ngày càng thích ý hơn. Tận hưởng gió xuân, ngắm hoa rơi, nghịch hồ nước, lắng nghe tiếng chim sẻ... Vô cùng vui vẻ! Vừa hay trước mặt hành lang của lớp tôi là một khu vườn nhỏ có kiến trúc cổ điển, đình đài lầu các đẹp như tranh, đầy đủ mọi thứ.

Có một lần sau khi hết giờ, cô Từng Hồng hút thuốc, đứng nói chuyện với tôi ở hành lang, “Em còn chưa đứng mệt hả? Chỉ cần nhận sai một câu là có thể yên ổn sung sướng mà ngồi trong lớp rồi, trong lòng em nghĩ kết quả như thế nào, người khác lại không biết được.”

Tôi thực kiêu ngạo trả lời: “đấu với Trời là vui vô cùng, đấu với Đất là vui vô cùng, đấu với Người là vui vô cùng”.

(Câu nói trên là của Mao Trạch Đông.)

Tiếng chuông vào lớp vang lên, cô Từng Hồng ném điếu thuốc qua cửa sổ, một tay vỗ vỗ bả vai tôi, giống như muốn tôi tự giải quyết tốt chuyện của mình, sau đó cô đi vào phòng học.

Chậu châu báu thấy phạt đứng ngoài cửa không thể tra tấn tôi, nên lại lệnh cho tôi mời phụ huynh đến, mới có một tháng ngắn ngủi mà đã bắt tôi mời phụ huynh ba lần rồi, lại phát hiện không có hiệu quả gì, thầy ấy bắt đầu hiểu, chiêu phụ huynh kết hợp giáo dục với giáo viên này cũng thất bại.

Tuy nhiên, thầy ấy phạt tôi đứng ngoài hành lang còn không quên quan sát tôi rất để ý đến người khác nghĩ gì, thầy bắt đầu gọi tôi đến đứng ở cửa văn phòng mình, bởi vì nơi đó càng có nhiều học sinh và giáo viên lui tới, chỗ này không có những bạn lớp 7-1, lớp 7-2, lớp 7-3 mà tôi quen nữa, đối mặt với hoàn cảnh mới này, tôi hiển nhiên không thích ứng được, lại bị tra tấn, đầu cúi thấp cứ như mình là phạm nhân mang trọng tội, nhưng dần dần, theo số lần phạt đứng, đầu của tôi cũng chậm rãi nâng lên, tư thái càng ngày càng thanh thản, khí sắc càng ngày càng bay lên, tươi cười càng ngày càng xán lạn, chậu châu báu phát hiện ra tôi lại một lần nữa dùng sự quật cường của mình để chống lại sự tra tấn của thầy ấy, lại một lần nữa dùng thói hư tật xấu của sinh vật để cạnh tranh thích ứng với hoàn cảnh, thầy ấy hận tôi nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra biện pháp nào tra tấn tôi.

Lúc trước tôi đã từng nói khu dạy học của trường trung học cơ sở này được xây theo hình chữ Z, chẳng qua ở giữa chữ Z là đường thẳng. Ở mặt phải của chữ Z là một khu vườn nhỏ giả cổ điển, mặt phải còn có một sân vận động, có tám bàn đánh bóng bàn xây bằng bê tông, và cạnh đó còn có sân bóng rổ. Lớp 7-1 đến lớp 7-3 nằm ở chiều ngang của chữ Z, không nhìn thấy sân vận động. Nhưng văn phòng của giáo viên lại nằm ở chiều thẳng đứng của chữ Z, hành lang bên ngoài văn phòng vừa đúng đối mặt với sân vận động, có thể nhìn thấy bàn đánh bóng bàn, làm cho tôi không thể không cảm thấy thẹn mà cúi thấp đầu, đến khi học được cách thưởng thức phong cảnh bốn phía, thì tôi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở ngay cái bàn đánh bóng gần nhất —— thần đồng Trần Kính.

Hình như cậu ấy rất thích chơi bóng bàn, cứ giờ ra chơi là lại đi đến mấy cái bàn đánh bóng, mà chơi cũng tốt lắm, gần như không có đối thủ, chỉ cần cậu ấy muốn, thì cậu ấy vẫn đứng ở bàn chơi bóng, chỉ có người khác tới tới lui lui thay phiên nhau.

Dù là đánh bóng bàn, dáng vẻ của Trần Kính cũng không có gì khác so với học sinh trung học, tôi không thể hiểu được, cậu thần đồng tỏa sáng rực rỡ chói mắt, kiêu ngạo tự tin đã chạy đi đâu mất rồi? Nếu cậu ấy vẫn tỏa sáng lộng lẫy như hồi tiểu học, thì chắc hẳn vừa bước chân vào trường tôi đã nghe danh của cậu ấy rồi, nhưng chỉ khi đứng ở chỗ này, đột nhiên nhìn thấy cậu ấy, thì tôi mới chợt nhớ ra có một người như vậy.

Tôi thừa nhận mình là người tương đối nhàm chán, rỗi việc, vì thế tôi đã nhờ Hiểu Phỉ hỏi thăm một chút về Trần Kính, sự thật chứng minh, cậu ấy thật sự bình thường. Thành tích học tập của cậu ấy đứng trong top 10, đương nhiên cũng coi như là thành tích tốt, nhưng còn cách nổi tiếng rất xa xôi, cậu ấy vô cùng bình thường, tính cách lại bình thản không hòa đồng lắm, bạn trong lớp nhắc đến cậu ấy, đều dùng giọng điệu lạnh nhạt thờ ơ, tựa như trong lớp có thêm cậu ấy cũng không nhiều lên, mà thiếu cậu ấy thì cũng chẳng ít đi.

Hiểu Phỉ thấy tôi chú ý đến Trần Kính thì cực kỳ khẩn trương, đặt việc hỏi thăm Trần Kính lên hàng đầu, nhưng sau khi nghe xong, càng không ngừng nói với tôi: “Tuy thích nam sinh xuất chúng thì rất phiền toái, nhưng tiêu chuẩn của cậu cũng không đến mức thấp như vậy chứ, nếu không cứ để tớ giới thiệu cho, tớ quen rất nhiều anh lớp 9 đấy.” Bởi vì Trần Kính nhỏ hơn các bạn cùng lớp bốn tuổi, vóc dáng của cậu ấy lại không phát triển nhanh, đứng giữa một đống nam sinh lớp 9 cao ngồng kia, trông cậu ấy lại càng nhỏ bé, trường tôi rất phổ biến những môn thể thao như bóng rổ, bóng đá, và cả bóng chuyền nữa. Vào lứa tuổi này, ngoại hình chủ yếu của đám nam sinh thường là lạnh lùng, hay nói mấy câu thô tục, nhưng Trần Kính lại được bố mẹ dạy dỗ quá tốt, hôm nào cũng ăn mặc gọn gàng, rửa tay sạch sẽ, rửa mặt sạch sẽ, nói chuyện cũng lịch sự, hơn nữa cậu ấy còn dùng khăn tay.

Lúc Hiểu Phỉ nói đến đoạn “Trần Kính thật sự là lúc nào cũng mang khăn tay theo đấy”, thì biểu tình của cậu ấy vô cùng kinh dị.

Nhìn vẻ mặt kinh dị nhăn nhó của Hiểu Phỉ, tôi nghĩ nếu mình nói cậu ấy rằng, năm đó gần như tất cả con gái lớp tôi đều thích Trần Kính, thì cậu ấy có thể kinh ngạc đến ngất xỉu đi không?

Mỗi lần bị phạt đứng, tôi liền thấy Trần Kính. Mỗi giờ ra chơi, cậu ấy đều đánh bóng bàn, tôi nghĩ mình có thể hiểu vì sao cậu ấy chỉ chơi bóng bàn, nhưng tôi không thể hiểu được, điều gì đã làm ánh sáng thần đồng rực rỡ của cậu ấy biến mất? Điều gì đã làm cậu ấy không còn nổi bật nữa? Chẳng lẽ cậu ấy lại thành “Thương Trọng Vĩnh” thứ hai?

“Thương Trọng Vĩnh“ là tên một bài văn xuôi của Vương An Thạch, nhà chính trị, nhà văn của Trung Quốc thế kỉ XI.

Bài văn kể rằng, tác giả gặp một thần đồng tên là Thương Trọng Vĩnh, Năm 5 tuổi, Thương Trọng Vĩnh đã có thể sáng tác ra bài thơ rất hay, bố Vĩnh rất vui mừng, thường dẫn Vĩnh tham gia các hoạt động xã giao để kiếm lợi. Sau đó, vì không được tiếp tục giáo dục, Vĩnh dần dần trở thành một đứa trẻ rất bình thường. Bài này hình như là tác giả viết để động viên bản thân mình, thông qua học tập chăm chỉ, Vương An Thạch cuối cùng đã trở thành một nhân vật vĩ đại. Bài “Thương Trọng Vĩnh” cũng được người đời sau coi là bài mẫu để động viên khuyến khích mọi người học tập chăm chỉ, cho đến nay vẫn là bài kinh điển trong sách giáo khoa trung học Trung Quốc.

Tuy nhiên, tò mò thì tò mò, dù tôi có nhàm chán đến đâu, cũng không nhàm chán đến mức chạy vọt ra trước mặt Trần Kính hỏi cậu ấy này này nọ nọ, huống chi cũng đã ba năm rồi, ai biết cậu ấy còn nhớ tôi không?

Hành vi tôi coi phạt đứng là một cách thưởng thức phong cảnh hiển nhiên đã chọc giận chậu châu báu, thế nên có một ngày thầy ấy bắt lấy một lỗi nhỏ của tôi, rốt cuộc cũng ra chiêu bí truyền cuối cùng.

Chậu châu báu ra lệnh cho tôi đứng ngay trên bàn đánh bóng để tự suy nghĩ về bản thân, đến khi nào nghĩ thông suốt, giải thích và nhận sai với thầy, thì khi ấy tôi mới có thể được vào lớp ngồi.

Lúc này đây, xem như thầy ấy đã thật sự đánh trúng chỗ đau của tôi, đứng trên bàn đánh bóng cũng không có gì đáng sợ cả, mà điều đáng sợ là ở sau lưng tôi, Trương Tuấn và Quan Hà đều có thể đang nhìn tôi. Nhưng, ai bảo chậu châu báu là thầy, còn tôi lại là trò chứ? Mà tôi thì quật cường đến mức thà chết cũng tuyệt không chịu nhận sai. Chính vì vậy, tôi chỉ có thể đứng trên cái bàn đánh bóng đó.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx