sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tôi Là Số Bốn - Chương 01

CHƯƠNG MỘT

KHỞI ĐẦU, CHÚNG TÔI GỒM CHÍN NGƯỜI. Ra đi khi còn rất nhỏ, hầu như chẳng ghi nhận trong ký ức một điều gì.

Gần như là vậy.

Tôi được nghe kể lại rằng khi ấy, mặt đất rung chuyển, rằng bầu trời sáng lòa đầy những tiếng nổ. Đó là khoảng thời gian hai tuần. - hai mặt trăng nằm đối xứng nhau nơi đường chân trời, mỗi năm một lần. Và chúng tôi đang tận hưởng các ngày lễ. Thoạt tiên, tiếng nổ được cho rằng là do hoạt động bắn pháo hoa. Nhưng kỳ thực không phải vậy. Tiết trời ấm áp, một làn gió nhẹ ngoài khơi thổi vào bờ. Gió rất êm. Tôi vẫn thường được nghe kể lại như thế. Không bao giờ tôi có thể hiểu được vì sao nguồn cơn lại như vậy.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Hoài niệm rõ rệt nhất trong tôi là hình ảnh của bà tôi ngày ấy. Trông bà mới bải hoải và rầu rĩ làm sao. Đôi mắt đầy ngấn nước, ông tôi đứng kế vai bên bà. Tôi còn nhớ đôi tròng kính ông đeo phản chiếu một bầu trời sáng lóa. Những cái ôm ghì. Những lời nhắn nhủ, của từng người một. Tôi không còn nhớ các lời lẽ ấy ra sao. Không còn gì có thể ám ảnh tôi được nữa.

Phải mất một năm sau mới đến được chốn này. Khi đến nơi, tôi vừa đúng năm tuổi. Chúng tôi phải hòa mình vào nền văn hóa nơi đây trước khi có thể quay trở về Lorien, lúc hành tinh đã có xoay vần lại được cuộc sống. Chín đứa chúng tôi tách nhau ra, tự đi theo con đường của mình. Mất bao lâu. Không ai biết được. Các bạn của tôi hoàn toàn không biết tôi đang ở đâu, cũng như tôi không biết bất kỳ một tung tích nào về các bạn, thậm chí là dáng vóc của mọi người bây giờ. Đấy là cách chúng tôi tự bảo vệ bản thân, bởi chỉ khi chia nhau ra, lớp hộ thân mới phát huy được tác dụng, lớp hộ thân đảm bảo rằng chúng tôi chỉ có thể bị giết hại theo số thứ tự của từng người, miễn là đừng ở gần nhau. Nếu chúng tôi tập hợp lại, lớp hộ thân sẽ bị hủy hoại.

Khi một người bị phát hiện và bị giết hại, bên chân phải của những người còn lại sẽ xuất hiện một vết sẹo tròn bao quanh mắt cá. Còn bên mắt cá chân trái, được hình thành khi lớp hộ thân Loric lần đầu tiên hiển linh, là một vết sẹo nhỏ có hình dạng giống hệt mảnh bùa mà mỗi người chúng tôi đang đeo. Những vết sẹo tròn cũng là một phần của lớp hộ thân, là hệ thống cảnh báo để chúng tôi biết được mình đang đứng gần đồng đội, cũng là để ý thức được rằng mình là kẻ bị tầm nã tiếp theo, vết sẹo thứ nhất xuất hiện năm tôi tròn chín tuổi. Đánh thức tôi dậy giữa những cơn mơ, hằn dấu trên da thịt tôi. Lúc ấy, chúng tôi đang ở bang Arizona, trong một thị trấn giáp ranh Mexico. Tôi đã tỉnh giấc vào nửa đêm và thét lên trong sự đau đớn kinh hoàng khi vết sẹo in dấu vào da thịt. Đây là dấu hiệu đầu tiên cho thấy rằng cuối cùng, bọn người Mogadore cũng đã lần ra chúng tôi ở Địa Cầu, cũng là biểu hiện đầu tiên cho biết chúng tôi đang ở trong vòng nguy hiểm. Cho đến khi vết sẹo thành hình, tôi gần như đã thuyết phục được bản thân mình rằng ký ức của tôi đã hoàn toàn nhầm lẫn, rằng những gì bác Henri kể với tôi là hoàn toàn sai. Những gì tôi mong muốn chỉ là trở thành một con người bình thường, và rồi tôi nhận ra, không thể nghi ngờ hay bàn cãi được, ấy là tôi không bao giờ có được cơ hội đó. Ngay ngày hôm sau, chúng tôi chuyển địa điểm đến bang Minnesota.

Vết sẹo thứ hai xuất hiện vào năm tôi mười hai tuổi. Lúc ấy, tôi đang ở trường học, thuộc tiểu bang Colorado, đang tranh tài trong cuộc thi viết chính tả. Vừa lúc cơn đau nhói lên, tôi đã ý thức được ngay cớ sự, rằng chuyện gì đã xảy đến với Số Hai. Lần ấy, tôi đã phải trải qua một nỗi đau đớn như xé toạc cơ thể, song tôi vẫn còn có thể chịu đựng được. Tôi ngã sóng soài trên sân khấu, sức nóng thiêu cháy chiếc vớ của tôi. Giáo viên điều khiển cuộc thi buộc phải dùng đến bình chữa cháy và gấp rút đưa tôi vào bệnh viện. Vị bác sĩ trong phòng Cấp Cứu trông thấy vết sẹo thứ nhất, đã gọi điện thoại thông báo với cảnh sát. Lúc bác Henri xuất hiện, người ta cảnh cáo sẽ bỏ bác vào tù vì tội ngược đãi trẻ em. Thế rồi ở thời điểm vết sẹo thứ hai hình thành, bác Henri chẳng hề có mặt ở hiện trường, vậy nên người ta đã để cho bác đi. Chúng tôi vào trong xe hơi và dông thẳng đi xa, lần này là đến bang Maine, bỏ lại mọi thứ sau lưng đã có được, trừ chiếc hộp Loric mà bác Henri vẫn hằng mang theo mỗi khi chúng tôi chuyển chỗ trú ẩn. Tính tới thời điểm hiện thời đã là hai-mươi-mốt chốn rồi.

Vết sẹo thứ ba xuất hiện độ một tiếng đồng hồ trước. Khi ấy, tôi đang ngồi trên một chiếc thuyền phao. Chủ nhân của chiếc thuyền này là bố mẹ của một cậu học trò nổi tiếng nhất trường tôi; giấu bố mẹ, cậu ta tổ chức một bữa tiệc trên thuyền. Trước đây, chưa bao giờ tôi được mời đến dự một buổi tiệc tùng nào của trường. Lúc nào tôi cũng phải giữ mình, tôi ý thức được rằng bất cứ một giây phút nào, tôi cũng có thể phải ra đi. Nhưng hai năm qua, hoàn toàn không có động tĩnh gì. Bác Henri không hề nhận ra bất kỳ một dấu hiệu nào khả dĩ cho thấy bọn người Mogadore đã đến chỗ một trong những người chúng tôi, hay đánh động chúng tôi về bọn chúng. Vậy nên tôi kết bạn với hai người. Một người đã giới thiệu tôi với cậu bạn tổ chức buổi tiệc này. Tất cả đều gặp nhau ở bãi tàu. Ba thùng làm lạnh, nhạc nhiếc các thứ; tôi ngắm các cô gái từ xa chứ chưa từng trò chuyện. - dù rằng rất muốn. Thế rồi mọi người nhổ neo, vi vu nửa dặm vào vịnh Mexico. Lúc này, tôi ngồi trên gờ phao; chân để ngập trong nước và trò chuyện với cô bạn mắt xanh, tóc đen, rất đáng yêu, tên là Tara; bất chợt cảm giác cũ xuất hiện. Nước xung quanh chân tôi bắt đầu sôi lên, chân tôi sáng rực khi vết sẹo chuẩn bị hằn dấu. Biểu tượng Lorien thứ ba, sự cảnh báo thứ ba. Tara thét váng lên và mọi người lục tục xúm lại quanh tôi. Tôi hiểu rằng mình không thể nào giải thích được cái hiện tượng đang xảy ra với tôi này. Tôi cũng hiểu mình cần phải lên đường không một phút chậm trễ.

Nguy hiểm quá. Kẻ thù đã lùng được Số Ba, dù cho đồng đội của tôi có ở địa điểm nào, Số Ba cũng đã bị giết hại. Tôi trấn an Tara, hôn lên má cô bạn và nói rằng tôi rất vui được gặp cô, rằng tôi mong cuộc đời của cô luôn tốt đẹp. Thế rồi tôi nhảy khỏi thuyền, bắt đầu bơi đi, toàn bộ hành trình đều chìm trong nước, ngoại trừ một lần duy nhất tôi ngoi lên lấy hơi khi đã bơi được nửa đường, cứ thế tôi rẽ nước, lao đi hết sức bình sinh cho đến khi vào được đến bờ. Vẫn cái đà ấy, tôi chạy theo đường lớn, bên trong hàng cây. Và khi tôi về được đến nhà, bác Henri đang ở bên hàng loạt các máy quét, các màn hình, những công cụ bác thường dùng để theo dõi tin tức thế giới cũng như hoạt động an ninh trong khu vực chúng tôi đang sống. Chẳng cần tôi phải lên tiếng một lời nào, bác đã hiểu ngay cớ sự, bác lẳng lặng vén chiếc quần ướt sũng của tôi lên để xem các vết sẹo.

***

Khởi đầu, chúng tôi gồm chín người.

Ba người đã vĩnh viễn không còn nữa.

Giờ chỉ còn sáu người thôi.

Kẻ thù đang săn lùng chúng tôi cho đến khi giết được tất cả.

Tôi là Số Bốn.

Và tôi ý thức được rằng mình là người tiếp theo.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx