sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tôi Là Số Bốn - Chương 03

CHƯƠNG BA

CHÚNG TÔI DỪNG LẠI MỘT LÚC ĐỂ MUA THỰC PHẨM, XĂNG, VÀ ĐIỆN THOẠI. Trước trạm dừng xe, hai bác cháu thưởng thức mấy lát thịt, mì ống và phô-mai, là vài món trong số những thứ ít ỏi mà bác Henri cho biết là ngon hơn bất cứ thứ gì trên hành tinh Lorien. Trong lúc đang thưởng thức mấy món ăn, bác tranh thủ tạo ra các tài liệu mới trên laptop, sử dụng các tên mới của chúng tôi. Khi đến nơi, bác Henri sẽ in các giấy tờ ấy, và theo chừng mực bất cứ ai có thể nhận thức được, thân phận của chúng tôi sẽ chính xác như những gì chúng tôi đã vạch ra.

- Cháu chắc chắn là lấy tên John Smith chứ? - Bác Henri cất tiếng hỏi.

- Vângggg.

- Cháu sinh ra ở thành phố Tuscaloosa, bang Alabama?

Tôi cười, hỏi lại:

- Sao bác lại nảy ra cái chi tiết ấy?

Bác Henri mỉm cười, ra hiệu về phía hai người phụ nữ đang ngồi cách đó vài bàn. Cả hai đều rất gợi cảm. Một người trong họ mặc cái áo thun có in dòng chữ: Ở TUSCALOOSA, TA CÒN TIẾN XA.

- Sau này, đó sẽ là điểm dừng chân tiếp theo. - Bác Henri cho biết.

- Nghe lạ quá, cháu hy vọng chúng ta sẽ định cư ở Ohio lâu dài đấy.

- Thế à? Cháu thích Ohio ư?

- Cháu thích có bạn, thích học mãi một trường chứ không phải chỉ trong vài tháng, thích sở hữu một cuộc sống thật sự. Cháu đã bắt đầu thực hiện điều đó ở Florida. Thật tuyệt, bác ạ, lần đầu tiên kể từ khi đặt chân đến Địa Cầu, cháu cảm thấy bình yên. Cháu muốn tìm một nơi sống đơn giản như vậy.

Người đồng hành với tôi trở nên đăm chiêu.

- Hôm nay, cháu đã kiểm tra các vết sẹo chưa?

- Chưa ạ, nhưng sao hả bác?

- Vấn đề không phải nằm ở bản thân cháu, mà là sự tồn tại của giống nòi chúng ta hiện đang bị tiêu diệt chẳng còn bao nhiêu người, và cần phải bảo vệ cuộc sống của cháu. Mỗi lần một người trong chúng ta chết đi. - mỗi lần một người trong các cháu, một Garde, chết. - cơ hội của chúng ta lại bị thu hẹp lại. Cháu là Số Bốn; cháu là người tiếp theo, là mục tiêu của bọn sát nhân nguy hiểm. Vì lẽ đó, khi phát hiện ra bất kỳ một dấu hiệu bất ổn nào, chúng ta lại lập tức phải lên đường ngay, và bác sẽ không tranh cãi với cháu về chuyện này nữa.

Bác Henri gần như lái xe suốt. Trừ những lúc tạm dừng nghỉ ngơi và làm giấy tờ, còn thì thời gian chúng tôi rong ruổi trên đường là ba mươi tiếng đồng hồ. Tôi gần như chỉ ngủ và chơi game. Với khả năng phản xạ nhanh, tôi thường kết thúc các game một cách mau lẹ. Thời gian lâu nhất mà tôi đã từng hoàn tất là một ngày. Tôi thích trò chiến tranh liên hành tinh và các game liên quan đến vũ trụ. Tôi tưởng tượng như mình đã trở về Lorien và chiến đấu với bọn Mogadore, hạ gục chúng, biến chúng thành tro bụi. Bác Henri cho rằng điều đó thật kỳ quặc và ngăn tôi thôi cái suy nghĩ ấy. Bác bảo chúng tôi cần phải sống trong thế giới thực, nơi chiến tranh và cái chết là thực trạng, chứ không phải là giả thể. Sau khi chơi xong trò chơi cuối cùng, tôi ngẩng mặt lên. Ngồi mãi trong xe thật chán. Đồng hồ trên bảng hiện con số 7:58. Tôi ngáp dài, dụi mắt.

- Còn bao xa nữa vậy bác?

- Gần tới rồi. - Bác Henri trả lời tôi.

Bên ngoài tối đen, khoảng trời phía tây đã bắt đầu rạng. Chúng tôi lướt qua những nông trại, những đàn ngựa nuôi, rồi lâu đài, những cánh đồng cằn cỗi, những rặng cây ngút ngàn hun hút phía xa. Quả đúng như tiêu chuẩn của bác Henri, đây là một nơi êm ả chẳng ai màng ngó tới. Mỗi tuần một lần, bác bỏ ra sáu, bảy, tám tiếng đồng hồ để rà trên internet bản danh sách nhà đất quốc gia đáp ứng được mục tiêu: biệt lập, xa xôi, và có thể vào ở ngay. Bác bảo có bốn nơi phù hợp với lựa chọn của bác. - một ở Nam Dakota, một ở New Mexico, một ở Arkansas. - và cuối cùng là căn nhà cho thuê mà hiện thời chúng tôi đang chuyển tới.

Vài phút sau, những ánh đèn rải rác đó đây của thị trấn bắt đầu xuất hiện. Chúng tôi lướt qua một bảng hiệu có ghi chú:

CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI

THỊ TRẤN PARADISE, BANG OHIO

SỐ DÂN: 5.243

- Ồ. - Tôi thốt lên. - ở đây còn nhỏ hơn cái chỗ ở Montana nữa.

Người đồng hành với tôi mỉm cười.

- Cháu biết Paradise này là thiên đường của cái gì không?

- Bò hả bác, biết đâu? Hay bù nhìn?

Chúng tôi đi qua một trạm xăng cũ, một chỗ rửa xe hơi, một nghĩa trang; kế đến là những căn nhà tường, nhà ván ép cách nhau ngót mười mét. Gần như cửa sổ nhà nào cũng treo các vật dụng trang trí Halloween. Một vỉa hè nằm vắt qua các khoảnh sân nhỏ trước cửa. Một bùng binh tọa lạc ngay trung tâm thị trấn, chính giữa là pho tượng một người đàn ông ngồi trên lưng ngựa đang cầm một thanh kiếm. Bác Henri dừng ngay xe lại. Cả hai bác cháu cùng cười, hy vọng rằng sẽ không thấy một ai lăm lăm thanh kiếm xuất hiện ở chốn này nữa. Bác cho xe cua nửa vòng cung hướng về phía con đường trước mặt, bảng hệ thống Định vị Toàn cầu cho biết chúng tôi sắp phải rẽ. Chúng tôi cùng tiến về phía tây, ra khỏi thị trấn.

Ước chừng sau bốn dặm đường, chúng tôi quẹo trái vào một con đường rải sỏi, những cánh đồng đã gặt. - có lẽ trước đó đã rộ vàng những trái bắp mùa hạ. - nhanh chóng hiện ra, tiếp đến là cánh rừng rậm trải dài hút tầm mắt. Và rồi sau khoảng một dặm nữa, chúng tôi nhận ra, xen lẫn với đám cây cối um tùm, là một hòm thư bạc đã hoen gỉ, bên hông là dòng chữ sơn đen: 17 D. OLD MILL.

- Căn nhà gần nhất cách đây hai dặm. - Bác Henri cho biết, đoạn xoay bánh lái rẽ vào. Con đường phủ đầy cỏ dại, đó đây là những trũng nước đen. Bác dừng xe lại và tắt máy.

- Xe của ai vậy bác? - Tôi thắc mắc, hất đầu về phía chiếc SUV màu đen đậu trước mũi xe tải.

- Có lẽ là của người kinh doanh bất động sản.

Căn nhà rợp những bóng cây, trong bóng tối, trông thật kỳ quái; hình như người cuối cùng sống trong ấy do sợ quá mà đã dông thẳng, đã vù xe, hay đã chạy mất biến. Tôi bước ra khỏi xe. Hệ thống máy bắt đầu vang lên những tiếng tíc tíc đều đặn, tôi cảm nhận được nguồn nhiệt lượng đang không ngừng tỏa ra từ đấy. Thộp lấy chiếc túi dưới sàn xe, tôi đứng yên lặng quan sát.

- Cháu nghĩ gì vậy? - Bác Henri cất tiếng hỏi.

Căn nhà một tầng. Ván ghép bằng gỗ. Lớp sơn trắng đã tróc gần hết. Một ô cửa sổ trước nhà bị bể. Mái lợp đá đen trông méo mó và dễ gãy. Ba bậc thang gỗ dẫn lên hàng hiên ngổn ngang những chiếc ghế ọp ẹp. Khoảng sân thuôn dài và rậm rạp. Đã lâu lắm rồi, cỏ không được xén.

- Nhìn cứ như là thiên đường ấy. - Tôi đáp.

Cả hai bác cháu cùng bước lên nhà. Một người phụ nữ tóc vàng, ăn vận trang nhã, tuổi cũng vào tầm với bác Henri, bất chợt xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Bà ta mặc bộ vét văn phòng, trên tay là tấm bìa kẹp hồ sơ, chỗ lưng váy có gài một chiếc điện thoại BlackBerry. Người phụ nữ mỉm cười.

- Ông Smith?

- Vâng. - Bác Henri đáp gọn lỏn.

- Tôi là Annie Hart, đại diện của Công ty Bất Động Sản Paradise. Chúng ta đã trao đổi với nhau qua điện thoại rồi. Hồi sớm, tôi có gọi cho ông, nhưng hình như điện thoại của ông tắt máy.

- Vâng. Trên đường đến đây, máy của tôi chẳng may bị hết pin.

- À, chỉ là tôi không thích tình trạng khi ấy thôi. - Bà Hart nói trong lúc tiến về phía chúng tôi, bắt tay bác Henri.

Bà hỏi tên tôi và tôi đã trả lời, tuy trong thâm tâm, như vốn dĩ, rất muốn trả lời là: “Bốn”.

Lúc bác Henri kí vào bản hợp đồng thuê nhà, người phụ nữ hỏi đến tuổi của tôi, và thổ lộ rằng bà có một cô con gái học ở trường trung học địa phương cũng ở độ tuổi như thế. Bà Hart thật thân thiện, ấm áp và rất thích trò chuyện. Bác Henri đưa lại bản hợp đồng. Cả ba người chúng tôi cùng bước vào nhà.

Bên trong ngôi nhà, các đồ nội thất được che đậy bằng những tấm phủ trắng muốt. Những vật dụng không được bao bọc thì bám đầy bụi bặm và xác côn trùng. Các tấm chắn cửa sổ trông thật mỏng mảnh, còn các bức tường được ốp bằng gỗ rẻ tiền. Nhà có hai phòng ngủ, một gian bếp có diện tích vừa phải, mặt sàn lót vải sơn xanh và một phòng tắm. Phòng khách to, hình chữ nhật, nằm ngay trước nhà. Ở góc tường phía xa là một chiếc lò sưởi. Tôi đi vào nhà trong, thảy chiếc túi lên giường. Căn phòng nhỏ nhắn có treo một tấm áp-phích to đã bạc màu, hình một cầu thủ trong bộ đồng phục màu cam sáng, đang trong pha chuyền bóng, và có vẻ như sắp sửa va chạm với một gã khổng lồ mặc bộ đồ vàng, đen. Tấm ảnh có ghi chú: BERNIE KOSAR, TIỀN VỆ, ĐỘI CLEVELAND BROWNS.

- Ra chào tạm biệt bà Hart đi này. - Bác Henri gọi vọng vào từ phòng khách.

Người phụ nữ đang đừng ở cửa cùng bác Henri. Bà bảo tôi nên tìm cô con gái của bà ở trường, chúng tôi có thể kết bạn với nhau. Tôi mỉm cười vâng, dạ, nói rằng điều đó thật tuyệt vời. Và ngay sau khi bà Hart vừa đi khỏi, hai bác cháu tôi lật đật dỡ hành lí xuống khỏi xe. Tùy thuộc vào sự hối hả trong cuộc di dời mà, hoặc là chúng tôi đi rất nhẹ - nghĩa là quần áo, chiếc laptop của bác Henri và chiếc hộp Loric được chạm trổ tinh xảo lúc nào cũng theo sát bước chân của hai bác cháu - hoặc là mang theo một ít hành lí - thường là các máy vi tính chuyên dụng và các thiết bị, những thứ mà bác Henri dùng để thiết lập một vành đai an toàn và có thể theo dõi tin tức, sự kiện có liên quan đến chúng tôi. Lần này, cả hai bác cháu mang theo chiếc Hộp, hai máy vi tính công suất cao, bốn màn hình tivi, bốn ca-mê-ra. Bên cạnh đó là quần áo, dù rằng nhiều món đồ ở Florida chẳng phù hợp với xứ Ohio này chút nào. Bác Henri mang chiếc Hộp vào phòng riêng, sau đó, chúng tôi bưng tất cả các thiết bị xuống tầng hầm, để tránh có thể có một vị khách nào đó chăng, sẽ chứng kiến được hoạt động của bác Henri. Sau khi mọi thứ đã đâu vào đấy, bác Henri bắt đầu lắp đặt các camera và bật các màn hình.

- Từ giờ đến sáng mai, nhà mình sẽ không thể kết nối được với internet. Nhưng nếu cháu muốn ngày mai đến trường, bác có thể in được tất cả các tài liệu mới cho cháu.

- Nhưng nếu cháu ở nhà, cháu sẽ phải giúp bác lau chùi nhà cửa và sắp xếp các thứ?

- Phải.

- Thế thì cháu sẽ đi học. - Tôi nói.

- Vậy tốt hơn hết là lên giường và ngủ cho ngon đi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx