sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tôi Là Số Bốn - Chương 13

CHƯƠNG MƯỜI BA

TRẺ CON CHẠY NHẢY, LA Ó TRÊN CẦU TUỘT, CŨNG NHƯ TRÊN CÁC THANH ĐU. Trên tay đứa nào cũng có túi kẹo. Miệng đứa nào đứa nấy đầy kẹo. Còn trang phục thì ôi thôi, đủ kiểu, giống các nhân vật trong phim hoạt hình, rồi thì quái vật, ma cà rồng, và đủ loại ma. Chắc hẳn lúc này, nhà nhà ở thị trấn Paradise đã đổ ra hết cả công viên. Trong rừng người với đủ mọi loại cảm xúc ấy, tôi trông thấy Sarah đang ngồi một mình trên chiếc đu, đòng đưa chân tới lui một cách nhẹ nhàng.

Tôi len mình qua những tiếng la, tiếng thét inh ỏi. Nhác trông thấy tôi, Sarah mỉm cười, đôi mắt to xanh biêng biếc không khác nào ánh hải đăng.

- Tôi đẩy cho cô nhé? - Tôi mở lời.

Thay vì trả lời, cô bạn hất đầu sang chiếc đu vừa trống người bên cạnh. Tôi ngồi vào đấy.

- Cô có sao không? - Tôi hỏi han.

- Ừm, tôi không sao. Hắn chỉ khiến tôi thêm chán mà thôi. Lúc nào hắn cũng hành xử một cách thô bạo, đối với bạn bè thì rõ ràng là xấu bụng.

Sarah làm động tác xoay mình trên chiếc đu, cho tới chừng sợi dây thừng bung thẳng các thớ dây ra thì cô co chân lên, chiếc đu quay vòng, ban đầu còn chậm, sau đó tốc độ tăng dần lên. Sarah cười thích thú, mái tóc vàng dài tung bay phía sau. Tôi cũng làm theo y hệt như thế. Khi chiếc đu ngừng, cả thế giới cũng thôi xoay chuyển.

- Bernie Kosar đâu rồi?

- Tôi để nó lại với Henri. - Tôi trả lời.

- Bố của cậu à?

- Ừ, bố tôi. - Tôi hay có thói quen như vậy, hay gọi thẳng tên bác Henri khi muốn đề cập đến “Bố”.

Nhiệt độ giảm xuống một cách nhanh chóng, các khớp tay của tôi quanh sợi dây thừng chẳng mấy chốc trắng nhợt, trở nên lạnh cóng. Chúng tôi nhìn đám trẻ con nhí nhố chạy quanh. Rồi Sarah nhìn tôi, đôi mắt trở nên xa xăm trong buổi trời chiều chạng vạng. Ánh mắt của chúng tôi xoáy vào nhau, người này chú mục vào người kia, không nói với nhau lời nào, nhưng trong lòng có biết bao nhiêu điều đang âm ỉ. Dường như trẻ con xung quanh lúc này chỉ còn là những bóng hình mờ nhạt. Sarah mỉm cười một cách ngượng ngập, cất vội ánh nhìn.

- Giờ thì cô sẽ làm gì? - Tôi hỏi.

- Làm gì là làm gì cơ?

- Mark ấy.

Sarah nhún vai, nói:

- Tôi có thể làm gì được bây giờ? Tôi đã cắt đứt với hắn ta rồi. Lúc nào tôi cũng nói rõ ràng với Mark rằng tôi chẳng mảy may nghĩ đến chuyện quay trở lại.

Tôi gật đầu. Không biết phải đáp lại điều đó ra sao nữa.

- Dù sao, tôi cũng cần phải đi bán những tờ vé số này. Chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa thôi là xổ rồi.

- Tôi giúp cô được không?

- Không, ổn thôi. Anh cần phải đi loanh quanh để thư giãn nữa. Giờ này chắc Bernie Kosar nhớ anh rồi đấy. Nhưng anh chớ có quên chuyến xe kinh hoàng nhé. Chúng ta cùng đi với nhau, có được không?

- Hẳn rồi. - Tôi trả lời. Niềm hạnh phúc cồn lên trong lòng, nhưng tôi cố giấu đi.

- Vậy, chút nữa gặp lại anh nhé.

- Chúc cô bán được nhiều vé.

Sarah vươn tay tới nắm lấy tay tôi, và giữ như thế trong đúng ba giây. Rồi cô bạn của tôi buông tay, nhảy phóc xuống khỏi chiếc đu, cất bước trong vội vàng. Còn lại tôi ngồi một mình ở đó, đu đưa nhè nhẹ, cảm nhận làn gió trong lành mà đã từ lâu lắm rồi, tôi không được tận hưởng, bởi lẽ mùa đông năm ngoái, chúng tôi còn ở Florida, và trước đó nữa là phía nam Texas. Khi tôi trở lại khu nhà lều, bác Henri đang ngồi bên chiếc bàn ăn ngoài trời, thưởng thức một miếng bánh, còn Bernie Kosar thì đang nằm dưới chân bác.

- Sao rồi?

- Tốt ạ. - Tôi đáp, kèm theo một nụ cười.

Từ đâu đó xa xăm, một chùm pháo hoa xanh lam, cam bắn thẳng lên trời, vỡ òa. Tôi chợt nhớ tới Lorien và hoạt động bắn pháo hoa trong cái ngày quê hương tôi bị xâm lược.

- Bác có nghĩ thêm được điều gì về con tàu thứ hai mà cháu đã trông thấy không?

Người Giám Hộ nhìn quanh quất, để chắc chắn rằng không có ai nằm trong tầm nghe cả. Chiếc bàn này chỉ có vỏn vẹn hai chúng tôi, lại nằm ở góc xa đám đông ồn ào.

- Một chút. Nhưng bác không biết nó mang ý nghĩa gì.

- Bác có nghĩ rằng nó đã đáp xuống đây không?

- Không. Không thể như thế được. Bởi lẽ giả như nó chạy bằng nhiên liệu, như cháu nói, thì nếu không tiếp nhiên liệu, nó không thể bay xa được.

Tôi tư lự trong thoáng chốc.

- Ước gì như thế.

- Ước gì cơ?

- Ước gì nó đáp xuống đây, với chúng ta.

- Hay đấy. - Bác Henri chép miệng

***

Một tiếng đồng hồ sau, tôi lại trông thấy cả đám cầu thủ, tên Mark vẫn dẫn đầu, oai vệ đi ngang qua sân cỏ. Tất thảy họ đều trong trang phục xác ướp, thây ma, oan hồn; cả thảy hai mươi lăm tên. Chúng ngồi ở chỗ khán đài, trên sân bóng chày gần nhất, các hoạt náo viên đang hóa trang cho trẻ con bắt đầu chuyển sang hóa trang cho Mark cũng như bạn bè hắn để hợp tông với bộ quần áo. Chỉ đến thời điểm này, tôi mới hiểu ra rằng chính bọn cầu thủ sẽ thực hiện vai trò hù dọa trên chuyến xe kinh hoàng, những kẻ sẽ chờ đợi chúng tôi ở trong rừng.

- Bác thấy không? - Tôi hỏi bác Henri.

Người Giám Hộ của tôi hướng ánh mắt sang đám thiếu niên và gật đầu, bác cầm tách cà-phê lên và uống một hơi dài.

- Cháu vẫn nghĩ rằng mình nên tham dự chuyến xe đó hả? - Bác hỏi tôi.

- Dạ không. - Tôi trả lời. - Tuy nhiên, cháu vẫn sẽ đi ạ.

- Bác cũng nhận ra rằng cháu sẽ tham dự mà.

Trong trang phục xác ướp, với những mảnh vải đen, Mark được vẽ mặt đen và xám, có đôi chỗ quệt màu đỏ giả làm máu. Sau khi lớp hóa trang hoàn tất, Sarah bước lại gần hắn và trao đổi gì đó. Giọng nói của hắn chuyển sang tông cao, tuy vậy, tôi chẳngghi nhận được gì. Các động tác của Mark thoắt cái trở nên sôi nổi, hắn nói nhanh đến độ tôi có thể khẳng định rằng thế nào hắn cũng vấp váp ở vài chỗ. Sarah khoanh tay lại trước ngực và lắc đầu. Toàn bộ cơ thể Mark săn lại. Tôi bắt đầu đứng dậy, nhưng bác Henri đã thộp lấy tay tôi.

- Đừng. - Người Giám Hộ cố ngăn tôi. - Hắn chỉ càng đẩy cô bé ra xa hơn mà thôi.

Tôi chú mục vào hai người họ, mong ước rằng với mọi thứ có thể lọt vào thính lực của mình, tôi có thể nghe ra được vài câu trao đổi, thế nhưng xung quanh, trẻ con la thét nhiều quá, không tài nào tập trung được. Khi mọi tiếng động ngừng bặt, hai người ấy đứng yên nhìn nhau, gương mặt Mark đanh lại đầy đau khổ, còn trên khuôn mặt Sarah là một nụ cười nghi hoặc. Thế rồi cô bạn của tôi lắc đầu, lẳng lặng bỏ đi.

Tôi nhìn sang bác Henri.

- Giờ thì cháu nên làm gì?

- Không làm gì cả. - Người Giám Hộ trả lời rành rọt từng tiếng một. - Không làm gì cả.

Ở đằng kia, Mark đã quay trở lại với đám bạn, đầu cúi gằm, vẻ mặt cau có. Vài tên trong bọn bất giác nhìn về phía tôi, mỉm cười một cách tự mãn. Cuối cùng, cả bọn hướng thẳng vào rừng. Hai mươi lăm tên cầu thủ trong trang phục hóa trang bước từng bước thận trọng, từ từ khuất dần.

***

Để giết thời gian, tôi cùng bác Henri quay trở lại thị trấn, ăn tối ở quán Hungry Bear. Khi chúng tôi trở lại, mặt trời đã lặn, toa moóc đầy cỏ, đầy người, đầu tiên - với đầu máy kéo màu xanh lục - đã lên đường vào rừng. Đám đông giảm đi đáng kể, những người ở lại hầu hết là học sinh trung học và những kẻ mang dáng vẻ bất cần đời, tổng cộng khoảng một trăm người. Tôi dõi mắt tìm Sarah nhưng chẳng thấy đâu. Chuyến xe kế tiếp sẽ lăn bánh trong vòng mười phút nữa. Theo chương trình, mỗi chuyến đi sẽ kéo dài nửa tiếng, máy kéo sẽ chạy chầm chậm vào rừng, qua Khu vực cảnh giác, sau đó sẽ dừng lại, mọi người xuống xe và đi bộ theo lối khác, sau đó mới là thời điểm của sự kinh hoàng.

Bác Henri và tôi đứng trong khu nhà lều, và tôi, một lần nữa, quét mắt lên dòng người dài đang chờ đến lượt mình. Vẫn không thấy cô bạn đâu. Bất chợt, điện thoại trong túi quần rung lên. Tôi không còn nhớ rằng điện thoại của mình đã từng reo khi mà người gọi đến không phải là bác Henri. Màn hình hiển thị tên SARAH HART. Nỗi rộn rã dấy lên trong lòng tôi. Vậy là Sarah đã lưu số điện thoại của tôi vào điện thoại di động của cô ấy khi lưu số điện thoại di động của mình vào điện thoại của tôi.

- Alô? - Tôi trả lời điện thoại.

- Anh John hả?

- Ừ.

- Ôi, tôi là Sarah đây. Anh có còn ở trong công viên không? - Cô bạn của tôi hỏi han như việc gọi cho tôi là một điều tự nhiên, như thể cho rằng tôi sẽ không nghĩ ngợi gì về chuyện cô ấy có số điện thoại của tôi, trong khi trên thực tế, tôi không hề cho cô ấy số của mình.

- Còn.

- Hay quá! Năm phút nữa tôi sẽ có mặt ở đó. Các xe đã khởi hành chưa anh?

- Rồi, độ mươi phút trước.

- Anh vẫn chưa đi mà, đúng không?

- Đúng.

- Ôi, may quá! Anh chờ nhé, chúng ta sẽ cùng đi với nhau.

- Ừưưư, hẳn nhiên rồi. - Tôi nói. - Giờ thì tới chiếc thứ hai sắp sửa lăn bánh.

- Tuyệt. Tôi sẽ đến đó đúng giờ để đi chuyến thứ ba.

- Vậy, tôi chờ gặp lại cô.

Tôi cúp máy, nở một nụ cười tươi chưa từng thấy.

- Đi đứng cẩn thận đấy. - Bác Henri dặn dò.

- Vâng. - Tôi ngừng lại, cố thổi vào lời nói một chút tươi sáng. - Bác không cần phải ở lại chờ cháu đâu. Cháu sẽ đi nhờ xe về nhà.

- Bác muốn ở lại, và sống tại thị trấn này, John à, dù rằng với những gì đã xảy ra, giải pháp khôn ngoan nhất của chúng ta là ra đi. Song, cháu sẽ phải nghe theo bác mọi điều. Và đây là một trong số những điều ấy. Bác không thích những ánh nhìn của tụi nó dành cho cháu ban nãy một chút nào.

Tôi gật đầu.

- Cháu sẽ không sao đâu. - Tôi quả quyết.

- Chắc chắn là thế rồi. Tuy nhiên, để đề phòng bất trắc, bác sẽ đợi ở ngay đây.

Tôi thở dài.

- Vâng.

Năm phút sau, Sarah có mặt cùng một cô bạn xinh xắn, tôi đã từng gặp cô bạn này mấy lần nhưng chưa lần nào được giới thiệu làm quen cả. Sarah đã thay quần áo. - quần jean, áo dệt kim và một chiếc áo khoác màu đen. Hình con ma màu trắng trên má phải đã được chùi sạch, mái tóc dài để xõa quá bờ vai.

- Chào anh! - Cô bạn của tôi lên tiếng.

- Chào.

Sarah quàng hai tay ôm nhẹ lấy tôi. Tôi cảm nhận được mùi nước hoa thoang thoảng trên cổ của cô bạn mình. Thế rồi Sarah buông tay.

- Cháu chào bố của John ạ. - Cô chào bác Henri. - Đây là bạn cháu, Emily.

- Rất vui được gặp hai cháu. - Bác Henri đáp lời. - Vậy là mọi người sẽ tham gia chuyến xe kinh hoàng đấy hả?

- Vâng, chắc chắn rồi, bác ạ. - Sarah trả lời. - Bạn này đi cóđược không bác? Cháu không muốn ở bên cháu, bạn ấy lại sợ ơi là sợ đâu. - Sarah nói với bác Henri, không quên ra hiệu về phía tôi, kèm theo một nụ cười.

Người Giám Hộ của tôi mỉm cười, rõ ràng là bác đã có cảm tình với Sarah.

- Để cho chắc ăn, cháu cứ ở bên cạnh nó nhé.

Cô bạn nhìn ngoái lại. Chiếc xe thứ ba đã đầy được một phần tư.

- Cháu sẽ bảo vệ bạn ấy an toàn. - Sarah nói vội. - Chắc tụi cháu phải đi thôi.

- Đi chơi vui nhé. - Bác Henri chúc cả bọn.

Sarah khiến tôi không khỏi ngạc nhiên khi mạnh dạn nắm lấy tay tôi và bộ ba chúng tôi hối hả tiến lại phía cỗ xe đang đậu cách khu nhà lều gần một trăm mét. Ngót nghét ba mươi người đang đứng thành hàng dài. Chúng tôi đứng nối thêm vào cuối hàng và trò chuyện, kì thực, tôi có phần hơi rụt rè nên chủ yếu là lắng nghe hai cô gái trò chuyện mà thôi. Trong lúc chờ đợi, tôi bất chợt thấy Sam đang lượn lờ phía bên ngoài, như thể đang cân nhắc xem có nên nhập bọn với chúng tôi hay không.

- Sam! - Tôi gọi to, không ngờ giọng nói của mình lại hào hứng đến như vậy. Cậu bạn của tôi khựng lại. - Cậu tham gia với chúng tôi nhé?

Kẻ mới đến nhún vai, hỏi lại:

- Có được không?

- Tới đây nào. - Sarah lên tiếng và ra hiệu cho anh bạn mới đến đứng vào hàng. Sam đứng ngay bên cạnh Emily, cô gái mỉm cười với Sam. Ngay lập tức, anh bạn đỏ mặt và tôi cảm thấy hào hứng khi có Sam đi cùng. Chợt, một nam sinh đang cầm chiếc điện đài xách tay bước tới gần. Tôi nhận ra hắn là người có chân trong đội bóng.

- Chào Tommy. - Sarah lên tiếng với kẻ mới đến.

- Ê. - Hắn đáp lời. - Trên xe còn bốn chỗ đấy. Mấy người có muốn lên không?

- Thế à?

- Ờơơơ.

Chúng tôi tách hàng và lên thẳng cỗ xe, cả bốn người chúng tôi ngồi chung trên một bó cỏ dài. Thật lạ lùng làm sao khi Tommy không yêu cầu vé đối với chúng tôi. Tôi lấy làm lạ trước việc hắn cho cả bốn người chúng tôi cùng tách hàng lên trước. Một số người còn đang phải xếp hàng chờ đợi ném những ánh mắt hằn học về phía chúng tôi. Cũng không thể trách họ được.

- Đi vui nhé. - Tommy lên tiếng, không quên kèm theo một nụ cười rộng hết cỡ, kiểu cười này tôi hay thấy ở những kẻ nói điềm gở với người mà họ không ưa.

- Kì quá. - Tôi lẩm nhẩm.

Sarah nhún vai.

- Có lẽ hắn thích Emily rồi.

- Ôi trời, hy vọng là không. - Emily thốt lên rồi vờ như vừa lỡ lời, vội đưa tay bưng lấy miệng.

Trên xe, tôi quan sát Tommy. Khoang xe mới chỉ đầy phân nửa, thật lạ đời, trong khi có quá nhiều người đang chờ đến lượt.

Cái đầu máy kéo bắt đầu lăn bánh, chạy lóc cóc trên con đường mòn, bon thẳng trên lối mòn dẫn vào trong rừng, không gian tĩnh mịch vang lên những âm thanh hãi hùng, xuất phát từ những chiếc loa được giấu ở đâu đó. Khu rừng rậm rạp, ánh sáng duy nhất hiện hữu, soi rọi vạn vật chỉ là chiếc đèn pha trước của máy kéo. Một khi ánh đèn tắt đi, tôi nghĩ thầm, mọi thứ sẽ không có gì khác ngoài bóng tối. Sarah lại nắm lấy tay tôi. Sự đụng chạmthật lạnh giá, nhưng tôi lại cảm thấy một sự ấm áp đang tràn qua cơ thể. Cô gái nép người vào tôi, thì thào.

- Tôi cảm thấy hơi hơi sợ rồi đấy.

Trên các cành cây thấp, các hình nộm giả ma treo lờ nhờ, và trên các thân cây dọc theo hai bên đường, những hình nhân thâyngười đang ngoác miệng cười một cách ma quái. Đầu máy kéo bỗng dừng lại một cách đột ngột, đèn pha trước tắt ngóm. Thế rồi ánh sáng chớp tắt, chớp tắt trong mười giây. Tình trạng này không có gì đáng sợ cả, chỉ đến khi nguồn sáng tắt hẳn, tôi mới nhận ra hiệu ứng của chúng: mắt người chỉ mất vài giây là điều chỉnh được, và vì lẽ đó, chúng tôi không thể ghi nhận được bất kì một sự vật nào. Thình lình, một tiếng thét dài vang lên xé toạc màn đêm, Sarah nép người vào tôi khi những bóng hình quái lạ bắt đầu vờn quanh mọi người. Cố tập trung nhãn lực, tôi nhận ra Emily đã chuyển chỗ sang ngồi sát bên Sam, và anh bạn của tôi đang cười toe toét. Trong lòng tôi cũng có chút cảm giác sợ hãi. Một cáchcẩn thận, tôi quàng tay ôm lấy Sarah. Một bàn tay chợt lướt qua lưng hai chúng tôi, Sarah tức thì ghì chặt lấy chân tôi. Một số người xung quanh hét váng lên. Thình lình, động cơ máy kéo hoạt động trở lại và tiếp tục lăn bánh về phía trước, không có gì khác ngoài bóng cây lại hiện ra giữa tầm sáng.

Cuộc hành trình kéo dài ba, bốn phút nữa. Những Khu vực được cảnh giác dần hiện ra, mang một dự cảm đáng sợ về việc phải trở ngược lại từng đó quãng đường đã đi qua. Thế rồi chiếc đầu máy kéo rẽ vào một khoảnh đất quang quẻ và dừng lại.

- Mọi người xuống xe. - Tài xế hô to.

Khi người cuối cùng rời khỏi xe, chiếc xe máy kéo bắt đầu chạy đi. Ánh sáng xa dần, rồi mất hút, không để lại một thứ gì ngoại trừ bóng đêm, không một âm thanh ngoài tiếng động của đám hành khách.

- Phỉ phui thật! - Ai đó thốt lên khiến cả đám cười ồ.

Cả thảy chúng tôi gồm mười một người. Giữa bóng đêm tăm tối chợt hiện lên một hàng đèn chỉ đường, rồi tắt ngóm. Tôi nhắm mắt lại, dồn mọi tập trung vào cảm nhận những ngón tay của Sarah đang đan vào những ngón tay của mình.

- Không hiểu tại sao năm nào tôi cũng tham gia vào cái trò này. - Emily lên tiếng một cách căng thẳng, tự quàng tay ôm lấy thân mình.

Những người khác bắt đầu lên đường, chúng tôi cũng lục tụcbước theo sau. Hàng đèn thi thoảng lại bật lên để cả bọn không bị lạc. Mấy người đi trước đã vượt quá tầm nhìn. Phải khó khăn lắm tôi mới ghi nhận được mặt đất ở dưới chân. Ba, hay bốn tiếng thét bất thình lình vang lên ở phía trước.

- Ôi không. - Sarah kêu lên và xiết chặt tay tôi. - Hình như phía trước có vấn đề.

Bất giác, có một vật gì đó khá nặng đè lên chúng tôi. Hai cô gái kêu thất thanh, anh bạn Sam của tôi cũng dự phần. Tôi sẩy chân, đầu gối đập thẳng xuống đất, vướng phải gì đó. Một thoáng sau, tôi mới nhận ra là một cái bẫy.

- Cái quái gì vậy? - Sam thắc mắc.

Tôi xé toạc sợi dây thừng đan bện chồng chéo ra, nhưng rồi đúng vào ngay cái thời khắc vừa thoát khỏi được mảnh lưới, thì tôi lãnh trọn một cú đẩy người thô bạo từ phía sau. Một kẻ nào đóthộp lấy tôi, kéo tôi ra khỏi Sarah, Emily và Sam. Tôi vùng ra, đứng thẳng dậy, nhưng ngay lập tức bị lãnh một đòn đánh thẳng tay. Rõ ràng là phần này không hề nằm trong chương trình đã định.

- Buông tôi ra! - Có tiếng một cô gái la hét. Tiếp theo đó là tràng cười khùng khục của một gã con trai. Tôi không thể nhìn thấymột cái gì. Âm thanh của đám con gái càng lúc càng xa tôi dần.

- John? - Tôi nghe thấy tiếng Sarah cất lên gọi tôi.

- John, cậu đâu rồi? - Sam cũng gọi to tên tôi.

Tôi đứng dậy để đến với các bạn, nhưng lại bị bồi thêm một đòn nữa. Không, nói như vậy không chính xác lắm. Tôi bị phạt ngay chân, cả thân người bị trượt đi trên đất; tôi thở hắt ra. Lồm cồm đứng dậy, tôi cố lấy lại hơi, vịn vào một thân cây làm điểm tựa, đoạn lấy hết đất và lá ra khỏi miệng.

Vài giây trôi qua, tôi không ghi nhận được gì ngoài tiếng thở nặng nề của chính mình. Chỉ khi đinh ninh rằng còn một mình trơ trọi, người lạ huých vào vai tôi, đẩy tôi lao thẳng vào một thâncây gần đó. Đầu đập vào thân cây, tôi thấy đủ các loại sao trên trời. Lấy làm kinh ngạc trước sức mạnh của đối thủ. Đưa tay lên trán, tôi cảm nhận được máu đang túa ra những ngón tay của mình. Tôi nhìn quanh quất một lần nữa, nhưng không hề thấy được điềugì ngoài những bóng cây.

Tiếng thét của một cô gái lại vang lên, kèm theo đó là âm thanh của cuộc vật lộn. Tôi nghiến răng lại. Toàn thân run lên. Chẳng lẽ người ta đang nấp đằng sau những thân cây quanh tôi? Tôi không thể khẳng định được. Tuy nhiên, tôi cảm nhận được rõ một điều rằng một cặp mắt của ai đó đang dán dính vào mình, quanh quất đâu đây.

- Buông tôi ra! - Sarah thét lên. Cô bạn của tôi đang bị lôi đi, tôi ý thức được điều đó.

- Được lắm. - Tôi nói với bóng đêm, với cây rừng. Lúc này đây. Lửa hận đang dấy lên trong dạ. - Mày muốn chơi hả? - Lần này tôi nói lớn hơn. Gần đó, có kẻ đang cười.

Tôi bước về phía âm thanh ấy. Lại bị xô từ phía sau nhưng tôi nhanh chóng lấy lại thăng bằng, không hề bị ngã. Tôi tung ngay một quả đấm hú hoạ, và tay tôi đánh đến “ầm” vào một thân cây. Không còn làm được gì khác. Vì lẽ gì mà sở hữu Biệt năng lại không được dùng trong lúc cần kíp? Dù cho tối nay, bác Henri và tôi có lại dọn đồ lên xe tải để chuyển đến một thị trấn khác, ít ra, tôi cũng phải thực hiện điều cần làm đã.

- Mày muốn chơi à? - Tôi lại quát lên lần nữa. - Tao sẽ chơi đến cùng.

Một dòng máu chảy xuống một bên mặt tôi. Được đấy, tôi nhủ thầm, cứ làm như vậy đi. Chúng cứ việc làm gì chúng muốn với tôi, nhưng không được phép đụng tới một sợi tóc trên đầuSarah, Sam hay là Emily.

Tôi hít vào một hơi thật sâu, chất adrenaline chạy tán loạn trong cơ thể tôi. Một nụ cười ác ý bắt đầu xuất hiện trên mặt, và tôi cảm nhận rõ ràng cơ thể mình như to hơn, mạnh mẽ hơn. Bàn tay tôi bắt đầu phát sáng, một luồng ánh sáng mạnh mẽ xuyên thẳng vào bóng đêm, và vạn vật xung quanh đột nhiên bừng sáng.

Tôi ngẩng lên, rọi tay xuyên qua các thân cây, và lao biến vào trong bóng tối.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx