Tâm trạng nặng nề, lại không chia sẻ được với ai khiến mặt tôi cứ dàu dàu. Có khi cả ngày tôi không cười một tiếng.
Thằng Tường tò mò:
- Anh đang buồn chuyện gì hả, anh Hai?
- Đâu có.
Tôi chối phắt, những chuyện như thế này tôi biết tôi không thể tâm sự với thằng Tường.
Ngày nào tôi cũng chạy qua nhà con Mận. Có ngày tôi qua nhà nó hai, ba lần. Chỉ để hỏi vu vơ:
- Hôm nay có đứa nào trong lớp tới đây chơi không hở mày?
Lúc đầu con Mận nói “không”, về sau thấy tôi cứ hỏi đi hỏi lại mãi một câu, nó cười khúc khích:
- Thiều làm sao thế?
Tôi chép miệng, bối rối:
- Tao có làm sao đâu. Hỏi chơi vậy thôi.
Như vậy thằng Sơn vẫn chưa hành động. Chắc nó đang chờ cơ hội thuận tiện. Tôi thở phào và tìm cách lảng xa đề tài khó nói này:
- Lúc này mày có còn phơi những ngón tay bên ngoài cửa sổ không?
- Ngày nào mình cũng phơi.
Tôi nhớ đến những giọt nước mắt của nó:
- Thế còn gương mặt, mày có phơi không?
- Có.
- Mày vẫn bị ăn đòn của mẹ mày à?
Con Mận không trả lời những mặt nó buồn xo.
- Tại sao mẹ mày hay đánh mày vậy? - Tôi nhíu mày, đột nhiên thấy lòng se lại - Tao thấy mày siêng việc nhà lắm mà. Điểm học tập của mày tháng này cũng đâu có tệ.
Ngay câu hỏi này, có vẻ con Mận cũng không muốn trả lời. Chỉ đến khi tôi khẽ đụng tay vào tay nó tỏ ý giục, nó mới ấp úng đáp:
- Mẹ mình đánh mình không có lý do gì hết á. Thấy ngứa mắt thì đánh thôi.
- Thấy ngứa mắt? Là sao? - Tôi tròn xoe mắt.
- Mình cũng chẳng hiểu. - Con Mận lắc đầu, giọng đã chớm sụt sịt - Mẹ mình bảo thế.
Vừa nói con Mận vừa quay mặt đi, cố tình đưa lưng về phía tôi. Chỉ nhìn thấy nó từ phía sau, tôi vẫn có cảm giác nó vừa nuốt vào một tiếng nấc.
- Dạo này mẹ mình lúc nào cũng buồn bực. - Vẫn không xoay người lại, con Mận u uẩn nói thêm, nghe buồn rười rượi.
Chắc là mẹ nó buồn bực chuyện gia đình! Tôi nghĩ bụng. Ờ, ba nó như thế, mẹ nó chắc phiền não lắm. Có đủ thứ để lo lắng. Lo chạy bữa hàng ngày cho cả nhà. Lo chăm sóc cho ba nó. Lo bí mật vỡ lở. Có lẽ vì vậy mà mẹ nó trở nên cáu gắt, động một tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay với nó.
Tự nhiên tôi thấy thương con Mận quá. Tôi muốn nói với nó mày nên đề phòng thằng Sơn. Nhưng cuối cùng tôi giấu nhẹm chuyện đó. Tôi không muốn con Mận thêm rối trí.
Bữa đó trước khi ra về, tôi đứng dưới gốc bời lời, cầm tay nó an ủi:
- Mày đừng buồn nữa. Khi nào ba mày hết bệnh, nhà mày sẽ lại vui vẻ như xưa.
Tôi nói, nhưng tôi biết tôi không tin vào lời nói của mình. Tôi không rõ ba con Mận có bị bệnh phong thật không, nhưng nếu là bệnh phong thì không thể chữa được. Tôi nghe người làng nói thế. Họ bảo những người bệnh phong thường chọn cách bỏ đi thật xa, vào tận rừng sâu núi thẳm. Họ sống quần tụ với nhau ở một thế giới hiu quạnh, cách biệt hẳn với loài người trong khi chờ tử thần tới rước đi. Ôi, buồn quá!
@by txiuqw4