sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tokyo hoàng đạo án - Hồi 5 - Cảnh 4

Cảnh 4: Tiếng gõ cửa

Kiyoshi không hé lộ thêm suy nghĩ về việc bà Taeko tự sát. Rõ ràng, cậu tin nguyên nhân không phải do tội ác của bà ấy bị tiết lộ mà do điều gì đó khác. Bất cứ khi nào tôi cố gắng tìm hiểu trong đầu cậu ấy nghĩ gì là Kiyoshi lại lảng tránh.

“Hãy nghĩ về viên xúc xắc mà bà Taeko đưa cho tôi và anh sẽ hiểu,” cậu ấy chỉ nói như vậy, kèm theo nụ cười toe toét.

Nói đến xúc xắc, tôi có ấn tượng rằng quá trình điều tra các vụ án mạng hoàng đạo giống như chơi Cờ Tỷ phú. Tôi gieo xúc xắc và dừng ở “Bí mật chiếc giường của Heikichi” hoặc “Kinh độ 138o48’ Đông” hoặc “Số 4, 6 và 3” và vân vân. Kiyoshi và tôi chơi trò chơi chẳng khác gì những nhân vật truyện tranh ở thế kỷ 19 là Yajirobei và Kitahachi trong cuốn biên niên về các cuộc phiêu lưu và rủi ro của Jippensha Ikku có nhan đề Tokaidochu Hizakurige. Cứ thế, trò chơi kết thúc khi tôi thua hết vốn ở Meiji-Mura. Rõ ngớ ngẩn, thật sự là như vậy!

Nhưng tôi lại có nhiều kỷ niệm đẹp từ cuộc phiêu lưu. Những người tôi gặp đều thú vị và tốt bụng, ngoại trừ lão Takegoshi Con. Thật kỳ cục khi nói điều này, nhưng người tôi có ấn tượng dễ chịu nhất lại chính là thủ phạm, bà Taeko Sudo.

Tin tức về việc đã có lời giải cho vụ án mạng hoàng đạo khiến mọi người rất hứng khởi. Các báo và tạp chí phát cuồng với câu chuyện suốt một tuần liền. Rất nhiều chương trình truyền hình, kênh nào cũng tỏ ra mình hơn những kênh khác. Ông Takegoshi Con và ông em rể Iida được phỏng vấn liên tục, mặc dù truyền thông không quá thích thú với vẻ ngoài hoặc thái độ của lão đười ươi ấy.

Sách nói về vụ việc này cũng bùng nổ. Vẫn là những nhà văn đã nêu ra các giả thiết về chuyện ăn thịt người hay người ngoài trái đất bắt cóc nay lại tái xuất hiện với những cuốn sách mới về chủ đề này.

Ông Iida được thăng chức nhờ đóng góp của mình trong quá trình phá án, nhưng Kiyoshi thì chẳng được gì cả, ngoại trừ một mảnh giấy cảm ơn ngắn ngủn từ bà Iida. Tên cậu không được nhắc đến ở bất kỳ đâu. Người bạn thân thiết của tôi, con người thực sự giải quyết được vụ án, hoàn toàn bị phớt lờ. Tôi cảm thấy thật sự bất công. Nhưng ít nhất điều đó cũng tốt cho một người: ông Bunjiro Takegoshi quá cố. Lời thú nhận của ông ấy không bao giờ bị phơi bày trước công chúng và điều đó làm tôi cảm thấy vui; Kiyoshi cũng vậy. Nhưng tôi không hoàn toàn thoải mái.

“Anh không bực mình sao?” Tôi hỏi Kiyoshi.

“Vì cái gì?”

“Không được công trạng gì trong việc giải quyết bí ẩn này. Anh đã làm tất cả nhưng lại hoàn toàn bị phớt lờ. Lẽ ra anh có thể xuất hiện trên truyền hình, lẽ ra đã nổi tiếng, lẽ ra đã kiếm được một ít tiền. Tôi biết anh không phải loại người đó, nhưng tiếng tăm có thể giúp công việc thuận lợi hơn. Tôi không nghĩ anh là một ngoại lệ. Anh có thể chuyển tới một chỗ tốt hơn, mua được một cái trường kỹ đẹp hơn, làm cho cuộc sống thoải mái hơn...?”

“Đúng, có lẽ như thế. Nhưng sau đó ngày nào tôi cũng bị cả đống người ngu ngốc, tọc mạch tới quấy rầy,” Kiyoshi đáp. “Văn phòng của tôi sẽ chật cứng người, tôi sẽ phải gào tên anh lên mới tìm được anh trong đám đông ở phòng chờ. Anh có thể không nhận thức được chuyện này, nhưng tôi thích cách sống hiện tại của mình. Tôi không muốn bị mọi người làm phiền. Hãy nhìn những gì tôi đang làm lúc này. Tôi có thể ngủ muộn tùy thích. Tôi có thể thoải mái trong bộ quần áo ngủ bất kỳ lúc nào tôi muốn. Tôi có thể dành thời gian nghiên cứu bất kỳ thứ gì tôi say mê. Tôi chỉ nhận khách hàng khi tôi muốn, tôi không phải hứa hẹn với ai. Tôi trân trọng tất cả những điều này. Tôi không muốn thay đổi gì cả. Và tôi có thể vượt qua mọi cảm giác cô đơn bởi vì có anh ở đây!”

Những lời chân tình của Kiyoshi thật ngoài dự đoán và chúng khiến tôi rất hạnh phúc. Giờ chính là lúc tiết lộ kế hoạch của tôi với cậu ấy. Tôi cố gắng nói một cách thật nghiêm túc, nhưng tôi không thể không mỉm cười. “Anh sẽ nói sao nếu tôi nói tôi muốn viết một cuốn tiểu thuyết về vụ án này?”

Kiyoshi sững lại như thể vừa bị bắt quả tang đang thò tay vào hộp bánh. “Đùa dở ẹc, Ishioka ạ!”

“Tôi không biết liệu có nhà xuất bản nào sẽ thích không, nhưng tôi nghĩ rất đáng thử sức.”

“Tôi chịu được bất kỳ điều gì, bạn tôi ạ,” Kiyoshi nói khẽ, “nhưng xin anh, hãy giữ kín chuyện này. Không sách vở gì cả!”

“Tại sao chứ?”

“Tôi vừa giải thích với anh đấy thôi. Tôi cũng có những lý do khác nữa.”

“Ồ, thế à? Kể cho tôi nghe xem là những gì.”

“Tôi không muốn.”

Căn cứ theo thái độ phản ứng thì Emoto sẽ là độc giả đầu tiên của cuốn sách này, và Kiyoshi sẽ là người cuối cùng. Xét trên góc độ công việc của một họa sĩ minh họa như tôi, tôi cũng có một vài mối liên hệ rất tốt với các nhà xuất bản. Tôi dự định sẽ triển khai ý tưởng này.

“Anh sẽ chẳng bao giờ hình dung nổi tôi lo lắng đến thế nào khi người ta hỏi tên tôi,” Kiyoshi lầm bầm khe khẽ và ngồi thụp xuống trường kỷ. “Tôi sẽ xuất hiện trong sách của anh à?”

“Dĩ nhiên rồi! Anh sẽ là trung tâm câu chuyện – một con người với tính cách mạnh mẽ và khác thường.”

“Chà, anh cho tôi một cái tên hay ho hơn được không? Tên gì đó nghe như minh tinh màn bạc ấy.”

“Chắc chắn rồi,” tôi cười đáp lại, “dĩ nhiên anh sẽ được xuất hiện mà không lộ hình tích.”

“Phép ảo thuật... của một nhà chiêm tinh...”

Nhưng vụ việc vẫn chưa thật sự kết thúc với cả hai chúng tôi.

Một buổi chiều nắng ráo tháng Mười, sáu tháng sau tất cả những chuyện vừa qua, chúng tôi nghe có tiếng gõ cửa ngập ngừng.

“Vâng,” Kiyoshi lên tiếng, nhưng vị khách không dám mở cửa. Có lẽ đó là một phụ nữ đang phân vân, tôi nghĩ bụng. Lại có tiếng gõ cửa.

“Mời vào!” Kiyoshi nhắc lại thật to.

Cánh cửa từ từ mở ra để lộ một người đàn ông cao to. Thử đoán xem là ai... lão đười ươi!

“Ôi trời ơi! Là ông đấy à, ông Takegoshi?” Kiyoshi nói, bật dậy khỏi ghế và cười tươi. “Ishioka, anh pha trà đi.”

“Ồ, không, xin cảm ơn. Không cần phải phiền phức. Tôi sẽ không ở lại lâu đâu,” lão Takegoshi Con nói, rút ra một chiếc phong bì lớn trong cặp xách và trao cho Kiyoshi. “Tôi chỉ ghé qua để đưa cho anh cái này,” lão tiếp tục vẻ ngập ngừng. “Tôi xin lỗi vì đã để quá lâu như vậy... Và xin bỏ qua cho tôi vì đã không đưa cho anh bản gốc... nhưng nó là một bằng chứng quan trọng, các anh xem... và phải mất một thời gian mới đoán ra được bức thư dành cho ai...”

Tôi không hiểu lão ta đang nói gì.

“Nó được gửi cho anh, anh Mitarai,” lão ta nói và quay bước.

“Cảm ơn ông. Nhưng ông đi đấy à? Chúng ta còn rất nhiều chuyện để nói mà. Đã quá lâu rồi,” Kiyoshi nói, không thể giấu nổi thái độ châm chọc.

Lão Takegoshi Con không đáp lại. Lão đã bước qua cửa và khép lại. Nhưng sau đó lão dừng lại và từ từ mở cửa lần nữa.

“Là một người đàn ông, tôi phải nói điều này,” lão lầm bầm, nhìn xuống chân chúng tôi. “Rất cảm ơn các anh vì sự giúp đỡ. Tôi rất muốn nói cảm ơn các anh nhân danh cha tôi nữa. Ở cõi vĩnh hằng, chắc ông rất vui... Và tôi xin lỗi vì đã mất lịch sự với các anh trong lần trước khi chúng ta gặp nhau. Chà... xin chào... và cảm ơn các anh.”

Lão ta đóng cửa lại thật nhanh, nhưng rất lịch sự. Lão không nhìn vào mắt chúng tôi lần nào.

“Hừm, có lẽ lão ta không còn là người xấu nữa!” Kiyoshi nói và cười toe toét.

“Ừ. Tôi nghĩ lão đã học được điều gì đó từ anh.”

“Hừm, có lẽ anh nói đúng. Ít nhất lão ấy học được cách gõ cửa!”

Đúng như tôi hy vọng, phong bì chứa một bức thư của bà Taeko gửi cho Kiyoshi. Tôi muốn kết thúc câu chuyện này bằng việc in lại toàn bộ nội dung, bởi vì nó hoàn tất phần giải thích cho vụ Tokyo hoàng đạo án.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx