Trần Hà nghe nói Thẩm Quân Dao có thai liền vui mừng khôn xiết cuối cùng nhà họ Lục cũng có người nỗi dõi, bà chỉ hận không thể cung phụng Thẩm Quân Dao như một vị thần.
Lục Tuấn Hiên cũng thay đổi hẳn thái độ, giống như tối qua, cho dù anh có tham gia tiệc tùng tới rất muộn nhưng vẫn về với cô, Thẩm Quân Dao lập tức cảm nhận được sự coi trọng của cả gia đình.
Tuy nhiên, có thai hay không tới thời điểm hiện tại chỉ một mình cô biết.
Do Lục Tuấn Hiên tận mắt nhìn thấy que thử thai hiện hai vạch, sau đó nói với Trần Hà, bà cũng không hề nghi ngờ gì, bà nghĩ, sắp bốn năm rồi, con trai và con dâu cũng phải có thai thôi!
Thực ra hai năm trước Lục Tuấn Hiên cũng từng muốn có con, nhưng Thẩm Quân Dao sợ sinh xong sẽ khiến cô bị mất dáng, da mặt nổi tàn nhang, vì thế khi đó cô không muốn có thai, Lục Tuấn Hiên cũng không ép.
Hai năm trôi qua, Lục Tuấn Hiên vô cùng bận rộn, không nghĩ tới chuyện con cái, tới nay đột nhiên có con, anh cũng rất vui mừng.
"Quân Dao à! Sau này con phải thường xuyên về nhà ăn cơm, mẹ nhất định sẽ làm cho con những món mà con thích ăn nhất." Trần Hà nắm lấy tay cô xúc động nói.
Thẩm Quân Dao chột dạ không dám nhìn vào mắt bà, chỉ giả vờ bối rối cúi đầu: "Con biết rồi!"
"Con không bị mắc ói gì chứ? Ba tháng đầu rất cực khổ, nếu như con mắc ói thì có thể tới khám bác sĩ."
Thẩm Quân Dao lập tức lắc đầu, xua tay nói: "Con không bị... mẹ ơi, bây giờ con không hề có phản ứng gì cả."
"Cũng tùy người, có người không hề bị nghén." Trần Hà rất có kinh nghiệm, nhìn Thẩm Quân Dao bà ta vô cùng hi vọng đứa cháu nội này là con trai.
Thẩm Quân Dao ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng thì đang nghĩ, cô nhất định phải dùng đứa con này để hãm hại Trình Ly Nguyệt, tới lúc đó Trình Ly Nguyệt sẽ phải chịu tội sát hại con cháu nhà họ Lục, xem Lục Tuấn Hiên có còn thích cô ta nữa hay không.
Chuyến bay mười giờ sáng, Cung Dạ Tiêu đích thân đưa ba mẹ và hai mẹ con Trình Ly Nguyệt lên máy bay, đợi anh xử lý xong công việc, một tuần sau cũng sẽ sang với họ.
Trình Ly Nguyệt và cậu nhóc vô cùng háo hức, đáng tiếc Cung Muội Muội không có mặt, cậu nhóc rất muốn cùng cô chơi cầu tuyết!
Xe của Cung Dạ Tiêu đợi tới khi máy bay cất cánh mới rời đi, anh lái xe về phía công ty, sắp đến tết rồi, việc công ty vô cùng bộn bề.
Nếu không phải vậy anh đã cùng hai mẹ con cô đi chơi vài ngày.
Biển hiệu công ty thiết kế đá quý Long Phỉ Nhi mà Hoắc Yên Nhiên mới treo lên đã bị gỡ xuống, sau đó liền đổi thành công ty thiết kế đá quý Thế Tước.
Công ty thiết kế này tuy đang tu sửa nhưng quảng cáo thiết kế đã được phát sóng trong khung giờ vàng quảng cáo khắp toàn quốc, cho dù chưa ra mắt nhưng đã vô cùng có tiếng tăm.
Trên con phố đối diện công ty, Hoắc Yên Nhiên ngồi trong xe, nhìn tấm biển quảng cáo cỡ lớn đó, trong lòng điên cuồng phẫn nộ, không cam tâm, đây vốn dĩ là công ty của cô, bây giờ đã trở thành công ty của Trình Ly Nguyệt.
Tuy là do Cung Dạ Tiêu đoạt từ tay cô nhưng chắc chắn đã nằm dưới tên Trình Ly Nguyệt, chết tiệt, sao cô có thể cam tâm chứ?
Cô biết hiện tại công ty đang tuyển người, Hoắc Yên Nhiên lập tức nảy ra một ý định, cô nhất định phải gài người của mình vào trong công ty này, nắm bắt mọi động thái của công ty, tốt nhất phải tìm cơ hội để công ty thiết kế đá quý này tiêu tùng, như vậy mới có thể trút được mối hận trong lòng cô.
Trong đầu cô đã lựa chọn được một người, bây giờ chỉ cần khiến người đó vào đây, làm việc cho cô là được.
Hãy đợi đấy! Trình Ly Nguyệt, tôi sẽ không buông tha cho cô đâu, Hoắc Yên Nhiên cười nhạt.
Cô biết, bây giờ ông Cung đã chấp nhận Trình Ly Nguyệt, nói không chừng cô ta sẽ nhanh chóng trở thành tổng tài phu nhân của tập đoàn Cung Thị. Cô đang nguyền rủa, tập đoàn Cung Thị tốt nhất sẽ xảy ra việc gì đó vì sự tồn tại của Trình Ly Nguyệt, sau đó khiến cả nhà họ Cung đổ trách nhiệm lên đầu cô ta.
Hiện giờ trong đầu Hoắc Yên Nhiên chỉ căm hận Trình Ly Nguyệt, từ nhỏ tới lớn cô chưa bao giờ bị uất ức như thế, vậy mà nay, cảm giác uất ức này cô cũng chỉ có thể nuốt vào bụng, không dám nói cho người nhà biết, nỗi uất ức to lớn này cô không tài nào giải tỏa được.
Tại nước X.
Buổi trưa, nhiệm vụ của Cung Muội Muội hôm nay rất nhàn nhã, công chúa Sara không tiếp đãi bất cứ quan khách nào, trong hoàng cung cũng không có quan khách nước ngoài, Cung Muội Muội bước tới đại sảnh, ngẫm nghĩ nếu may mắn có lẽ sẽ gặp Dạ Lương Thành ở đây.
Vì thân phận của anh là thượng khách tôn quý, hàng ngày anh sẽ gặp gỡ với rất nhiều quan khách cao cấp tới từ các nước khác, đó đều là những người quyền cao chức trọng, lời nói rất có trọng lượng.
Còn cô ở đây chỉ là một nhân viên nhỏ bé.
Cô không nhìn thấy Dạ Lương Thành, anh đi đâu rồi? Cung Muội Muội mặc đồ công sở, đeo thẻ công tác nên có thể tự do đi lại.
Trong một phòng hội nghị, một nhóm người bước ra, Dạ Lương Thành đứng cạnh một người lớn tuổi, người lớn tuổi đó dùng lời lẽ nghiêm túc nói với anh: "Lương Thành, vì không ảnh hưởng tới giao tình của hai nước, anh hãy tham gia đi."
Dạ Lương Thành muốn phản bác nhưng lại nhìn thấy Cung Muội Muội đứng ở cách đó không xa đang nháy mắt nhìn anh, anh lập tức không lên tiếng, trước khi chia tay với anh, người lớn tuổi kia lại thận trọng nhắc nhở một câu: "Chỉ cần không vượt quá phạm vi xã giao thông thường thì anh không cần quá bận tâm."
Dạ Lương Thành đành thở dài: "Vâng, tôi biết rồi, tôi sẽ đi."
Nói xong anh lập tức rời khỏi đội ngũ, bước tới bên Cung Muội Muội.
"Em không làm phiền anh chứ?" Cung Muội Muội ngẩng đầu mỉm cười hỏi.
"Không, vừa mới họp xong, nếu như không có gì bất ngờ, một tuần sau chúng ta có thể về rồi."
"Thật sao? Vậy thì tốt quá." Cung Muội Muội đương nhiên hi vọng có thể về nước, dù sao thì nơi này cũng vẫn là một nước không an toàn."
"Tối nay em vẫn muốn tới nhà hàng đó ăn cơm." Cung Muội Muội mỉm cười nói với anh: "Lần này em mời!"
"Tối nay anh bận rồi." Dạ Lương Thành từ chối dứt khoát.
Cung Muội Muội hơi sững sờ, tò mò chớp mắt nhìn anh: "Anh bận sao? Tối nay anh đi đâu?"
"Tới tham gia một hội nghị." Dạ Lương Thành nghiêm túc trả lời, đây là lần đầu tiên anh nói dối cô, nhưng không thể không nói dối vì anh sợ cô nghĩ ngợi lung tung.
Cung Muội Muội không hề nghĩ ngợi gì nhiều, cô biết anh tới đây phải tham gia rất nhiều các cuộc họp lớn nhỏ khác nhau, cô gật đầu hơi thất vọng nói: "Vâng, vậy thì biết làm sao được, tối mai vậy!"
"Hôm nay em rất rảnh sao?"
"Đúng vậy! Công chúa Sara hôm nay không ở đây, em không có việc gì cả!"
"Đi với anh, anh có quà tặng em!" Dạ Lương Thành nói xong liền dắt tay cô về phía khách sạn gần đó.
Cung Muội Muội lập tức hiếu kì hỏi: "Quà gì vậy?"
"Ăn được."
"Woa, em rất thích!" Cung Muội Muội hài lòng đi theo anh.
Vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy một hộp sô cô la được bọc rất đẹp đặt trên bàn, Cung Muội Muội kêu lên một tiếng: "Anh lấy đâu ra loại sô cô la đắt tiền thế này?"
@by txiuqw4