Vì Cung Vũ Ninh có chút căng thẳng, nên cô đã đứng dậy, dự định đi ra hành lang hít thở gió, Hạ Lăng Sơ đứng bên cạnh cửa phòng nhìn thấy, lập tức ngăn cản cô ta, “Không được ra hành lang.”
Cung Vũ Ninh trong lòng giật mình, vội vàng dừng bước, Hạ Lăng Sơ nhìn cô ta bị sợ mà mặt tái mét, anh ta cười nhẹ, “Cô có phải quá căng thẳng rồi không?”
Cung Vũ Ninh cắn môi, cô ta đích thức có chút căng thẳng, vì từ nhỏ đến lớn, chưa từng gặp qua mối nguy hiểm trực tiếp như vậy, Cung Vũ Ninh chớp chớp mắt, Hạ Lăng Sơ đi qua, cầm vào đôi bàn tay của cô ta, đôi mắt sâu nhìn cô ta, truyền cho cô ta năng lượng.
“Yên tâm, có tôi ở đây, tôi sẽ không để hắn làm hại đến cô đâu.” Anh ta trầm thấp kiên định nói.
Sự hoảng sợ của Cung Vũ Ninh đã tan biến mất, thời khắc này, trong đầu cô ta có chút choáng váng, cô ta nuốt nước bọt, mở miệng hỏi, “Hạ Lăng Sơ, anh tại sao lại bảo vệ tôi như này?”
Ánh mắt của Hạ Lăng Sơ không chớp không tránh, chỉ là hơi cười một chút, “Có lẽ bởi vì cô cần người bảo vệ.”
Trong đầu của Cung Vũ Ninh một giây tỉnh lại, người đàn ông này, nói câu thích cô ta, không biết đi đến đâu nữa! hay là, anh ta căn bản không thích cô ta? Chỉ cảm thấy cô ta cần được bảo vệ?
Chính lúc này, cửa phòng của Cung Vũ Ninh truyền đến tiếng gõ cửa, Hạ Lăng Sơ và cô ta nhìn nhau, anh ta hướng cô ta nói, “Cô quay về phòng đi.”
“Vậy còn anh?”
“Tôi đi ra cửa xem một chút.” Hạ Lăng Sơ nói.
Cung Vũ Ninh do dự một chút, hình như có chút lo lắng anh ta, Hạ Lăng Sơ kiên định dắt tay cô ta đến cửa phòng, đẩy cô ta vào trong, rồi đóng lại cửa, Hạ Lăng Sơ đi đến cửa, nhìn vào mắt mèo của cánh cửa, ngoài cửa là anh Đoàn vệ sỹ.
Anh ta giơ tay mở cửa, anh Đoàn vội bước vào trong, “Ông Hạ, hoàn toàn không kiểm tra ra hành tung của tên sát thủ đó, tàu du lịch to quá, người của chúng ta có hạn, bây giờ, tôi sẽ triệu tập người khác, đều thủ ở trong phòng, bảo vệ tiểu thư rời khỏi tàu an toàn.
Hạ An Ninh tự nhiên cũng biết, lúc này đây, nếu mà đi ra tìm sát thủ tính khả năng rất nhỏ, nếu hắn đã cố tình trốn, bất kể một góc nào đó cũng có thể làm cho hắn mất hút hành tung, bây giờ, tập chung cùng nhau bảo vệ Cung Vũ Ninh làm chính.
Hạ Lăng Sơ gõ cửa phòng, đẩy cửa vào, nhìn thấy Cung Vũ Ninh đang ngồi trên giường, nhìn cả thân thể co ro thắt chặt, làm chi đáy lòng của Hạ Lăng Sơ dâng lên sự đau lòng, để cô ta phải chịu nỗi sợ hãi này, giống như đó là lỗi của anh ta.
“Sao rồi?
“Anh Đoàn đã triệu người tập chung, cùng nhau ở trong phòng bảo vệ cô.”
Cung Vũ Ninh gật gật đầu, chính ở lúc này, ngoài cửa hình như truyền đến cái gì đó hỗn loạn, vội vàng, tiếng gõ cửa truyền đến, anh Đoàn nhìn rõ là ba người cấp dưới, lập tức mở cửa, mà lúc này, nhìn thấy đằng sau ba cấp dưới, có cảnh sát tốc độ đến bên này.
“Việc gì vậy?” Anh Đoàn hỏi.
“Đại ca, phòng bên cạnh xảy ra việc rồi, vừa rồi cảnh sát chụp hình được có tù trốn trại nhảy xuống biển trốn rồi, đồng bọn của hắn đã cứu hắn đi rồi.”
“Nhìn rõ mặt kẻ trốn trại đó không?”
“Chính là người đàn ông mà chúng ta điều tra, mục tiêu của hắn hình như không phải tiểu thư, mà là một người đàn ông bên cạnh.”
Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh cùng nhau bước ra, cũng vừa nghe được lời của người cấp dưới vừa nói.
“Chính xác không?” Hạ Lăng Sơ nheo chặt lông mày hỏi.
Vệ sỹ gật gật đầu, anh Đoàn mở cửa phòng, thì nghe thấy trong phòng mà trước đây Hạ Lăng Sơ ở, mở to cửa lớn, có cảnh sát đang bên trong xử lý sự việc, Hạ Lăng Sơ nhìn anh Đoàn nói, “Để ý tiểu thư của các anh, tôi đi xem tình hình.”
Nhìn Hạ Lăng Sơ rời đi, Cung Vũ Ninh nghe thấy vệ sỹ mà vừa ở hiện trường xem hết vụ việc hạ giọng nói, “Hung thủ đã bắn tám phát, xem ra là tìm thù hận, hiện trường rất...”
Vệ sỹ nói xong, nhìn thấy Cung Vũ Ninh cũng đang nghe trộm, anh ta lập tức ngậm miệng, không muốn làm cô ta sợ, Cung Vũ Ninh chỉ nghe thấy bắn tám phát súng, sống lưng cảm thấy lạnh toát, không cần nghĩ, hiện trường chắc chắn đáng sợ như nào.
Mà còn, chính là ở bên cạnh, chính là phòng trước đây Hạ Lăng Sơ ở, Cung Vũ Ninh lạnh toát hết mồ hôi trán.
Say nửa tiếng, Hạ Lăng Sơ quay lại, anh ta đã tìm hiểu rõ ràng mọi việc, cũng xác định anh ta gặp phải tên sát thủ đó, mục tiêu không phải là Cung Vũ Ninh, mà là một ông chủ lớn nợ lãi cao trốn nạn, tên sát thủ đó đã thoát khỏi rồi.
Xem ra đây cũng là một âm mưu áp sát, may thay, mục tiêu không phải là Cung Vũ Ninh
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, anh Đoàn cùng cấp dưới đi ra trước, tiếp tục tìm hiểu sự việc này sâu hơn, trong phòng, khuôn mặt của Cung Vũ Ninh vẫn còn tái, thậm trí tay của cô ta có chút run lên, bởi vì vụ án hung thủ chính ở phòng bên cạnh.
“Cô yên tâm, cảnh sát đều đã xử lý xong rồi.” Hạ Lăng Sơ an ủi một tiếng, cầm một cốc nước cho cô ta, “Uống chút nước đi.”
“Anh đã xem hiện trường?” Cung Vũ Ninh cầm cốc nước, hít thở một hơi sâu hỏi.
Hạ Lăng Sơ gật gật đầu, anh ta vừa rồi trực tiếp đi xem, người chết đã bị chuyển đi, tuy nhiên, trong phòng vẫn đang xử lý.
Cung Vũ Ninh nhìn anh ta trấn tĩnh không có việc gì, giường như căn bản không có biểu cảm hoảng hốt, cô ta thật sự bái phục tố chất trong lòng của anh ta, anh ta đã xem hiện trường, đều không có một chút việc gì, mà cô ta chỉ nghe thôi, đã cảm giác sống lưng nổi da rồi.
“Anh không sợ sao?” Cung Vũ Ninh tò mò hỏi.
“Cái này thì có gì đáng sợ chứ!” Hạ Lăng Sơ khuôn mặt cười nói
“Tôi sợ lắm.” Cung Vũ Ninh nắm chặt cổ tay, lòng can đảm của cô ta vẫn chưa lớn, đặc biệt là sự việc đẫm máu như này, cô ta sẽ nằm ác mộng mấy ngày.
Hạ Lăng Sơ nhìn ra điều đó, cô ta thật sự sợ, anh ta liền đứng dậy, ngồi vào bên cạnh cô ta, ánh mắt nhìn cô ta, “Đừng sợ, tôi sẽ ở đây cùng cô.”
Cung Vũ Ninh gật gật đầu, nếu như không có anh ta ở đây, cô ta sớm đã kêu lên vài tiếng rồi, cô ta nâng cốc nước uống một ngụm trấn tĩnh lại, lúc này, chuông cửa kêu lên, Hạ Lăng Sơ đi mở cửa, Andrew đi vào trong.
Andrew cũng vừa mới biết, khi anh ta đi dạo ở dưới lầu, nghe nói tầng sáu xảy ra chuyện, anh ta đã đi tìm hiểu một lượt mới quay về.
Nhìn ngồi trên ghế sô pha, Vũ An Ninh co ro lại, “Mọi người đều biết chưa? Bên cạnh xảy ra việc rồi.”
Nói xong, Andrew cũng có chút sợ hãi vẫn chưa hết, “Điên cuồng quá, dám phạm tội quang minh chính đại như nào.”
“Người chết là một người trốn nợ, loại việc này, có nguyên tất có quả.” Hạ Lăng Sơ lạnh nhạt nói mấy câu.
Andrew nhìn Cung Vũ Ninh đang bị sợ hãi, liền an ủi, “Vũ Ninh, đừng sợ, chúng ta còn hai ngày nữa là xuống bến rồi.”
“Ừ!” Cung Vũ Ninh gật gật đầu.
Andrew nói chuyện một lúc rồi rời đi, Cung Vũ Ninh đến cửa cũng không dám bước ra, chỉ là, trong đầu cô ta vẫn còn hiện lên bức tranh khủng khiếp, cô ta ngoài ghế sô pha ra, đều không muốn đi đâu.
@by txiuqw4