sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 288: Cắt Bào Đoạn Nghĩa

Đối với Lý Dật Phong mà nói, hai ngày nay giống như một sự dày vò.

Sau khi Ngọc Doãn bị giam vào đại lao Khai Phong, cuộc sống của y bỗng nhiên cũng xảy ra biến hóa.

Ở trong nhà, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, cả người gần như nhanh chóng sụp đổ! Cũng khó trách, hành vi quy tắc mà Lý Dật Phong tuân theo nhiều năm, lập tức bị phá vỡ không còn. Cho dù ở trong nhà, vẫn cảm thấy có người chỉ trỏ y.

Loại chuyện này, đối với Lý Cương, Lý Nhược Thủy kinh nghiệm quan trường nhiều năm mà nói, cũng không đáng là chuyện gì.

Giống như vị chủng tộc người da đen Martin Luther King ở hậu thế nói: vì mục đích cao thượng mà không từ thủ đoạn.

Với những người Lý Cương, Lý Nhược Thủy mà nói, tất cả việc làm của bọn họ không có pha nửa chút lòng riêng, hoàn toàn là vì Đại Tống, vì mưu đồ hạnh phúc cho bá tính. Về Ngọc Doãn, có lẽ là sự bất công với hắn, có lẽ hắn rất đau xót, nhưng so với đại cuộc, lại đáng là gì? Vả lại, cho Ngọc Doãn một bổ thân Địch công lang, cũng xem là bồi thường cho Ngọc Doãn rồi.

Chỉ là Lý Cương lại không để mắt đến một chút tuổi tác của Lý Dật Phong

Lý Dật Phong đang độ tuổi huyết khí phương cương, rất xem trọng nghĩa khí bằng hữug.

Trước đây, y đã có một lần bán đứng Ngọc Doãn. Bây giờ lại bán đứng lần nữa, đã tạo sự ảnh hưởng rất lớn cho Lý Dật Phong, khó có thể lường được.

Ngày thứ hai Ngọc Doãn bị giam vào đại lao phủ Khai Phong, Bảo tĩnh quân tiết độ sứ là Chủng Sư Đạo đến Đông Kinh!

Vốn đám người Lý Nhược Thủy định đi gặp Ngọc Doãn, lại không ngờ Chủng Sư Đạo đến nênđã thay đổi chủ ý đi đến thăm hỏi.

Dù sao Chủng Sư Đạo lần này vào kinh là vì thương nghị chuyện tam trấn Thái Nguyên mà đến.

Đám người Lý Nhược Thủy gây ra động tĩnh lớn như vậy, nói toạc ra cũng chính vì tam trấn Thái Nguyên này, ai nặng ai nhẹ, suy nghĩ là biết. Nếu Chủng Sư Đạo cũng tán thành cắt nhượng ba trấn Thái Nguyên, vậy đám người Lý Nhược Thủy trước giờ làm đủ mọi việc đều vô ích.

Tình huống này thật giống như trước trận chiến Xích Bích trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Đông Ngô là đánh là hàng tranh luận không ngớt, kết quả Chu Du từ Sài Tang đến, lập tức gây nên cục diện làm các bên chú ý. Có phần tương tự, đương nhiên, luận danh vọng, luận sức ảnh hưởng, Chủng Sư Đạo đều không thể sánh bằng Chu Du. Nhưng gây nên không ít người quan tâm, đám người Lý Nhược Thủy tự nhiên chiếm được tiên cơ.

Cùng lúc đó, Hoàng đế Huy Tông lệnh Tần Cối làm sứ tiết, phụ trách tiến hành đàm phám với sứ giả Kim quốc Tiêu Khánh.

Nói là đàm phán, nói trắng ra là kéo dài thời gian...

Lý Cương thấy Lý Dật Phong uể oải không phấn chấn, trong lòng cũng cảm thấy áy náy.

Đêm đó, ông viết một bức thư cho Chiêu phủ sứ Hà Bắc là Trương Sở, nói rõ tình hình với Trương Sở, khẩn cầu Trương Sở chiếu cố cho.

Lý Dật Phong nhận được thư, không nói hai lời, liền quyết định sáng sớm hôm sau lên đường.

- Đại ca sao đi vội vậy?

- Nếu Đông Kinh đã không có chuyện của ta, vậy thì sáng sớm ngày mai đi Chân Định.

Thái độ Lý Dật Phong vô cùng kiên quyết, Lý Cương thấy khuyên không được cũng không dài dòng nữa.

Sáng sớm hôm sau, Lý Dật Phong dắt một con ngựa, bên cạnh còn dẫn theo mấy tên tùy tùng, sau khi thỉnh an Lý Cương, cáo từ đi ra cổng lớn Lý phủ.

Sắc trời chưa sáng, còn có chút đen kịt.

Lý Dật Phong cưỡi lên ngựa, đi không được bao xa, liền có người lớn tiếng hô gọi:

- Lý Đại Lang, huynh hãy đứng lại.

Theo giọng nói nhìn qua, Lý Dật Phong sắc mặt nhất thời đen lại.

Đã nhìn thấy mấy người từ chỗ khúc quanh phía trước đi ra, ngăn cản đường đi.

Một người cầm đầu rõ ràng chính là Trần Đông, còn bên cạnh Trần Đông còn có Trương Trạch Đoan, cùng với mấy gã Thái Học Sinh đi theo.

- Thiếu Dương...

Lý Dật Phong thẹn thùng cười, xoay người xuống ngựa.

Y vừa đi hai bước, lại thấy Trần Đông khoát tay, quát lớn:

- Lý Đại Lang, ngươi đứng lại.

- Thiếu Dương, huynh đây là...

Trần Đông mặt không biểu tình, chăm chú mình Lý Dật Phong một hồi, đột nhiên cười:

- Lý Đại Lang, ta có một tin tốt cho ngươi, nói không chừng ngươi nghe rồi, sẽ không vui. Tin tức này chính là Nhị Thập Lục Lang đã quyết định đuổi mấy người Lý Nhược Thủy, Chu Mộng Thuyết và Từ Quỹ, từ nay về sau, tuần san thời đại Đại Tống sẽ không đăng bất cứ bài gì của Lý Nhược Thủy nữa.

- Sao?

- Rất kinh ngạc có phải không?

Lý Dật Phong trước là kinh ngạc, liền chợt nói:

- Sao lại có thể... Nhị Thập Lục Lang có quyền gì đuổi bọn Chu Tam Lang?

- Đương nhiên là có quyền, Nhị Thập Lục Lang bây giờ chính là chủ biên của tuần san thời đại Đại Tống.

- Có một việc, ngươi sợ là không ngờ tới, Tiểu Ất mấy ngày trước đã chuyển nhượng tuần san thời đại Đại Tống sang danh nghĩa Hoàng Thái Tôn. Bây giờ chủ nhân của tuần san thời đại Đại Tông chính là sản nghiệp dưới danh đương kim Hoàng Thái Tôn. Hoàng Thái Tôn đã chuyển tuần san thời đại Đại Tống cho Nhị Thập Lục Lang xử lý, cũng nói rõ, nhất định phải đuổi đám người Lý Nhược Thủy, làm cho tuần san duy trì công chính.

Các ngươi mưu tính tường tận, rốt cuộc vẫn là công dã tràng.

Nhưng không biết tin tức này Lý Đại Lang nghe rồi phải chăng sẽ cảm thấy vui mừng?

Sắc mặt của Lý Dật Phong lập tức trở nên vô cùng khó coi.

- Thiếu Dương...

- Đừng gọi tên của ta, ta không đảm đương nổi hậu ái của Lý nha nội ngươi.

Hôm nay đến, một là có lời nói với ngươi, hai cũng là được Trương cô nương nhờ vả, có lời nói cho nha nội biết.

Lý Dật Phong nghe xong, trong lòng lập tức trầm xuống.

Không chờ y mở miệng, thì thấy Trần Đông lật tay lộ ra một con dao găm, vung lên áo bào, cắt lấy một mãnh vạt áo.

- Trần Đông tuy xuất thân bần hàn, cũng biết đại trượng phu có cái nên làm cái không nên làm. Ta với ngươi quen biết Tiểu Ất đã lâu, cho tới nay, ta cũng đều đứng về phía bên Lý nha nội ngươi. Lần trước, mấy người các ngươi muốn ném bỏ Tiểu Ất, Tiểu Ất không có trách cứ, ngược lại tiếp tay thoát gỡ cục diện rối rắm cho các ngươi, khổ tâm kinh doanh, mới có cục diện tuần san thời đại Đại Tống bây giờ.

- Chỉ là...

- Trần mỗ có mắt như mù, không biết được lòng người.

- Từ nay về sau, Lý nha nội ngươi đi đường Dương Quan của ngươi, Trần Đông ta đi cầu Độc Mộc của ta, không qua lại nữa... Tình nghĩa của ta và ngươi, giống như bào này, từ nay về sau tuyệt không liên can. Câu nói này không chỉ là Trần Đông ta nói, cũng là Trương cô nương nói.

Nói xong, Trần Đông xé chiếc áo bào, ném xuống đất.

Mấy Thái Học Sinh ở sau lưng cũng lần lượt làm theo hành động của Trần Đông, cắt bào đoạn nghĩa với Lý Dật Phong, mặt càng lộ ra vẻ khinh thường.

Mấy Thái Học Sinh này cũng là bằng hữu của Trần Đông trong Thái Học.

Chỉ là xem dáng vẻ của bọn họ bây giờ lại xấu hổ quen biết với Lý Dật Phong

Lý Dật Phong ngây ngốc đứng ở đó, nhìn thấy mấy người Trần Đông nghênh ngang rời khỏi, trong đầu trống rỗng.

Hơn nữa ngày, y mới tỉnh táo lại, vội xoay người muốn về nhà, nhưng đi mấy bước, lại đột nhiên dừng lại...

Nhìn cổng lớn Lý phủ xa xa đóng chặt, trên mặt Lý Dật Phong lộ ra vẻ phức tạp.

Thật lâu sau, y đột nhiên mỉm cười.

Bừng tỉnh ngộ lẩm bẩm:

- Như vậy cũng tốt, Lý mỗ ở trong thành Đông Kinh không vướng bận nữa.

- Công tử, có cần trở về bẩm báo lão gia không?

Lý Dật Phong lắc đầu, hạ giọng nói:

- Lúc trước cha và bọn họ luôn muốn tính kế hại Tiểu Ất, lại không nghĩ đến kết quả, chính là công dã tràng. Chuyện của bọn họ làm thì để bọn họ tự gánh chịu, nếu ta đã thoát thân, thì không muốn trở về.

“Đúng vậy, trở về làm gì?

Để tiếp tục liên thủ với cha con bọn họ, hợp mưu tính kế Ngọc Doãn ư?”

Trần Đông lúc nãy nói vô cùng rõ ràng, Ngọc Doãn đã chuyển nhượng tuần san thời thại Đại Tống cho Hoàng Thái Tôn Triệu Khâm.

Lý Dật Phong thân là con cháu nhà quan, đương nhiên rõ Hoàng Thái Tôn bây giờ là tình hình gì, y là con trai độc nhất của Triệu Hoàn, càng được Quan gia thương yêu, tuần san thời đại Đại Tông nếu rơi vào trong tay Triệu Khâm, có nghĩa là rơi vào tay hoàng gia.

Đám người Lý Cương, Lý Nhược Thủy muôn vàn tính toán, không ngờ cũng công dã tràng.

Cho dù bây giờ trong tay Lý Ngược Thủy có được phần chuyển nhượng của Lý Dật Phong, nhưng so sánh vốn đầu tư của Chu Huyến và Ngọc Doãn thìhoàn toàn nhỏ bé không đáng kẻ, Tuần san thời đại Đại Tống lại cũng danh xứng với thực.

Nghĩ đến đây, Lý Dật Phong dắt ngựa đến, vịn yên leo lên.

- Trời sắp sáng rồi, chúng ta đi!

Giữ lúc nói, y giơ roi đánh ngựa đi.

Mấy tùy tùng ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, nhìn nhau một lát, liền mỗi người lên ngựa, theo sát Lý Dật Phong đi.

Cùng lúc đó, đại lao phủ Khai Phong.

Ngọc Doãn đang luyện quyền trong lao, chợt thấy Lãnh Phi dẫn Dương Tái Hưng vội vàng đi tới.

- Ca ca, huynh vẫn còn tâm tư luyện quyền à.

Ngọc Doãn ngẩn ra, liền cười nói:

- Khúc không rời miệng, quyền không rời tay... xung quanh không có chuyện gì, không luyện quyền thì làm gì?

Dương Tái Hưng liếc nhìn Lãnh Phi một cái, Lãnh Phi thức thời lùi qua một bên.

- Tối qua tiểu Thất đưa đến tin tức, Lý Quan Ngư và Đường Cát gặp nhau ở lầu Nhạc Phong.

Nghe nói ngay sau đó đã lập tức liền tìm Chu Thành giúp đỡ. Ta thật vất vả mới hỏi thăm được tin tức, Lý Quan Ngư đó không biết tại sao, lại muốn hại tính mạng ca ca. Y tìm Đường Cát, nói là muốn Đường Cát tối nay động thủ, lấy mạng ca ca trong đại lao.

Vốn cho là Ngọc Doãn sẽ cảm thấy kinh ngạc.

Nào biết, Ngọc Doãn nghe xong lời nói của Dương Tái Hưng, lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

- Ca ca, chẳng lẽ huynh không kinh ngạc?

- Kinh ngạc? Tại sao phải kinh ngạc?

Ngọc Doãn cười, liền ngồi xuống.

Ở trong lao một ngày hai đêm, Ngọc Doãn ngoại trừ luyện công ra, càng là suy nghĩ vấn đề.

Hắn biết thân phận của Lý Quan Ngư, cho nên cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ. Lần trước, Lý Quan Ngư chính là có ý hại mình, chỉ là vì có đám người Tiêu Khánh ngăn trở. Nhưng sở dĩ Tiêu Khánh xem trọng Ngọc Doãn, chính là vì tuần san thời đại Đại Tống. Bây giờ Ngọc Doãn bị giam vào đại lao, ảo diệu trong đó có lẽ người bình thường không nhìn thấu, nhưng sao có thể che giấu được con mắt của Tiêu Khánh? Người này nếu là người chưởng quản gián điệp, tất nhiên có chút đạo hạnh.

Ngọc Doãn mất đi tuần sang thời đại Đại Tống, cũng làm Tiêu Khánh mất đi hứng thú.

Cho nên y muốn lấy mạng Ngọc Doãn, chỉ sợ là để khơi mào mâu thuẫn nội bộ Đại Tống.

Dù sao, Ngọc Doãn là quân cờ trong của phái chủ chiến và phái nghị hòa, nhìn có vẻ như chẳng đáng gì nhưng nếu thật xảy ra chuyện, nhất định có tranh chấp.

- Ông ta... định hại ta như nào?

- Điều này lại không rõ lắm... nhưng An thúc phụ nói đơn giản là đầu độc hoặc là ám sát.

Đại lao phủ Khai Phong tuy là canh phòng nghiêm ngặt, nhưng chỉ là đối với người mình thường, nhưng trong mắt đám người như Đường Cát thì lại chẳng đáng gì.

- Chính xác là động thủ ban ngày?

- Chính xác!

Ngọc Doãn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên mở mắt ra, hạ giọng nói:

- Đại Lang, ngươi bảo tiểu Thất tiếp tục để mắt tới Đường Cát và Lý Quan Ngư cho ta.

Giờ ngươi hãy lập tức trở về, bảo Cửu Nhi tỷ lập tức mang đến một trăm ngân lượng.

- Có tình hình gì, ta sẽ bảo Lãnh Phi liên lạc với các người. Trước khi chưa có nhận được tin tức của ta, nhất định không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Dương Tái Hưng nghe xong ngẩn ra, chợt đứng lên nói:

- Ca ca yên tâm, Đại Lang hiểu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx