sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 344: Người Này Không Đơn Giản (2)

- Thập Cửu ca, sớm nói đợi Huyên Huyên đến rồi mới bắt đầu đấy.

Triệu Đa Phúc thấy người nọ thì cười rạng rỡ bước tới kéo tay người đó, cười hì hì nói.

Thập Cửu ca?

Chắc chắn không phải là con trai của Hoàng đế Huy Tông.

Trong thành Khai Phong con cháu tôn thất vô số, có thể được Triệu Đa Phúc gọi là Thập cửu ca không nhiều lắm. Ngọc Doãn đang thầm nghĩ thân phận của Thập cửu ca, lại không ngờ Triệu Đa Phúc kéo người đó tới trước mặt Ngọc Doãn.

- Tiểu Ất, đây chính là Thập Cửu ca.

- Ồ, chúng ta đã từng gặp rồi.

Thập Cửu ca cười chân thành:

- Ngày đó một khúc Cao Sơn Lưu Thủy của Tiểu Ất với Phùng Siêu, ta cũng may mắn được thưởng thức, sớm đã muốn kết bạn với Tiểu Ất, không ngờ bận rộn nên chưa đạt ý nguyện. Không ngờ hôm nay lại gặp Tiểu Ất.

Thập Cửu ca cười tươi như tắm gió xuân.

Nhưng chẳng biết tại sao trong lòng Ngọc Doãn cảm thấy cổ quái.

Không chân thực!

Nụ cười kia rạng rỡ bộc lộ khí chất làm người ta thấy rất gần gũi.

Chỉ có điều Ngọc Doãn cảm thấy hắn ta có chút không thành thật. Nguyên nhân? Hắn thật sự không diễn tả được, chỉ cảm thấy người này có chút nguy hiểm.

Nhưng bất kể thế nào, hôm nay Thập Cửu ca là người khởi xướng thi xã, là con cháu tôn thất.

Ngọc Doãn cũng cười, chắp tay:

- Tiểu Ất bái kiến...

Triệu Đa Phúc vẫn chưa giới thiệu lai lịch của Thập Cửu ca này làm cho Ngọc Doãn có chút khó xử không biết xưng hô thế nào.

- Ha hả, Tiểu Ất không cần khách khí.

Cuộc đời Thúc Hướng có ba thứ yêu thích, một là đô vật hai là đá cầu, ba là ca vũ âm luật. Ta từ nhỏ học đàn, cũng từng tự nhận kỹ cầm phi phàm, nhưng sau khi nghe “Âu cơ vong lộ” do Tiểu Ất sáng tác thì mới biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

Hôm nay Tiểu Ất có thể tới, đích thật là may mắn của Thúc Hướng. Đúng rồi, Tiểu Ất về Đông Kinh khi nào vậy? Cuối năm ngoái ta còn đến kinh thành bái tế thái miếu, từng có ý gặp Tiểu Ất, nào ngờ Tiểu Ất lại đi Hàng Châu, khiến Thúc Hướng thật sự tiếc nuối.

Người này tên là Triệu Thúc Hướng.

Ngọc Doãn dù gì cũng không phải người học giỏi lích sử nên đương nhiên không rõ Triệu Thúc Hướng là ai.

Bắc Tống tới nay, tôn thất đếm không hết. Huynh đệ Thái tổ Triệu Khuông Dận năm người, số con nối dòng còn lại khó mà đếm suể, cho nên dù là biết tên Triệu Thúc Hướng, hắn cũng không rõ vị Thập Cửu ca này rốt cuộc có lai lịch ra sao. Nhưng đại khái biết Triệu Thúc Hướng vẫn chưa từng ở kinh sư. Nhưng thế nó thể nói y chưa hẳn là con cháu tôn thất của Huy Tông.

Sau khi hàn huyên với Triệu Thúc Hướng vài câu, Triệu Đa Phúc liền lôi kéo Ngọc Doãn tự đi tìm vị trí.

Vừa ngồi xuống lại nghe có người gọi:

- Sao thầy lại ở đây?

Ngọc Doãn quay đầu lại thấy Triệu Kham kích động đi tới kéo tay hắn:

- Ta đang nói hai ngày nữa tới gặp thầy, nào ngờ hôm nay lại gặp ở đây, thật là hay quá.

- Sao Tiểu ca lại tới đây?

Không đợi Ngọc Doãn mở miệng, Triệu Đa Phúc liền hỏi.

Tiểu ca, là nhũ danh của Triệu Kham, rất ít người biết.

Triệu Kham vội thi lễ với Triệu Đa Phúc:

- Cô có thể tới, sao ta không thể tới?

- Hừ, còn tranh luận, lúc về ta sẽ nói với tẩu tẩu.

Triệu Kham hì hì cười nói:

- Cô cô nói cũng không sao cả, dù sao a nương ta cũng biết ta theo Thập bát tỷ tới đây, a nương nói ta cũng đã lớn, có thể nhân cơ hội này tiếp xúc với một số tuấn kiệt trong thành Đông Kinh.

Ngọc Doãn đứng bên chỉ mỉm cười.

Đối thoại của hai cô cháu này hắn đương nhiên không thể tham dự vào, nên đơn giản ngậm miệng lại.

Thừa dịp Triệu Đa Phúc và Triệu Kham đấu võ mồm, hắn nhìn đại sảnh lầu ba chung quanh thấy rất nhiều thanh niên mặc áo đạo đang túm năm tụm ba tụ ở một chỗ thì thầm, cũng không biết đang nói cái gì. Lúc này, từ trong đám người lại đi ra một người, chính là Chu Tuyền. Nàng tới trước mặt kéo tay Triệu Đa Phúc, líu ríu nói không ngừng.

- Hoàng...

- Thầy đừng gọi ta như vậy, cứ gọi ta là Tiểu ca.

Triệu Kham dường như không muốn người khác biết lai lịch của cậu nên vội ngăn Ngọc Doãn lại.

Ngọc Doãn hỏi:

- Tiểu ca, vị Thập Cửu ca kia rốt cuộc lai lịch như nào?

- Thập cửu thúc...là Huyện Công nhất mạch huyện Phù Lăng, tên là Triệu Thúc Hướng, ngụ tại Phòng Châu, thường trú tại Tây Kinh. Sao thầy lại biết Thập Cửu thúc?

Huyện Công Phù Lăng

Ngọc Doãn bừng hiểu ra!

Triệu Thúc Hướng này hóa ra là hậu duệ Triệu Đình Mỹ.

Tống Thái Tông năm Thái Bình Hưng quốc thứ bảy, Triệu Đình Mỹ làm Ngụy Vương âm mưu cướp ngôi vị Hoàng đế. Sau khi thất bại, Thái Tông liền bãi miễn Phủ Doãn Triệu Đình Mỹ, lệnh đóng giữ Tây Kinh, tức là Lạc Dương. Chỉ có điều, Triệu Đình Mỹ sau khi đảm nhiệm trấn thủ Tây Kinh đã âm thầm liên lạc với quan to trong triều, đồng thời thường xuyên tiếp xúc với Binh Bộ thượng Thư Lư Đa Tốn Tần Phồn, ý đồ tái khởi Sơn Đông.

Cuối cùng sự việc bại lộ, Lư Đa Tốn bị giết, Triệu Đình Mỹ bị bãi miễn toàn bộ chức quan, chỉ giữ lại cái tên Ngụy Vương ẩn cư trong nhà. Không lâu lại bị Thái Tông hoàng đế giáng làm Huyện Công Phù Lăng, mang theo cả gia đình từ Tây Kinh Lạc Dương chuyển đến Phòng Châu.

Nhoáng cái đã trăm năm rồi.

Nhất hệ Triệu Đình Mỹ thủy chung chưa có cơ hội trở về Đông Kinh.

Đến khi Hoàng Đế Huy Tông lên ngôi mới chấp nhận nhất hệ Ngụy Vương sống ở Tây Kinh, nhưng không thể sống ở Khai Phong.

Sau khi Ngọc Doãn biết được lai lịch của Triệu Thúc Hướng thì lập tức trong lòng tràn đầy sự cảnh giác.

Nguyên nhân?

Vẫn không thể nói rõ ràng.

Chỉ có điều hắn cảm thấy Triệu Thúc Hướng này không đơn giản.

Thi xã thời Bắc Tống thường xuyên tổ chức, Ngọc Doãn sau khi tái sinh cũng từng tham dự hai ba lần, cho nên cũng không có hứng thú lắm.

Tuy nhiên thi xã hôm nay lại có vẻ không giống bình thường.

Bởi vì Lỗ tặc người Nữ Chân chia binh ra làm hai đường xuôi nam, Hàn Dân Nghị suất bộ đầu hàng, cũng khiến cho không khí thi xã mang hơi hướng nghiêm trang.

Mọi người khi đàm luận bất giác sẽ nhắc tới người Nữ Chân.

Từ tổng thề bầu không khi này mà nói, những Thái Học sinh vẫn ôm tin tưởng lớn cho rằng Lỗ tặc không thể giành thắng lợi được.

- Mà nay Đại Tống ta bình hùng tướng mạnh, tại Yến Sơn, Thái Nguyên đóng quân hơn mười vạn.

Ta nghe nói, Lỗ tặc kia chỉ có hơn mười vạn người thôi, sao có thể thắng hùng binh của Đại Tống ta?

Trước đây người Khai Phong chưa hiểu rõ bản chất người Nữ Chân.

Nhưng sau khi Tuần san Thời đại Đại Tống đăng bài viết thì mọi người đã hiểu hơn nhiều về người Nữ Chân.

Ai lại nghĩ tới càng hiểu nhiều lại càng khiến người ta nảy sinh cảm giác khinh địch.

Nhân khẩu người Nữ Chân quả thật không nhiều lắm, phần lớn chủ yếu là dị tộc Mạc Bắc, Khiết Đan, Nữ Chân, cộng thêm người Bột Hải và người Hán Yến Vân mà tạo nên Đại Kim Quốc hiện nay. Nhưng nói cho cùng, nhân khẩu của người Nữ Chân chỉ có hơn mười vạn mà thôi. Con số này sau khi được đưa ra làm cho đám võ học sinh và Thái học sinh vô cùng khinh miệt.

Ngọc Doãn đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện mà không khỏi lo lắng.

- Thầy, Lỗ tặc thật sự không chịu nổi một kích sao?

Triệu Kham không kìm nổi hỏi một câu, vẻ mặt đầy tò mò.

Ngọc Doãn im lặng rất lâu, sau đó nói nhỏ bên tai Triệu Kham:

- Một trăm con dê, đánh không lại mười con sói. Nhưng tuyệt đối không thể tính như vậy.

Nói xong, hắn dừng lại một chút, nói nhỏ tiếp:

- Nhưng nếu như một trăm con dê có một con hổ thống soái, thì dù có một trăm con sói cũng không thể đấu lại được.

Tiểu ca, không thể tự quá coi nhẹ mình, cũng không nên quá khinh địch.

Triệu Kham nghe xong dù không hiểu lắm nhưng cũng gật gật đầu.

- Vậy làm thế nào để thắng?

Vấn đề này thật sự quá lớn, khiến Ngọc Doãn không biết nên trả lời thế nào.

Hắn nhắm mắt lại, trầm tư một lát rồi thấp giọng nói:

- Nếu võ tướng không sợ chết, quan văn không tham lam, cũng có thể chống đỡ được một trận chiến.

Những lời này là xuất phát từ câu nói của Nhạc Phi trong sách lịch sử.

Mà lúc này cũng không biết Nhạc Phi hiện đang ở đâu, Ngọc Doãn liền đi trước một bước nói ra.

Nhớ tới Nhạc Phi, trong lòng Ngọc Doãn xao động, cũng không biết vị Nhạc gia gia trong lịch sử hiện nay đang ở đâu?

Ngọc Doãn nhớ rõ Nhạc Phi quật khởi sau sự kiện Tĩnh Khang.

Mà sở dĩ có thể quật khởi bởi vì có một thời gian dài Nhạc Phi đi theo Tông Trạch.

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn đột nhiên hỏi:

- Tiểu ca có biết Tông Trạch không?

- Tông Trạch?

Có vẻ như Triệu Kham rất xa lạ với cái tên này cho nên nghiêng đầu một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu, vẻ mờ mịt.

- Tiểu Ất nói là Tông Nhữ Lâm năm Nguyên Hữu thứ sáu xuất thân tiến sĩ, sau này bị đưa đến Trấn Giang, đến năm Tuyên Hòa thứ tư được đại xá, làm Thông Phán Ba Châu?

Một giọng nói đột nhiên vang lên.

Ngọc Doãn và Triệu Kham vội quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Thúc Hướng vẻ mặt kinh ngạc đang đứng ngay bên cạnh.

- Thanh danh Tông Nhữ Lâm cũng không hiển hách lắm, sao Tiểu Ất lại biết?

- Cái này...

Ngọc Doãn không ngờ Triệu Thúc Hướng lại chạy tới đây nghe chuyện, cho nên hơi ngỡ ngàng. Tông Nhữ Lâm? Chẳng lẽ là tự của Tông Trạch? Ngọc Doãn cũng không quá hiểu rõ về Tông Trạch, ngoại trừ chỉ biết y đóng giữ Đông Kinh, kháng Kim ra, thì cũng chỉ là tiếng kêu bi thương “Qua sông” của y trước khi chết mà thôi. Tuy nhiên, Thông Phán Ba Châu....có lẽ chính là ông ta.

Hắn nhớ mang máng Tông Trạch là người Triết Giang.

Ngọc Doãn đảo mắt, nói:

- Lúc trước tiểu nhân khi nhậm chức ở Hàng Châu từng nghe người ta nhắc tới cái tên Trạch Tông, nói người này cũng có chút bản lĩnh. Tuy nhiên cụ thể thì lại không rõ lắm, chỉ sợ Huyện Công chê cười, Tông Nhữ Lâm này chính là Tông Trạch sao?

- Hàng Châu?

Triệu Thúc Hướng mỉm cười:

- Đúng rồi, Tông Nhữ Lâm là người Nghĩa Ô, cách Hàng Châu cũng không xa lắm.

Ngọc Doãn nghe xong cũng cười cười, không nói gì thêm.

Nhưng Triệu Kham thì lại đảo tròng mắt vẻ mặt như nghĩ được gì đó...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx