sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 233: Gối Như Ý (2)

Lông mày lá liễu của Hoàng Hậu nhướng lên, cười nói: "Bổn cung hiểu rồi, từ khi Hoàng Thái Hậu mắc phải chứng đau bụng kinh này, mỗi lần lên cơn là cả đêm ôm gối khóc lóc không ngủ được, còn bây giờ được ngươi giảm đau cho. Nên tặng ngươi chiếc gối như ý này, dụng ý là vì công lao của ngươi, Hoàng Thái Hậu không phải đêm nào cũng ôm gối mà khóc nữa, do vậy mới cố ý tặng ngươi chiếc gối như ý này, để luôn luôn nhắc nhở ngươi rằng, ngươi nên cố gắng hơn nữa để trị tận gốc căn bệnh này, để cho Hoàng Thái Hậu không còn phải đêm nào cũng ôm gối chịu đau, chịu khổ mà không được ngon giấc."

Nghe xong lời giải thích như vậy của Hoàng Hậu, Đỗ Văn Hạo mới chợt hiểu ra vấn đề, tự cười thầm chế giễu bản thân nghĩ ngợi bậy bạ, linh tinh, bèn đáp lời Hoàng Hậu: "Vi thần nguyện hết sức mình, chữa tận gốc căn bệnh của Hoàng Thái Hậu, nhất quyết không làm phụ lòng ưu ái của Hoàng Thái Hậu."

"Được như vậy thì tốt quá!" Hoàng Hậu gật gật đầu tán thành, cau mày đóng chiếc tráp ngọc lại: "Hoàng Thái Hậu ban tặng cho ngươi một vật quý giá như thế này, bổn cung cũng sẽ ban tặng cho ngươi một lễ vật, tuy không thể quý giá hơn của Hoàng Thái Hậu, nhưng cũng không thể là hạng tầm thường được, vậy thì tặng ngươi cái gì cho phải nhỉ?"

Đỗ Văn Hạo cúi người đáp: "Vi thần đa tạ ý tốt của nương nương, khám và chữa bệnh cho nương nương là trọng trách của vi thần, không dám mong đợi được ban tặng vật gì cả."

Hai hàng mắt phượng của Hoàng Hậu chớp chớp: "Ngươi chữa khỏi cho bổn cung bệnh băng lậu, công lao đó không hề thua kém ngươi giảm đau cho Hoàng Thái Hậu chút nào, vậy nên ban thưởng cho ngươi là điều đương nhiên."

"Vị thuốc đó của vi thần chỉ là cầm máu tạm thời, không thể nói là đã trị tận gốc được! Mong nương nương cho vi thần thêm mấy ngày nữa, dù cho vi thần phải nghĩ nát cả óc, cũng phải tìm cho ra phương thức trị liệu bệnh băng lậu một cách tốt nhất cho nương nương, khi đó lĩnh thưởng e vẫn chưa muộn."

"Câu này ngươi nói không đúng, tuy rằng bây giờ ngươi chỉ tạm thời trị được bệnh của ta, nhưng bổn cung cũng vẫn tặng thưởng cho ngươi, về sau ngươi trị tận gốc bệnh này, ta còn thưởng ngươi nhiều hơn nữa. Nhưng, nếu ngươi chữa không khỏi, tuy là ta đã hứa không trị tội ngươi, nhưng những món quà ban thưởng cho ngươi ta sẽ thu lại hết, không những vậy còn phạt lấy bổng lộc của ngươi, đây gọi là có thưởng có phạt, sao, ngươi thấy công bằng chứ?"

Đỗ Văn Hạo cũng cười theo nói: "Rất công bằng, chủ ý của nương nương công bằng vô cùng, nếu không chữa khỏi bệnh cho nương nương, thần nguyện bị phạt lấy bổng lộc của mình."

"Vậy thì tốt!" Hoàng Hậu đứng dậy nói: "Ngươi chờ ta một chút, bổn cung sẽ đích thân đi lấy bảo bối để ban tặng cho nhà ngươi."

Đỗ Văn Hạo vội vàng nói: "Không cần đâu, thưa nương nương!"

Hoàng Hậu dường như không nghe thấy lời hắn nói, quay người đi vào trong nội đường. Đỗ Văn Hạo ôm tráp ngọc lui ra khỏi rèm. Hắn đưa tráp ngọc cho Tình Nhi cầm hộ, còn mình thì cúi đầu đứng đợi Hoàng Hậu ban tặng lễ vật.

Mỹ nữ Hoàng Hậu này sẽ tặng ta bảo bối gì đây nhỉ? Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ trong lòng, chắc chắn lại là một vật quý giá, hiếm có nào đây. Nhưng phàm là những đồ được ban tặng trong hoàng cung, thì hắn mang về rồi cũng chỉ có nước đưa lên bàn mà thờ phụng chúng mà thôi, hoàng ân to lớn như vậy ai dám đem ra dùng lung tung, lại càng không được tặng hay bán cho người khác, hơn nữa cũng không được làm mất chúng, nếu không sẽ mắc vào tội bất kính. Thế nên, Hoàng Hậu ban tặng cho hắn món đồ gì, thì theo một khía cạnh nào đó mà nói, nó là một cục nợ đúng nghĩa.

Không lâu sau, Hoàng Hậu bước ra trên tay cầm một cái tráp hình chữ nhật, cái tráp này nhìn nhỏ hơn cái tráp của Hoàng Thái Hậu tặng hắn, nhưng dài hơn rất nhiều, bên ngoài còn nạm vàng khảm ngọc, cao quý vô cùng.

Hoàng Hậu vẫy tay ra hiệu cho Đỗ Văn Hạo đi vào trong rèm, đích thân đưa tráp trao vào tay hắn, nói: "Cái tráp này giờ đã thuộc về ngươi rồi, đem về nhà mà xem. Nhưng ngươi cũng nên nhớ chỉ được một mình ngươi xem thôi, không được cho ai xem! Và còn nữa, ngươi vẫn phải tận tâm chữa bệnh cho bổn cung, không được lơ là nghe rõ chưa! Thôi ngươi đi đi."

"Đa tạ nương nương đã ban thưởng!" Đỗ Văn Hạo cúi rạp người sát đất để thi lễ, xong rồi mới dám đưa tay tiếp lấy cái tráp trên tay Hoàng Hậu, thầm nghĩ, đây là vật báu gì mà Hoàng Hậu không cho mình giở ra xem luôn tại đây nhỉ, đã thế lại chỉ cho một mình mình xem, rốt cuộc đây là báu vật gì không biết? Trong lòng hắn rất hiếu kỳ, hắn đưa tay đón lấy cái tráp rồi cứ thế lui ra đến cửa, sau đó đón lấy cái tráp ngọc mà Hoàng Thái Hậu ban tặng ở trên tay của Tình Nhi, cùng với Hạ Cửu Bà rời khỏi tẩm cung của Hoàng Hậu.

Hạ Cửu Bà mừng ra mặt, cười nói: "Chúc mừng Đỗ đại nhân, được cả Hoàng Hậu lẫn Hoàng Thái Hậu ban thưởng những vật quý báu như vậy."

Đỗ Văn Hạo cười gượng đáp: "Được ban thưởng càng nhiều, thì trách nhiệm càng lớn! Bệnh tình của hai vị nương nương cũng chỉ dừng ở trong giai đoạn tạm thời trước mắt mà thôi, bao giờ chúng ta trị được tận gốc căn bệnh thì lúc đó mới yên tâm được."

"Vâng đúng vậy! Người ta hay nói khi gấp quá thì đành chữa trị tạm thời, còn nếu về lâu về dài thì nên chữa tận gốc, đại nhân chỉ cần nhấc tay, nhấc chân một cái là bệnh của hai vị nương nương đã đỡ được đến tám chín phần, theo ý của tại hạ, việc đại nhân chữa tận gốc mấy căn bệnh này thì chỉ cần mấy ngày nữa là xong thôi."

"Thôi đừng nịnh bợ ta nữa, ngươi nên suy nghĩ hộ ta xem nên chữa thế nào thì hợp lý hơn đấy." Đỗ Văn Hạo trợn mắt nhìn Hạ Cửu Bà một cái, rồi ôm hai cái tráp, đi về Thái Y Viện.

Đỗ Văn Hạo về Thái Y Viện cất hai cái tráp xong đâu đấy, liền gọi Viện Sử Trịnh Cốc đến thương lượng, hai người sau khi bàn bạc xong, bèn quyết định mở một cuộc hội nghị Thái Y Viện để bàn cách chữa bệnh đau bụng kinh cho Hoàng Thái Hậu nương nương.

Ăn xong bữa trưa, Đỗ Văn Hạo lại như thường lệ đem hết những phương án chữa bệnh của các đại phu của Thái Y Viện đã từng xem bệnh cho Hoàng Thái Hậu ra nghiên cứu từng cái một, cũng giống như lần trước, hắn học được rất nhiều điều, nhưng vẫn chưa tìm ra được hướng đi mới trong cách điều trị.

Đến chiều, trong phòng hội nghị của Thái Y Viện, Viện Sử Trịnh Cốc, Phó Viện Phán Phó Hạc, cùng với Cửu Khoa Thái Y Thừa, tất cả đã có mặt đông đủ.

Đỗ Văn Hạo thuật lại tình hình chẩn đoán bệnh sáng nay của hắn cho mọi người nghe, tất cả các Thái Y nghe Hoàng Hậu sau khi ăn món gà mái hầm Tam Thất xong, thì chứng băng lậu ẩm ướt đã đỡ đi rất nhiều, nên vừa mừng vừa thẹn, bởi đây là chuyện mà các Thái Y trước đây chưa ai từng giải quyết được. Lại nghe, Đỗ Văn Hạo dùng thuật châm cứu giảm được cơn đau bụng kinh hành hạ Hoàng Thái Hậu hơn chục năm nay, lại càng kinh ngạc và mừng rỡ hơn, tất cả bọn họ đều chắp tay cung kính chúc mừng Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo nói: "Châm cứu cũng chỉ là một biện pháp chữa trị tạm thời, còn muốn chữa tận gốc căn bệnh của Hoàng Thái Hậu, thì vẫn mong các vị đại nhân góp thêm những ý kiến quý báu cho tại hạ."

Vừa nói đến những ý kiến cụ thể, thì mọi người đã câm như hến rồi, làm sao mà dám đưa ra những phương pháp trị liệu cho Hoàng Thái Hậu, bon họ cũng chả muốn chuốc lấy trò cười vào mình làm gì.

Thế nên Viện Sử Trịnh Cốc đành phải chỉ điểm từng người phải nói, người đầu tiên là Hạ Cửu Bà.

Hạ Cửu Bà cũng không khách khí gì hết, đứng lên nói luôn: "Ty chức là người đầu tiên đến chẩn đoán bệnh đau bụng kinh của Hoàng Thái Hậu. Khi đó, Tiên Đế mới băng hà, Hoàng Thái Hậu ngày đêm kêu khóc đến mấy tháng liền. Thế nên khí huyết nghịch mà hỗn loạn, sau đó ngưng tụ thành cục dẫn đến đau bụng kinh, khi bệnh mới phát tác cũng không có gì nghiêm trọng lắm, sau khi điều dưỡng cũng đỡ đi nhiều, nhưng do Hoàng Thái Hậu đau buồn quá độ, nên gan bị kết đọng, dẫn đến sơ gan, sau đó thì biến thành đau bụng kinh, tháng nào cũng vậy, đau đớn vô cùng. Dùng tất cả các phương pháp như châm cứu, xoa bóp, uống thuốc đều không có tác dụng."

"Ừm, ngươi nói biện chứng của ngươi đi."

"Khi mới phát bệnh, kỳ kinh của Hoàng Thái Hậu rất đều đặn, lượng cũng bình thường, nhưng máu có màu tím và đóng cục, mỗi lần ra đươc cục đó, thì nỗi đau mới giảm đi được một phần. Thường nhật, đau lưng nhức mỏi, ngực căng và nhức, chứng này là do khí huyết ngưng trệ, gan hoạt động bất thường, do kinh mạch tắc nghẽn mà ra. Phục chẩn thì lòng bàn tay nóng, là do huyết dịch bị tổn thương, lâu ngày mang bệnh mà ra; dịch tiết âm đạo đục nhờn và dính, màng lưỡi có màu tím, mạch đập yếu, là hiện tượng của khí trệ đàm huyết. Do vậy, ty chức cho rằng bệnh của Hoàng Thái Hậu là do khí huyết ngưng trệ mà ra."

"Vậy phải trị bằng cách nào?"

"Nên làm mềm gan điều hòa khí tiết, làm tan ứ đọng. Ty chức dùng bài thuốc Cách Hạ Trục Ứ Thang. Dùng Tam Lăng, để hành khí phá tan ứ đọng, dùng Đào Nhân, Tô Mộc thông kinh giảm đau, Xuyên Đằng, Thố Hương Phụ, Xích Thược, Diên Hồ Sách, Tích Xác, Ô Dược để làm mềm gan điều hòa khí tiết; Đương Quý bổ máu, Cam Thảo dung hòa các thứ thuốc lại với nhau."

Viện Sử Trịnh Cốc gật gật đầu: "Phương thuốc rất ổn định, không có vấn đề gì, sao lại không có hiệu quả nhỉ?"

Hạ Cửu Bà lộ vẻ hổ thẹn đáp: "Ty chức ngu dốt, không biết mình sai ở chỗ nào."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx