sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 236: Nương Nương Tỉnh Thân (1)

Đức phi chào hỏi mấy câu rồi nói Đỗ Văn Hạo ngồi xuống, sai người mang tới một bầu rượu ngon. Hai người cũng khách sáo được vài câu thì mấy người hầu đều được cho lui ra ngoài, chỉ để lại một lão thái giám.

Sau khi rượu được rót ra, Đức phi cười hỏi: "Đỗ đại nhân đã thành thân chưa vậy?"

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì nghĩ thầm phụ nữ ai cũng như con gà vậy sao? Cứ gặp là chỉ thích hỏi chuyện riêng của nhà người ta, toàn chuyện nhàm chán. Thế nhưng trên mặt hắn lại không biểu lộ một chút chán nản nào, vô cùng cung kính trả lời: "Hồi nương nương, vi thần đã thành thân rồi ạ!"

"Đã nạp thiếp chưa?"

"Vi thần cũng không có ý định nạp thiếp!"

"Ồ?" Đức phi có chút kinh ngạc, nhưng sau đó kín đáo quay sang hướng khác che dấu một hơi thở dài sâu kín.

Phàm là dân chúng bình thường trong thiên hạ hay đến những quan viên phú hộ giàu có, ai cũng đều mong muốn được cảm giác con cháu đầy đàn, trong nhà lúc nào cũng đông vui. Ngay cả những người nông dân nghèo khổ, nếu có điều kiện, ai là không muốn có thêm một vài người phụ nữ, vừa thêm vui cửa vui nhà, cũng là vừa có người giúp đỡ công việc đồng áng?

Đức phi nâng chén rượu uống một ngụm to, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Đỗ Văn Hạo thấy dung nhan Đức phi đỏ hồng lên giống như nước mật đào tươi mới, điểm xuyết thêm chút phấn hồng nhàn nhạt, đôi mắt phượng có chút long lanh, vô cùng xinh đẹp, không khỏi có chút thất thần. Khóe miệng người không cười mà như đang cười, Đỗ Văn Hạo vội vàng dẫn dắt sự chú ý của nàng: "Bẩm nương nương, vi thần nghe Lý Thái y của Thái y viện nói người bị chứng ho khan, vậy người cũng nên để ý một chút tới thân thể ngàn vàng của mình. Ban ngày cũng nên đi ra ngoài cho cơ thể, tinh thần sảng khoái hơn."

"Không phải mấy người trong Thái y viện các ngươi vẫn nói là ta không được ra ngoài lúc hoa nở đó sao? Bởi phấn hoa đối với chứng ho khan của ta cũng không tốt?"

Đỗ Văn Hạo cười nhẹ đáp: "Kỳ thật chủ yếu nên cẩn thận vào mùa xuân, bây giờ thì không có gì đáng ngại."

Đức phi buồn bã cười, thở dài: "Một thân thể tốt thì có thể làm được gì đây?"

"Có một thân thể tốt không phải là có tất cả sao?"

"Sẽ có tất cả?"

"Đương nhiên! Hoàng thượng nhiều năm như vậy không đến Thánh Thụy cung, nói vậy chính là lo lắng cho thân thể của nương nương bất an. Khi Hoàng thượng biết nương nương thân thể mạnh khỏe, mới có thể đến sủng ái nương nương được."

"Ngươi nói dối mà không biết xấu hổ sao?"

"Là vi thần nói thật lòng!" Dù sao hắn cũng không có hoàn toàn nói dối, Hoàng Thượng không đến chắc chắn ít nhiều cũng có dính dáng đến chuyện quý thể của nương nương không tốt.

"Ngươi thì biết gì!" Đức phi cũng thôi không thèm hơn thua với Đỗ Văn Hạo, giơ cái chén trên bàn lên nói: "Đỗ đại nhân, tới đi, không nói mấy chuyện phiền lòng này nữa, chúng ta uống rượu."

Mấy chén Quỳnh tương trôi vào đến dạ dày Đỗ Văn Hạo phát hiện chính mình có chút xem thường loại rượu này. Thế nhưng điều khiến hắn ngoài ý muốn lại là Đức phi dường như không coi đây là rượu, nàng uống muốn nhiều hơn hắn vậy mà trên mặt cũng như thái độ không có biểu hiện gì khác biệt cả.

Đức phi đột nhiên có chút bất an, hỏi: "Đình này vốn là bổn cung cho sửa, cũng do bổn cung đặt tên. Đỗ đại nhân có biết tại sao ta lại gọi nó là Vãn Quân đình không?"

Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm, một kẻ ngu cũng biết ý tứ trong đó, không phải hy vọng có thể lưu lại vạn tuế gia sao? Nhưng dù sao thì cả cái Thánh Thụy cung to đùng vậy cũng có giữ được Hoàng Thượng đâu? Nói ra có khi khiến người khác giận dữ, không vui. Vậy nên lựa chọn của hắn sẽ là giả ngu, người ta vẫn nói hồ đồ mới là cảnh giới cao nhất của người làm quan. Vẻ mặt hắn trở nên mờ mịt, lắc đầu nói: "Vi thần xấu hổ, thật sự không biết!"

"Ai chẳng biết Vãn Quân đình chính là giữ lại Hoàng Thượng, ngươi thật không biết sao? Ha ha, Đỗ đại nhân, ngươi thật là giảo hoạt, hay là ngươi sợ bổn cung thương tâm? Dù sao thì ngươi rất có tư cách làm quan, tâm tư vô cùng kín đáo! Hảo, hảo, hảo!"

Bị người khác nói toạc ra tâm tư của mình, Đỗ Văn Hạo có chút xấu hổ, vội lấp liếm: "Làm sao thế được, nương nương? Vi thần thật sự là không biết mà. Có phải Hoàng Thượng thực sự đã từng tới Vãn Quân đình?"

"Đúng vậy, đó cũng là lần cuối cùng Hoàng Thượng tới Thánh Thụy cung của ta." Đức phi buồn bã trả lời, tâm tình lại trở nên trầm lắng, có chút hoài niệm.

Đỗ Văn Hạo không dám cắt ngang dòng suy tưởng của Đức phi, thu hồi ánh mắt, cầm lấy chén rượu nhấp một ngụm nhỏ. Lát sau, có lẽ nhờ một chút hơi rượu, mới lên tiếng: "Nương nương, kỳ thật phụ nữ ở nơi đây vẫn là tốt hơn nhiều so với hoa mẫu đơn ở trong vườn."

Đức phi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn nghi hoặc: "Có ý tứ gì?"

"Nương nương, phụ nữ cũng giống như hoa mẫu đơn, có lúc này lúc kia. Hoa mẫu đơn thì qua thời điểm đẹp nhất, sẽ trở nên tàn tạ, phụ nữ cũng vậy thôi, lúc này có thể xinh đẹp nhất thiên hạ, nhưng được bao lâu? Rồi cũng đến lúc cô đơn tịch mịch mà thôi."

"Ngươi lại muốn châm chọc bổn cung?"

"Không, không, vi thần không dám, nương nương, xin đừng hiểu lầm. Nương nương chưa từng nghe truyền thuyết về mẫu đơn và Vương mẫu nương nương sao?"

Đức phi cau mày: "Truyền thuyết gì?"

"Truyện kể rằng, ở trên thiên đình, một ngày nọ Vương mẫu nương nương mở hội bàn đào, sau một hồi uống rượu vào cao hứng, mới hạ lệnh cho các vị tiên hoa trong vòng một đêm tất cả đều phải nở rộ. Tất cả các loài hoa đều đáp ứng, nở rộ trong đêm, duy chỉ có mẫu đơn là không tuân theo mệnh lệnh. Vương mẫu nương nương vô cùng giận dữ, hạ lệnh đốt toàn bộ khu vườn mẫu đơn. Tuy nhiên, khi đốt, do không lưu ý, một mầm mẫu đơn đã rơi xuống hạ giới, lạc đúng vào trong thành Lạc Dương. Từ đó về sau, người dân thành Lạc Dương ai ai cũng yêu thích và trồng mẫu đơn, đây cũng trở thành nơi sản sinh ra những loại mẫu đơn đẹp nhất thiên hạ."

"Với những cố sự, chuyện xưa bổn cung cũng có chút hứng thú, nhưng là, ngươi tự dưng nói ra chuyện này, không phải là muốn khuyên bảo bổn cung điều gì sao?"

"Nương nương, sủng nhục bất kinh, khứ lưu vô ý, đây mới là nhân sinh cảnh giới cao nhất!"

Đức phi chấn động toàn thân, dừng lại nhìn hắn một hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: "Người khác chỉ biết giúp ta nghĩ biện pháp làm thế nào để lấy lòng Hoàng Thượng, trọng lấy được thánh ân, duy chỉ có ngươi, lại đi khuyên ta cam chịu cảnh lạnh lùng!"

Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, ta không có biện pháp gì giúp ngươi lấy được thánh ân nên không thể làm gì khác hơn là khuyên ngươi nhận mệnh mà thôi. Là một cung nữ thất sủng, không nghĩ được biện pháp gì, liệu có thể không chấp nhận vận mệnh được sao? Buồn bực như vậy, hắn chắp tay nói tiếp: "Nương nương, chuyện thường nó vẫn xảy ra như vậy, nhiều khi càng tận lực đi cầu thì càng không được, ngoảnh mặt lơ đãng nhiều khi cơ hội lại tự tìm đến. Tất cả mọi việc đều có duyên số. Nương nương nếu chính mình không coi trọng mình thì sẽ có ai coi trọng nương nương đây?"

Thân thể Đức phi khẽ run lên, buồn bã nói: "Đúng vậy, suy nghĩ nhiều liệu có ích gì đây? Hay là trước hết lo lắng cho bản thân mình thật tốt đã."

Đức phi đứng dậy, chậm rãi đi tới đình nhìn vào trong vườn mẫu đơn. Đỗ Văn Hạo cũng không quấy rầy, hắn biết lúc này nàng ta muốn suy nghĩ một chút.

Một lát sau, Đức phi xoay người lại, nhẹ nhàng nói: "Đỗ đại nhân, xem ra hôm nay cho ngươi tới đây xem bệnh cho ta là rất đúng."

Đỗ Văn Hạo đột nhiên phát giác nàng ta đã không biết vô tình hay hữu ý thay đổi cách xưng hô là "ta" chứ không phải cái gì mà "bổn cung" này nọ cứng nhắc kia nữa. Điều này dù sao cũng đại diện cho việc nàng đã coi trọng mình hơn rất nhiều, thậm chí coi mình là người thân cận. Chính mình cũng không nên quá câu nệ nữa. Nghĩ vậy hắn liền đứng dậy, khom lưng cười nói: "Bệnh tình của nương nương, kỳ thật chính bản thân nương nương cũng biết, chính là do tâm kết. Như lời vi thần nói, tâm kết cần được giải khai hết. Buông xuống hết thảy, sẽ là bầu trời rộng rãi, là biển cả vô biên."

Đức phi thở dài: "Buông? Tâm kết nếu có thể nói buông xuống một cách đơn giản như vậy thì đâu còn gọi là tâm kết nữa đây?"

Quay trở lại ghế ngồi, bưng một chén rượu uống một hơi cạn sạch, Đức phi tiếp: "Mười năm trước, khi ta mới tiến cung, có một lần, Hoàng Thượng cho chúng ta theo hầu người tại thư phòng xem tấu chương. Hôm đó có một tấu chương khiến người vô cùng cao hứng, liền kêu mang rượu và thức ăn tới, dùng tại thư phòng luôn. Người uống khá nhiều, nhanh chóng ngà ngà say."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx