sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 248: Trên Trời Rơi Xuống Một Bà Vợ Bé (1)

Đỗ Văn Hạo biết, Hoàng Thượng hay đến cung Thiên Nhan của Trần Mỹ Nhân vào buổi đêm. Nên ban ngày thời gian rảnh rỗi của nàng ta rất nhiều, do vậy hắn không có một chút thời gian rỗi nào cả.

Hơn nữa, lúc trước hắn cũng vừa mới biểu lộ lòng trung thành của mình với Trần Mỹ Nhân, bây giờ Trần Mỹ Nhân nói không thả cho hắn đi, thì hắn cũng đành chịu chết ở nơi đây, nếu mà có ý chống đối đòi ra đi, thì sẽ làm cho Trần Mỹ Nhân mất mặt, như vậy càng không nên. Do vậy Đỗ Văn Hạo còn mỗi cách cười tỏ ý xin lỗi Lâm Tiệp Trữ, tuyệt nhiên không dám nói thêm câu gì nữa.

Đỗ Văn Hạo nhận ra ý của Lâm Duyệt không phải là mời hắn đến cung của nàng để uống rượu ngắm trăng, mà là muốn hắn trị bệnh cho nghĩa mẫu của mình, tuy không nói ra nhưng nó lại ẩn ý trong từng câu nói của nàng. Trần Mỹ Nhân cũng nhận ra hàm ý đó của Lâm Tiệp Trữ, cười mỉm nói: "Tỷ tỷ vội vàng mời Đỗ đại nhân đi uống rượu ngắm trăng như vậy, có phải là có chuyện gì khác không?"

Lâm Duyệt ngần ngừ trong giây lát, hồi sau mới cất tiếng: "Tỷ tỷ không dám dấu muội, tỷ mời Đỗ đại nhân đến uống rượu ngắm trăng, cũng chỉ là một lý do, còn lý do khác nữa là, nghĩa mẫu của tỷ bị bệnh rất nặng, tỷ muốn mời Đỗ đại nhân qua đó xem bệnh giúp."

Trần Mỹ Nhân cười nhạt nói: "Muội biết ngay mà. Ngày thường có thấy tỷ tỷ đến cung Thiên Nhan của muội chơi bao giờ đâu. Nghĩa mẫu của tỷ tỷ tuy là người của Tiên Đế, nhưng chức hiệu cũng mới chỉ là "Thủy Bình Quận Quân" mà thôi, Đỗ đại nhân phụng chỉ vào cung khám bệnh, chỉ có Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu, Hoàng Tử, Công Chúa và các Phi Tần mới được trực tiếp triệu mời Đỗ đại nhân đến chữa, những người khác thì tuyệt nhiên không được phép tự tiện mời Đỗ đại nhân. Thế nên tỷ tỷ chỉ có thể tìm các Thái Y khác ở Thái Y viện đến khám bệnh mà thôi. Còn muội thì theo nguyên tắc cũng không được phép trực tiếp mời Đỗ đại nhân vào chữa bệnh, nhưng do Hoàng Thượng thương muội, nên hạ chỉ cho Đỗ đại nhân đến khám cho muội. Thế nên, dù cho Đỗ đại nhân có rảnh rỗi đi chăng nữa, tỷ tỷ cũng phải được sự đồng ý của Hoàng Thượng mới được phép mời Đỗ đại nhân đến chữa bệnh cho nghĩa mẫu của tỷ.

Lời của Trần Mỹ Nhân hoàn toàn là sự thật, nhưng Đỗ Văn Hạo nghe xong lại thấy khó chịu vô cùng. Người ta hay nói lương y như từ mẫu, bây giờ người ta có bệnh, đến tận đây tìm mình nhờ mình giúp, tuy hiện giờ mình cũng chẳng có việc gì, vậy mà lại không thể đi khám bệnh cho người ta.

Trái tim của Lâm Tiệp Trữ càng thêm nặng trĩu, Hoàng Thượng dường như đã quên hẳn nàng cùng với cung Nguyệt Thanh rồi. Lần trước Hoàng Thượng vào cung Nguyệt Thanh ngắm hoa mai, nhưng nàng thì lại cứ lạnh nhạt, không biết lấy lòng với Hoàng Thượng, thế nên đã bỏ lỡ mất cơ hội đó, nàng không biết đến bao giờ mới được gặp lại Hoàng Thượng nữa.

Nghĩ đến đây, Lâm Duyệt buồn bã đứng dậy, chắp tay thi lễ: "Nếu đã như vậy thì Lâm Duyệt không dám làm phiền nữa, xin được cáo từ."

Đỗ Văn Hạo vội vã đứng dậy đáp: "Xin nương nương chờ một chút!"

Lâm Tiệp Trữ đứng lại quay về phía hắn nhìn chăm chú.

Đỗ Văn Hạo nói: "Nếu như nghĩa mẫu của nương nương buổi tối có thể xuất cung, hãy đưa nghĩa mẫu đến Ngũ Vị Đường, vi thần có thể chữa trị cho nghĩa mẫu của nương nương."

Các nữ tử ở trong cung không thể dễ dàng xuất cung, đặc biệt là những Phi Tần đã được phong hiệu. Thế nên Lâm Duyệt cũng chỉ biết cười khổ, cảm kích đáp: "Việc đó e rằng cũng không được, đa tạ ý tốt của tiên sinh."

Chữa bệnh thì phải tranh thủ từng giờ từng phút, chỉ cần bỏ lỡ thời gian một cái, thì e rằng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng người bệnh. Nhưng theo quy tắc ở trong cung, Đỗ Văn Hạo phụng chỉ vào hậu cung chữa bệnh chỉ có các giai nhân có chức vị Phi Tần trở lên mới được phép gọi hắn đến chữa bệnh, còn những người khác tuyệt đối không được phép như vậy, hơn nữa Trần Mỹ Nhân cũng nhất quyết không buông tha cho hắn đi. Đỗ Văn Hạo lại càng không dám công khai chống đối lại Trần Mỹ Nhân, nếu không chỉ cần một câu nói bên tai Hoàng Thượng của nàng thôi, hắn cũng đủ rơi đầu rồi.

Nhưng đầu óc hắn rất nhanh nhạy, liền nghĩ luôn ra được phương pháp khác, bèn chắp tay nói với Lâm Duyệt: "Thưa Tiệp Trữ nương nương! Không biết Đức Phi nương nương dạo gần đây có khỏe không? Đức Phi nương nương vẫn còn bệnh hen suyễn trong người, tuyệt đối không được phép nhiễm lạnh. Vi thần mấy ngày gần đây, đều ở cung Thiên Nhan này chữa trị cho Mỹ Nhân nương nương, bận quá vẫn chưa có thời gian đi thăm hỏi Đức Phi nương nương, nếu Tiệp Trữ nương nương rảnh rỗi qua cung Thánh Thụy thì mang lời hỏi thăm của vi thần cho Đức Phi nương nương. Nếu Đức Phi nương nương vẫn còn chưa khỏe, có thể trực tiếp triệu thần vào cung Thánh Thụy chữa trị."

Ý của Đỗ Văn Hạo đã nói rất rõ ràng, ngầm bảo với Lâm Duyệt hãy đi tìm Đức Phi nương nương giúp đỡ, chỉ cần Đức Phi nương nương kêu trong người có bệnh rồi cho mời Đỗ Văn Hạo đến xem, khi đó cứ đưa nghĩa mẫu của Lâm Duyệt đến nằm chờ sẵn ở cung Thánh Thụy của Đức Phi nương nương, thì Đỗ Văn Hạo sẽ xem được bệnh cho nghĩa mẫu của nàng. Lâm Duyệt vốn thông minh hơn người, sao lại không hiểu hàm ý của Đỗ Văn Hạo cơ chứ, trong lòng cảm kích vô cùng, hai mắt ánh lên sự mừng rỡ, gật gật đầu đáp lại: "Đa tạ tiên sinh! Ta sẽ nhắn giúp tiên sinh cho Đức Phi nương nương biết."

Nói xong, thi lễ cáo từ ra về.

Trần Mỹ Nhân lạnh lùng nhìn Đỗ Văn Hạo chằm chằm, làm cho hắn cũng sởn cả gai ốc, một lúc sau mới lên tiếng: "Ý của ngươi là gì? Vòng vo tam quốc để đi chữa bệnh cho nghĩa mẫu của Lâm Duyệt đúng không? Đừng hòng! Ta đã nói trước rồi đó, kể cả Đức Phi nương nương có tuyên triệu ngươi đi nữa, ngươi cũng không được phép đi."

"Cái này! Nếu Đức Phi nương nương mà trách tội thần, thì vi thần cũng không đảm đương nổi đâu ạ!"

"Ngươi sợ cái gì? Có ta đây rồi! Ngươi phụng chỉ khám bệnh cho ta, trong lúc ta vẫn còn cảm thấy trong người vẫn chưa hết bệnh, thì ngươi không có quyền đi xem bệnh cho ai hết! Đây là quy định! Ngươi có hiểu không?"

Đỗ Văn Hạo cúi người xuống, vẻ mặt đau khổ nói: "Hay là, để cho vi thần đi xem bệnh một lát, nhanh thôi, kê xong đơn thuốc là vi thần về ngay, không mất bao nhiêu thời gian đâu!"

"Không được!" Mặt của Trần Mỹ Nhân lạnh như băng nói: "Thái Y của Thái Y Viện chết hết rồi hay sao mà Lâm Duyệt cứ phải tìm ngươi đến chữa bệnh cơ chứ? Lẽ nào trên đời này có mỗi mình Đỗ Văn Hạo ngươi chữa được bệnh cho nghĩa mẫu của nàng ta sao? Ta không tin! Bọn họ có thể tìm người khác chữa bệnh, nhưng lại cứ không chịu tìm, thấy ngươi ở đây chữa bệnh cho ta, bèn nghĩ đủ mọi cách để cướp ngươi khỏi tay ta, muốn sinh sự, khiêu chiến với ta ư? Hứ! Ta chiều tất!"

Đầu của Đỗ Văn Hạo như muốn nổ tung lên, sao chỉ vì mỗi cái chuyện chữa bệnh cỏn con như vậy, mà sao lại biến thành chiến trường tranh đấu, giành giật nhau của mấy người đàn bà nơi hậu cung như thế này. Trần Mỹ Nhân vì ỷ vào được Hoàng Thượng nuông chiều nên hành vi rất bá đạo, cũng vì lí do đó mà Trần Mỹ Nhân cũng chẳng coi ai ra gì, và cũng chẳng có ai dám động đến nàng, kể cả Đỗ Văn Hạo.

Đức Phi nương nương giờ này đang ở trong cung Thánh Thụy bàn chuyện với Lâm Tiệp Trữ.

Sau nghi nghe Lâm Tiệp Trữ kể lại toàn bộ sự tình xảy ra ở cung Thiên Nhan, Đức Phi nương nương tức giận nghiến răng ken két nói: "Con hồ ly tinh lẳng lơ đó thật là quá quắt! Được! Vậy chúng ta cứ làm theo cách của Đỗ đại nhân vậy! Bây giờ bảo ta bị bệnh, lập tức cho người triệu Đỗ đại nhân đến đây ngay lập tức."

"Tỷ tỷ chờ một chút!" Lâm Tiệp Trữ vội vàng can ngăn Đức Phi nương nương: "E rằng không ổn."

"Vì sao?"

"Khi muội vừa đi khỏi, thì thấy nàng ta cười nhạt một tiếng, dường như cũng đoán ra được dụng ý của Đỗ đại nhân rồi. Bây giờ e rằng nàng ta đang cầm cái Thánh Chỉ, bắt ép Đỗ đại nhân ở lại chữa bệnh, quyết không buông tha. Chỉ e bây giờ nàng ta cứ lấy cớ là bệnh vẫn chưa khỏi, không thể thiếu Đỗ đại nhân được nữa, Đỗ đại nhân cũng làm gì còn cách nào khác."

"Không thử thì làm sao mà biết được?"

"Không được thử! Nếu như mình thử rồi mà nàng ta tìm cớ thoái thác cho xong thì cũng chẳng sao, nhưng nếu như nàng ta trở mặt từ chối thẳng thừng luôn, thì tỷ tỷ và nàng ta sẽ công khai tuyên chiến luôn rồi, tỷ tỷ khó khăn lắm mới được Hoàng Thượng sủng ái trở lại. Nếu như chỉ vì chuyện của muội, mà hại tỷ tỷ lại bị Hoàng Thượng thất sủng một lần nữa, thì muội thật có tội lắm."

Đức Phi nương nương nghe xong, như một quả bóng xì hơi, ngán ngẩm, chán nản duỗi người dài thườn thượt trên chiếc ghế. Đúng vậy, cho dù bây giờ Hoàng Thượng đã sủng ái Đức Phi nương nương trở lại, nhưng mức độ sủng ái của nàng so với Trần Mỹ Nhân thì xa đến một trời một vực. Một khi Trần Mỹ Nhân lấy chuyện này ra làm cái cớ để tố giác nàng trước mặt Hoàng Thượng, nói rằng nàng cố ý phá hoại, không cho Đỗ Văn Hạo chữa bệnh cho mình. Mà nói gì thì nói, Trần Mỹ Nhân được Hoàng Thượng đích thân hạ chỉ cho Đỗ Văn Hạo vào chữa bệnh, nên nếu Hoàng Thượng mà biết chuyện, rồi mở một cuộc điều tra, phát hiện ra Đức Phi nương nương nàng giả bệnh, cố tình phá hoại công việc chữa bệnh của Đỗ Văn Hạo cho Trần Mỹ Nhân, thì Hoàng Thượng sẽ rất lấy làm không vui, cộng thêm con hồ ly tinh Trần Mỹ Nhân đêm nào cũng rỉ tai Hoàng Thượng nói xấu nàng, thì e rằng chuyện nàng bị thất sủng không phải trở thành một chuyện không thể nữa rồi.

Đức Phi nương nương lẩm bẩm nói: "Vậy, vậy thì phải làm thế nào bây giờ?"

Lâm Tiệp Trữ buồn bã đáp: "Tất cả đều là số mệnh cả rồi."

Đức Phi nương nương đứng phắt luôn dậy: "Cái gì mà số mệnh với không số mệnh cơ chứ! Đừng nói nhảm! Tỷ không tin là người ta đến nước đường cùng rồi lại không có cách hay! Phải có một phương pháp nào đó chứ! Muội đừng chen ngang, để tỷ suy nghĩ một chút!"

Đôi mắt của Lâm Tiệp Trữ ngấn lệ, gật đầu đồng ý, không thốt lên nửa lời, chỉ đưa mắt nhìn theo Đức Phi nương nương.

Đức Phi nương nương chắp tay ra đằng sau, đi đi lại lại trong phòng mấy vòng, cuối cùng đứng lại cắn nhẹ lên môi mình một cái, nói: "Con hồ ly tinh đó không phải bảo phải có Thánh Chỉ của Hoàng Thượng mới mời được Đỗ đại nhân đến chữa bệnh cho mẫu thân của muội sao? Vậy thì chúng ta hãy đến nhờ thẳng luôn Hoàng Thượng! Đem chuyện mẫu thân của muội ra nói cho Hoàng Thượng biết, cầu xin Hoàng Thượng khai ân, để Đỗ đại nhân đến chữa bệnh cho mẫu thân của muội!"

"Hả?" Lâm Tiệp Trữ đơ người ra một lúc, nói: "Chưa được mời gọi tiếp kiến Hoàng Thượng, mà mạo muội đến gặp Hoàng Thượng thì bị tội đó!"

"Sợ cái gì cơ chứ! Tỷ có phải bắt muội xông vào thẳng cung điện đi tìm Hoàng Thượng đâu, muội cứ đứng chờ ở đây! Lúc trước có vị công công ở Ngự Thư Phòng đến đây thông báo, nói rằng Hoàng Thượng đêm nay muốn đến cung Thánh Thụy qua đêm. Đến lúc đó tỷ tỷ sẽ lựa lời bẩm báo với Hoàng Thượng trước, nếu mà Hoàng Thượng đồng ý thì quá tốt! Còn nếu không thì muội sẽ đi ra cầu xin Hoàng Thượng! Nói gì thì nói, muội cũng là mẫu thân của hai Hoàng Tử của Hoàng Thượng, cầu xin chữa bệnh cũng chẳng phải xin đi đốt nhà, giết người, làm gì có tội tình gì mà lo chứ?"

Lâm Tiệp Trữ nghe xong, gật đầu đồng ý: "Ừm! Mẫu thân đối với muội, ơn nặng như núi, cho dù có bị trị tội, muội cũng cam lòng!"

Nét mặt của Đức Phi nương nương bây giờ mới dịu xuống một chút, nàng kéo tay của Lâm Tiệp Trữ lại và nói: "Tỷ tỷ chân thành nói thật cho muội nghe nhé! Tính tình của muội cũng nên thay đổi đi một chút, muội lạnh lùng với người khác thì không sao, nhưng với Hoàng Thượng mà cứ như vậy là không được. Nói theo cách của người dân thông thường thì Hoàng Thượng là phu quân của muội, là trượng phu trong nhà muội. Thế nào thì được gọi là trượng phu? Trượng phu tức là trong vòng bán kính một trượng thì muội phải làm tròn bổn phận của một người vợ với phu quân của muội. Tỷ không khuyên muội đi tranh giành Hoàng Thượng với người khác, mà muốn muội hòa đồng hơn một chút, thực ra trong lòng Hoàng Thượng vẫn thương yêu muội lắm đó."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx