sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 262: Lời Thẳng Thắn (2)

Tống Thần Tông phất tay bảo Trần mỹ nhân ngồi cạnh chân mình, mặt tươi cười trở lại, nói với Đỗ Văn Hạo: "Đỗ ái khanh, lần này khanh đã cứu trẫm, muốn trẫm thưởng gì cho khanh đây?"

Đỗ Văn Hạo vội vàng cúi người nói: "Vi thần thân là thái y, ra sức vì Hoàng Thượng là bổn phận của thần, không dám đòi ban thưởng."

"Vậy không được. Khanh là thái y mà làm được việc thì đương nhiên vẫn nên thưởng." Tống Thần Tông cúi đầu nhìn Trần mỹ nhân: "Bảo bối, nàng nói đi, chúng ta nên thưởng gì cho hắn đây?"

Trần mỹ nhân ngửa khuôn mặt đỏ hây hây lên, cười tươi như hoa cúc, nói: "Hoàng Thượng, lần trước Đỗ đại nhân đã cứu mạng tiểu hoàng tử, vẫn còn thiếu muội tử của hắn một phần thưởng. Lúc đó đã nói là muốn để Cửu hoàng tử nhận muội tử của hắn làm vương phi, trước tiên cứ làm xong chuyện này cái đã!"

"Ừ, mỹ nhân nói cũng có lý, làm gì cũng phải làm từng chuyện một, mà ban thưởng thì cũng vậy."

Đỗ Văn Hạo nhìn thấy khóe miệng Trần mỹ nhân nở nụ cười đắc ý, trong lòng lạnh toát, trong đầu thì hiện lên tình cảnh khi mới xuyên việt gặp Tuyết Phi Nhi. Nhớ rằng nửa năm nay, Tuyết Phi Nhi luôn luôn theo cạnh mình, lại nhớ tới bộ dạng khả ái và nụ cười dễ thương của nàng ta, rồi lại nhớ tới ánh mắt u oán ấy, không khỏi nhiệt huyết trào dâng, lại nghĩ tới mỹ nhân này giờ sắp làm vợ người khác, trong lòng liền cảm thấy chua xót. Lúc này mới phát giác, kỳ thực hình ảnh của Tuyết Phi Nhi là cắm rễ rất sâu trong tim mình rồi.

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn có một cỗ ý niệm khó có thể ức chế đang xộc thẳng lên đầu, đó là mình phải cưới nàng ấy, không thể để nàng ta thành tân nương của người khác được.

Đây là cơ hội cuối cùng, một khi Hoàng Thượng hạ chỉ hứa hôn thì mọi việc coi như đã rồi.

Đỗ Văn Hạo vén áo quỳ xuống dập đầu, nói: "Hoàng Thượng, vi thần, vi thần phạm tội khi quân, xin hoàng thượng thứ tội!"

Hoàng Thượng khẽ cau mày, nói: "Khanh giấu diếm chuyện gì ư?"

"Nay đó vi thần bẩm báo với Hoàng Thượng, nói rằng xá muội Tuyết Phi Nhi là chỉ muội muội kết nghĩa của vi thần. Trên thực thế, vi thần và Tuyết Phi Nhi sớm đã tâm tâm tương ái. Ngày đó nàng ta cực lực từ chối không xuất giá, cũng là bởi vì đã luyến ái vi thần. Vi thần trước đây vốn là linh y, gặp phải tặc khấu cướp không còn một văn tiền, lưu lại tới huyện Đổng Đạt, là Tuyết Phi Nhi trượng nghĩa tương trợ, thu lưu vi thần, lại tư trợ thần có được chỗ nương thân, rồi bất kể là gió mưa hiểm trở thế nào cũng đều luôn luôn ở cạnh vi thần. Về sau vì bất đắc dĩ mà cả nhà phải chuyển tới kinh đô, vì tránh miệng lưỡi người đời, hai người bọn thần mới kết bái huynh muội. Tuy là huynh muội, nhưng hai người vốn đã có lòng yêu thương nhau, chỉ là trước giờ chưa thể bộc bạch mà thôi. Ngày đó Hoàng Thượng thương nghị chuyện này, vi thần không dám nói ra rõ ràng, chỉ nói tới chuyện kết bái, thần đã phạm tội khi quân, xin Hoàng Thượng trách phạt!"

Tống Thần Tông cười ha ha, nói: "Không bức khanh thì khanh có chịu nói không? Ha ha, ngày đó hai người các ngươi liếc mắt đưa tình, trẫm đã nhìn ra bên trong có gì đó mập mờ rồi. Cho nên ngày đó không hề hứa hôn, loại chuyện nam nữ yêu nhau này, vốn chính là chuyện chỉ hiểu trong lòng chứ không thể nói ra. Ngày đó khanh không nói cho trẫm biết, muốn trước tiên phải có được sự đồng ý của phụ mẫu Tuyết Phi Nhi đã, thậm chí còn không có ý đề thân, tự nhiên là không tiện nói ra chứ không phải là khi quân. Bỏ đi. Hôm nay khanh đã nói rõ ràng, trẫm há có thể đoạt người yêu của người khác? Huống chi ngươi là trọng thần của trẫm, duy nguyện của trẫm là muốn tốt cho ngươi, sao có thể làm ra việc làm hỏng hết phong cảnh như vậy được?"

Đỗ Văn Hạo mừng rơn dập đầu, nói: "Hoàng Thượng thánh minh."

"Được rồi, đứng dậy đi, ngồi xuống rồi nói!"

"Thần tạ chủ long ân!" Đỗ Văn Hạo bò dậy, tiếp tục ngồi xuống. Nói ra những lời này, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thư thái, cẩn thận nghĩ lại, trước lúc nói ra, đích xác là trong phế phủ đã tràn đầy nhu tình với Tuyết Phi Nhi.

Trần mỹ nhân không ngờ Đỗ Văn Hạo lại dám nói ra những lời này, hơi ngây người một lúc, sau đó mặt lập tức tươi cười, nói: "Ái chà! Đỗ ái khanh giấu diếm giỏi thật, tới lúc mấu chốt mới chịu nói ra. Nếu muộn một chút nữa để qua cửa rồi, lúc đó không phải sẽ có người ở sau lưng mắng ta đã chia rẽ uyên ương sao?"

Đỗ Văn Hạo ngoài cười nhưng trong không cười, chắp tay nói: "Vi thân biết tội, xin nương nương trách phạt!"

"Được! Bản cung muốn phạt ngươi trong lễ thành thân với Phi Nhi cô nương phải uống say một trận, không động phòng được."

Tống Thần Tông cười ha ha, nói: "Mỹ nhân, chủ ý của nàng khuyết đức quá, đêm động phòng hoa chúc, lúc bảng vàng đề dành chính là chuyện sướng khoái của nhân sinh, trong tiệc cưới mà uống say túy lúy thì há chẳng phải là quá mất hứng sao? Huống chi, làm khổ Phi nhi cô nương người ta phải khổ sở thui thủi một mình, cũng không nhân nghĩa đâu."

"Hoàng thượng nói đúng, nhưng Đỗ Đại nhân lừa gạt thiếp, hại thiếp suýt chút nữa thì phải làm kẻ xấu, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được! Hoàng Thượng người phải xử lý công bằng, giúp thiếp vơi đi cục tức này!"

"Được rồi, đáng phát! Đỗ ái khanh, khanh phải làm gì đó để cho tiểu mỹ nhân hết tức đi!"

Đỗ Văn Hạo trong bụng chửi thầm, đồ hồ ly tinh. Một lòng muốn chia rẽ ta và Phi Nhi lại còn gỉả vờ nói là lão tử gạt ngươi! Me kiếp! Phạt cái gì? Phạt lão tử lột trần ả đàn bà thối tha ngươi ra nhé, thế thì lão tử đồng ý ngay!"

Hắn trong bụng thì nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt thì vẫn vô cùng xấu hổ, nghĩ ngợi một lát rồi chắp tay nói: "Vì thần lừa gạt nương nương, cam nguyện chịu phát. Phạt vi thân trong lễ thành thân, kính nương nương ba chén lớn, nếu không say thì không được vào động phòng hoa chúc."

"Không được, không được!" Trần mỹ nhân xua tay liên tục. "Hoàng Thượng đã nói là không được để ngươi uống say, vạn nhất ngươi uống say rồi thì tội của ta lại càng lớn hơn sao?" Trần mỹ nhân chớp chớp đôi mắt to, đột nhiên vỗ tay cười nói: "Như thế này đi. Ta tạm thời chưa nghĩ ra ngay phải phạt ngươi thế nào, cứ để ngươi thiếu ta một cái phạt, khi nào ta nghĩ ra sẽ phạt ngươi, thế nào?"

Đỗ Văn Hạo nhướn mày, ngươi lại nghĩ ra chủ ý xấu xa gì đây? Để lão tử thiếu ngươi một cái phạt? Vậy tương lai ngươi muốn lão tử thắt cổ, lão tử cũng phải nghe theo à?

Không đợi hắn phản đối, Trần mỹ nhân đã ha ha cười nói: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không phạt ngươi quá nặng đâu. Sẽ không bắt ngươi phải làm chuyện xấu hoặc là chuyện trái với lương tâm, thậm chí cũng không bắt ngươi làm chuyện gì nhục nhã khó coi cả, vậy được chưa?"

Tống Thần Tông cười nói: "Như vậy rất hay, Đỗ Văn Hạo, ý ngươi thế nào?"

Đỗ Văn Hạo cười khổ, thầm khĩ, kim khẩu ngọc ngôn của ngài đã thốt ra rồi, lão tử còn có thể nói không ư? Hắn không muốn đáp ứng thì cũng phải đáp ứng. Cũng may mà ả ở ngay trước mặt Hoàng Thượng đã nói ra những hạn chế của việc xử phạt, Hoàng Thượng cũng sẽ không để ả thực sự làm ra chuyện gì bất lợi đối với mình, chẳng qua là muốn ả vui mà thôi. Tuy như vậy, hắn rốt cuộc vẫn lưu lại đường rút, hàm hồ nói mấy từ: "Vâng! Vi thần chịu phạt."

Tống Thần Tông cười cười, nói: "Đỗ ái khanh nhớ nhé, đã tình đầu ý hợp với Tuyết Phi Nhi cô nương thì nên đề thân với phụ mẫu của nàng ta, không thể cứ kéo dài như vậy được đâu. Trẫm còn thiếu nàng ta một cái phong thưởng, thế này đi, đợi khi nàng ta qua cửa rồi, trẫm sẽ sắc phong cho nàng ta làm lục phẩm phu nhân."

Đỗ Văn Hạo hiện tại là hàm ngũ phẩm, phu nhân Bàng Vũ Cầm cũng được sắc phong là ngũ phẩm phu nhân, Tuyết Phi Nhi sau khi qua cửa là làm thiếp, cấp bậc tất nhiên phải thấp hơn nguyên phối một chút, cho nên được sắc phong là lục phẩm phu nhân. Cổ đại phong thê ấm tử, bình thương chỉ phong nguyên phối, rất ít khi sắc phong cho thiếp thất, Tống Thần Tông làm vậy đã coi như là ban ơn lớn lắm rồi.

Đỗ Văn Hạo vội vàng đứng dậy, thay Tuyết Phi Nhi tạ ơn.

Tống Thần Tông vỗ vỗ Trần mỹ nhân, nói khẽ: "Nàng lui trước đi, trẫm có lời muốn nói với Đỗ ái khanh."

Trần mỹ nhân dạ một tiếng, đứng dậy lui ra ngoài.

Tống Thần Tông đứng dậy bước tới cạnh cửa sổ, nhìn ra tịch dương ở bên ngoài, chậm rãi nói: "Khanh rất khá! Khanh đã biết là trẫm giả vờ bệnh nhưng vẫn có thể bịa ra những lời nói có đầu có đuôi như vậy để giúp trẫm, khanh rất cơ linh và cũng rất biết cách tùy cơ ứng biến. Lão thần quỳ gối can gián và Thái Hoàng Thái Hậu muốn xử phạt Trần mỹ nhân. Hai chuyện này đều nhờ vậy mà được hóa giải, trẫm rất hài lòng."

Đỗ Văn Hạo cúi người, nói: "Hoàng Thượng bận bịu trăm bề, bề tôi như thần đương nhiên phải ra sức mà nghĩ vì Hoàng Thượng, giúp Hoàng Thượng phân ưu."

"Ừ!" Tống Thần Tông gật đầu, mỉm cười ho khẽ một tiếng, nói: "Đỗ ái khanh bước lên nghe phong!"

Đỗ Văn Hạo mừng rỡ, mấy ngày nay đúng là quan vận hạnh thông, vừa từ lục phẩm Thái y viện viện phán được thăng lên làm ngũ phẩm cấm quân điện tiền ty vũ đức tá kỵ úy, hiện tại lại được thăng quan tiếp, trong lòng hắn vô cùng cao hứng, bước lên vén áo quỳ xuống.

"Trẫm phong khanh là Ngự tiền chính thị đại phu, phong nguyên phối phu nhân Bàng thị của khanh là ngũ phẩm phu nhân. Sau này trẫm thượng triều nghị sự, ra ngoài tuần thị, đều là do ngựa đi theo thị y (lo việc chữa bệnh). Cái chức Thái y viện viện phán chẳng để làm gì, ngươi từ chức đi, chuyên tâm theo trẫm thị y."

"Tạ chủ long ân."

Ngự tiền chính thị đại phu là chức quan ngũ phẩm. Mà chức quan chính là thực chức, có thực quyền, là thái y ngự dụng của Hoàng Thượng, là một chi ngự y đội chuyên môn ở cạnh Hoàng Thượng, chỉ cần trị bệnh cho Hoàng Thượng, có quyền xử lý và điều động khá lớn.

Sau khi tạ hoàng ân, trong lòng Đỗ Văn Hạo lại hơi thấp thỏm, mặc dù là thị y cho Thánh Thượng là một chuyện vô cùng quang vinh, nhưng cũng có trách nhiệm rất lớn, hơn nữa làm bạn với vua như làm bạn với hổ, vinh diệu và nguy hiểm luôn cùng tồn tại với nhau. May mà mình chỉ là một Thái y chuyên nghiệp, chỉ cần trên phương diện chẩn luận đứng sảy ra sơ xuất gì, cố gắng không bị cuốn vào chính vụ thì cũng không có vấn đề gì lớn.

Rồi lập tức lại nghĩ, hiện tại đã là ngự dụng thái y chuyên chức của Hoàng Thượng, hậu cung thị y có thể miễn rồi, dây là điều mà Đỗ Văn Hạo hy vọng nhất, hắn không muốn phải lăn lộn trong hậu cung nữa, trong đó đều là một đám oán phụ, tình ngay lý gian không rõ ràng, nếu bị Hoàng Thượng hiềm nghi, e rằng đầu cũng khó giữ, hơn nữa hiện tại đã có hiện tượng bị quấn vào vòng tranh đấu của hậu cung, sớm ly khai được cũng là việc tốt. Cho nên lần này được điều nhiệm làm chuyên chức đại phu của Hoàng Thượng, ly khai hậu cung, Đỗ Văn Hạo vô cùng cao hứng.

Có điều, bệnh của Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu còn chưa trị xong. Không thể nửa đường bỏ dở, liền cúi người nói: "Hoàng Thượng, bệnh của Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu vi thần trước giờ luôn là thần phụ trách chữa trị, nếu như giao cho thái y khác, vi thần lo lắng cách chữa trị trước sau bất đồng, sẽ dẫn tới lầm lỡ trong chẩn liệu."

"Không sao cả, bệnh của hai người họ khanh cứ tiếp cứu chữa cho đến khi khỏi thì thôi. Còn những phi thần khác trong hậu cung nếu có bệnh thì triệu ngươi thị y, chỉ cần đi được thì ngươi cũng có thể đến giúp."

"Vi thần tuân chỉ!"

Tống Thần Tông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xua tay nói: "Được rồi, khanh lui đi!"

"Vâng!" Đỗ Văn Hạo do dự một thoáng rồi lại cúi người nói: "Hoàng Thượng, vi thần có một lời, không biết có nên nói hay không?"

"Có gì thì cứ nói ra đi."

"Vi thần không dám."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx