sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 273: Bảo Giáp (2)

Tri huyện và huyện uý huyện này vừa nghe thấy Trường Công Chúa và ngự y ngũ phẩm Đỗ Văn Hạo Đỗ đại nhân đi săn bắn và gặp phải bão tuyết, sống chết không rõ thì vô cùng sợ hãi, đang vội vàng triệu tập dân tráng chuẩn bị liên hệ quân binh đến giúp tìm.

Đúng lúc đang bàn bạc thì nhận được báo cáo của điển sử là ở trong thôn phát hiện một nam một nữ tự xưng là quan sử triều đình, còn nói là ngự y Đỗ Văn Hạo, hoài nghi là kẻ điên giả mạo quan viên triều đình. Điển sử này là chức quan quá nhỏ nên không được tham sự bàn bạc chuyện lên núi tìm kiếm người cho nên hoàn toàn không biết thật sự có chuyện này, vừa nghe có người mạo nhận quan viên triều đình liền đưa người đến ngay.

Đám người huyện thái lão gia sau đã nghe được thông báo thì vô cùng sợ hãi, sợ điển sử lỗ mãng làm ra chuyện ngu ngốc, cả đoàn người này mới vội vàng chạy tới. Suýt thì tới trễ, cũng may đúng lúc Trường Công Chúa dùng ngọc ấn để chứng minh thân phận thì cái tên điển sử lỗ mãng vẫn chưa thật sự làm bị thương Trường Công Chúa và Đỗ đại nhân.

Trường Công Chúa thấy đám quan quỳ phục xuống đất xin tha tội, đặc biệt là cái tên điển sử lục bào và bổ khoái râu quai nón dám mạo phạm tới mình trước đang tự đánh vào mặt mình làm cho miệng đầy máu tươi, trong lòng cũng hết giận: "Thôi đi! Đừng đánh nữa."

Điển sử và bổ khoái lúc này mới dừng tay. Điển sử lấy ngọc ấn của Công Chúa từ trong áo ra quỳ gối dâng lên bằng hai tay cho Trường Công Chúa.

Trường Công Chúa nhận lấy nhìn chút máu dính lên đó lại hơi nhăn mày, đặt xuống bàn.

Đỗ Văn Hạo cười ha ha cầm ngọc ấn lên, dùng rượu rửa sạch máu bên trên, lại dùng khăn lông lau khô, lúc này mới đưa cho Trường Công Chúa.

Trường Công Chúa khoé miệng hơi nở nụ cười, nhận lấy ngọc ấn cất vào người.

Nàng quay đầu lại nhìn đám người đang quỳ dưới đất, liếc mắt nhìn Tiết lang trung đang ở đằng sau, oan có đầu nợ có chủ, Trường Công Chúa bất giác cơn tức nổi lên, chỉ tay vào Tiết lang trung nói: "Cái lão thất phu ngươi, chúng ta chẳng qua chỉ là ở tạm nhà ngươi, tiền cũng không thiếu. Đỗ đại nhân là đệ nhất y giả trên thiên hạ, là ngự y của Hoàng Thượng, nhìn thấy tên lang băm nhà người chữa bệnh sai, có lòng tốt nhắc nhở và muốn giúp ngươi trị bệnh, ngươi không những không cảm kích còn vu khống hãm hại chúng ta, dẫn quan binh tới bắt chúng ta, thế là sao hả? Ngươi mau nói rõ cho ta, nếu không ta nhất định sẽ bẩm báo lên Hoàng huynh chặt đầu cả nhà ngươi."

Tiết lang trung sợ đến mức gan muốn rụng ra, vừa rồi liên tục dập đầu nên máu tươi đã chảy đầm đìa đầy trán, bò từng bước phủ phục trên mặt đất, cuống quýt dập đầu: "Trường Công Chúa xin tha mạng, thảo dân là có trái tim lợn, nhìn thấy bộ dạng hai vị đáng nghi...à không..." Tiết lang trung tự mình bạt mấy cái bạt tai, răng già đã rụng hai cái, râu trắng cũng nhuốm máu đỏ tươi. "Thảo dân nói sai rồi, là thảo dân có mắt không tròng, mạo phạm Công Chúa và Đỗ đại nhân, xin thỉnh xem hoàn cảnh nhà thảo dân còn một già một trẻ, tha cho thảo dân một cái mạng chó! Hu hu hu."

Trường Công Chúa tức giận nói: "Ta hỏi ngươi là ngươi tại sao lại đi báo? Nói thẳng ra đi!"

Tiết lang trung dập đầu choáng váng, nào còn có thể nói được nửa câu.

Huyện thái lão gia rốt cuộc cũng là người trải nghiệm quan trường lâu, nên cũng biết cách hành xử, lập tức dập đầu với Trường Công Chúa: "Vi thần có lời muốn bẩm, không biết có thể nói không?"

"Nói đi!" Trường Công Chúa nghiêm mặt nói.

"Vi thần không dám."

"Nhiều lời vậy! Mau nói đi!"

"Vâng." Huyện thái lão gia dập đầu một cái, nuốt nước miếng nói: "Chuyện này muốn trách thì chỉ có trách chế độ bảo giáp mới (chế độ biên chế hộ tịch ngày xưa, để quản lí nhân dân theo nhiều tầng, một số nhà hợp thành một giáp, một số giáp hợp thành một bảo, giáp có giáp trưởng, mỗi bảo có một bảo trưởng)."

Trường Công Chúa ngẩn ra, nhìn Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo cũng thấy có chút kì lạ, chuyện này kéo từ hồi Vương An Thạch biến pháp, chen lời vào hỏi: "Có ý gì? Ngươi nói rõ đi."

"Vâng. Tân pháp "điều lệ kì huyền bảo giáp" có viết: "Nếu trong bảo có người ngoài không rõ lai lịch đến, phải kiểm tra, đưa lên cho quan, nếu không sẽ bị trị tội không xét. Tiết lang trung là vì làm theo quy định nên mới đắc tội."

Đỗ Văn Hạo khi trung học học lịch sử thầy giáo lịch sử đã từng giảng tỉ mỉ về chế độ bảo giáp trong biến pháp Vương An Thạch, một nội dung trong đó chính là hộ dân theo quy định 15 hộ thành một bảo giáp và khôi phục chết độ thập ngũ liên toạ, giữa họ phải có nghĩa vụ bẩm báo.

Nhưng, hắn không biết chế độ bảo giáp của Vương An Thạch này còn nghiêm hơn cả tội liên đới trước kia, nghe huyện thái lão gia nói mới biết trong chế độ bảo giáp của Vương An Thạch còn có một quy định như thế này: "Trong một bảo, một người lạ đến mà hoài nghi cũng phải trình báo đưa lên quan phủ tra xét xem phải chăng là có tội."

Sau khi biết được điều này, hắn cũng hiểu tại sao Tiết lang trung muốn đi cử báo bọn họ. Đổi lại là mình không chừng cũng chỉ có thể làm như vậy. Ai bảo mình nói úp úp mở mở còn lỗ mãng tự xưng là ngự y của Hoàng Thượng. Ngự y thì tại sao lại có thể xuất hiện ở vùng núi non hẻo lánh này chứ, còn mang theo một mỹ nữ, quả thật là làm cho người ta phải nghi ngờ.

Cho nên việc này muốn trách là phải trách cái chế độ bảo giáp biến thái của biến pháp Vương An Thạch đó.

Ở phía sau Tiết lang trung có một người già cũng cố lấy dũng khí bò lên, dập đầu nói: "Thảo dân là người trong thôn, có lời muốn bẩm, không biết có thể nói không?"

Trường Công Chúa tức giận nói: "Có gì thì nói thẳng luôn, sao còn phải văn vẻ nữa, nói mau đi!"

"Vâng. Tiết lang trung bản tính lương thiện, ba năm trước trong bảo có một người bạn thân huyện lân cận đến, ở được vài ngày rồi sau đó bổ khoái huyện lân cận đã đến dẫn đi, lúc này mới biết người bạn thân đó là trộm cướp. Cả bảo của Tiết lang trung mấy chục người bị liên đới, hoặc chết hoặc lưu đầy. Tiết lang trung cũng bị đi lưu đầy 3 năm, vì tuổi cao nên cho phép chuộc tội, bán sạch các thứ trong nhà kể cả chum vại mới miễn được khổ lao, cho nên Tiết lang trung là do "một ngày bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng".

Chưa nói vội Tiết lang trung, mà trong đám dân chúng ở thôn này chỉ cần nhìn thấy có người ngoài vào thôn thì ai cũng hãi hùng khiếp vía, bạn thân đến làm khách cũng run rẩy sợ hãi, sợ đó là người đang phạm tội tháo chạy, liên luỵ đến tính mạng cả nhà mình."

Nói xong, trong tiếng than thở có cả tiếng khóc, bò xuống đất mà nghẹn ngào không nói tiếp.

Trường Công Chúa đối với biến pháp Vương An Thạch không có hứng thú, nàng cũng không quan tâm trong đó có quy định gì, nhưng nghe những lời này lại có chút quay trở về thần sắc bình thường, hơi quay lại nhìn Đỗ Văn Hạo, có ý hỏi hắn nên làm sao.

Đỗ Văn Hạo biết triều đình đối với biến pháp bây giờ đang tranh chấp không ngừng, Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thái Hậu là người kiên quyết phản đối biến pháp, vì những lời phản đối trong triều ngày càng lớn, thế lực phản đối ngày càng mạnh nên thái độ của Hoàng Thượng đối với biến pháp bây giờ đã không còn kiên định như trước đây nữa. Nhưng tân pháp dù sao vẫn chưa được bỏ đi, vẫn hữu hiệu, cho nên Đỗ Văn Hạo không dám tuỳ ý đánh giá. Hắn hoà nhã nói: "Tiết lang trung cũng chỉ là vô tâm, không biết thân phận thật sự của chúng ta, người không biết không có tội, tha cho hắn một con đường sống đi."

Tiết lang trung vừa khóc vừa liên tục dập đầu với Đỗ Văn Hạo.

Trường Công Chúa lúc này mới xua tay nói: "Nếu Đỗ đại nhân đã nói như vậy thì tha cho ngươi."

Xông vào mạo phạm công chúa thuộc vào một trong mười tội đại nghịch không thể tha thứ, là tội chết, chém đầu cả nhà. Tiết lang trung cho rằng lần này chết chắc rồi, nhưng vừa nghe lời này thì lập tức như người chết đuối lên được bờ. Thật là cảm kích vô cùng, nước mắt tuôn trào: "Thảo dân cảm tạ ân điển của Công Chúa!"

Trường Công Chúa nói: "Được rồi, đều ra ngoài cả đi! Ra đi!"

Những người còn lại đều vội dập đầu, lui ra ngoài cửa.

Nhưng lúc này bên ngoài cửa chợt có tiếng khóc lớn lên. Trường Công Chúa tức giận nói: "Là ai đang kêu gào ngoài kia?"

Một lão già quỳ bò vào, lấy hết dũng cảm mơi dám nói: "Vâng, là người lúc nãy được Tiết lang trung trị thương vết thương đang trở nên nghiêm trọng, tính mạng vô cùng nguy hiểm, xin thỉnh Đỗ đại nhân..."

Trường Công Chúa phẫn nộ nói: "Chúng có phải là muốn Đỗ đại nhân trị thương cho không? Không phải là chỉ tin vào lang trung sơn dã họ Tiết gì đó sao? Ngay cả ngự y của đương kim Thánh Thượng cũng không coi ra gì, quản chúng làm gì! Đuổi hết ra ngoài đi!"

"Vâng vâng!" Tri huyện gật đầu, quay người ra.

"Chờ đã!" Đỗ Văn Hạo kêu hắn dừng lại, quay đầu nói với Trường Công Chúa: "Chuyện này không thể trách họ, đơn thuần họ chỉ nhìn theo góc độ y học thôi, ta quá trẻ còn không đủ để người ta tin tưởng, những người này tố cáo chúng ta chẳng qua là hành sự theo luật định thôi, cũng không trách được họ!"

"Ngươi quá tốt rồi đấy!" Trường Công Chúa trừng mắt lên nhìn hắn. "Vậy ngươi thích làm gì thì làm đi, ta không quản nữa là được chứ gì?"

Đỗ Văn Hạo biết Trường Công Chúa đang tức giận, bước tới thấp giọng nói: "Trường Công Chúa, cứu một mạng người xây bảy toà tháp mà!"

Trường Công Chúa cũng nhớ vì câu nói này, lúc trước chính nàng còn khuyên Đỗ Văn Hạo nghĩ cách giải thích rõ ràng thân phận mình để trị thương cho người đó, bây giờ không để cho hắn đi trị cũng chỉ là vì tức giận hành động của chúng mà thôi. Nghe lời này của Đỗ Văn Hạo cơn giận lập tức tan biến hơn một nửa, nghĩ ngợi một lúc thấy quả thật không nên đem cơn nóng giận trút lên người khác, chúng cũng là tình thế bất đắc dĩ. Liền sẵng giọng nói: "Vậy ngươi trị khỏi cho hắn đi!"

Đỗ Văn Hạo mỉm cười: "Trường Công Chúa đã nói rồi, mau khiêng người bệnh vào đây.

Người già trong thôn vội vàng truyền lời ra, rất nhanh, mấy người thân của người bị thương đã khiêng người đó vào. Người trung niên lúc trước đã bắt Đỗ Văn Hạo tránh ra vẻ mặt đầy sợ hãi, dập đầu khóc nói: "Đỗ đại nhân, thảo dân có mắt như mù, khẩn xin Đỗ đại nhân cứu huynh đệ nhà thảo dân, thảo dân đã đắc tội với đại nhân, nguyện tự huỷ đi đôi mắt để chịu tội!"

Nói rồi, hắn đưa hai ngón tay lên mắt chuẩn bị thế móc mắt mình ra.

Đỗ Văn Hạo vội vàng nói: "Được rồi! Không phải là trị bệnh cứu người sao! Người sống còn chưa có cứu được, các ngươi đừng có quấy rối ta nữa, ta lấy hai tròng mắt của ngươi làm gì? Ta sớm đã nói là đồng ý giúp các ngươi trị rồi mà, mau khiêng qua đây để ta xem!"

Mấy người vội vàng khiêng một cái cánh cửa tới. Bên trên là một đại hán đang nằm, ngực kẹp bản đã được cởi ra, trông có vẻ đang hấp hối.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx