sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 309: Không Muốn Sống Cuộc Đời Thừa Như Vậy!

Đỗ Văn Hạo thất kinh chỉ về phía Trần Mỹ Nhân trên xà nhà nói: "Nương nương...!"

"Thật là ngại quá! Bọn ta cứ tưởng có ai đến, nên vội vã leo lên trên này, Đỗ đại nhân chờ ta một chút nhé, ta sẽ xuống ngay đây!" Nói xong Trần Mỹ Nhân bèn ôm lấy cái cọc từ từ tuột xuống phía dưới, Trần Bà thấy vậy bèn vội vã chạy đến đỡ lấy nàng.

"Đỗ đại nhân! Hôm nay sao rảnh rỗi đến thăm ta vậy, hay là đại nhân nhớ Liên Nhi rồi hả?" Giọng nói của Trần Mỹ Nhân có vẻ yếu ớt, mệt mỏi, một tay không ngừng day day hai huyệt thái dương của mình.

Đỗ Văn Hạo trông thấy một bên mắt của Trần Mỹ Nhân đã không còn nữa, mặt mày xanh mét, đôi môi trắng bệch, thì vội hỏi: "Nương nương lại cảm thấy trong người không được khỏe hay sao?"

Trần Mỹ Nhân đi đến trước mặt Đỗ Văn Hạo, ngồi xuống nở một nụ cười đau khổ, sau đó nàng đưa tay ra hiệu bảo Đỗ Văn Hạo ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh mình, Trần Bà thấy vậy bèn vội vã chạy đi pha ấm trà đem lại.

"Liên Nhi cho đến lúc nãy vẫn chưa biết là ta đang giả điên, ngày đêm phục vụ ta không rời nửa bước, ta thật hối hận khi ngày trước đối xử với nó một cách tệ hại như vậy, nếu sớm biết được thế này ta chẳng bao giờ đối xử với nó tệ như thế cả, khụ khụ khụ! Còn về phần ta, cái thân tàn ma dại này coi như cũng bỏ đi rồi, cứ sống một cuộc đời thừa như vậy, đến lúc nào đó ta từ giã cõi đời này coi như cũng là một sự giải thoát cho ta rồi."

"Xin nương nương đừng bi quan như vậy! Mọi việc rồi cũng sẽ qua thôi!" Đỗ Văn Hạo lên tiếng an ủi.

"Qua thế nào được! Ta sắp chết đến nơi rồi, đây này!" Trần Mỹ Nhân đau khổ lấy đầu của mình đập nhẹ vào thành giường, mồ hôi trên trán vã ra lấm tấm, Trần Mỹ Nhân thở gấp một hồi, sắc mặt vô cùng khổ sở đáng thương.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn đứng dậy đi ra góc tường lấy chiếc ghế trúc đặt xuống trước mặt Trần Mỹ Nhân rồi ngồi xuống nói: "Nương nương bệnh rồi! Để ta xem xem bệnh tình của nương nương ra sao cái đã!"

Trần Mỹ Nhân nghe vậy bèn đưa tay ra cho Đỗ Văn Hạo bắt mạch, tay của Trần Mỹ Nhân lúc này lạnh toát, mạch trầm đứt đoạn, Đỗ Văn Hạo thấy vậy nét mặt thất kinh, sau đó hắn lại xem lưỡi của nàng ta, rồi lại hỏi chế độ ăn uống, ngủ nghỉ ra sao, xong đâu đấy Đỗ Văn Hạo lại để Trần Mỹ Nhân nằm xuống.

Vừa lúc này thì Trần Bà đã bưng nước đi đến, Đỗ Văn Hạo trông thấy bèn lên tiếng hỏi: "Sức khỏe của nương nương kém như vậy ngươi đã cho người đi tìm người đến xem chưa? Hay là vẫn chẳng có vị Thái Y nào chịu đến khám bệnh cho nương nương? Nếu không có ai chịu đến tại sao ngươi lại không thông báo cho ta biết hả?"

Trần Bà đặt tách trà lên trên bàn xong, liền đi đến bên cạnh Đỗ Văn Hạo, khổ sở đáp: "Lão nô đã đi tìm rồi, cũng tìm được một vị Thái Y già đến khám, ông ta nói rằng đầu của nương nương bị đập vào tường, miệng la hét khó chịu nên cho rằng nương nương mắc chứng Thực Nhiệt, do vậy phải uống thuốc dịu mát giải nhiệt. Nhưng sau khi uống xong mấy đơn thuốc của ông ta, thì không thấy nương nương có tiến triển tốt lên, mà ngược lại bệnh tình của nương nương ngày càng trầm trọng, lúc này nương nương liền quyết định không cho phép lão nô đi tìm bất kỳ một vị Thái Y nào khác nữa. Nương nương nói rằng thôi thì cứ để kệ nó, ra sao thì ra nương nương không muốn quan tâm đến nó nữa. Lão nô khi đó khuyên bảo nương nương thế nào cũng không được, lão nô cũng định đến tìm đại nhân, nhưng lại nghe nói đại nhân phải phục vụ cho Hoàng Thượng nên...Ài! Đều là do lão nô đáng chết, lão nô bất tài không chăm sóc cho nương nương hẳn hoi tử tế!" Nói đến đây Trần Bà bỗng bật khóc, nước mặt rơi xuống lã chã, buồn tủi vô cùng.

Trần Mỹ Nhân nằm trên giường lúc này thân hình cuộn tròn, hai mắt nhắm lại, thều thào nói: "Trần Bà! Đây không phải là lỗi tại ngươi, đây là ông trời đang trừng phạt ta đó, ta gây ra tội lỗi thì ta phải trả giá, ngươi đừng buồn nữa!"

Trần Bà nghe thấy vậy thì lại càng thêm đau buồn, nước mắt nước mũi chảy ra như suối.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nói: "Bệnh này của nương nương vị Thái Y đó đã chẩn đoán không chính xác! Bệnh này không phải là chứng Thực Nhiệt, theo như mạch chứng của nương nương cùng với tâm trạng mệt mỏi, chán nản, hơi thở gấp gáp, mồ hôi lạnh ra nhiều, chân tay lạnh cóng thì có thể thấy rằng bệnh của nương nương là Dương Suy!"

"Á!" Trần Mỹ Nhân nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy bất giác kêu lên thê thảm. Trần Bà đứng cạnh đó bèn lên tiếng hỏi: "Có nghiêm trọng không?"

"Dĩ nhiên là vô cùng nghiêm trọng rồi! Dương khí mà bị thoát thì thân thể sẽ mệt mỏi, tâm trạng chán chường, phải nhanh chóng kê một bài thuốc Tân Cam Ôn Nhiệt với liều lượng lớn để vãn hồi lại dương khí, ổn định tinh thần! Cũng may là hôm nay ta ở đây, do vậy bệnh tình của nương nương sẽ do đích thân ta chữa trị, ngươi yên tâm có ta ở đây nương nương sẽ không có gì nguy hiểm đâu, bệnh này chỉ cần có Đáp, Sâm Cao Ly, Gừng Pháo, Pháo Phụ Tử và Viêm Cam Thảo, mỗi một loại lấy mười tiền, sau đó sẽ dần dần giảm lượng xuống cho đến khi bệnh hoàn toàn khỏi hẳn!"

Trần Bà nghe xong thì thở phào một hơi nhẹ nhõm nói: "Đa tạ Bồ Tát đã bảo hộ! À không! Đa tạ Đỗ đại nhân đã ra tay cứu giúp! Đỗ đại nhân! Ngài đúng là Bồ Tát tái thế!"

Trần Mỹ Nhân nghe vậy bèn thở dài nói: "Thôi kệ đi! Không cần chữa đâu, chữa khỏi bệnh cho ta rồi thì sao chứ? Ta khỏi bệnh rồi vẫn cứ phải sống một cuộc sống nhục nhã như một con chó vậy! Như thế còn khó chịu hơn cái chết rất nhiều!"

Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn lên tiếng: "Nương nương..."

"Thôi được rồi! Ngươi không cần khuyên ta nữa đâu! Ngươi cũng đừng lãng phí tâm huyết chữa bệnh cho ta nữa, ngươi hôm nay đến đây là đón Liên Nhi về hả? Nếu như vậy thì để nó theo chân ngươi về đi, nó dù sao cũng là thê thiếp của ngươi rồi, ta không thể ngày nào cũng chiếm hữu nó mãi như thế được, như vậy đối với ngươi cũng không hay chút nào cả!"

Đỗ Văn Hạo ngập ngừng đôi chút rồi nói: "Ừm! Thế này vậy! Nương nương cứ nghỉ ngơi trước đi, ta còn có chuyện muốn nói với Trần Bà đã!"

Đỗ Văn Hạo nói xong bèn bước ra ngoài cửa, Trần Bà thấy vậy liền nối gót lẽo đẽo theo sau, sau khi khép cửa lại hai người bèn đi đến bên gốc Hạch Đào nói chuyện.

"Sao không trông thấy Liên Nhi vậy?" Đỗ Văn Hạo ngồi xuống chiếc ghế đá đặt dưới gốc Hạch Đào nói.

Trần Bà đứng cạnh đó liền lên tiếng đáp: "Đỗ đại nhân cũng trông thấy chỗ này rồi đấy, nương nương ngủ ở phòng chính, mấy hôm trước đột nhiên căn phòng đó gặp trận mưa lớn nên bị dột, chỗ dột đó lại đúng ngay giường của Trần Mỹ Nhân, do vậy Liên Nhi liền kê giường sang chỗ khác. Nhưng nó vẫn sợ nương nương bị cảm lạnh, cộng thêm mấy ngày hôm nay bệnh tình của nương nương càng lúc càng nặng nên nó đã đi tìm người đến xem có sửa được hay không, bây giờ cũng đã là mùa thu rồi, gió cũng độc lắm, nếu không sửa nhanh e rằng nương nương sẽ chống đỡ nổi thêm được nữa mất!"

Đỗ Văn Hạo nghe xong cũng chỉ ừm lên một tiếng, những việc ở trong cung hắn cũng hiểu đôi chút, khi người ta bị thất thế thì có rất nhiều người cũng hùa theo vào để bắt nạt, để hành hạ, đây là việc quá đỗi thường tình trong cung rồi, hơn nữa Trần Mỹ Nhân lại là một nhân vật ghê gớm như vậy, ai mà không thù không ghét cơ chứ! Do vậy chắc bây giờ cũng chẳng có người nào chịu đứng ra giúp đỡ nàng ta cả.

"Chuyện phòng ốc thì ta sẽ đi tìm Tiêu công công đến giúp, ông ta là tổng quản của Hậu Cung mà, chuyện vặt vãnh này không là gì với ông ta cả đâu!"

Trần Bà nghe vậy thì lại nước mắt nước mũi tèm nhèm chảy xuống: "Đỗ đại nhân! Lần nào cũng phải làm phiền đại nhân giúp đỡ nương nương của lão nô như vậy lão nô cảm kích vô cùng! Nhưng đại nhân xin hãy cẩn thận không lại đắc tội với những Phi Tần khác trong cung, vì bọn họ vẫn căm thù nương nương lắm, lão nô đa tạ đại ân đại đức của đại nhân!"

Đỗ Văn Hạo cũng thở dài nói: "Ta cũng sắp phải đi xa rồi, sức khỏe của nương nương lại như vậy, ta thật không yên tâm một chút nào cả! Ài! Chúng ta phải nghĩ cách nào mới được!" Đỗ Văn Hạo nói xong liền trầm ngâm suy nghĩ. Trần Bà đứng cạnh đó nghe hắn nói vậy thì vẻ mặt thất kinh nói: "Sao cơ? Đại nhân sắp đi xa rồi? Đại nhân đi đâu vậy? Khi nào mới về?"

Đỗ Văn Hạo lúc trước không nói cho Trần Mỹ Nhân biết hắn sắp phải rời xa kinh thành vì sợ nàng buồn, nỗi buồn của nàng khi phải xa hắn không giống như với Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu hay những người khác, đó là sự chia tay của một người bạn thân thiết, sau này sẽ có dịp gặp lại. Nhưng với Trần Mỹ Nhân thì lại khác, nếu nàng biết hắn sắp đi xa nàng chắc chắn sẽ rơi vào cảnh tuyệt vọng, sẽ mất đi chỗ dựa cuối cùng của đời nàng, chính vì thế mà hắn không thể nói được, hắn cũng không đủ dũng khí để cho nàng biết chuyện đó nữa: "Ừm! Đúng vậy! Ta phụng chỉ của Hoàng Thượng vào Tứ Xuyên Nhã Châu Lộ nhậm chức, tất cả gia quyến của ta đều phải theo ta vào trong đó, ta sắp xuất phát rồi!" Đỗ Văn Hạo cất lên một giọng buồn buồn nói, hắn thậm chí còn không đủ dũng khí để ngẩng đầu lên nói với Trần Bà nữa.

Trần Bà nghe hắn nói vậy thì bất giác lùi lại hai bước, suýt chút nữa thì ngã ngửa người xuống, bà cố gắng vịn vào cành cây gần đó đứng cho vững, giọng nói đau đớn vô cùng: "Sao lại có chuyện như vậy được cơ chứ?" Nói xong Trần Bà quỳ luôn xuống ngửa mặt lên trời gào khóc thảm thiết.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx