sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 369: Tú Phường (1)

Gã bổ đầu da ngăm đen kia trông thấy vậy, liền cười lên một cách thô bỉ và dâm đãng: "Ối chao chao! Thật không ngờ thân thể con gái của ngươi lại ngon lành đến vậy! Nếu mà chưa chết thì có thể đưa về hầu hạ ta một chuyến, xem xem cảm giác nó ngon ngọt đến đâu, ha ha ha!"

Câu nói này làm cho mấy tên vô lại đứng xung quanh lại cười phá lên một cách hèn hạ, những câu nói tục tĩu, bẩn thỉu tiếp theo sau đó văng ra như mưa, người phụ nữ kia vội vã ôm lấy xác của con gái mình đặt xuống đất, rồi nhanh tay áp sát vào người của mình, bế ngang ra, nhưng bất kể người phụ nữ này ra sức bao nhiêu, thì bà vẫn không bế nổi cái xác lên.

Khi nãy, Đỗ Văn Hạo cũng trông thấy làn da trắng ngần cùng với chiếc eo thon gọn của cô con gái của người phụ nữ kia, nhưng ánh mắt của hắn không phải nhìn vào đó, mà là nhìn vào những vết lằn đỏ ở trên eo của người chết, chắc chắn đó là vết hằn do cào cấu mà ra. Từ vị trí của vết cào, thì hắn biết được vết cào không thể nào do bản thân cô gái tự gây ra cho mình được. Chính vì vậy mà Đỗ Văn Hạo bất giác ý lên một tiếng ngạc nhiên, sau đó hắn lại tỉ mỉ quan sát tiếp thì phát hiện trên cánh tay của xác chết có những đường tím đỏ, những vết tích này đối với một người học Pháp Y như Đỗ Văn Hạo thì quá ư là quen thuộc. Đỗ Văn Hạo sau đó liền vội vã thấp giọng nói với Lâm Thanh Đại: "Cái chết của vị cô nương này có nhiều nghi vấn! Nàng đi giúp người phụ nữ kia một chuyến! Nghĩ cách hỏi cho rõ lý do dẫn đến cái chết của cô gái!"

"Để muội đi!" Kha Nghiêu nói xong liền bước luôn tới chỗ người phụ nữ kia, rồi ôm mặt khóc như mưa: "Tỷ tỷ! Tỷ bị làm sao vậy?" Vừa khóc Kha Nghiêu vừa lồm cồm bò đến gần xác chết, sau đó ôm lấy xác chết gào lên thảm thiết.

Do Kha Nghiêu cúi đầu quá thấp nên người phụ nữ kia không trông rõ mặt nàng được, vì vậy mà nhất thời cũng không biết nàng là ai.

Gã bổ khoái da ngăm đen kia thấy vậy liền đưa mắt lên nhìn Kha Nghiêu, thì thấy nàng ăn mặc kiểu nam nhi, nhưng lại nói bằng giọng con gái, nhìn kỹ thì thấy nàng mặt mày nhem nhuốc, cũng không phân biệt nam hay nữ nữa, nhưng mà ở thời xưa, những nhà nghèo khó không có tiền cho con ăn mặc, vì vậy mà không ít trường hợp con gái mặc quần áo con trai. Chính vì vậy mà tên bổ khoái cũng chẳng lấy gì làm lạ, tiến tới quát: "Con mẹ nhà mày! Mày khóc cái chó gì hả? Còn không mau đưa cái xác này đi chỗ khác?"

Nói xong gã bổ đầu da ngăm này liền giơ chân lên đạp Kha Nghiêu, Kha Nghiêu cũng đã có chuẩn bị từ trước, chuẩn bị sẵn tư thế, định nắm lấy chân của gã hất ngược lại, cho gã ngã một cú để đời.

Nhưng không ngờ gã bổ đầu da năm này khi vừa mới giơ chân lên, chưa kịp đạp vào người Kha Nghiêu, thì đã kêu lên thảm thiết, gã ngã ngửa người ra đằng sau, ôm lấy cái đầu gối của mình kêu cha kêu mẹ vì đau quá.

Những người dân đứng xung quanh thấy vậy thì chẳng hiểu gì cả, chẳng biết gã bổ đầu bị làm sao nữa, ngoại trừ Đỗ Văn Hạo, hắn trông thấy rõ động tác của Lâm Thanh Đại, cổ tay của nàng chỉ nhẹ nhàng phất lên một cái là gã bổ đầu kia đã nằm lăn ra đất kêu gào rồi.

Đỗ Văn Hạo biết là Lâm Thanh Đại đã ra tay, nhưng hắn không biết là nàng đã dùng vật gì để đả thương gã bổ đầu kia nữa.

Tên bổ khoái mặt ngựa đứng ở bên cạnh gã bổ đầu mặt đen, thấy thượng cấp của mình ngã ra như vậy, liền vội vã cúi người xuống xem xét, thì chỉ thấy chân của gã bổ đầu lúc này máu chảy ròng ròng, tên bổ khoái liền vội vã vén chiếc quần của tên bổ đầu lên, thì thấy nơi đầu gối của tên bổ đầu có găm một đồng tiền xu, đồng xu lúc này cắm ngập hơn nửa vào bên trong thịt của tên bổ đầu.

Tên bổ khoái trông thấy tình hình như vậy, biết là có cao thủ đã xuất hiện, vừa sợ vừa lo, vội vã rút đao ra gào thét để phô trương thanh thế: "Ai? Vị...vị cao nhân nào đã ra tay vậy? Tại sao lại đánh lén bổ đầu của chúng ta? Mau ra đây nhanh lên!"

Bọn bổ khoái biết rằng bây giờ bọn chúng cho dù có người đông, nhưng vẫn chưa thể là đối thủ của vị cao thủ này, chính vì vậy mà mặc dù cố gắng gào thét phô trương thanh thế, nhưng lại không dám ăn nói hỗn lão, chỉ sợ hỗn hào quá đỗi làm cho vị cao thủ kia nổi điên lên, rồi găm cho mình mấy đồng tiền vào người nữa thì nguy to.

Gã bổ đầu kia thì lại càng thấu hiểu sự tình, theo tình hình trước mắt thì gã cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám làm liều, nhưng ngoài mặt thì vẫn cố vớt vát thể diện của mình, nghiến răng ken két thét lên: "Bọn chúng mày kêu gào cái gì hả? Ta không làm sao cả, chẳng qua là do ta bị trẹo chân đó thôi! Mau mau dìu ta về nhanh lên! Còn đứng đó làm gì bọn khốn!"

Mấy tên bổ khoái nghe vậy liền vội vã chạy đến dìu đỡ gã bổ đầu này lên, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo bỏ đi. Thậm chí cả lũ cũng chẳng còn dám mắng chửi người phụ nữ đang ngồi dưới đất kia nữa, vì trong bụng bọn chúng chỉ mong mau mau thoát khỏi đây, còn việc cái xác có để đây bao nhiêu lâu thì cũng mặc kệ, không thèm quan tâm nữa.

Kha Nghiêu lúc này cũng đã đoán ra được là Lâm Thanh Đại đã ra tay giúp nàng, nên nàng liền lấy hết sức giúp người phụ nữ kia kéo xác con gái của bà ta đặt lên trên xe. Kha Nghiêu lúc này vừa dụi mắt, vừa khóc lóc nói với người phụ nữ kia: "Thím ơi! Chúng ta đi thôi!" Nói xong nàng giúp người phụ nữ đẩy chiếc xe kéo này đi.

Người phụ nữ kia vì quá đau lòng trước sự ra đi của con gái, nên khi thấy Kha Nghiêu xông đến giúp đỡ cho mình, thì cho dù không nhận ra nàng là ai, nhưng nghe tiếng nói lại là tiếng của một cô gái, trong lòng thầm nhủ chắc là con nhà họ hàng xa, nên chỉ thầm cảm kích, cùng với Kha Nghiêu đẩy xe ra bên ngoài thành, những người dân đứng vây xung quanh xem náo nhiệt, cũng dần dần giải tán hết cả.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền quăng cho chưởng quầy của tửu điếm một ít bạc vụn để thanh toán tiền cơm nước, rồi nói mình có việc gấp phải giải quyết, một lúc sau mới quay lại, chưởng quầy nghe vậy liền luôn miệng vâng vâng dạ dạ, rất ngoan ngoãn.

Xong đâu đấy Đỗ Văn Hạo cùng với Thẩm sư già và Lâm Thanh Đại lặng lẽ đi theo sau Kha Nghiêu và người phụ nữ kia. Kha Nghiêu bây giờ vẫn vừa khóc vừa dò la tin tức: "Thím ơi! Chị của cháu làm sao mà chết vậy hả thím!"

Người phụ nữ kia gạt nước mắt đi rồi sụt sùi nói: "Sáng sớm hôm nay, thím đang làm việc ở ngoài đồng, bỗng nhiên nghe Vương đại ca chạy lại nói, Thảo Nhi...Thảo Nhi bị ngã ở một tửu lầu bên cạnh Tú Phường (Tú Phường là nơi chuyên thêu thùa may vá), thím liền bỏ dở công việc, vội vã chạy vào trong thành xem sao, vừa vào trong này thì thấy Thảo Nhi đã nằm đơ như cán cuốc, sắp tắt thở đến nơi! Thím liền chạy đi mượn xe kéo lại chở nó đi tìm đại phu, nhưng không ngờ! Thảo Nhi con của thím...hu...hu...hu."

Kha Nghiêu nghe vậy cũng khóc theo, có lẽ cô gái này là người thêu thùa ở trong Tú Phường, Kha Nghiêu lại lên tiếng hỏi: "Vậy chuyện này chưởng quầy ở Tú Phường không quản sao thím?"

Người phụ nữ kia nghe vậy có phần lo lắng, đưa mắt dáo dác ra nhìn, sau đó ấp úng nói: "Chưởng quầy thì thím chưa gặp..." Nói đến đây người phụ nữ chợt nghĩ ra mình chưa hỏi cô gái giúp mình này là ai, vội vã quẹt nước mắt đi rồi hỏi: "Đúng rồi! Cô nương, cô là..."

Kha Nghiêu vốn đã nghĩ sẵn câu trả lời rồi, nên nấc nghẹn nói: "Cháu và chị Thảo Nhi vốn là hai chị em tốt của nhau, Thảo Nhi tỷ rất hay quan tâm và chăm sóc cho cháu, ngày hôm qua cháu có việc ra ngoài thành, khi quay lại thì...thì thấy Thảo Nhi tỷ đã chết rồi...hu...hu...hu..."

Người phụ nữ kia nghe vậy cũng không nghi ngờ gì cả, cũng tưởng là hai người quen nhau tại Tú Phường, kết thân làm chị em, nên vội kéo tay của Kha Nghiêu lại khóc rưng rức nói: "Cảm ơn cháu nhiều lắm!"

Kha Nghiêu lại khóc đáp: "Thím ơi! Thím định chuẩn bị việc hậu sự cho Thảo Nhi tỷ thế nào vậy?"

Người phụ nữ kia đáp: "Bây giờ còn thế nào nữa, chúng ta phải kéo nó về nhà chôn thôi! Hu hu hu" Người phụ nữ nói đến đây thì càng đau khổ hơn nữa, gia cảnh của bà vốn nghèo, không có thu nhập nào cả. Hồi trước toàn dựa hết vào tiền thêu thùa may vá của con gái gửi về mà sống qua ngày, bây giờ con gái chết rồi, về sau không biết nên sống ra sao nữa, nghĩ đến đây người phụ nữ lại càng cảm thấy cuộc đời lại càng bấp bệnh, bất giác khóc còn to hơn trước.

Kha Nghiêu thấy vậy bèn nói: "Thím sao không đi tìm chưởng quầy của Tú Phường mà hỏi cho ra nhẽ đi? Thảo Nhi tỷ rốt cuộc là vì sao mà chết, nếu mà tìm ra được nguyên nhân rồi, chúng ta có thể đòi tiền bọn họ để chôn cất cho Thảo Nhi tỷ cũng đáng lắm! Vì nói cho cùng thì người cũng chết tại nơi bọn họ! Đi, cháu đưa thím đi tìm chưởng quầy của bọn họ!"

Người phụ nữ kia nghe vậy liền đưa hai tay lên xua đi nói: "Thôi thôi, không cần nữa đâu, cảm ơn cháu, thím không muốn đi nữa!"

Kha Nghiêu ngạc nhiên nói: "Tại sao vậy thím?"

"Đây là do Thảo Nhi không cẩn thận ngã xuống cầu thang, nó mệnh khổ, số khổ nên phải chịu như vậy, cảm ơn cháu, thím không cần nữa đâu!" Nói xong người phụ nữ kia sợ Kha Nghiêu cố kéo bà đi đến Tú Phường, nên có phần hoảng loạn, vội vã đẩn chiếc xe đi càng nhanh càng tốt.

Kha Nghiêu thấy vậy liền chạy lên phía trước nói: "Thím ơi! Thím cũng đừng vì vậy mà buồn quá, Thảo Nhi tỷ làm ở nhà Tú Phưởng nào vậy? Cháu giúp thím đi tìm chưởng quầy!"

Người phụ nữ kia nghe vậy càng sợ hãi hơn, liên tục đưa tay lên xua đi, cũng không nói câu gì, chỉ cặm cụi cố đẩy xe đi thật nhanh, không muốn dây dưa gì với Kha Nghiêu nữa.

Kha Nghiêu lúc này ngoái đầu lại thấy mấy người Đỗ Văn Hạo đứng ở đằng xa đang trông về hướng này, liền cúi đầu buồn bã tiến về phía hắn nói: "Thưa chưởng quầy! Chỉ biết cô gái này tên là Thảo Nhi, là một người thêu thùa trong một Tú Phường. Sáng nay Thảo Nhi bị ngã cầu thang ở một nhà tửu lầu ở bên cạnh Tú Phường, vì thương nặng quá mà chết. Nhưng người phụ nữ kia cũng không chịu nói cho muội biết là nhà Tú Phường đó ở đâu, càng không muốn muội giúp bà ấy đi tìm chưởng quầy ở đó để lý luận, dường như bà ấy sợ cái gì đó!"

Đỗ Văn Hạo nghe vậy gật gật đầu nói: "Thôi chúng ta về ăn cơm trước cái đã."

Bốn người sau đó lại quay về cái tửu điếm khi trước, chưởng quầy lúc này đang đứng mong chờ mòn mỏi, khi trông thấy bốn người Đỗ Văn Hạo quay lại, liền vội vã đon đả chạy đến đưa lên trên phòng ở lầu hai nói: "Mấy vị khách quan, rượu thịt đã chuẩn bị sẵn hết rồi ạ! Mời các vị khách quan lên lầu!"

Khi cả bốn người cùng lên lầu rồi, chưởng quầy liền đưa mắt ra nhìn Kha Nghiêu, bất giác hỏi: "Cô nương lần đầu tiên đến huyện này, tại sao lại quen con gái của người phụ nữ kia được nhỉ?"

Kha Nghiêu nghe thấy chưởng quầy hỏi vậy thì sững người, nhất thời không biết trả lời ra sao.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy cười nói: "Lúc nãy là do muội muội của ta thấy người phụ nữ kia đáng thương quá, vì vậy nên mới mạo muội nhận làm chị em với cô gái đã chết kia, hòng giúp người phụ nữ kia thôi!"

Chưởng quầy lúc này mới à lên một tiếng nói: "Thì ra là như vậy à! Ừm đúng là đáng thương thật!"

Kha Nghiêu thấy vậy liền lên tiếng hỏi: "Sao mà mấy vị quan sai ở đây lại hung ác như vậy nhỉ? Con gái người ta bị ngã đến đây chữa bệnh, không chữa được nên chết rồi, ai mà chẳng đau buồn, chẳng khóc lóc, nhưng sao mấy vị quan sai đó lại ép người quá đáng thế?"

"Cái này ha ha, cái này thì tiểu nhân cũng không biết!" Chưởng quầy nói xong liền theo phản xạ tự nhiên, nhìn quanh nhìn quất sau đó mới thấp giọng nói: "Tiểu nhân thấy mấy vị khách quan là người tốt bụng, nên tiểu nhân mới nhắc cho mấy vị khách quan biết! Ở cái đất Tĩnh Giang Phủ này, thì nhất thiệt phải cẩn thận, đặc biệt là đừng có động tới mấy vị quan phủ nơi đây, càng không được phép dò la tin tức một cách bừa bãi!"

"Đa tạ chưởng quầy đã nhắc nhở!" Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: "Nghe nói là quý huyện có rất nhiều Tú Phường thì phải, ta cũng muốn muội muội của ta đến đó học thêm một chút, không biết chưởng quầy có thể giới thiệu cho bọn ta biết được không?"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx