sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 434: Lời Thật

Đỗ Văn Hạo đối với ngọc thạch quả thật là không có nghiên cứu gì, chỉ buồn bực là không có mang theo Bàng Vũ Cầm tới xem cùng. Đang do dự thì Hứa Hoa Cường ở một bên nói nhỏ: "Lão gia, thời gian không còn sớm nữa".

Đỗ Văn Hạo lập tức hỏi: "Thôi được, ngươi đã bảo tốt thì ta sẽ mua về, bao nhiêu tiền?"

Chưởng quầy nói: "Đỗ đại nhân quang lâm tiểu điếm chính là vinh hạnh của tiểu dân. Ngài xem, vật này..."

Đỗ Văn Hạo nở nụ cười, vị chưởng quầy này cũng biết tạo quan hệ? Trước đó tên quản gia kia cũng đã mang một hộp gấm đi rồi, không biêt bên trong là cái gì, nhưng mà cái hộp kia hẳn là cũng chứa đồ trang sức của nữ nhân. Nói trắng ra chính là hiềm nghi đút lót hối lộ, bản thân mình cũng không thiếu chút bạc này, liền nói: "Ngươi cứ nói bao nhiêu tiền đi, ngươi mua bao nhiêu cứ nói giá bấy nhiêu. Nếu bản thân ngươi cũng không biết giá trị của vật này, ta mua ngược lại không đáng tiền".

Chưởng quầy cười lấy lòng: "Đỗ đại nhân, hay là ngài cứ trả chín mươi lượng là được".

Đỗ Văn Hạo cười to, đứng dậy bước đi, chưởng quỹ kia cuống quýt, vội vàng đuổi theo, nói: "Đỗ đại nhân, ngài chớ đi, nếu ngài còn ngại quá đắt thì tiểu nhân có thể giảm giá".

Hứa Hoa Cường ở một bên nói: "Vừa rồi nói với ngươi rồi, đây là để tặng tiểu thư nhà chúng ta, vậy mà ngươi lại làm cho có đem một món hàng vài chục lượng bạc đến trước mặt lão gia nhà chúng ta, lão gia nhà chúng ta không đi còn ở lại chỗ này làm gì?"

Chưởng quầy gấp gáp tới mức trên trán mồ hồi chảy ròng ròng, vội vàng cất lời giải thích: "Tiểu nhân nào dám qua loa tắc trách, tiểu nhân có ngàn vạn lá gan cũng không dám qua loa tắc trách. Ngài nói không sai, nếu như ngọc này giá trị dưới một ngàn lượng ta cũng sẽ không đưa ra. Nhưng Đỗ đại nhân hạ cố tới cửa hàng, đó là vinh quang của cửa hàng, cho dù ngàn vàng cũng không mua được. Mà mở cửa buôn bán lại không thể cho không, cho nên mới thu chút tiền tượng trưng, vì vậy mới đưa ra cái giá này".

Đỗ Văn Hạo đứng lại trước cửa ra vào, liếc nhìn vị chưởng quỹ kia, nói: "Ừm, coi như là ngươi thành thật. Ta đã thấy qua không ít ngọc, loại vật phẩm nào cũng biết qua chút ít. Ngọc này của ngươi, tuyệt đối là cá già trị ngàn lượng, xem ra ngươi cũng là một người thành thật. Một ngàn lượng là được rồi, không thể để cho ngươi chịu tổn thất".

Chưởng quầy lập tức cảm động, thế gian vẫn còn có một vị quan như vậy, sợ mình bị thiệt thòi, ở đâu còn có quan viên lo lắng cho người khác bị tổn thất như vậy, nghẹn ngào nói: "Đỗ đại nhân, những lời đại nhân nói tiểu nhân chưa bao giờ được nghe qua, thật sự là vô cùng cảm động. Sau này chỉ cần đại nhân hoặc là người trong phủ, yêu thích thứ gì chỉ cần nói một tiếng, tiểu nhân sẽ để lại món tốt nhất cho đại nhân".

Đỗ Văn Hạo mỉm cười mang theo Hứa Hoa Cường ra khỏi cửa hàng ngọc khí, khi đã đi xa Hứa Hoa Cường quay đầu nhìn lại thì vẫn còn thấy chưởng quầy kia còn đứng ở cửa nhìn theo. Hứa Hoa Cường nói với Đỗ Văn Hạo: "Đại tướng quân, trong nhà trân bảo có rất nhiều. Tại sao không dùng một món để làm quà sinh nhật cho tiểu thư, cứ phải ra ngoài dùng tiền mua quà?"

"Ngươi thì biết cái gì!" Đỗ Văn Hạo cười nói: "Nàng là nghĩa muội của ta, ở trong nhà có cái gì thì cũng là của nàng, ngươi đã thấy ai dùng đồ trong nhà tặng người nhà mình chưa?"

"Nói vậy cũng đúng, hắc hắc".

Đỗ Văn Hạo mang theo đội hộ vệ trực tiếp đi vào nhà Thái Kinh, chuẩn bị cùng sứ thần bí mật Tây Hạ đàm phán, nhưng người gác cổng nói Thái Kinh vừa đi ra ngoài, cũng không biết là đã đi đâu, khi nào trở về, đều không nói. Đỗ Văn Hạo liền lưu lại lời, bảo rằng khi nào Thái Kinh vừa về đến thì lập tức thông báo cho mình. Người gác cổng lập tức đáp ứng.

Mấy người Đỗ Văn Hạo về đến nhà thì thấy mấy cái đèn lồng màu đỏ thẫm treo trước cửa, cũng lập tức cảm thấy vui vẻ, bước vào cửa phòng. Chỉ thấy trong sân xếp đặt mấy cài bàn, vài nha hoàn trả vải đỏ lên trên. Mái hiên phòng ốc đều được treo lụa đỏ, Hứa Hoa Cường nhìn thấy liền có cảm giác tò mò, thấp giọng nói: "Tại sao lại náo nhiệt như là thành thân vậy?"

Đỗ Văn Hạo không nhịn được mà nở nụ cười, lúc này đã thấy Bàng Vũ Cầm từ trong phòng của nàng đi ra, Đỗ Văn Hạo đi đến nói chuyện với Bàng Vũ Cầm.

"Các nàng mua cho nha đầu kia lễ vật gì vậy?" Đỗ Văn Hạo hỏi.

Bàng Vũ Cầm đáp: "Trong chốc lát lúc ăn uống mọi người đưa ra, chẳng phải tướng công sẽ biết hay sao? Còn chàng mua cái gì?"

Đỗ Văn Hạo cố ý thừa nước đục thả câu không chịu nói, Bàng Vũ Cầm cũng không tiếp tục hỏi cho ra, mà nói: "Chuẩn bị xong hết rồi, chàng xem có được hay không?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Rất tốt, làm phiền phải lo chu toàn rồi".

Bàng Vũ Cầm đáp: "Ta nghĩ chỉ mấy người chúng ta thì không vui vẻ lắm, cho nên bảo Anh Tử phân phó làm cơm, để cho tất cả mọi người cùng tới dự sinh nhật Kha Nghiêu. Như vậy hẳn là sẽ vui vẻ hơn".

Đỗ Văn Hạo cũng cảm thấy như vậy rất hay. Bàng Vũ Cầm lại nói: "Tướng công, Kha Nghiêu nha đầu cũng đã đến tuổi lấy chồng rồi. Chàng cũng nên để ý tìm một nhà khá giả, cũng coi như là để cho nàng có chỗ nương tựa".

Trong nội tâm Đỗ Văn Hạo ầm một tiếng, chẳng biết tại sao lại cảm thấy chua xót, phẫn nộ, nhưng vẫn cố mỉm cười: "Nói cũng đúng, điều này ta sẽ ghi nhớ trong lòng".

Nói xong lại hỏi thời gian ăn cơm, liền mượn cớ mệt mỏi tránh vào thư phòng.

Kha Nghiêu trốn ở trong phòng, bởi vì hôm nay là sinh nhật của nàng, người ở trong nhà cũng không để cho nàng hỗ trợ, nàng cũng nhàn rỗi vô sự, lúc đầu thì nằm trên giường không ngủ được. Tiếng trò chuyện ở ngoài cửa líu ríu náo nhiệt vô cùng, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, tuy không phải thật sự là người một nhà nhưng có thể đối đối đãi với nàng như vậy, Kha Nghiêu làm sao mà không cảm động cho được? Thế là nàng đứng dậy đứng trước cửa sổ xem bọn họ bận rộn làm việc. Đột nhiên Kha Nghiêu nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc từ cửa đi vào, đang tiến về phía này. Trái tim nàng đập thình thịch, tâm trạng khẩn trương, nàng vội ngồi xuống ghế, lỗ tai dán lên tường nghe bọn họ nói chuyện, sau khi nghe xong, trong lòng cảm thấy trống trải. Không nhịn được mà lẩm bẩm: "Cái đồ không có lương tâm, chiếm hết tiện nghi của người ta, giờ đây lại muốn đẩy người ta ra ngoài".

Nói xong thì hung hăng đá một cước vào chân bàn, chỉ nghe cạch một tiếng, chén trà trên bàn bị chấn động, lung lay trên mặt bàn vài lần rồi rơi xuống mặt đất, Kha Nghiêu lập tức hoa dung thất sắc. 'Ôi' một tiếng, ngồi xổm xuống, hai tay xoa xao bàn chân nhỏ, miệng không ngừng xuýt xoa.

Đỗ Văn Hạo trở lại thư phòng. Trong đầu nghĩ đến lời nói vừa rồi của Bàng Vũ Cầm, đã một thời gian rất lâu không thấy khuôn mặt tuyệt mỹ kia. Trong đầu Đỗ Văn Hạo hiện lên hình ảnh: Hoặc mừng hoặc lo, hoặc giận dữ hoặc phẫn nộ. Cô gái này không phải là đã nói không thích ta sao, nàng bất đồng với những nữ nhân khác, chợt gần chợt xa, không thể hiểu được rốt cuộc trong đầu nàng đang nghĩ gì.

Đỗ Văn Hạo nằm ở trên giường êm thất thần. Đột nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó là Lâm Thanh Đại mặc một thân y phục màu hồng đi vào, hắn liền ngoắc tay ra hiệu cho nàng bước tới.

Lâm Thanh Đại đóng cửa lại, đi đến bên người Đỗ Văn Hạo ngồi xuống, thấy dường như là Đỗ Văn Hạo có tâm sự, liền cười nhẹ hỏi: "Thời gian gần đây chàng thật là vất vả, tại sao không xin nghỉ một thời gian để ở nhà tĩnh dưỡng?"

Đỗ Văn Hạo uể oải cười cười, nắm lấy tay của Lâm Thanh Đại, thở dài một tiếng: "Ta cũng muốn vậy lắm, nhưng giờ thì chưa thể được! Đúng rồi! Kha Nghiêu đang làm gì?"

Lâm Thanh Đại nhì thật sâu vào mắt Đỗ Văn Hạo. Nhìn tới mức Đỗ Văn Hạo không dám nhìn thẳng vào, nàng vốn rất hiểu mình, chẳng lẽ...

Đỗ Văn Hạo vội vã lấp liếm: "Nàng nhìn cái gì, trên mặt ta bị rỗ sao?"

Lâm Thanh Đại nói: "Không có".

Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy tại sao nàng lại nhìn ta như vậy?"

Lâm Thanh Đại vẫn nhìn như trước, con mắt lom lom nhìn Đỗ Văn Hạo, khiến cho nội tâm hắn càng hoảng hốt, liền ôm lấy Lâm Thanh Đại, như vậy là hai người sóng vai, nàng không thể nhìn thấy ánh mắt của mình nữa.

Lâm Thanh Đại hỏi: "Chàng cùng Kha Nghiêu làm sao vậy?"

Đỗ Văn Hạo giả ngu trả lời: "Làm sao vật là sao, rất tốt mà!"

Lâm Thanh Đại hừ một tiếng, xem thường nói: "Không nói thì thôi!" Nói xong làm ra vẻ muốn đứng dậy.

Đỗ Văn Hạo vội nói: "Thanh Đại tốt, nàng không nên vội vã, để ta nói cho nàng là được chứ gì". Nói xong liền kéo Lâm Thanh Đại ngồi xuống lần nữa, sau đó đem chuyện tình mấy ngày trước mình say rượu làm với Kha Nghiêu kể vắn tắt cho Lâm Thanh Đại nghe.

Lâm Thanh Đại nghe xong không nhịn được che miệng cười trộm: "Ta đã đoán là hai người nhất định xảy ra chuyện gì đó. Ta hỏi nàng, nàng lại giống như chàng lúc nãy, vậy chàng tính sao đây, thu xếp nàng ra sao?"

Đỗ Văn Hạo thì thào không biết nên trả lời như thế nào.

Lâm Thanh Đại nhìn thấy vẻ mặt của Đỗ Văn Hạo, liền nói: "Sao vậy? Chàng không thể cứ để như vậy, nha đầu nhìn thấy này vô cùng mẫn cảm, chàng không thể làm tổn thương nó. Tuy trước đây nàng nói như vậy, nhưng cũng không phải là nàng sai, thân thể của nàng vẫn còn trong sạch, nếu như chàng..."

Đỗ Văn Hạo đưa tay che cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Thanh Đại, nói: "Xem nàng kìa, người ta chưa nói gì, thì cái gì nàng cũng đã nói ra hết rồi".

Lâm Thanh Đại duỗi ngón tay mảnh dẻ khẽ dứ vào trán Đỗ Văn Hạo một cái, rồi nói: "Chỉ biết rằng trong lòng hai người đều có quỷ, ta còn đang bận rộn, nói đi, nếu như không nói ta thật sự phải đi rồi".

Đỗ Văn Hạo lúc này mới tỉ mỉ đem việc mình sau rượu trong nội cung kể lại cho Lâm Thanh Đại nghe, Lâm Thanh Đại cũng không cười nữa. Đứng dậy đi tới trước cửa, không nói câu nào.

Đỗ Văn Hạo hỏi: "Nàng nghe xong cũng không nói gì, cuối cùng là nàng đang nghĩ gì thế?"

Lâm Thanh Đại quay đầu lại liếc nhìn Đỗ Văn Hạo, cười nói: "Còn có thể như thế nào nữa, chàng cũng không thể chiếm tiện nghi rồi cho qua, chẳng lẽ đợi muội tử nói ra?"

Đỗ Văn Hạo cười khổ nói: "Ta nói rồi, nhưng nàng là muội tử, nàng cũng đã từng nói tuyệt đối không làm thiếp".

Lâm Thanh Đại trừng mắt, nhíu mày: "Sự do chàng làm. Ài, ta không thẻ quản tới nữa, việc này là chuyện của hai người, dù sao các người cũng hơn mười ngày không gặp mặt. Không bằng thừa dịp tối nay là sinh nhật của nàng, thử buông lời thăm dò, tất cả mọi người đều uống rượu, dùng rượu lấp liếm, như vậy cũng sẽ không khó xử".

Đỗ Văn Hạo ngượng ngùng nói: "Nếu vậy nàng sẽ không để ý nếu ta lấy Kha Nghiêu?"

Lâm Thanh Đại chăm chú nhìn hắn một lúc, buồn bã nói: "Nếu ta nói không quan tâm thì chàng tin sao?" Dứt lời, Lâm Thanh Đại cũng không nhìn hắn nữa, mà đứng dậy mở cửa phòng đi ra ngoài.

Bàng Vũ Cầm không có lưu ý, lại gọi Lâm Thanh Đại, nói: "Thanh Đại, vừa rồi cha của Phi Nhi tới rồi, nghe nói là sinh nhật của Kha Nghiêu cho nên đã gọi người đưa đến hai hai bình rượu trắng tự mình ủ mem, ta đã nhìn qua rất ngon. Liên Nhi nói tỷ rất thích uống rượu Quế Hoa. Ta bảo nha hoàn lấy cho riêng tỷ.

Lâm Thanh Đại không đợi Bàng Vũ Cầm nói xong, âm thầm kéo vạt áo của Đỗ Văn Hạo, rồi sau đó đi thẳng xuống phía dưới, nói: "Không cần, ăn uống giống như mọi người là được rồi".

Nói xong, mọi người chờ Đỗ Văn Hạo tới vị trí chủ bàn ngồi xuống, sau đó mọi người đều ngồi vào vị trí của mình, Lâm Thanh Đại cố ý an bài Kha Nghiêu ngồi ở bên trái, Bàng Vũ Cầm thì ngồi ở bên phải ở bên phải, bản thân nàng ngồi với Tuyết Phi Nhi, Liên Nhi thì ngồi cùng một chỗ với Bàng Vũ Cầm.

Bàng Vũ Cầm thấy hạ nhân trong nhà đều đã ngồi xuống, lúc này mới nhỏ giọng nói với Đỗ Văn Hạo: "Lão gia, chàng nói vài câu đi".

Đỗ Văn Hạo liếc nhìn Kha Nghiêu, thấy nàng cũng đang đưa mắt nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, Kha Nghiêu túng túng mỉm cười, đưa ánh mắt chuyển qua Tiền Bất Thu ở phía đối diện.

Đỗ Văn Hạo cười cười, hắng giọng một cái rồi nói: "Hôm nay là sinh nhật của Kha Nghiêu, lời đầu tiên đáng ra là để cho nàng nói, nhưng mà ta lại là huynh trưởng cho nên vì nàng mà nâng chén chúc phúc trước tiên, để cho ta nói hai câu cũng không có gì không được".

Kha Nghiêu ở một bên thấp giọng: "Nói cả nửa ngày, cũng không hiểu huynh đang nói điều gì".

Đỗ Văn Hạo nghe thấy Kha Nghiêu nói như vậy, trong lòng cười thâm, thật ra chính mình cũng không biết phải nói gì, tiểu ni tử ngươi cười cái gì, cẩn thận vui quá hóa buồn.

Đỗ Văn Hạo tùy tiện nói vài câu chúc mừng sinh nhật, sau đó mọi người cùng nhau đứng dậy nâng chén, có thể nhìn ra rằng Kha Nghiêu rất cảm động, mấy lần mở miệng muốn nói đều không được, đó là do nghẹn ngào không biết nên nói gì cho phải. Bàng Vũ Cầm thấy vậy liền bảo Kha Nghiêu nâng cốc lên uống cạn chén, kính mọi người trước, sau đó mọi người vui vẻ uống rượu dùng bữa.

Tuyết Phi Nhi vừa mới ăn được một lúc liền dắt theo Liên Nhi tới mời rượu Kha Nghiêu. Sau đó tất cả mọi người theo họ, Bàng Vũ Cầm ở một bên ngăn cản không nổi. Do Kha Nghiêu không hề cự tuyệt, chỉ cân chén tới là bản thân cũng cụng một ly đáp lễ. Vì vậy chỉ chốc lát sau nha đầu này mặt đã đỏ như quả gấc.

Đỗ Văn Hạo thấy cảnh này, cũng không khuyên can. Vốn là nha đầu này tửu lượng không cao, sau khi mỗi người đã chúc một chén, đến người thứ mười thì hắn khẽ chạm vào tay Lâm Thanh Đại, sau đó đưa mắt ra hiệu cho nàng. Lâm Thanh Đại hiểu ý đứng dậy nhẹ nhàng cản mấy người đang muốn chúc rượu Kha Nghiêu: "Được rồi, sinh nhật nên vui vẻ là chính, thân thể Kha Nghiêu tiểu thư vốn không tốt, nếu như say thì ngày mai sẽ không thoải mái, có lòng là tốt rồi, không nên để nàng uống quá nhiều".

Thấy tứ phu nhân mở miệng, mọi người cũng không tiếp tục mời rượu nữa. Đứng ở một bên nói lời chúc phúc, sau đó đưa rượu đi. Những người ở phía sau vốn là cũng muốn tiến lên mời rượu, nhưng thấy Tứ phu nhân nói vậy cũng không dám mời nữa.

Sau đó Lâm Thanh Đại bảo nha hoàn chuẩn bị cho Kha Nghiêu một bát nước canh giải rượu, chỉ thấy khôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Kha Nghiêu đỏ bừng lên, đôi mắt long lanh như nước, phảng phất như muốn rơi ra vài giọt thanh lệ, khuôn mặt từ đầu tới cuối vẫn mang vẻ tươi cười. Có đôi khi lại lộ ra hàm răng trắng tinh, hẳn là do uống quá nhiều rượu, cho nên thỉnh thoảng lại đưa lưỡi liếm môi, động tác này vô cùng hấp dẫn, khiến cho Đỗ Văn Hạo ở một bên nhiệt huyết sôi trào.

Kha Nghiêu một tay bưng má, một tay đưa chén lên, miệng nói mấy câu mơ hồ không rõ: "Đến đây, tỷ tỷ, chúng ta uống rượu".

Lâm Thanh Đại đổi chén rượu trong tay Kha Nghiêu thành một bát sút dã rượu, dịu dàng nói: "Nha đầu láu lỉnh, uống cái này đi, uống sẽ không cảm thấy khó chịu nữa".

Kha Nghiêu tưởng là rượ, liền ngửa đầu uống liên tục một ngụm, không ngờ lại quá nhiều cho nên bị sặc, ho khan liên tục, Đỗ Văn Hạo vừa vặn ở phía sau Kha Nghiêu, Bàng Vũ Cầm thấy Đỗ Văn Hạo ngẩn người, liền nói: "Lão gia, nhanh vỗ lưng cho nha nha đầu".

Đỗ Văn Hạo nghe lời này mới hồi phục tinh thần vội vàng nhẹ nhàng vỗ lên lưng Kha Nghiêu mấy cái, đến khi Kha Nghiêu đỡ hơn mới dừng tay.

Kha Nghiêu đứng dậy quay đầu lại nhìn Đỗ Văn Hạo, cười nói: "Cầm tỷ tỷ, tỷ còn chưa biết rõ người này sao. Khi tỉnh táo thì nào có biết ân cần, lo lắng cho ai bao giờ đâu."

Lâm Thanh Đại thấy Đỗ Văn Hạo khó xử, hiểu rằng Kha Nghiêu đang nói tới việc say rượu đêm hôm đó, trong lòng cười thâm, trên mặt lại không lộ ra biểu tình gì, chỉ nói: "Muội xem muội không giữ mồm giữ miệng kìa, còn không biết mình đã uống nhiều quá, ngay cả ca ca của mình không nhường nhịn".

Mọi người nghe xong lời này, cũng không hiểu tại sao, nhưng đều nở nụ cười.

Kha Nghiêu hừ mũi một tiếng, ngồi thẳng dậy, Tuyết Phi Nhi hỏi: "Kha Nghiêu, không sao chứ?"

Kha Nghiêu cười cười nói: "Có thể có chuyện gì chứ? Yên tâm đi, ta sẽ không say đâu".

Tuyết Phi Nhi: "Vậy thì tốt rồi, giờ chúng ta lại uống tiếp".

Đỗ Văn Hạo sốt ruột, vội vàng nói: "Phi Nhi, Kha Nghiêu không thể uống nữa".

Tuyết Phi Nhi bĩu môi với Đỗ Văn Hạo, sau đó nói: "Người ta cũng không nói gì, sao ca ca ngươi lại đau lòng vậy?"

Lâm Thanh Đại: "Nói vậy cũng không đúng, huynh trưởng thương yêu muội muội của mình là đương nhiên chứ sao?"

Tuyết Phi Nhi liếc nhìn Kha Nghiêu, nói: "Thanh Đại tỷ tỷ nói không sai, vậy được rồi, lão gia đã không để cho ta uống cùng Kha Nghiêu, vậy thì không uống vậy".

Kha Nghiêu cũng không thuận theo, lắc la lắc lư đi đến trước mặt Tuyết Phi Nhi, khi đi ngang qua trước mặt Đỗ Văn Hạo, hai người liếc nhau một cái. Ánh mắt kia không giống với ngày thường, nhưng sau đó hai người đều nhanh chóng dời mắt đi.

Kha Nghiêu đi đến sau lưng Tuyết Phi Nhi, nói: "Mặc kệ hắn, hắn cũng không phải là thân ca ca của ta, chúng ta uống tiếp".

Liên Nhi sau khi nghe xong, không hiểu ý tứ trong đó, sợ Đỗ Văn Hạo nghe xong lời này sẽ không vui, cho nên vội vàng nói khẽ với Kha Nghiêu: "Kha Nghiêu, muội thật sự say rồi, muội nói vậy không sợ lão gia sẽ thương tâm hay sao?"

Liên Nhi cùng Tuyết Phi Nhi ngồi cùng một chỗ, Tuyết Phi Nhi cũng nghe thấy, nhân tiện nói: "Ta xem cũng chưa hẳn thế. Kha Nghiêu, hai người chúng ta uống rượu, uống rượu rồi mới có thể nói lời thật lòng!"

Kha Nghiêu cười khúc khích, cũng không biết là có say thật hay không. Giống như không nghe lời kia của Tuyết Phi Nhi, lại cạn chén với Tuyết Phi Nhi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx