sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Trai ngoan dính phải gái hư - Chương 13-14-15-16

14 - Ba mẹ của anhBa anh người Hà Nam, mẹ anh người Hà Nội. Người ta nói mẹ chồng Hà Nội khó tính lắm, làm dâu chỉ khổ thôi. Đặc biệt là dâu xa.Mềnh lúc đó không xác định lâu dài nên chẳng sợ. Vào nói cười hỉ hả thoải mái.Ba mẹ anh cũng dễ tính. Thậm chí dễ quá mức tưởng tượng của mình .Bác trai rất thoải mái, coi mình như con trong nhà.Bác gái đảm đang, quán xuyến, cẩn thận. Không hồ hởi như bác trai nhưng rất yêu thương con cái và thẳng thắn.Em gái anh, hiện đại, cá tính nhưng vẫn rất ngoanĐôi khi nhìn gia đình anh, thấy mẹ anh chăm chút cho anh và em gái, mình hơi chạnh lòng.Nhà làm lẩu, mình cũng qua ăn ké. Sau ở riết thành quen, ăn cơm trực.Sau, cơm cũng không phải nấu, chỉ rửa bát thôi.Ngoài lúc ăn cơm và rửa bát ra, bèn "tạo điều kiện" cho 2 đứa leo lên tầng 5 "làm gì thì làm"Dễ phát sợ.Lần đó, hắn trực đêm, mình trực sáng, tối về nhà hắn ăn cơm.Dọn dẹp xong lên phòng hắn nghỉ, tự dưng mình thấy người mệt mỏi, cứ chìm chìm. Kêu "em ngủ 1 tí".Nghe loáng thoáng mấy câu " ốm rồi, sốt rồi".Rốt cuộc cũng chả nghe thấy gì bên tai, trực tiếp ngủ ngất. Đến khi thức dậy, xung quanh tối đen.Sờ được điện thoại: 3AM! Tỉnh như sáo, mình bật dậy.Từ đầu đến chân ướt nhẹp mồ hôi. Lòng vừa lo lắng, vừa ngại vừa xấu hổ, len lén mò vào toalet thay quần áo. Không ngủ được Biết sáng mai thành cái dạng gì, sao mềnh lại ngủ quên.3am, hắn đang làm việc, chắc giờ này đang ngủ tại cty.Nằm mãi, trằn trọc....Có gì đó mát mát ấp vào trán: " Đỡ sốt rồi".Đang lơ mơ ngủ mình tỉnh dậy mà không dám động đây. Tiếng mẹ của anh. Tiếp đó là tiếng đặt vật gì lên đầu giường rồi tiếng khép cửa.Mình thần người ra. Đã bao lâu rồi ốm không có mẹ bên cạnh. Đừng nói là mẹ, bạn cũng không. Cảm động... 1 chút chút. Lần đầu tiên ước, giá gì là mẹ mình tới lúc đó.Lại sờ vào đt: 5AMMột người có gia đình hạnh phúc thật tuyệt vời. Dù người ta cứ bình bình đạm đạm sông thôi cũng đủ làm người khác ghen tỵ. Giờ mình đã hiểu vì sao tính cách của hắn khiến cho mình ngày càng thích hơn.Có lẽ, hắn tốt thật, có ba mẹ tốt, sống trong gia đình hạnh phúc, nên con cũng tốt.Mình cũng muốn có gia đình của mình, tốt như vậy, hạnh phúc như vậy...

15 - Con mèo -1Cả nhà anh lộc cộc dậy từ rất sớm. Mình đợi mãi, đợi mãi xem số phận mình rốt cuộc dư sao . .7am: " Con Th xuống dậy xuống đánh răng rửa mặt nào"Tiếng ba anh.Chỉ chờ có tín hiệu đó mình phi ra ngay khỏi giường quên béng ốm với chả sốt. Nhìn thấy 2 bác chỉ biết lúng búng" Cháu xin lỗi, không biết tại sao lại ngủ quên, xấu hổ quá ạ..."" Thằng V thấy mày ốm nên để ở nhà đấy, nó đi làm cũng sắp về rồi. Gọi cho nó kêu mua ít cháo về nhé" Mặt 2 bác hoàn toàn bt, cứ như chuyện này là đương nhiên, gặp cả trăm lần , mòn mắt rồi.Tay mình sợ hãi phát run:'Không lẽ nào! Bị đổ vỏ??  "Nghĩ xong thì tự cốc vào đầu cộc 1 phát: "Mình không mang vỏ cho hắn thì thôi, hắn lấy đâu ra.Đàn ông cũng có thể mang thai, nhưng em bé thì không nằm trong dạ dày được!...."Yên tâm.Cái kiểu người mệt mệt không ngủ được, chờ đợi, thật kinh khủng. Lần đầu tiên thấy chờ một người lại thấy thời gian dài đến vậy.Xuống dưới nhà cũng không có việc gì làm, bèn lấy cớ vẫn ốm leo lên phòng hắn nằm thẳng cẳng.Ngước mắt nhìn lên trần nhà, hơi hơi mỉm cười.Quả thật, căn phòng này giống căn phòng mình thích từ rất lâu. Ngay khi mới bước vào đã cảm giác thật dễ chịu.Phòng xanh lá nhẹ, cửa kính, rèm trắng, đồ đạc đơn giản, có tủ, nệm, và bàn máy tính.Lục lọi tủ sách " Móa, không có cuốn nào đọc để giết thời gian". Toàn giấy tờ biên lai thu tiền điện, 1 phần hồ sơ xin việc ... Lẩm nhẩm đọc giấy khám sức khỏe: V 1 -84.Vòng 1 84  ??? Lớn hơn cả mình!Chữ hắn xấu dã man  . Hồi học tiểu học có giúp mẹ mình soát chính tả cho học sinh. Mình thề thể loại chữ kia chỉ được 4 là kịch cỡ. Nét chữ nết người, thế thì hắn là người xấu!.Thêm 2 cái vòng tay. Gì mà H i love you với cả thế này thế kia. Không quan tâm. Giữ lại thì chắc là kỉ niệm.7h5ph, 10ph, 15ph, 30ph, 45ph... 8h8h058h10.Lâu ơi là lâu. Cuối cùng hắn cũng nghe tiếng xe lịch kịch, tiếng hắn chào bố mẹ, tiếng dặn dò trông người ốm, mua gì cho nó ăn chưa, sao mày về muộn thế bla bla... Nói ở tầng 1, mềnh tầng 5 nghe rõ không bỏ sót tí nào  .KN rút ra: nhà cách âm không ổn lắm ( =)) ).Lại đợi thêm 1 lúc, hắn lò dò từ dưới đi làm, mang theo cái tô, 1 cái đĩa và đôi đũa, đồ ăn phục vụ bữa sáng cho mềnh.Đói bỏ xừ. Mềnh không kiêng dè lao vô ngoằm ngoằm .Con mèo nhà hắn theo vào, lườm lườm mình.Tiếp đó leo lên giường, ngồi ngay cạnh hắn, mắt vẫn gườm gườm."A, con ranh này láo nha. Chỗ đó giờ không phải của cưng rồi".Nói ăn "ngoằm ngoằm" chứ mềnh cũng không đến nỗi. Mệt, ăn sao được nhiều. Để dư quá nửa, bắt hắn xực nốt đê ( ốm có tí ti ăn chung cũng lây bệnh thì kém tắm quá).Ba mẹ hắn đi làm rồi. Mình lăn lên giường, tay vuốt ve tam meo.Con mèo đủng đỉnh hất cái đuôi kêu "Ngao" chạy ra ngoài.Nó đứng ở ngoài, ngao ngao gọi.Mình tò mò chạy theo.Nó từ từ đi lên tầng 6, đi vài bước lại quay ra sau gọi. Mình biết ý đi theo.Lên đến nơi, nó vần ra 1 cái hộp gì đó đặt trước mặt mình. Nhướn nhướn con mắt hóa ra là thức ăn dành cho mèo.Phì cười" nào tao cho ăn nào, Nha, Nha!". Dúi đầu nó 1 phát " Con hĩm".


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx