sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Trảm long (Tập 2) - Chương 09 - Phần 4

Một đứa bé trai chừng bốn năm tuổi đang chầm chậm đi về phía họ, trong bóng đêm vô tận, đứa bé toàn thân phát ra ánh sáng hòa dịu này trở thành cảnh tượng duy nhất có thể nhìn thấy được.

Lục Kiều Kiều biết đan khí của cô và An Long Nhi rất yếu ớt, bọn họ không thể chạy, cũng không thể dùng bất cứ đạo pháp nào, chỉ có thể bước từng bước một, nhưng cô vẫn vô thức rảo nhanh chân bước tới.

Đứa bé trai trông rất gầy guộc, mặc áo vải, chạy lúp xúp phía trước, thân hình loạng choạng. Họ thấy gương mặt đứa bé ấy hệt như một con búp bê bán thành phẩm, vẫn chưa điêu khắc xong ngũ quan, tất nhiên không nhìn ra được biểu cảm trên bộ mặt ấy, song vẫn có thể đoán được ý tứ từ động tác thân thể của nó.

Đứa bé trai ngẩng mặt lên nhìn Lục Kiều Kiều, rồi lại nhìn An Long Nhi, tuy không có mắt, nhưng hai người có thể cảm nhận được nó đang nhìn vào gương mặt mình, sau đó đứa bé đưa bàn tay nhỏ nhắn về phía Lục Kiều Kiều.

Lục Kiều Kiều cũng chìa tay ra hỏi nó: “Cậu là Tôn Tồn Chân?”

Thằng bé không trả lời, kéo tay Lục Kiều Kiều đi về phía trước.

Xung quanh dần dần xuất hiện ánh sáng, Lục Kiều Kiều và An Long Nhi thấy mình đang đi trên một dòng sông khá rộng, nước sông lặng lẽ chảy dưới chân, hai bên bờ là cánh đồng hoa bảy màu trải dài vô tận, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng chim, tiếng côn trùng rả rích, lũ chim nhỏ chốc chốc lại bay qua bên cạnh.

Tâm trạng đứa bé trai rất vui vẻ, mặc dù gương mặt nó không có mắt mũi tai miệng và bất cứ biểu cảm nào, nhưng nhìn bước đi nhẹ nhàng tung tăng của nó, ai cũng cảm giác được niềm vui ngây thơ hồn nhiên ấy.

Hai tay An Long Nhi đỡ Lục Kỉều Kiều, vừa nhìn ngó xung quanh vừa nói: “Đây chính là địa ngục mà đại ca của cô nói sao?”

“Tất nhiên không phải, Tôn Tồn Chân nhận ra nguyên thần của chúng ta, y đang dẫn chúng ta tiến vào ảo hải...”

“Cháu cũng có ảo hải chứ?”

“Ai cũng có cả, quan trọng là đạo pháp của mày có đủ để mở ra hay không, có thể tự khống chế ảo hải như Tôn Tồn Chân đây là công lực rất cao cường rồi; nhưng y không biết vận dụng, chắc là do sư phụ y không truyền cho phương pháp...”

Lý giải của Lục Kiều Kiều về việc Tôn Tồn Chân công lực cao mà kỹ năng lại thấp, hoàn toàn xuất phát từ lý giải của cô đối với Thiên Sư đạo. Cách truyền pháp của Thiên Sư đạo là do Thiên Sư truyền thụ phù, chú, ấn cho đệ tử, chỉ có người kế nhiệm Thiên Sư mới đủ tư cách có được toàn bộ phù ấn. Bộ phù thư này, cộng với kính và ấn chính là Tam bảo của Thiên Sư đạo, đại biểu cho tầng cao nhất trong Thiên Sư đạo.

Nhưng tôn chỉ của Toàn Chân đạo là mong thế gian thanh tịnh, người người đều tu đạo thành tiên, tu luyện nội đan tính mệnh song tu đến mức tinh thâm tột cùng, cầu mong có thể tự nhiên dần dần, đạt đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất mà không lộ ra ngoài. Tuy rằng họ cũng có phù chú đạo pháp cơ bản, nhưng không hề có nhiều loại phù chú, bùa phép thực dụng và nhập thế như Thiên Sư đạo. Tôn chỉ tu đạo này khiến triều đình rất yên tâm, ba triều Nguyên, Minh, Thanh đều tôn Toàn Chân đạo là chính tông của Đạo giáo. Người không hiểu sâu về Toàn Chân đạo như Lục Kiều Kiều, đành cho rằng sư phụ của Tôn Tồn Chân không dạy dỗ y mà thôi.

Lục Kiều Kiều cúi đầu nhìn xuống dòng sông, qua làn nước, cô thấy bên dưới có một thế giới khác.

Dưới đáy sông là một ngọn núi cao có rừng cây rậm rạp, trên núi có rất nhiều khỉ chạy nhảy chơi đùa. Lũ khỉ vừa trông thấy Tôn Tồn Chân đi tới liền kêu chít chít loạn lên, con khỉ nhỏ nhất còn nhảy lên mặt sông nhao vào lòng thằng bé, Lục Kiều Kiều nghe thấy đứa bé trai ấy cười lên khanh khách, vui sướng không gì sánh nổi.

Con khỉ nhỏ ngồi trên vai thằng bé chơi một lúc rồi nhảy nhót trở về đàn, sau đó đứa bé trai kéo Lục Kiều Kiều guồng chân chạy nhanh.

Lục Kiều Kiều cũng không dám chạy quá nhanh, chỉ rảo chân bước đi dưới sự dìu đỡ của An Long Nhi.

Cô thấy xung quanh tối dần, một luồng gió thổi đến làm người lạnh buốt đến tâm can. An Long Nhi nói: “Cô Kiều nhìn xem, bên dưới có người.”

Lục Kiều Kiều cúi đầu quan sát, thấy dưới đáy sông có một đám tiểu đạo sĩ vừa nhảy nhót vừa làm mặt xấu, miệng hò hét “đánh yêu quái”, tay ném đá về phía đứa bé trai.

Những viên đá dưới đáy sông bay lên mặt nước, đập vào người họ, đứa bé trai lại kéo hai người guồng chân chạy. Mấy viên đá không lớn, đập vào người không thấy đau, nhưng lại nhói lên ở sâu trong tâm khảm. Lục Kiều Kiều đã hiểu, dòng sông này chính là thời gian trong ảo hải của Tôn Tồn Chân, dưới đáy sông lắng đọng tất cả những gì y từng trải qua.

Đi tiếp nữa, cô trông thấy một đạo sĩ trung niên đang dạy một đám tiểu đạo sĩ múa kiếm, đạo sĩ đó trông thấy đứa bé trai trên mặt sông liền quát lớn: “Tôn Tồn Chân, ta phạt ngươi đi gánh nước, ngươi còn ở đây làm gì hả?” Sau đó liền hùng hổ muốn đi lên trên mặt nước.

Đứa bé trai ôm lấy chân Lục Kiều Kiều, vùi mặt vào đùi cô.

Đạo sĩ trung niên vừa bước lên mặt sông, Lục Kiều Kiều thấy ông ta cao đến hơn một trượng, đạo sĩ vươn tay nhấc thằng bé lên dùng sống kiếm đánh mạnh vào chân nó. Lục Kiều Kiều cúi đầu nhìn, thấy đứa bé trai vẫn nắm chặt tay mình, nấp sau chân mình, đạo sĩ đang đánh vào một ảo ảnh khác, cô vội kéo tay thằng bé nhanh chóng rời khỏi chỗ ấy.

Đi dọc theo dòng sông, họ không thấy lũ trẻ con nữa, mà là một đám đạo sĩ trẻ tuổi đang được đạo sĩ trung niên kia chỉ huy thu dọn hành lý. Một người trong bọn nói: “Tôn Tồn Chân, ngươi thì sướng rồi, tất cả chúng ta đều phải vào cung, còn ngươi được xông pha giang hồ, lại nhận được nhiều bổng lộc như thế nữa...”

Một người khác lại nói: “Hắn trông như quỷ thế kia, hoàng thượng trông thấy không sợ thì đám cung nữ cũng chạy mất dép, á... á...” Nói xong y còn bắt chước giọng nữ kêu ré lên, chạy vòng quanh trong đạo xá, làm cả bọn đều cười ầm.

Một đạo sĩ bịt mặt tung mình nhảy lên khỏi mặt nước, lưng đeo hành lý tay cầm Tề mi côn cúi đầu đi khuất khỏi tầm nhìn của Lục Kiều Kiều.

Lục Kiều Kiều không dừng bước chân, cô biết đây đều chỉ là những mảnh vỡ của ký ức, thứ cô muốn tìm là nguyên thần thật sự của Tôn Tồn Chân.

Mới đi được mười mấy bước, cô liền trông thấy đạo sĩ bịt mặt vừa đi ra lúc nãy và đạo sĩ trung niên kia đang liều mạng chém giết nhau, hai người đánh ra toàn là sát chiêu, đạo sĩ trẻ vừa tấn công dữ dội vừa kích động gào khóc, hỏi: “Tại sao phải giết con? Tại sao lại kiếm người giết con?” Đạo sĩ trẻ nhanh chóng giành lấy thế thượng phong, đập cho đạo sĩ trung niên vỡ tan thành mấy mảnh, vung vãi khắp nơi. Đạo sĩ trẻ vẫn cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó, không ngừng hỏi không ngừng đánh đập những mảnh vụn của cơ thể ấy, đến nỗi máu thịt bầy nhầy cũng không chịu dừng tay.

Mấy người bọn Lục Kiều Kiều vòng qua chỗ máu me ấy, đi tiếp về phía trước, An Long Nhi hỏi cô: “Cô Kiều, Tôn Tồn Chân giết chết sư phụ của y rồi ạ?”

“Cũng chưa chắc, vì ảo hải sẽ trộn lẫn những việc mình muốn làm và những việc đã làm vào với nhau, chỉ có bản thân y mới phân biệt rạch ròi được thôi. Người ngoài như chúng ta không thể biết được.”

An Long Nhi nói: “Cô Kiều nhìn kìa, bên dưới là nhà cô!”

Lục Kiều Kiều nhìn xuống, quả nhiên trông thấy ngõ Hinh Lan ở Trần Đường, Quảng Châu, đây là góc nhìn từ trên nóc Vạn Hoa quán xuống giếng trời nhà cô. Cô thấy một gã đàn ông trẻ tuổi ngồi trên nóc Vạn Hoa quán, nét mặt như cười mà không phải cười, cúi nhìn xuống dưới. Cô còn trông thấy một Lục Kiều Kiều đang nằm trên chõng tre hút thuốc phiện. Nhìn lại người trẻ tuổi kia, bên cạnh y không ngờ lại có thêm một Lục Kiều Kiều cùng y ngồi trên nóc nhà, hai người đang nhìn vầng dương lặn xuống ở phía xa xa, nói nói cười cười.

Lục Kiều Kiều không nhịn được mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên, dòng sông đã biến thành một cái hồ lớn, một lò luyện đan khổng lồ nổi dập dềnh trên mặt nước, bên cạnh lò luyện đan là Tôn Tồn Chân bịt mặt đang đứng, đứa bé trai kéo tay cô đến đây không biết đã biến mất tự bao giờ.

Lục Kiều Kiều nhận ra, đây là trung tâm ảo hải của Tôn Tồn Chân, cái lò này là nơi y luyện đan, là tâm điền quan trọng nhất đối với người tu đạo, vì vậy nguyên thần của Tôn Tồn Chân tử thủ ở đây, đứa bé trai lúc nãy, chẳng qua chỉ là phân thân đi đón bọn họ vào mà thôi.

Họ đi tới bên cạnh Tôn Tồn Chân, thấy y dùng khăn che mặt bao kín cả đầu lại. Lục Kiều Kiều khẽ hỏi y: “Tôn Tồn Chân, tôi đến rồi đây, anh cảm thấy thế nào?”

Tôn Tồn Chân đưa tay chỉ vào mắt mình, rồi lại chỉ vào tai mình.

“Cái gì khiến anh thành ra như vậy?”

Tôn Tồn Chân lắc đầu, sau đó chỉ tay ra phía sau.

Lục Kiều Kiều nhìn lên bầu không ở phía ấy, thấy trên trời ghim một tấm bùa sắt khổng lồ, trông rất kinh khiếp, chiếm cả một góc trời, bên trên là những ký hiệu mà cô không hiểu gì.

Cô vội vàng nhìn sang lò luyện đan, trên thân lò vẽ các quẻ tượng theo phương vị bát quái, theo vị trí đối ứng của quẻ tượng trên thân lò và lá bùa sắt, cô có thể nhận ra đây là huyệt Não không ở sau gáy, xem ra Đặng Nghiêu đã ghim vào đây một lá bùa sắt, tước đoạt toàn bộ năng lực cảm tri bằng ngũ quan của Tôn Tồn Chân, chỉ để lại xúc giác.

“Tôi không hiểu lá bùa này, sau khi rời khỏi ảo hải của anh, tôi sẽ dẫn anh đi trị bệnh...”

Tôn Tồn Chân không ngờ lại vẫn lắc đầu.

“Anh không muốn tôi rời khỏi đây à?”

Tôn Tồn Chân lần này không lắc đầu nữa, tim Lục Kiều Kiều thắt lại, nếu Tôn Tồn Chân thật sự không muốn nguyên thần của cô rời đi, y hoàn toàn có năng lực vây khốn nguyên thần của cô và An Long Nhi lại đây, cho đến khi cả ba người cùng chết.

Lục Kiều Kiều nói với y: “Chìa tay ra.”

Tôn Tồn Chân ngoan ngoãn đưa tay ra, cô cũng giơ tay mình ra, nắm lấy bàn tay y, đoạn nói: “Đây là tay tôi, hãy nhớ lấy... sau khi tôi ra ngoài, anh nắm lấy tay tôi, đi theo tôi, được không?”

Tôn Tồn Chân nắm tay Lục Kiều Kiều, rốt cuộc cũng gật đầu.

Lục Kiều Kiều và An Long Nhi phát hiện dưới chân gồ lên, một đám mây dày đặc bốc lên từ mặt hồ, đưa ba người họ lên tận bầu trời. Tốc độ bay càng lúc càng nhanh, hồ nước và lò luyện đan dưới chân cũng thu nhỏ lại bằng một bát nước, mây mù xuất hiện dưới chân bọn họ, nhìn ra phía xa là núi non sông nước mà cả đời Tôn Tồn Chân đã đi qua.

Lúc này Lục Kiều Kiều bất giác nghĩ đến thôn Lũng Hạ mà cha cô sắp xếp gả cô tới. Nếu nửa đời sau đều sống ở đó, suốt đời không rời khỏi thôn làng, xa nhất cũng chỉ lên huyện thành đi chợ phiên, liệu ảo hải của cô sẽ lớn được chừng nào?

Tôn Tồn Chân không biết đã biến mất từ khi nào, Lục Kiều Kiều và An Long Nhi đột nhiên cảm thấy mình đã trở về với thân thể.

Khi Lục Kiều Kiều hóa giải thủ ấn thần bí ấy, mở mắt ra lần nữa, cô nhận ra thể lực và tinh thần mình đều khá lên, có lẽ do đan công của An Long Nhi đã giúp cô phần nào, mà cũng có thể là Tôn Tồn Chân đã dùng đan khí Toàn Chân thuần hậu trợ lực cho cô.

An Thanh Nguyên và An Thanh Viễn đều sấn tới hỏi: “Tiểu muội, thế nào rồi, có được không?”

Lục Kiều Kiều nhìn Tôn Tồn Chân trước mặt, ngẫm nghĩ một lúc mới định thần lại: “Y đã dẫn muội vào trong ảo hải.”

An Thanh Nguyên thở phào nhẹ nhõm: “Chậc, vậy thì tốt rồi, ta chỉ lo y cảnh giác quá, gây bất lợi cho muội.”

“Không sao rồi, muội muốn đưa y lên núi Thanh Nguyên...”

An Thanh Nguyên ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại lên núi Thanh Nguyên?”

“Muội dắt Tôn Tồn Chân dậy trước đã, chốc nữa từ từ nói...” Lục Kiều Kiều dứt lời liền chầm chậm đi về phía Tôn Tồn Chân, chìa tay mình đặt vào tay y.

Tôn Tồn Chân vẫn ở trong tư thế chiến đấu, một tay chậm rãi mò mẫm, một tay cầm Tề mi côn. Y vừa chạm vào tay Lục Kiều Kiều, bàn tay liền run lên nhè nhẹ, rồi lập tức nhích lại gần.

Khi đã thật sự nắm được bàn tay Lục Kiều Kiều, y nhớ ra đây chính là cảm giác bên trong ảo hải. Xương bàn tay cô rất nhỏ, cảm giác rất mềm mại, chỉ khác là ẩm ướt hơn lúc ở trong ảo hải, không biết là mồ hôi hay máu.

Y nắm tay Lục Kiều Kiều, đầu óc trống rỗng.

Trong tình trạng không nhìn được, không nghe được, xúc giác của con người sẽ trở nên cực kỳ mẫn cảm. Trong tình cảnh mất đi toàn bộ khả năng cảm nhận bằng ngũ quan, bàn tay Lục Kiều Kiều liền trở thành toàn bộ thế giới của Tôn Tồn Chân. Lúc này, y có thể cảm nhận được tất cả mọi chi tiết trên bàn tay bé nhỏ ấy.

Khi mình khôi phục lại khả năng cảm tri bằng ngũ quan, thì sẽ phải buông tay Lục Kiều Kiều ra; nếu có thể lựa chọn, y thà mất đi tất cả cũng muốn được nắm tay cô thế này mãi mãi. Đương nhiên, y không được lựa chọn, điều y có thể làm chỉ là nhớ thật kỹ, vĩnh viễn trân trọng cất giấu thử cảm giác diệu kỳ này.

Tôn Tồn Chân yên tâm nhắm lại đôi mắt không nhìn thấy gì, hơi ấm của cô lan tỏa đến tận tâm can y, máu của cô chảy qua bàn tay y rồi mới trở về trái tim, trong tay y đang nắm chặt niềm hạnh phúc và tín nhiệm lớn nhất đời. Nếu lúc này sau lưng có bắn tới ba mũi Tam thi câu mệnh tiễn nữa, y cũng cam tâm đón nhận cái chết.

Jack mình mẩy đầy máu me ngồi trên lưng ngựa thong thả đi tới, trên tay còn dắt theo một con ngựa nữa, Đại Hoa Bối lon ton bên cạnh. An Long Nhi trông thấy vậy không khỏi bật cười: “Anh Jack giỏi thật, bị thương như vậy còn tìm được ngựa về cơ à?”

Jack “phì” một tiếng, nói bằng giọng thều thào sống dở chết dở: “Đầu ngựa to thế này cơ mà, thông minh lắm, anh huýt sáo một cái là chúng quay lại ngay...”

An Thanh Nguyên đã gặp Jack ở Phật Sơn, vừa trông thấy anh chàng liền bước lên hỏi: “ Jack tiên sinh, anh cũng ở đây à? Bị thương có nặng không?”

Vừa nói, anh ta vừa chìa tay bắt tay Jack. Mới nắm vào tay, Jack đã kêu toáng lên: “A! Đau, chỗ nào cũng đau, đừng chạm vào tôi!”

Thấy Lục Kiều Kiều cứ nắm tay Tôn Tồn Chân mãi, Jack thở hồng hộc, trợn mắt lên nói: “Lục Kiều Kiều... hắn ta đang làm gì thế?”

“Cái gì làm cái gì?”

“Tay hắn ta làm sao...”

“Y bị thương, tôi để y nắm tay tôi còn dắt y đi chứ.”

Jack lập tức gào toáng lên: “Này Lục Kiều Kiều... Anh không bị thương chắc? Khắp người anh đều bị thương đây này!”

“Phì!” Lục Kiều Kiều phun ra một hạt ô mai, đập trúng mặt Jack: “Người ta mù cả mắt, điếc cả tai rồi, anh mà bị như thế thì tôi cũng dắt anh.”

Jack lập tức im bặt, một lúc sau mới nói: “Sorry...”

Sau đó anh lại nghĩ ngợi giây lát, hỏi: “Y sẽ như vậy mãi à?”

“Ừ! Cả đời này tôi sẽ kéo tay dẫn y đi khắp nơi.” Lục Kiều Kiều bực tức trả lời Jack.

An Long Nhi thu dọn đồ đạc dưới đất còn có thể dùng được, Lục Kiều Kiều lật tung các thứ lên mà vẫn không tìm thấy con búp bê vải mặc kỳ bào cô ưa thích nhất, đành thu thập những thứ tìm được. Cả bọn chia nhau lên ngựa, cô và Tôn Tồn Chân cưỡi chung một con, quay đầu đi lên núi Thanh Nguyên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx