sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hồi 11 -

Nghe hai tiếng giết người, Phi Yến run sợ hết cả hồn vía, không dám mở miệng lên giường nằm xuống, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng hai người to nhỏ. Lát sau, nghe tiếng bước chân liền mở mắt nhìn, Phàn thị dẫn Vương Thịnh tới cúi đầu vái lạy, nàng không đáp quay mặt vào tường.

- Chị ơi! Hợp Ðức lay gọi. Chị yên tâm đi! - Một lúc sau nàng mở mắt, Phàn thị và Vương Thịnh đã đi khỏi. Nàng thở phào một cái cất giọng buồn rầu.

- Hợp Ðức, không cần thương hại ta.

- Chúng ta là chị em, cần gì phải khách sáo - Hợp Ðức cầm tay chị - Chị đừng lo, em sẽ thay chị sắp xếp chu toàn.

Phi Yến sau khi tiễn Hợp Ðức ra về, chỉ nghĩ tới Trần Thanh, người đàn ông tráng kiện ấy đã thành vật thí mạng cho mình. Nàng không có gì đặc biệt trong tình cảm với Trần Thanh, nhưng trên tình người, nàng cảm thấy rất đau lòng, hai tay ôm chặt tấm chăn bông xấu hổ và hối hận. Lòng nàng như dao cắt...

Viên Dịch đình dẫn Vương Thịnh trước tiểu điện của cung Thang Tuyền để kiến giá.

Lưu Ngao sau khi bãi triều trở về, đã mặc thường phục, dịch ghế hỏi.

- Có gì mới không?

- Tâu bệ hạ, việc này rất khó tra xét, trong ngoài đều bất tiện, bệ hạ, việc này không thể công khai được, nếu thái hậu biết. - Viên Dịch đình sợ toát mồ hôi, nhìn trộm hoàng đế, lắp bắp nói - Thần chỉ thẩm vấn tên nội thị thân cận mà thôi.

- Mấy tên ấy không đáng kể? Quân cấm vệ triều đình để làm gì? - Hoàng đế tức giận nói.

- Tâu hoàng thượng, tên tiểu nội thị Vương Thịnh có nghe được một số việc, hắn không dám nói, hắn sợ...

- Vương Thịnh, đúng hắn không? Trước mặt ta, ngươi phải nói thật, mọi chuyện liên quan đến hoàng hậu, cũng cứ nói thật hết!

- Vạn tuế, vạn tuế, - Vương Thịnh khấu đầu.

- Nói đi.

- Vạn tuế! - Vương Thịnh quỳ tâu - Mấy hôm trước thần tại vệ thất cửa hậu cung, quan cấm vệ Trần Sùng nói con trai ông ta đang phát tích. Người ta hỏi ông ta nói con trai học được một bí phương khiến đàn bà không sinh nở được cũng có thể mang thai. - Trần Sùng nói hoàng hậu, cũng cần phương thuốc ấy, hắn nói hoàng hậu...

- Có gì khác nữa không - Lưu Ngao không nhẫn nại được nữa giậm giậm chân.

- Tâu hoàng thượng. Vương Thịnh còn có hạ văn - Viên Dịch lệnh vội tâu.

- Hoàng thượng vạn tuế - Vương Thịnh lại dập đầu xuống - Cái nhà ông Trần Sùng ca cẩm rằng muốn tìm cách đưa con trai mình vào. Ðến hôm qua, thần bỗng nhìn thấy Trần Thanh từ bên bờ tường cùng lò dò đến góc phòng túc vệ, Trần Sùng dẫn hắn đi đâu, thần cũng không biết nữa. Tâu vạn tuế. Trần Thanh chính là con Trần Sùng, ngẫm ra, cha con ông ta rất đáng khả nghi.

- Hừ! Hừm - Hoàng đế phẩy tay quay sang viên Dịch đình - Bắt Trần Sùng lại đây!

- Hoàng thượng! Viên Dịch đình quỳ rạp xuống - Việc này không nên làm kinh động!

- Hừ - Lưu Ngao cau mày hỏi Vương Thịnh.

- Ngươi nghe thấy, nhìn thấy tận mắt chứ?

- Tâu bệ hạ, thần nghe rõ, nhìn rõ ạ.

- Hừ, hừ - Ngươi tên gì?

- Dạ Vương Thịnh - Hắn liên tiếp dập đầu mấy cái liền. Nhà vua quay sang hắn:

- Quan Dịch đình nhớ lấy nhé! Thăng nó lên hai cấp! Thưởng!

Viên Dịch đình truyền Vương Thịnh tạ ân, rồi chờ hắn lui ra, khẽ tâu:

- Hoàng thượng, việc này không thể làm to chuyện, bệ hạ nên bí mật phái người điều tra, cần thì giết quách Trần Sùng, Trần Thanh, như thế sẽ không một ai biết gì, êm ả hơn.

- Cũng được. Nhà vua gật đầu. Mau đi tra cứu, cho ta biết sớm để ra tay.

- Tuân lệnh! Viên Dịch đình từ từ lui ra.

- Quay lại! Hoàng đế cảm thấy trong lời Vương Thịnh có điều chưa ổn, bèn dặn viên Dịch đình - Người lập tức tra xét cha con Trần Sùng, đồng thời đòi Vương Thịnh lên đây cho ta.

Viên Dịch đình run cầm cập bước ra, gặp Vương Thịnh nói.

- Hoàng thượng muốn gặp ngươi, cẩn thận đấy, không được nói khác, ngươi hở ra điều gì, đầu ta và ngươi khó mà giữ nổi. Nhớ lấy, thôi vào đi!

Vương Thịnh bước vào tiểu điện lẳng lặng quỳ lạy. Lưu Ngao ra hiệu cho các cung nữ ra ngoài ôn tồn hỏi:

- Hình như ngươi còn chưa nói hết! Bây giờ chỉ có mình ta, ngươi khác tâu bày mọi sự, chỉ cần ngươi trung thành, tương lai ngươi sẽ vô cùng phú quý.

Vương Thịnh vẫn quỳ mọp dưới đất, lòng khấp khởi mừng lo, nghĩ rất nhanh, vận mệnh ta phúc họa phú quý chỉ trong gang tấc này đây, mỗi cử chỉ vui, buồn của hoàng đế đều quyết định số phận ta, nghĩ vậy hắn từ tốn thưa:

- Vạn tuế - Hắn làm vẻ sợ sệt, ngừng phắt lại.

- Cứ nói, ở đây không cần phải e dè! - Lưu Ngao nặng nề nói:

- Vạn tuế, vạn tuế - Vương Thịnh liếc trộm nhà vua một cái rồi bỗng nhận ra những lời viên Dịch đình và Phàn thị chỉ giáo cho hắn chẳng tích sự gì. Xuất thân của hắn đã hun đúc bản lĩnh xảo quyệt cho hắn. Hắn thầm nghĩ: chỉ cần ứng phó, trước mắt bảo toàn cho hoàng hậu, đồng thời đưa ta đến với vinh hoa phú quý! - Hắn làm bộ sợ hãi, trung thành, cố nấn ná, nấn ná để bịa ra một câu chuyện sao cho hợp lý có đầu, có đuôi.

- Ngươi nói đi! - Hoàng đế sốt ruột giục.

- Tâu hoàng thượng, tiểu nhân thấy Trần Thanh vào cung không phải một lần.

Câu nói ấy khiến Lưu Ngao kinh động, vội hỏi tiếp.

- Thế nào nữa?

- Tiểu nhân thấy Trần Thanh và ngài Tổng quản điện Chiêu Dương mật đàm với nhau trong phòng xép sau cung, lúc ấy thần ở gian bên.

- Nhà ngươi nghe thấy chúng nói gì?

- Thưa vâng! Nhưng thần không nghe được hết câu chuyện, vốn là Trần Thanh đặt điều kiện đòi phú quý và quan tước, được Tổng quản đồng ý. Thần nhớ Tổng quản có nói một câu: Nếu sinh thái tử, người lo gì không làm được quan to, Trần Thanh còn vỗ ngực nói đến một thứ hợp được gì đấy thần nghe không rõ.

Lưu Ngao thở phào, gật đầu, lại hỏi:

- Ðó là một lần. Còn các lần khác thì sao?

- Thần còn thấy Trần Thanh tại phòng túc vệ cấp sự, Tổng quản tới đón hắn đi, không thấy hai người nói gì cả, lần đó ngoài hạ thần, còn có Trương Tam Phát - Vương Thịnh cố nêu ra một nhân chứng để cho sự việc nặng cân, xin hoàng đế hỏi thêm hắn.

- Trương Tam Phát là ai?

- Ðó là tiểu nội thị dọn dẹp ở vòng ngoài, vào cùng lúc với hạ thần.

- Ðược, còn điều gì nữa?

- Một lần khác, thần trông thấy Tổng quản với một viên nội thị lạ mặt nói chuyện với nhau ở gian số 2, - Hắn ngừng giây lát rồi nói tiếp - Tổng quản cũng nói tới hợp dược, cần sữa người, rất phiền toái, trước đó thần không biết viên nội thị mặt mũi to lớn, viên này nhận lời đi kiếm sữa người - Hắn dừng lại một lát như thể cố moi trong trí nhớ, có sai với sự thực hay không. - Tâu hoàng thượng, tiểu nhân tự nghĩ Trần Thanh là người tiến hợp dược - Hắn bổ sung thêm một câu, một mặt giải thoát cho hoàng hậu, mặt khác đánh đổ Tổng quản điện Chiêu Dương.

Hoàng đế vuốt chòm râu ngắn, từ từ ngồi xuống. Ðột nhiên nghiêm giọng gọi - Vương Thịnh!

- Dạ, hoàng thượng vạn tuế - Hắn cả kinh thưa.

- Ngươi nói có đúng không?

- Dạ, lời lời chân thực. Vương Thịnh vừa mếu máo vừa nói.

Tuy lòng nghi ngờ Phi Yến có phần vợi đi, nhưng chưa hết hẳn, hoàng đế nghĩ ngợi, bỗng quát lớn.

- Ngươi nhìn thấy Trần Thanh tiến hợp dược chứ?

- Tâu vạn tuế, đó là thần nghĩ vậy, chứ không nhìn thấy, thần chỉ... nhìn thấy...

- Thôi! Hoàng đế phất tay áo thở đánh phù rồi nói khẽ: cho đi, gọi Ðậu Minh lại đây!

Vương Thịnh hoang mang, không rõ phúc hay họa, sợ hãi bước ra khỏi điện - Ðậu Minh là viên hoàng môn Trung thượng thư, tất cả mọi viên nội thị trong cung, số phận đều nằm trong tay hắn.

Một lát, Ðậu Minh tới, Vương Thịnh sợ hãi theo sau, hoàng đế từ từ nói:

- Tổng quản điện Chiêu Dương có tội, không cần tra xét, xử tử - Phán xong hoàng đế quay sang nhìn Vương Thịnh. Hắn cả sợ chắc rằng tai họa giáng xuống đầu rồi, hắn run lên lập cập, vội quỳ xuống.

Lưu Ngao không để ý nỗi khiếp sợ của hắn, chuyển mắt nhìn từ từ thân thể Vương Thịnh, rồi dừng lại ở bức tường, hạ giọng nói tiếp.

- Thăng Vương Thịnh lên Tổng quản điện Chiêu Dương!

Vương Thịnh quỳ trên mặt đất, sợ toát mồ hôi. Ân sủng của hoàng đế là điều hắn không dám nghĩ tới. Quan Trung thượng thư Ðậu Minh choáng váng trước việc hoàng đế thăng cho một tên tiểu nội thị lên chức đại quan, luôn mồm vâng dạ, đợi một hồi không thấy ra thêm chỉ dụ, mới lệnh bảo Vương Thịnh tạ ân.

Vương Thịnh lập cập cúi đầu, Lưu Ngao cười khoái trá, quay sang Trung thượng thư xua tay, viên này liền nói nhỏ:

- Vương Thịnh, theo ta đi lĩnh áo mũ mới.

- Ngươi hãy đi trước - chờ Trung thượng thư đi khuất, hoàng đế mới quay lại Vương Thịnh dặn dò:

- Ta thăng ngươi lên chức Tổng quản, ngươi phải tận tâm, hoàng hậu có điều gì, lập tức lại bẩm ta hay. Như vậy Hoàng đế đối với Phi Yến đã mất hết niềm tin, sai ngầm Vương Thịnh điều này, ngài muốn biến hắn thành kẻ tâm phúc.

Ðến lúc ấy, Vương Thịnh mới rõ sự việc, hắn bất giác cúi rập đầu thề sẽ trung thành.

- Cho ngươi đi! Truyền lệnh cho Dịch đình, tru di cả nhà họ Trần kia.

Mọi sự biến đổi mau lẹ trong điện Chiêu Dương, viên Tổng quản bị giết trong chớp mắt, khiến Phi Yến càng lo sợ, nàng đã chuẩn bị cho việc tự sát, nhưng sự việc lại biến chuyển với việc bổ nhiệm viên Tổng quản mới Vương Thịnh, khiến nàng càng khó hiểu. Khi Vương Thịnh lại lạy chào, nàng hỏi:

- Sao ngươi biết?

- Hoàng hậu, việc này chưa thể nói trong một lúc, hoàng thượng đã thay đổi - Hắn cố kéo dài để tâng công - Ðó đều là hồng phúc của hoàng hậu!

- Hồng phúc của ta? Phi Yến cười đau khổ - Ta sợ đến thân ta cũng không giữ nổi!

- Hoàng hậu, thần mạo muội xin nói một câu, hoàng thượng vẫn còn yêu quý hoàng hậu, mới đây lúc thần triều kiến, đã xử trí việc này rồi - Hắn dài dòng kể lại việc hắn đã "bịa" ra câu chuyện để cứu nàng, rồi tiếp:

- Hoàng thượng đã ban lệnh tru di cả nhà Trần Sùng, Trần Thanh, có lẽ bây giờ đã chết cả rồi.

- Ôi! - Phi Yến nửa mừng, nửa sợ, lẩm bẩm - Thế ư, thế ư?

Một lúc sau, nàng mới gật đầu, hỏi hắn:

- Ta biết ý tứ của hoàng thượng khi thăng ngươi lên làm Tổng quản rồi, hoàng thượng muốn biến ngươi thành tâm phúc để dò xét ta, đúng không?

Vương Thịnh cúi đầu, lí nhí thừa nhận.

Phi Yến bỗng cười vang, tiếng cười xót xa đựng nước mắt. Cái chết của Trần Thanh đã khắc sâu trong tâm linh nàng một vết thương đau, nàng chưa dự đoán được số phận mình, nàng sẽ làm một hoàng hậu bị ruồng bỏ ư? Suốt đời bị giam hãm thay cho án tử hình ư? Nỗi lo về cái chết vừa qua, cơn sợ hãi vì bị thất sủng lại tới. Nàng muốn một sự cô độc với riêng mình nên xua tay, cho Vương Thịnh lui.

Trong tâm thất rộng lớn chỉ còn một mình nàng, nàng nhìn long sàng, nơi đây Trần Thanh đã từng cùng nàng ân ái, nàng khóc. Lời nói của Hợp Ðức cứ vẳng lên, khiến nàng hối hận. Dẫu sao hoàng thượng đối với nàng cũng hết sức khoan hậu, còn nàng, nàng đã đắc tội.

Nàng để nước mắt gột rửa lương tâm. Nàng tự giày vò, hối hận.

Bỗng nàng nảy sinh một ý định, từ trên giường chồm dậy, tới bên đài trang điểm vấn lại đầu tóc, đánh phấn, xăm xăm chạy ra ngoài.

- Hoàng thượng ở đâu? - Nàng hỏi với nội thị.

- Thưa ở cung Trường Sảnh, điện Hàm Nguyên ạ.

Phi Yến à lên một tiếng. Không kịp gọi cung nữ theo hầu hấp tấp chạy đi.

- Hoàng hậu đi đâu vậy? - Phàn thị vội chạy lại túm chặt lấy nàng.

- Ta đi gặp hoàng thượng - Nàng đáp hổn hển - Ta muốn nói với Người tất cả, ta đã có tội, Người đã khoan thứ với ta, ta muốn nói tất cả sự thật.

- Bà điên rồi sao! Phàn thị kéo nàng trở lại - Bà muốn tìm cái chết ư?

Phi Yến trừng mắt, Phàn thị vẫn kiên quyết kéo nàng về cung.

- Hoàng hậu hãy nghỉ một lát, sấm sét đã qua rồi, hoàng hậu của già ơi.

Nàng đưa mắt nhìn rồi nghiêm giọng:

- Cô Phàn, ta thấy cần phải, chỉ có chân thành, trung thực, mới có thể lấy lại được tất cả.

- Chân thành, trung thực! Vớ vẩn - Phàn thị cười dè bỉu - ở trong cung đình này, chỉ có âm mưu, giảo hoạt, không hề có chân thành, trung thực. Hoàng hậu, người muốn nói lên sự thật, để mong hoàng thượng khoan thứ ư? Hừ! Chẳng qua vì ông ta không bắt được tay, day được tóc mà thôi, hoàng đế đã bị chúng ta lừa dối! Hoàng hậu, xin bà đừng mơ tưởng nữa! Làm thế bà sẽ đi đứt!

- Cô Phàn, cô Phàn...? - Nghĩ đến âm mưu giảo hoạt, toàn thân nàng lại rung lên từng đợt.

- Bà cần nhớ, muốn cho trong cung mọi việc thuận buồm, xuôi gió, chỉ có xảo trá, giả dối. Bà phải lừa dối, phải bịa đặt khiến mọi người tin, bà mới được phú quý, an toàn, ngược lại thì rồi xem, bao nhiêu hoàng hậu cũng sẽ bị phế bỏ. Hoàng hậu có phải nhờ sự lừa dối mà bà được tiến cung không?

Phi Yến lắng nghe từng lời của mụ già, khôn ngoan, lọc lõi, tất cả mọi sự phú quý vinh hoa đều được ngụy tạo bằng sự giả dối, huyền hoặc.

Tại điện Hàm Nguyên, hoàng đế cũng đang trong tâm trạng trống rỗng, buồn bã, tuy không hoàn toàn tin vào việc Phi Yến ngoại tình. Nhưng cả hai nguồn ân và ái dường như đều vơi cạn. Chính ngài đã biến một người con gái bình dân thành một hoàng hậu, thế mà nàng lại bất trung với ngài. Những lời giải thích của Vương Thịnh, hoàng đế chưa dễ tin ngay, ngài nghĩ: những việc lắt léo trong cung, Vương Thịnh còn chưa hiểu được! Vì thế hoàng đế vẫn cảm thấy day dứt, hoài nghi, muốn tìm cho ra chứng cớ, nhưng quanh ngài không có ai có thể dốc bầu tâm sự. Ngài muốn tìm một người gần gũi, ngài nghĩ tới Trương Phóng. Hoàng đế bước lại ngự án, cầm bút phê: triệu hồi Bắc địa úy Phú Bình hầu Trương Phóng, phục chức thị trung.

Viết xong ngài giao cho quan thừa chỉ, rồi chậm chạp bước ra khỏi cung. Vườn ngự uyển vẫn như xưa, lòng nhà vua nặng trĩu, lần đầu tiên ngài cảm thấy cô độc, cũng lần đầu tiên, ngài thấy sự sầu muộn giữa chốn cung đình, thế là ngài truyền chỉ bái giá về Thông Thiên đài.

Vừa cất bước, hoàng đế bỗng dừng chân:

- Hồi gia. Ta không đi nữa!

Không ai dám hỏi, nhưng đều kinh ngạc.

Hoàng đế xuyên qua ngự uyển, tự giam mình trong căn phòng của cung Thang Tuyền nơi buổi đầu ngài gặp Phi Yến, ngài không muốn gặp nàng, cũng như bất cứ người đàn bà nào cả. Nhưng mọi người vẫn chầu trực, kể cả chị em họ Triệu.

Ðêm đến. Ðèn trong cung tỏa ánh sáng êm dịu, khiến nội điện trở nên lộng lẫy, hoàng đế nhớ lại, chính nơi đây ngài đã triệu Phi Yến, cũng chính phòng này, phụ hoàng đã thân triệu Vương Chiêu Quân.

Vương Chiêu Quân là mỹ nhân đời trước, hiện vẫn còn sống bên đất Hung Nô. Phụ Vương lúc nào cũng chỉ nghĩ tới việc đón nàng, thế mà cũng vĩnh viễn không bao giờ được gặp lại. Việc ấy bây giờ có gì khác nhau đâu? Ngài cho rằng Phi Yến chỉ là hoàng hậu trên danh nghĩa, thực tế đã đổi thay rồi. Một vị hoàng đế, dùng vinh hoa, phú quý, cũng không thể chiếm hữu được một người con gái xuất thân hàn vi. Ngài hối hận!

Bữa ngự thiện đã sắp ra, ê hề những cao lương, mỹ vị. Trên bàn cao thấp một đôi nến đỏ, ngài nhìn thấy ánh nến lay động, buồn bực cầm bình rượu dập tắt hết.

Chốn cung đình hào hoa, trở nên vô cùng tĩnh mịch. Bỗng ngài ngẩng đầu, nhìn một người cung nữ đang chăm chú đứng nhìn, hai ánh mắt gặp nhau, nàng vội cúi đầu, Lưu Ngao mơ màng gọi nàng tới gần.

Người cung nữ thấy hoàng đế khác lạ, sợ hãi quỳ lạy.

- Ngươi tên là gì? Vừa hỏi hoàng đế vừa kéo nàng đứng dậy.

- Hoàng thượng, thiếp tên là Linh Phi.

- Linh Phi... Ngài cầm chén rượu kề miệng nàng: Uống đi!

Linh Phi cả sợ, cầm chén rượu uống cạn một hơi.

Hoàng đế ôm lấy nàng, bàn tay lần lần lên ngực nàng - Trong cô đơn, sự thèm muốn thường dễ nảy mầm, một sự thèm khát bạo ngược.

Xiêm áo Linh Phi bị xé toạc, da thịt nàng bị cào cấu, dường như Lưu Ngao muốn tìm một sự báo thù cho hả giận, biến sự yêu thương thành điều căm ghét. Cung nữ rên rỉ vì đau đớn.

- Lại đây. - Ngài cười đứng lên, ngật ngưỡng chuếnh choáng bước.

- Hãy dìu ta vào! - Cánh rèm nội tẩm khẽ mở ra, rồi khép lại.

Phía ngoài, hai tên nội thị lấm lét, vội chụm đầu thì thào:

- Vận may đến, cua ếch cũng có thể lên trời! Ngươi xem Linh Phi có may mắn không?

Viên nội thị kia khẽ nhún vai, lắc đầu:

- Ðừng nói vội! Hôm nay hoàng thượng có biểu hiện khác lạ so với mọi ngày. Tôi xem Linh Phi gặp họa hay phúc cũng còn chưa rõ đâu. Vừa mới xong, Chiêu Dương Tổng quản bị giết, túc vệ Trần Sủng, toàn gia bị trảm! Hoàng thượng xưa nay có như thế bao giờ!

- Ai biết cơ sự rồi sẽ ra sao? Ta phải cẩn thận.

Lúc ấy từ trong vẳng ra tiếng choang choang, hai người cả sợ nhìn vào...

Lát sau, hai thị nữ từ trong rèm bước ra. Chúng thu nhặt những mảnh đồ sứ bị đập vỡ, nét mặt nghiêm nghị.

- Thế nào? - Một viên nội thị hỏi.

Hai cung nữ chỉ lắc đầu, im lặng.

Ngoài cửa bốn tên nội thị khác vì hiếu kì cũng đang căng tai theo dõi, chúng đoán ở bên trong hoàng đế chắc đang phát khùng.

Vọng ra một tiếng gầm thét...

Lại một hồi choang choang, đổ vỡ...

Một vật nặng đổ trên mặt đất...

Bọn nội thị đưa mắt nhìn nhau...

Tiếng vật nặng, có thể đoán là Linh Phi từ trên giường rơi xuống đất.

Lập tức được chứng thực. Lại tiếng thét! Ðó là tiếng hoàng đế.

- Linh Phi ngã rồi, quái thật, Hoàng thượng không còn biết gì nữa.

Giữa lúc nội thị lo lắng, than thở, từ trong vọng ra những bước chân hỗn loạn, cửa rèm bật mở, Linh Phi lảo đảo bước ra, trên người nàng xiêm áo tả tơi, đầu tóc rối loạn, môi nàng còn dính máu, giống như người bị đánh đến thành thương tích, rõ ràng khác hẳn việc được hoàng đế ngự lâm. Nàng bước đi loạng choạng qua chỗ các viên nội thị, phải dùng hai tay che mặt.

- ồ! - Viên nội thị kêu lên kinh ngạc.

Ðó là cảnh bên ngoài.

Trong nội thất, hoàng đế mượn rượu, làm cuồng, sau khi đã dập phá, tan tành hết, ngài liền ngã vật xuống giường cất tiếng cười sằng sặc.

Hai cung nữ đứng ngây người sợ hãi.

Lưu Ngao nghĩ giữa trời đất này chỉ có mình ngài, ngài đảo mắt bốn phía, lại cười vang - Tiếng cười bật ra từ sự cô đơn, đau khổ đến tận cùng, đứt đoạn, một lúc sau, hoàng đế cất tiếng ngáy vang.

Tất cả trở lại im lặng. Chỉ có một mình Linh Phi, mình đầy thương tích, ngồi khóc sụt sùi trong gian phòng xép. Không ai biết rõ nàng vì sao khóc. Không ai hiểu rõ nguồn gốc của tiếng cười ghê rợn, cũng như sự ngược đãi đối với nàng, chỉ có viên chấp sự, lặng lẽ ghi chép tên nàng vào danh sách người đàn bà được hưởng thánh ân. Ngoài ra, một cung nhân khác sẽ dùng son ghi tên nàng lên chiếc thẻ bài, treo trong nội sảnh của viên Dịch đình, do hai viên nội thị trông coi - Tên những người con gái đặc biệt trong cung.

Trong cung đình chuyện ân ái, phiền phức hơn nhiều.

Hoàng đế chợt tỉnh giấc, mơ hồ nhận ra các sự việc, hoảng hốt trước những việc làm cuồng dã của mình. Hoàng đế không nhớ rõ một người cung nữ tên là Linh Phi nữa, chỉ mang máng nhớ có một người con gái, ngài đưa mắt nhìn các thị nữ, không tìm thấy gương mặt quen thuộc đêm qua! Ngài nghi hoặc - Có lẽ đây là giấc mộng? Không thể... Ngài im lặng tự hỏi.

Lòng đầy sự nghi ngờ, hoảng hốt, ngài bước lên điện, chuẩn bị thiết triều.

Một hoàng đế chưa nắm được thực quyền, giữa chốn triều đình, sẽ trải qua không ít ngày cô tịch. Lưu Ngao đã thành một thói quen, tự phân thân ra làm nhiều dạng, trong khi làm ra vẻ lắng nghe quần thần tâu bày, hoàng đế tự nghĩ tới những điều thầm kín của riêng mình, cảm thấy đó là diệu kế.

Ðêm qua ngài nghĩ tới Phi Yến và Hợp Ðức.

Nhớ lại mộng cũ. Từ lúc vào điện Chiêu Dương, lần lần các sự việc hiện ra trong hồi ức của ngài. Cơn sóng giận dữ lại trở về, ngài cảm thấy vẫn còn điều uẩn khúc. Ngài nghĩ: Phi Yến bất trung, tội thấu trời. Hợp Ðức sớm nhận ra điều đó, tất nhiên sẽ hết lòng che chở cho nàng. Ðáng giận thay! ý nghĩ đó không phù hợp với một vị hoàng đế. Nhưng yêu đã khiến ngài thích sự bình đẳng mới để xảy ra nông nỗi này.

Vậy nhưng rồi ngài lại nghĩ: Ta đối với chị em nàng quá yêu mến và khoan thứ, từ nay phải hạn chế. Lấy lại vẻ tôn nghiêm của hoàng đế, khí phách của nam nhi buộc hai nàng thần phục.

Nghĩ thế, ngài vặn người, khẽ vuốt râu lấy lại phong độ, lắng nghe viên thượng thư tâm bẩm.

Ngài vừa lòng, khẽ nhếch mép cười, linh hồn ngài cơ hồ đã thoát ra ngoài thể xác, nói với chính mình: Ta khong phải là một diễn viên trên sân khấu, ta là một hoàng đế, thuận theo mệnh trời, hành đạo.

Trong tâm lý hưng phấn ấy, ngài ban lệnh bãi triều, mọi ngày ngài vội vã bãi triều, ngáp dài liên tục, hôm nay tinh thần ngài bỗng đổi thay rất đường hoàng. Nhưng sau đó ngài tản bộ vào ngự viên, lại cảm thấy buồn thiu. Ngài có nhiều điện các, giờ đây chẳng biết chọn phòng nào.

Ðiện Chiêu Dương không nên tới - Tới đó khác gì khích lệ Phi Yến lừa ta, vườn Tây Cung - Nơi Hợp Ðức ở, cũng không nên...

Với chuyện của Phi Yến, ngài cho rằng Hợp Ðức không được ủng hộ nàng. Ngài muốn tỏ rõ sự phản đối Phi Yến, thể hiện vẻ uy nghiêm của hoàng đế. Ngài nghĩ: Ta nên xa lánh nàng mấy ngày, để nàng đủ sợ - Ta với một người đàn ông phải khác nhau.

Tại ngự uyển, hoàng đế không tìm thấy nơi về...

Cuối cùng, ngài chọn cung Kiến Chương, để tiêu ma một ngày. Nhưng đêm xuống, ngài lại cảm thấy khổ sở, nhớ lại trước đây, đắm chìm trong hoan lạc, lại thở dài: Vì sao như vậy?

Một người đàn bà đẹp, lại làm ngài đau khổ đến vậy sao!

Hoàng đế nghĩ tới Ban Tiệp Dư!

Ðó là người quá khứ được sùng ái, trước khi Phi Yến nhập cung, người được ngài yêu mến số một. Bây giờ có thể triệu nàng. Nhưng ngọn lửa yêu thương một khi đã tắt, không dễ gì thổi bùng lên được.

Hình ảnh Ban Tiệp Dư hiện ra trước mắt, nhưng chỉ như tiếng sóng nước nhanh chóng lan tỏa, hòa tan vào thinh không.

- Chẳng còn nghĩa lý gì nữa! - Ngài tự nhủ.

Tất cả đều vô vị! Ðêm nay ta sẽ uống say!

Ngài không cho gọi Linh Phi, nhưng trong cơn say ngài nhớ tới nàng. Sự thực của đêm qua, lại đi vào giấc mộng đêm nay...

Cứ thế, sau một buổi thiết triều, ngài lại đi vào vườn hoa trong cung... Vẻ đường bệ ngày qua đã trở thành nỗi buồn đau và suy sụp.

Không gặp hai chị em nàng, hoàng đế cảm thấy một sự khuyết thiếu và trống vắng...

Không gặp hai nàng, ngài cảm thấy như không còn tồn tại như một thực thể trong đời nữa.

Phu kiệu khiêng lòng vòng trong ngự uyển, đắn đo mãi, cuối cùng không chịu đựng nổi, Lưu Ngao quyết định trở về nơi Hợp Ðức.

Tình cảnh hoàng đế hai ngày qua, Hợp Ðức đều biết rõ. Ðêm cuồng điên ở cung Thang Tuyền, đêm cô độc ở cung Kiến Chương, nàng đều suy ngẫm và phân tích tỷ mỷ. Vì vậy khi tiếp kiến hoàng đế, nàng vô cùng bình tĩnh, đối với chuyện đã qua, nàng coi như đã chôn vùi, với hoàng đế, nàng chỉ thể hiện một mức độ vui vẻ chừng mực, hoặc buồn bã, nghiêm trang.

Lưu Ngao muốn thể hiện sự uy nghiêm, đường bệ, nhưng khi nhìn dáng vẻ Hợp Ðức, ngài cảm thấy mình bất lực, đành buông tiếng thở dài.

Nàng đưa mắt nhìn làm ra vẻ quan tâm, lại như tình cờ hỏi:

- Bệ hạ, hôm nay thánh thể có vẻ không vui, bệ hạ có tâm sự gì chăng?

Lưu Ngao quay lại đăm đăm nhìn nàng, không đáp. Nàng nhún vai hỏi:

- Xem ra, hoàng thượng có điều gì tức giận. Ôi! Ðáng thương thay, hoàng thượng chỉ rặt chuốc lấy nỗi bực mình thôi. Tại sao vậy, xin nói cho thiếp rõ.

Trước mặt con người muôn vẻ phong tình và vô cùng xinh đẹp đó, ngài không còn kìm nén được. Rồi đột nhiên như đứa trẻ, ngài sa vào ngực nàng, vô cùng buồn bã kêu lên: Hợp Ðức!

- Sao vậy? Người mệt ư? - Nàng cố làm ra vẻ không hiểu.

- Hợp Ðức - Hoàng đế lại kêu lên một tiếng, xúc động lặng ngắt, mà tình cảm thì trào dâng. Sau một tiếng gọi, ngài không còn biết nói gì thêm.

- Bệ hạ, người có muốn đi nghỉ không ạ?

Trông bệ hạ, chắc thiếu ngủ rồi! - Nàng vuốt nhẹ lưng hoàng đế, vỗ về như với một đứa trẻ.

- Ôi Hợp Ðức! - Ngài rên lên ôm lấy nàng - Ta không muốn ngủ, cũng không mệt, ta chỉ buồn thôi. Nàng bảo chúng sắp rượu, hầu ta mấy chén giải buồn!

- Dạ, dạ, thưa hoàng thượng bệ hạ của thiếp - Nàng âu yếm rên lên nho nhỏ.

Tiếng chuông báo vừa đúng ngọ.

Nàng dâng một chén rượu, rồi dìu hoàng đế sang phòng ăn.

Hôm nay, nàng thết bữa ăn trưa trên bàn hành lang, lệnh nhạc công, cách song tấu nhạc. Ðó là điều mới lạ. Lưu Ngao nhìn qua cửa sổ, ngắm hoa lá trong vườn, nghe tiếng đàn sáo du dương, uống thêm một chén, lòng thấy nhẹ nhõm, hỏi:

- Hợp Ðức, nàng còn nhớ...

- Xin hoàng thượng đừng bận tâm. Lúc này thiếp cầu mong người vui vẻ! Chỉ cần người được vui vẻ thiếp xin sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Rồi nàng nhỏ giọng: Bệ hạ! Người không biết! Lúc người buồn bã, thiếp cảm thấy như trời đất tối sầm, thiếp vô cùng đau đớn.

- Hợp Ðức - Ngài cảm động, cất chén - Nàng tốt quá...

Nàng nheo mắt cười, như không tin lắm vào lời khen ấy.

- Hợp Ðức, ta thật lòng khen nàng đó. ồ, hãy cạn chén cùng ta!

Nàng đỡ chén rượu, đưa lên môi chỉ khẽ nhấp rồi đặt xuống. Lưu Ngao lại cạn thêm một chén, nhìn thấy chén nàng vẫn còn đầy, liền hỏi:

- Sao vậy, nàng không uống ư?

Nàng chỉ hơi mỉm cười, lắc đầu. Lưu Ngao chưa rõ, lại hỏi. Thế là Hợp Ðức chau mày, ghé tai vua, thỏ thẻ:

- Thiếp vừa cạn một chén rồi. Hôm nay không tiện, người thiếp... - Nàng khẽ gỡ tay - Bệ hạ đã rõ chưa?

Lưu Ngao tuy nghe chưa rõ, nhưng cảm nhận thấy, một sự hưng phấn cao độ, lạ thường, cười hì hì, cầm chén của nàng, dốc cạn.

- Xin tạ ơn hoàng thượng bệ hạ. Rồi nàng cầm chén không, ngửa cổ, dốc chén, uống thêm mấy giọt "thánh ân". Ðó là một tư thế đẹp đẽ. Nhìn chiếc cổ dài, ba ngấn trắng ngần, sự thèm muốn cùng với hơi men tạo thành một sự đòi hỏi nhục cảm, như một dòng điện chạy khắp cơ thể nhà vua.

- Hợp Ðức - Ngài nắm tay nàng, cất giọng thì thầm, vừa lúc, một khúc nhạc du dương vọng tới, Lưu Ngao sững người, ngài mơ hồ cảm thấy tiếng nhạc rất quen thuộc.

Hợp Ðức lim dim mắt nhìn hoàng đế một hồi mới thì thầm hỏi:

- Hoàng thượng có nhớ chăng?

- ồ - Lưu Ngao lần tìm trong ký ức, cuối cùng đã nghĩ ra, tại phủ đệ Dương A, lần đầu tiên nghe khúc nhạc này, cũng là lần đầu tiên xem Phi Yến múa. Kỷ niệm ấy khiến Lưu Ngao xúc động, thở dài: Ta nhớ ra rồi, mãi mãi sẽ không quên nữa. Hợp Ðức, nàng hãy múa theo khúc nhạc này.

- Thiếp ư? - Nàng khẽ lắc đầu - Thiếp không biết điệu múa này. Chỉ có chị thiếp biết.

Hoàng đế im lặng, ngài không muốn nhắc tới Triệu Phi Yến. Ðó là nỗi đau trong tâm khảm nhưng cũng không muốn phê phán, móc máy nàng. Tình yêu của Lưu Ngao với hoàng hậu vẫn chưa tắt. Vả lại lên án hoàng hậu, tất sẽ động lòng Hợp Ðức. Hoàng đế cảm thấy bản thân đã mất một Phi Yến, nhưng không thể mất một Hợp Ðức nữa.

Hợp Ðức quan sát tất cả các động thái. Nhận ra tất cả mâu thuẫn trong tâm lý hoàng đế. Những điều đó, nàng đã sắp xếp cả ý đồ dùng khúc nhạc để thức tỉnh ở hoàng đế, kéo hoàng đế trở lại với quá khứ huy hoàng.

Nhưng hoàng đế vẫn im lặng, vô cảm. Hợp Ðức biết không dễ lấy lại cái đã mất, nhất là tình yêu, tình yêu của một vị hoàng đế, nàng nhè nhẹ xua tay. Một cung nữ liền cầm chiếc quạt vẫy ra hiệu, dàn nhạc lập tức im tiếng.

- Ô! - Hoàng đế chợt ngạc nhiên, thốt lên - Ðã hết đâu!

- Không nên nghe nữa! - Nàng âu yếm ôm lưng hoàng đế - Thiếp biết nỗi lòng hoàng thượng.

- Hừ. Hợp Ðức - Lưu Ngao lại thở dài, rồi lặng lẽ cúi đầu uống rượu.

Hợp Ðức khong hiểu tâm trạng đó, nhân khi ngài cúi đầu xuống nàng nhè nhẹ bước sang phòng ngủ.

- Hợp Ðức! Hợp Ðức! - Một hồi lâu sau, Lưu Ngao phát hiện thấy vắng nàng, liền cất tiếng gọi. Vẫn không thấy lời đáp. Hoàng đế chuyển sang hỏi người cung nữ.

- Chiêu Nghi trở về nội tẩm rồi ư? Hừ! - Ngài đáp chậm rãi, rồi chậm rãi uống thêm một chén, mới lẩm bẩm. - Nàng còn dai giận hơn cả ta! Các cung nữ chỉ bưng miệng, cười thầm.

Lưu Ngao mệt mỏi đứng dậy, dựa lan can một hồi, chỉnh đốn tư thế, mới bước vào nội tẩm. Ngài không muốn các cung nữ nhìn thấy cảnh mình chịu thua Hợp Ðức.

Không chờ cung nữ vào báo, Lưu Ngao tự kéo rèm bước vào. Trên long sàng Hợp Ðức đã đi nằm, giày và tất đã tháo bỏ, chiếc váy được vén lên tự nhiên, lộ ra một bên đùi trắng phau, thon thả...

Cặp đùi nhỏ nhắn trắng ngần lộ ra sau lớp váy ngủ như nước hồ cuộn sóng, mặt trời ngả về chiều, dọi sáng qua chiếc rèm cửa sổ xanh biếc bừng lên trong ngài một sự khêu gợi mới mẻ, một sự thích thú trào dâng, sau cốc rượu, đột nhiên cơn khát dục vọng ngùn ngụt bốc lên. Hoàng đế bước lên mấy bước dang tay ôm lấy cặp đùi nõn nà, Hợp Ðức quay người lại, kêu lên kinh ngạc, thế là hoàng đế hấp tấp bước lên...

- Không nên... nàng hổn hển - Thiếp vừa tâu qua hoàng thượng... hôm nay người thiếp không được...

- Hợp Ðức - Lưu Ngao đè chặt lấy nàng, giọng cầu khẩn - ta không chịu nổi nữa...

Nàng bỗng ôm chặt lấy nhà vua, chặt nữa, rồi mạnh mẽ vùng ra, lăn vào phía trong. Hoàng đế đành cầu khẩn:

- Hợp Ðức! Cho ta ôm cặp đùi nàng vậy.

- Không nên! Có lẽ hoàng thượng nên đi tản bộ thì hơn, vừa nói nàng vừa kéo váy xuống, che kín đôi chân.

- Ðể ta xem một chút vậy, ta xin nghe nàng - Vẻ thèm muốn đã hiện rõ trên đôi mắt hoàng đế.

Hợp Ðức "miễn cưỡng" duỗi một chân ngọc ra ngoài gấu váy, hoàng đế như bắt được vàng, cúi xuống hôn chùn chụt.

Hợp Ðức cười vang, và mau chóng thu chân lại, đanh giọng:

- Thôi, hoàng thượng đi nhé, đừng trêu thiếp nữa.

- Hợp Ðức - Lưu Ngao nắm mép chăn, định thừa cơ lấn tới như sóng phá bờ, hùng hổ, dữ dội thở hổn hển, miệng rít lên: Ta không chịu nổi...

- Hoàng thượng, không quen chịu đựng sao. Nàng dùng ánh mắt khiêu khích ngài, lần nào cũng vộii vã - Hoàng thượng, cho thiếp khất...

- Hợp Ðức, Hợp Ðức, nàng làm khổ ta... Lưu Ngao hổn hển kêu lên.

Nàng cười, nhu mì, hoàng đế lại muốn chồm lên. Nhưng Hợp Ðức trong một khoảnh khắc lại xoay người, đứng dậy, bàn chân trần đạp trên thảm.

- Bệ hạ ra ngự uyển, hóng gió một chút.

- Nàng đi cùng ta!

- Không. - Nàng nhẹ nhàng lắc đầu mớ tóc dài rối loạn phủ lên gương mặt lộ vẻ xinh tươi của tuổi thanh xuân - Thiếp muốn nghỉ một lát, thiếp đau lưng quá!

Hoàng đế không còn biết làm sao được, nhìn Hợp Ðức, Lưu Ngao hiểu nàng cố ý, vì vậy ngài càng mê đắm như mất cả hồn vía trước vẻ hấp dẫn đặc biệt của thân thể nàng. Rồi nhà vua cảm thấy tự ái, từ nội tẩm bước ra, phía sau Hợp Ðức cất tiếng cười ròn rã. Nàng đưa ngón tay lên miệng cắn, bước tới bên cửa sổ nhìn qua song, dõi trông theo bóng hoàng đế đang đổ dài trong ánh tà dương tại ngự uyển như kẻ không hồn.

Bỗng nhiên hoàng đế tưởng nhớ đến hoàng hậu.

Hoàng hậu! Không như vậy đâu!

Phi Yến so với Hợp Ðức, hơn hẳn đức nhu thuận, ngoài ra lại có một vẻ phong tình rất riêng, ngài nớ đến điệu múa lời ca, nhớ đến dưới vầng ánh sáng lung linh hoàng hậu yêu kiều thướt tha... Nhưng cơn giận vẫn còn âm ỉ làm tan mất niềm đắm say. "Nàng tồi tệ đến vậy" - Hoàng đế nhìn dòng nước chảy cay đắng nghĩ thầm.

Một mình hoàng đế trong cô đơn hờn giận.

- Hoàng đế đang dạo một mình trong thượng uyển! - Một cung nữ báo với các phi tần cung Cam Tuyền.

Thế là trong cung đang tĩnh mịch bỗng ồn ào rộn rã. Mọi phi tần đều ra công tô son, điểm phấn, đợi chờ hoàng thượng.

Bên dãy lan can bằng đá trắng, trong khóm hoa bên Hồng Kiều, trong giây lát bóng hồng tụ tập thành nhóm ba bốn người con gái, xiêm áo thướt tha, các phi tần trước hoàng đế muốn phô bày một món hàng, vẻ thanh tân của họ.

Hoàng đế đưa mắt nhìn mấy lượt. Toàn bọn phàm tục, ngài nghĩ có lẽ tất cả khí linh thiêng tú mĩ đã gieo cả lên người của hai chị em nhà họ Triệu hết rồi, trong trời đất này, lũ kia thật chỉ là đồ bị thịt.

Thế là hoàng đế lỉnh vào lầu Dương Hòa của cung Bồ Ðào. Trước cửa, viên nội thị đứng gà gật, nhà vua nhìn tháy cũng không đánh thức, lặng lẽ vào đến tầng cửa thứ hai, hai viên nội thị bên trong hốt hoảng lạy quỳ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx