Chương 7: Tình yêu thành kính (1)
Thân mình Mạch Khê như một pho tượng cứng ngắc, trong khoang mũi vẫn còn thấy hương thơm nam tính quen thuộc. Trái tim như dần nứt ra, rỉ từng giọt máu, lại cùng với những suy nghĩ trong đầu thì hàng nước mắt cũng cố chảy ngược vào trong…"Cha nuôi, ông đã buông tha cho tôi một lần thì hãy để tôi đi lần thứ hai đi. Nhiều người nhìn thấy như vậy, ông không muốn làm tôi khó xử đấy chứ." Cô chỉ có thể nói như vậy, bởi vì cô rõ ràng rằng, chỉ có nói như vậy mới có thể khiến Lôi Dận không nổi điên, ít nhất, hắn sẽ không để cô mất mặt trước truyền thông.Quả nhiên Lôi Dận buông tay, nhìn về phía Mạch Khê, ánh mắt thập phần đau đớn…Mạch Khê ngoảnh mặt đi, không dám nhìn vào ánh mắt hắn nữa.Phí Dạ không kiêng dè gì mà ôm Mạch Khê vào lòng, trước mặt truyền thông thì cả hai đều tươi cười thân thiện.Ánh đèn sáng rực đều tập trung trên hai người, trong bóng tối, chỉ còn lại bóng dáng lạnh lùng mà ưu thương của Lôi Dận…Giới truyền thông lại được một ngày huyên náo. Chuyện hôn lễ của Mạch Khê và Phí Dạ được tường thuật vô cùng ảo diệu, đương nhiên, kết luận gì cũng có. Tóm lại, chuyện lần này thay đổi quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến kẻ khác phải hoài nghi.Khi Mạch Khê trở lại tòa thành thì sắc mặt càng tái nhợt hơn. Cô vốn đang mang thai, lại thêm mấy ngày không được nghỉ ngơi tốt, bởi vậy luôn cảm thấy mệt mỏi. Nhưng chính lúc chậm rãi đẩy cánh cổng to lớn ra, cảm giác áp lực mới thật sự nặng nề.Vẻ mặt quản gia Hàn Á thực nghiêm túc, toàn bộ người làm trong tòa thành cũng đều thận trọng. Mạch Khê không cần hỏi cũng biết tâm trạng khi Lôi Dận trở về tòa thành.Lên tầng, nhẹ gõ cửa thư phòng vài tiếng rồi cô đẩy cửa ra, xộc thẳng vào mặt là mùi thuốc lá.Hắn lại hút thuốc.Trên ghế salon, trông Lôi Dận có vẻ sa sút. Thân hình cao lớn tản ra vẻ bất lực, lạnh lùng mà bi thương. Tàn thuốc rớt thẳng lên thảm sàn.Mạch Khê không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng tiến đến, đưa tay đoạt lại điếu thuốc trong tay hắn rồi rụi vào gạt tàn."Anh không cần em làm gì cho anh cả."Lôi Dận cúi đầu nói, giọng đã có chút khàn khàn, "Hẳn là em biết sự lựa chọn của anh, anh chỉ muốn em thôi."Ngón tay Mạch Khê cứng ngắc lại một chút, ngay sau đó cô đưa tay đổ hết tàn thuốc vào thùng rác rồi nhẹ nhàng nói, "Em nghĩ anh hiểu lầm rồi, em chỉ chọn Phí Dạ mà thôi.""Khê nhi, em yêu anh!" Tiếng nói của Lôi Dận cao lên, bởi lẽ hắn hoàn toàn tự tin."Em cứ tưởng như vậy." Cõi lòng Mạch Khê đã sớm hóa tro tàn, giọng nói êm như nước chảy, "Em rất thích ở bên anh, nhưng ngay lúc biết anh muốn cầu hôn em, em mới hiểu được tình cảm của mình. Người thực sự tồn tại trong lòng em chính là Phí Dạ. Ba năm trước đây, khi anh ấy bảo vệ sự an toàn cho em, thậm chí cùng em đến cửa hàng thời trang giải sầu thì em bắt đầu chú ý đến anh ấy. Chỉ có điều là ba năm sau em mới hiểu được tình cảm thật sự của mình."Đôi mắt Lôi Dận nổi lên vẻ đau đớn..."Em cho rằng anh sẽ tin sao? Lý do này quá gượng gạo."Rốt cục Mạch Khê cũng xoay người, nhìn hắn…"Vậy anh yêu mẹ em không?"Lôi Dận không chút do dự trả lời: "Khê nhi, tình cảm thực sự của anh đối với mẹ em hẳn em là người rõ ràng nhất, đó không phải là yêu.""Nhưng chỉ sợ là anh cũng không biết chỉ cho đến khi gặp em." Mạch Khê đứng lên, thản nhiên nói: "Nếu không gặp em, anh sẽ còn cố chấp cho rằng anh yêu mẹ em. Em cũng vậy, nếu như không gặp Phí Dạ thì sẽ không biết rằng, thì ra tình cảm của em đối với anh ngoại trừ tình thân ra thì không có gì khác.""Em nói dối!" Toàn thân Lôi Dận như nhuốm đầy hơi thở nguy hiểm của loài sư tử. Nghe thấy thế xong hắn lắc đầu phủ nhận, "Khê nhi, anh lặp lại lần nữa, em không cần làm gì vì anh cả. Em yêu anh, đây là sự thật không giấu được."Con tim Mạch Khê như bị dao cứa, "Ba năm trước đây, tôi chỉ muốn một cuộc sống bình ổn. Ba năm sau, tôi chỉ muốn một tình yêu bình dị.""Khê nhi…" Lôi Dận đứng lên, không kìm lòng được liền nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, "Em phải tin rằng anh yêu em. Anh đã từng nói, anh nhất định sẽ yêu em đến khi sông cạn đá mòn, bất cứ kẻ nào cũng không thể tách rời chúng ta. Anh biết em lo lắng cho cảm nhận của anh, cho nên mới nói ra câu chuyện hoang đường như vậy tại lễ trao giải. Chuyện này anh không trách em, chỉ có thể trách anh không bảo vệ tốt cho em. Khê nhi, em phải biết rằng, anh đã đặt em trong lòng, nâng trên tay rồi. Nếu em muốn một tình yêu bình dị, anh có thể vì em mà làm như vậy.""Không giống…" Mạch Khê phản xạ có điều kiện mà trả lời. Cô không muốn nhìn thấy hắn như vậy, một chút cũng không muốn…"Em vẫn để ý đến anh, đúng không?" Đáy mắt Lôi Dận gợn sóng, như biển sâu mênh mông, bao phủ chặt lấy cô."Em…" Mạch Khê rất muốn, rất muốn ôm lấy hắn, lý trí cô dưới ánh nhìn chăm chú của hắn ngày càng yếu, cho đến khi…"Lôi tiên sinh, tôi và Mạch Khê thật tình yêu nhau, tình cảm của cô ấy hẳn là ngài biết rõ. Cô ấy vốn đơn thuần, phân không rõ được tình thân với tình yêu cũng là chuyện bình thường." Không biết từ khi nào Phí Dạ đã tiến vào, nhìn hai người cách đó không xa, giọng nói điềm tĩnh.Lúc này Mạch Khê mới đột nhiên lý trí trở lại, đẩy Lôi Dận ra, ngay sau đó bước nhanh đến cạnh Phí Dạ.Phí Dạ nhẹ nhàng cười, nụ cười mang theo vẻ cưng chiều rõ ràng. Hắn chìa bàn tay to, cùng cô mười ngón đan nhau…Trên trán Lôi Dận nổi đầy gân xanh như thể chỉ trực vỡ ra, đôi mắt đột nhiên cũng trở nên rét lạnh…"Khê nhi, lại đây!"Ngón tay Mạch Khê run rẩy, cho dù là được Phí Dạ nắm thật chặt, "Cha nuôi, xin ông thành toàn cho.""Em gọi anh là gì?" Ngay cả ngữ khí Lôi Dận cũng lạnh toát."Tha thứ cho tôi, tôi chỉ muốn lấy người đàn ông mình yêu." Mạch Khê cố nén nỗi đau cùng ý muốn khóc nấc lên, nắm tay Phí Dạ muốn rời đi."Đứng lại!" Đột nhiên Lôi Dận quát to lên.Mạch Khê và Phí Dạ cùng dừng bước lại."Hai người, một là người con gái tôi yêu nhất, một là người anh em tôi tin tưởng nhất..." Giọng nói Lôi Dận thật bi thương, bóng dáng cao lớn dưới ánh đèn lúc này lại có vẻ thật cô đơn, "Vì sao phải làm như vậy, vì sao nhất định phải làm như vậy?"Nước mắt Mạch Khê không thể giữ được mà chảy xuống. Ngoảnh khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên, cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ đó của Lôi Dận. Trái tim này, thực sự đã tan nát...Phí Dạ tiến lên, một lúc lâu sau mới chậm rãi quỳ xuống..."Thực xin lỗi, Lôi tiên sinh, tôi thật lòng yêu Mạch Khê.""Cậu nhất định phải cưới cô ấy?""Phải."Lôi Dận nắm tay nhanh lại, ngay sau đó vung lên..."Đừng!" Mạch Khê cả kinh, lập tức che trước mặt Phí Dạ.Nắm tay mang theo sức mạnh vô song đột nhiên dừng lại ngay trước mũi Mạch Khê cách có một ly. Đôi mắt Lôi Dận lóe ra luồng lạnh như muốn giết người. Hắn gào to một tiếng rồi nắm đấm hạ xuống ngay vách tường bên cạnh...Lòng Mạch Khê cũng đau đớn theo..."Em che chở cho cậu ta?" Lôi Dận cười một cách ưu thương, khiến người ta nhìn qua cũng phải đau lòng.Mạch Khê cụp mắt xuống, "Thực xin lỗi…"Phí Dạ đứng lên, kéo Mạch Khê lại phía sau, ánh mắt bình tĩnh, "Lôi tiên sinh, chỉ cần ngài có thể thành toàn cho tôi và Mạch Khê, cho dù có bị thương tôi cũng không oán hận."
Chương 7: Tình yêu thành kính (2)
___________________
Chương 7 : Tình yêu thành kính (3)
__________________
@by txiuqw4