Ngoại truyện 6
6. Tình cảm khác thường (1)Dưới ánh mặt trời, trên cánh đồng hoa tím, một người đàn ông cao lớn đạp xe đạp trắng đèo một cô gái đáng yêu. Cảnh tượng này càng có vẻ gây sự chú ý hơn.Huân Y hỏi xong điều thắc mắc trong lòng thì sự hồi hộp dường như lan đến cả đầu ngón tay, theo bản năng tóm lấy áo Phí Dạ. Vì góc độ hẹp nên cô chỉ có thể nhìn thấy lưng hắn, không thể thấy rõ ánh mắt hắn. Cũng tốt, nếu không nhất định hắn sẽ nhìn thấy hai má đỏ hồng như táo chín cây của cô.Nghe những lời này, tiếng nói thản nhiên của Phí Dạ vang lên…"Trước kia không có, hiện tại có.""Hả?" Trong lòng Huân Y như bị một chùy nện mạnh xuống, bụng bỗng nhiên đau quặn lại…Hắn có bạn gái? Hắn đã có bạn gái?“Cô ấy…hai người vừa mới ở cùng một chỗ? Cô ấy…là ai, tôi có quen không?” Cô phát hiện ra, thời điểm hỏi những vấn đề này, trong lòng cô cực kỳ khó chịu, có một loại cảm giác mà cô rõ ràng nhận thấy…ghen tỵ!Nói thật, cô có chút chút thích hắn, nhất là khi hắn ôm cô vào lòng, lúc nhẹ giọng an ủi cô. Cảm giác an toàn cùng sự rung động cứ vây lấy cô. Mỗi tối nhìn thấy ánh đèn tỏa lên bóng dáng hắn, cô lại muốn được nép vào lòng hắn.Cô luôn không thích mấy bạn trai cùng lứa tuổi hay vận đồ hiphop, cũng không thích đàn ông Pháp quá lãng mạn. Cô thích trầm mặc ít nói, thích trưởng thành trầm tĩnh, thích...Giờ khắc này, Huân Y mới phát hiện ra, tất cả những tiêu chuẩn cô thích đều là dựa theo Phí Dạ mà liệt kê ra...Phí Dạ không hề phát hiện được Huân Y phía sau có bao nhiêu bối rối, chỉ hơi ngoảnh mặt lại, ngữ khí vẫn bình tĩnh như trước..."Tôi với cô ấy mới ở cùng nhau, nhưng chưa đến mười phần chung, đương nhiên là cô biết, chính là cô đó."Hả?Huân Y tưởng mình nghe nhầm, trong lòng có đến nửa giây ngưng lại..."Anh...anh nói gì cơ?"Phí Dạ rẽ ngoặt một cái, chiếc xe đạp lăn về phía căn nhà nhỏ màu trắng. Hắn thản nhiên nói: "Tôi nói, bạn gái tôi chính là cô."Tim Huân Y suýt chút nữa thì nhảy vọt lên, không biết là bởi xe rẽ đột ngột hay vẫn là bởi lời nói của Phí Dạ. Mặt cô lại càng đỏ hơn, còn sót chút ý thức nên phản bác, "Ai là bạn gái anh chứ? Sao tôi không biết tôi là bạn gái anh?"Phí Dạ cúi đầu cười, "Cá mười phần tiền là tôi cũng không biết tôi có bạn gái.""Anh..." Rốt cuộc Huân Y cũng nghe ra ý cợt nhả trong lời nói của hắn, tức giận đấm một phát vào sau lưng hắn. Chiếc xe dừng lại trước căn nhà màu trắng, cô đến trước mặt Phí Dạ, đôi mày đen cau lại..."Này, vừa rồi là tôi muốn tốt cho anh thôi, giờ anh lại phụ lòng tốt của tôi hả?"Phí Dạ hơi nhíu mày, dắt xe đạp vào bên trong, "Nếu nhớ không lầm, quan hệ này cũng là do cô nghĩ ra."Huân Y đỏ bừng mặt, "bịch, bịch, bịch " - đi đến trước mặt hắn..."Phí Dạ, anh đang trêu tôi?" Cô giận dỗi nói, "Nếu không phải vừa rồi tôi ra tay giúp anh, hiện giờ anh đã bị đám con gái kia ăn sạch rồi!"Phí Dạ cúi đầu cười, cũng chưa nói gì, chỉ nhìn cô.Huân Y bị hắn nhìn đến đỏ mặt, vội hắng giọng..."Chuyện đó...Mọi việc lần này tôi làm đều là muốn tốt cho anh, anh phải nhớ kỹ, về sau nhìn thấy mấy con bé đó thì tránh đi. Anh không biết lũ đó nhìn anh với vẻ đói khát như thế nào đâu, nếu không cẩn thận anh thì bị nuốt chửng đấy!"Phí Dạ thấy cô nói với một vẻ nghiêm túc thì không khỏi nhếch môi, "Tôi lại không cho rằng mình có đủ bản lĩnh khiến phụ nữ phải ăn tươi nuốt sống.""Có thể, đương nhiên có thể!" Huân Y không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp nói: "Nhìn anh cực kỳ đẹp trai, hơn nữa còn có vẻ nam tính..." Nói tới đây, cô đột nhiên im bặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nóng bừng lên.Thấy Phí Dạ có vẻ hứng thú mà nhìn chằm chằm vào mình, cô mất tự nhiên nói tiếp, "Cho nên anh phải nhớ kỹ lời của tôi, nếu không anh sẽ tự chuốc họa vào thân đấy, có nghe rõ không?""Được." Phí Dạ trả lời, tiếng nói thực trầm thấp, điềm tĩnh còn mang theo một chút vẻ đắc ý.Tim Huân Y như đang nhảy nhót, cô không nói thêm gì nữa liền xoay người về phòng..._____________Phí Dạ làm đúng như đã hứa, dùng thời gian rảnh để dạy thêm cho Huân Y, nhất là tiếng Anh, gần như đặt ra yêu cầu rất khắt khe với cô.Riêng với tiếng Anh, ngay từ đầu Huân Y đã không quen nên ít nhiều có đôi phần phản kháng, có điều dần dần cũng quen được.Trong khoảng thời gian này, tâm lý Huân Y cũng biến hóa rõ ràng. Cô vẫn thường bất giác ngơ ngác ngắm Phí Dạ, bất giác nghĩ xem hắn thích ăn gì, thích uống gì, thậm chí có đôi khi còn thừa dịp hắn không có nhà liền lẻn vào phòng cho khách, xem hắn có quần áo cần giặt hay không.Kết quả khiến cô thực thất vọng!Phòng ngủ của Phí Dạ còn sạch sẽ hơn cả phòng cô. Chẳng những ngày nào chăn gối cũng được gấp gọn gàng, thậm chí cả quần áo thay ra hắn cũng tự giặt sạch sẽ, khiến cho Huân Y không có lấy một cơ hội nhúng tay vào.Trong ấn tượng của cô, đàn ông thường lôi thôi luộm thuộm, nhưng Phí Dạ là ngoại lệ. Thì ra một người đàn ông thành công cũng phải biết tự chỉnh chu cho cuộc sống của chính mình, đây là điều tối thiểu.Đêm nay, gió từ từ thổi vào phòng đưa theo mùi hương thơm ngát.Huân Y đã hái một lẵng hoa đem đặt trong phòng Phí Dạ. Đương nhiên, cô nói làm như vậy là vì chính mình, vì học phí của mình với Phí Dạ. Nếu tiền học đã không phải trả thì hẳn là cô nên làm chút chuyện gì đó cho hắn. Với cái cớ này, cô làm chuyện gì cũng xem như danh chính ngôn thuận.Trong phòng thoang thoảng hương nam tính thuộc về riêng Phí Dạ. Huân Y có chút say mê, giống như đang được dựa vào lòng hắn vậy.Ngăn kéo tủ hơi mở ra, bên trong có cái gì đó của Phí Dạ khiến Huân Y có chút tò mò. Đã nhiều ngày như vậy, tuy rằng cô cũng có ra vào phòng hắn nhưng chưa bao giờ nhìn kỹ xem hắn thường xuyên dùng gì, mặc gì. Ngăn kéo hé mở kia như bàn tay dụ hoặc người ta, không ngừng mời gọi cô tiến lên, lại tiến lên...Theo bản năng, Huân Y nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường. Giờ này hẳn là Phí Dạ vẫn chưa về.Rón ra rón rén trên mặt đất, ý muốn được hiểu hơn về Phí Dạ đã thắng lý trí. Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm vào tay ngăn kéo, chậm rãi kéo ra...Ngay sau đó, hai mắt Huân Y trừng lớn...Tiếng thét thất thanh bị cô nuốt mạnh xuống, đại não trống rỗng không còn gì cả!Trong ngăn kéo rất sạch sẽ, không có nhiều đồ vật như cô đã tưởng tượng, chỉ có một thứ, mà một thứ này đủ có thể khiến cô sợ hãi không thôi!Là một khẩu súng!Là một khẩu súng sáng bóng!Hai mắt Huân Y gần như hoa lên. Đây là súng của Phí Dạ? Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu thì cô chợt cảm thấy mình có chút ngốc nghếch! Không phải của hắn thì còn có thể là của ai! Hắn là nhân vật có bối cảnh xã hội đen, đương nhiên phải mang theo thứ này. Có điều...sao lại để trong ngăn kéo?Bàn tay run rẩy cẩn thận cầm lấy khẩu súng...
@by txiuqw4