sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Trói Tướng Công - Chương 08 - Part 01

Chương 8

Vô Song ngoái đầu nhìn lại thản nhiên nói: “Đừng nóng vội, sớm muộn gì hai người cũng gặp nhau.”- Máu mủ tình thân là sự ràng buộc lớn nhất của con người, khiến một người vung tiền như rác giàu có khắp một phương như Mạc Tuệ Nương cũng không thể dứt bỏ được. Mạc Tuệ Nương bình tĩnh lại, không lộ ra cảm xúc gì, gương mặt xinh đẹp hiền hòa có vẻ giống Kiếm Ma, thật đúng là hai mẹ con với nhau.

“Vào đi.”- Vô Song mở cửa cho bà vào: “Lãnh phu nhân mời ngồi.”

“Tiểu thư, trà đến đây.”- sau khi dâng lên trà bánh lên, Thu Cúc biết điều rời khỏi, đóng cửa lại.

“Nha hoàn này thật thông minh.”- Mạc Tuệ Nương trầm ngâm vừa bưng chén trà lên đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt.

“Cũng rất được.”- Chuyên môn dẫn người đến khi dễ nàng, Vô Song lầm bầm.

Mạc Tuệ Nương uống một hớp trà, sau đó mở miệng đi thẳng vào vấn đề: “Ta nói đồ nhi à….”

“Bà bà, khoan đã, ta chưa từng bái bà là sư phụ.”- Vô Song không cần lí do cự tuyệt bà: “Bà có thể gọi ta Kinh Nhị được không, ta quen rồi.”

Mạc Tuệ Nương, Tuyết Sơn bà bà là danh hiệu của bà khi đi hành hiệp trượng nghĩa, vì lo lắng sắc đẹp của mình bị người dòm ngó nên bà luôn hóa trang để cải trang thành một bà lão. Chỉ hai người có thể nhìn thấy diện mạo thật của bà. Một người là tướng công đã mất, người còn lại chính là người bà tình cờ gặp gỡ nơi thương trường Kinh Vô Song. Cũng vì vậy Vô Song không may bị bà chấm trúng còn bắt nàng học võ.

Lúc ấy mẫu thân vừa mới qua đời, Vô Song cảm thấy buồn bã muốn học một chút công phu như thuật hóa trang, khinh công, về sau có chổ dùng. Sau đó nàng tự học mê dược và độc vật, dù sao kinh thư để trong Tuyết sơn bảo khố bị trùng ăn cũng lãng phí.

“Kinh Nhị, hãy nói thẳng vào vấn đề, ta đến đây đòi lại nhi tử thất lạc là Lãnh Phi.”- Mạc Tuệ Nương lúc nào cũng tưởng nhớ hắn.

Vô Song nhướng mày: “Ta đương nhiên biết Lãnh Phi là nhi tử của bà, vấn đề là bà bà….”

“Ngươi hãy gọi ta là Lãnh phu nhân, gọi bà bà nghe già lắm.”- Thích trẻ đẹp là bản tính trời sinh của nữ nhân, Mạc Tuệ Nương cũng vậy.

“Lãnh phu nhân, Lãnh Phi muốn gặp phu nhân hay không vẫn là vấn đề lớn.”

“Đó là chuyện ngươi thiếu ta.”- Bà đã truyền thụ võ công cho Vô Song rồi còn gì.

“Lúc trước ta đáp ứng bà mang hắn về Tuyết Sơn, nhưng võ công của ta bị Lãnh Phi phong tỏa, ta không đánh lại hắn.”- Vô Song nhún vai, hai tay giơ lên tỏ vẻ bất lực.

“Hắn chạy thoát rồi sao?”- Mạc Tuệ nương đứng dậy ở phía sau vỗ vai nàng.

“Không có, hắn phải gả cho ta.”- Vô Song nói một cách nhẹ nhàng như chuyện bâng quơ, đấm đấm vai, thân thể nàng bị quản chế lâu ngày trở nên cứng ngắc.

“Ngươi nói gì?”- Mạc Tuệ Nương kinh hãi xuống tay quên nặng nhẹ.

“Nhẹ một chút, phu nhân muốn mưu sát ta à?”- Vô Song vận khí thoát khỏi tay của bà, cũng muốn biết công lực của mình đã khôi phục lại được mấy phần.

“Ta có nghe lầm không, ngươi nên gả cho hắn mới đúng?”- Nào có nam nhân gả cho nữ nhân, hơn nữa nhi tử của bà chính là rồng phượng trong loài người sao có thể chịu uất ức như vậy được.

“Phu nhân không có nghe lầm, hắn phải gả cho ta, Kinh Nhị.”- Nghĩ tới hình dáng xinh đẹp của hắn, trong lòng Vô Song có chút chờ mong.

“Ta không cho phép.”- quan niệm của Mạc Tuệ nương ta vẫn theo truyền thống, đó là nữ phải gả cho nam.

“Quyết định này không phải do ta, là do nhi tử của phu nhân.”- Vô Song cười tà ác.

“Ngươi dám gài bẫy hắn?”- Mạc Tuệ Nương nghiến răng, bà đã quên tên tiểu hồ ly này vốn là một kẻ trò còn giỏi hơn thầy.

Đôi mắt sáng lanh lợi trong như nước hồ thu lưu chuyển, Vô Song mỉm cười như gió xuân: “ Ta đâu dám, ta chỉ cùng hắn làm một cuộc giao dịch”

“Còn không phải giống nhau?”- Mạc Tuệ Nương rất rõ ràng tính háo sắc của Vô Song, nhìn thấy sắc đẹp là thèm nhỏ dãi. Bà muốn đem triết học Khổng Tử, Mạnh Tử phát dương quang đại dạy dỗ nàng: “ Kinh Nhị bên cạnh ngươi lúc nào cũng có rất nhiều cô nương ái mộ, sao ngươi còn chấm trúng nhi tử của ta?”- Mạc TuệNnương đương nhiên hy vọng nhi tử cưới được một thê tử như Vô Song , với tài trí và khả năng kinh doanh của nàng có thể đem thế lực của Thần Kiếm Sơn Trang khuếch trương ngày càng them lớn mạnh, nhưng nghĩ tới nhi tử phải gả cho nàng bà không cam lòng.

“Nhưng sắc đẹp của Lãnh Phi tuyệt thế vô song, thế gian khó tìm.” -Vô Sông uống một hớp trà trả lời.

“Đâu có cô nương nào lấy nam nhân.”- Đó là trái với lẽ thường và phong tục lễ giáo.

Vô Song mỉm cười: “Ta chính là người khai nguồn đầu tiên mà”

“Kinh Vô Song”

“Đừng giận, đừng giận, lúc tướng công của phu nhân còn sống, ngay cả nhi tử phu nhân cũng không thể gặp mặt.”-Vô Song từ từ tao nhã châm trà cho bà để làm giảm bớt không khí căng thẳng.

“Lãnh Phi đâu, ta muốn hỏi trong lòng hắn nghĩ gì?”- Mạc Tuệ Nương không thể chịu nổi ngay cả mặt nhi tử cũng không thể gặp, mà hắn còn phải làm hiền tế *con rể* của Kinh gia. Như vậy không phải ngày sau muốn gặp mặt càng khó hơn sao?

“Chậm đã Lãnh Phu nhân, tôi khuyên bà đừng hành động thiếu suy nghĩ, hắn đồng ý ở lại vì nể ta, nếu hắn chưa từng cùng ta đính ước, phu nhân cho rằng ta có thể giữ được hắn?”- Bởi vì hai người là mẫu tử sẽ không nhẫn tâm ra tay, hơn nữa võ công của hắn càng cao hơn Mạc Tuệ Nương.

“Ngươi muốn thế nào?”

“Ta muốn biết năm đó khi Lãnh Phi bị bắt cóc đã xảy ra chuyện gì khiến hắn trở thành như vậy, còn nữa vì sao mỗi tháng vào ngày mười lăm hắn giống như một con dã thú điên cuồng?”

“Ngay cả chuyện này ngươi cũng điều tra được?”- Năm đó những chứng cớ liên quan đến chuyện Lãnh Phi bị bắt cóc đã bị bà dùng thế lực phong toả hết, đến nay cũng không ai biết được nguyên nhân của án thảm đó, đều cho rằng đó là một chuyện ma quỷ.

Vô Song không chớp mắt nhìn chăm chú Mạc Tuệ Nương: “Bệnh của hắn không phải ngẫu nhiên sinh ra, không lẽ ngày mười lăm mỗi tháng có ý nghĩa đặc biệt?”- Nàng chỉ dự đoán, vì những tài liệu liên quan đến chuyện này đều bị người mẫu thân sốt ruột cho nhi tử trước mặt huỷ hết rồi.

“Ngươi đoán đúng” Mạc Tuệ Nương uống một hớp trà, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời mênh mông ở xa xa, bà thở dài chậm rãi xoay người lại. Gương mặt xinh đẹp không lộ cảm xúc gì nhưng vô hình tản ra một vẻ uy nghiêm khiếp người: “Ta có thể cho ngươi biết tất cả chuyện năm đó, nhưng ngươi phải đồng ý không nói cho người thứ ba biết, nhất là Lãnh Phi”

“Lời hứa này tôi không dám bảo đảm, có lẽ đã có người thứ ba biết rồi.”- Có thể Lục Vương gia kia cũng biết mà giả vờ làm bộ, nàng không thể quên ánh mắt tà ác quỷ dị của lão ta.

“Ngươi…Ta đã sớm biết ngươi là một tiểu hồ ly không thể tin được”

“Nếu phu nhân không nói, ta cũng có biện pháp điều tra ra, chỉ cần thời gian, và hỏi nhiều người. Phu nhân cũng không hy vọng ta giúp nhiều người nhớ lại chuyện cũ”

“Ngươi…Ta phục ngươi rồi.”- Mạc Tuệ Nương vừa buồn cười vừa tức giận. Bà nhìn lên trời ánh mắt lấp lánh không rõ đó là nước mắt hay do ánh nến chiếu vào.

Vô Song im lặng thưởng trà lắng nghe bà kể lại chuyện cũ.

“Chuyện này phải nói đến năm Lãnh Phi mười ba tuổi, hắn là một đứa trẻ hoạt bát sáng sủa. Tinh thần chính nghĩa có thừa, là một đứa trẻ ngoan ngoãn, niềm tự hào của ta cho đến khi biến cố xảy ra. Lúc đó trượng phu *chồng* của ta mới mất, ta lại bận lo việc kinh doanh bên ngoài, cho đến khi thư nhà đến tay ta báo tin hắn đã đi ra ngoài ba tháng. Nói cách khác từ ngày phụ thân hắn qua đời, hắn đã bị bắt đi tung tích không rõ.”

Nghe giọng nói êm tai của Mạc Tuệ Nương vừa dứt, Vô Song nhìn xuống không thể nhận ra cảm xúc trên mặt nàng. “Hắn bị người lừa bắt giam lại?”

“Đúng, đêm đó trăng rất tròn, vì muốn sống sót, lần đầu tiên hắn bị buộc phải giết người. Một sơn trang hơn trăm mạng người không ai sống sót, năm đó hắn mới mười ba tuổi.”

Lòng Vô Song đau nhói đầy vẻ bi thương. Đó là một sự kiện tàn nhẫn đến độ nào, một đứa bé trai mới mười ba tuổi đã bị buộc phải dùng kiếm giết người.

Ngoài mặt Vô Song làm như không có việc gì, trầm ngâm: “Sơn trang kia ta đã điều tra qua, họ lấy chuyện kinh doanh để che dấu việc làm ăn phi pháp, thực chất đó là một tập đoàn buôn người..”

Bọn họ phạm phải tội ác tày trời, dưới tay giết hại biết bao nhiêu đứa trẻ, những cô nương trong sạch, thiếu nữ đàng hoàng nhiều vô kể, nếu là nàng, nói không chừng nhất định sẽ làm ác hơn vậy.

Mạc Tuệ Nương gật đầu: “Bọn họ không chỉ dụ dỗ cô nương còn bắt cóc rất nhiều đồng nam đồng nữ cung cấp cho quan to, quý nhân, không muốn người biết. Những thiếu niên nam nam nữ này đều có một ít điểm đặc biệt, giống như Lãnh Phi có dung mạo tuyệt đẹp lại là một thiếu niên trắng trẻo đáng yêu đúng ý thích của họ. Ta không thể nào quên vì tìm Lãnh Phi đã lẻn vào sơn trang kia, khi nhìn thấy cảnh tượng những thiếu niên giống như dã thú rất khủng bố, sau đó chứng thật Lãnh Phi bị bọn họ bắt buộc, khi nghĩ đến hắn là một trong số đó, ta liền…”- Mắt của bà ngấn lệ.

“Đủ rồi, ta biết chuyện gì xảy ra”- Vô Song run rẩy: “Sau đó bà tìm được Lãnh Phi như thế nào?”

“Trong địa lao hôi thối của quan phủ. Bởi vì huyết án kia, hắn bị quan phủ tình nghi giam vào ngục. Ta vận dụng quan hệ ép quan phủ thả hắn, khi nhìn hắn thương tích đầy người, hai mắt trống rỗng giống như một búp bê vải không cử động, giây phút đó ta thật sự sợ hắn sẽ biến mất.”- Mạc Tuệ Nương cuối cùng không thể nhịn được nấc lên nghẹn ngào.

Vô Song tiến lên đưa bà chiếc khăn tay trắng: “Thật có lỗi ta khiến bà nhớ lại chuyện bi thương.”- Thân là mẫu thân phải nhớ lại một màn đó, ai không bị đã kích. Dù sao Mạc Tuệ Nương cũng chỉ là một người mẫu thân bình thường. Bà bất quá buộc mình phải bình tĩnh để đè nén tâm trạng vô cùng bi ai.

Mạc Tuệ Nương hít thật sâu không nhận lấy khăn trắng nàng đưa, rất nhanh bình tĩnh lại, thật không hổ là nữ vương trong thương trường.

Vô Song bất đắc dĩ đem khăn bỏ vào tay áo.

“Sau đó ta liều lĩnh vận dụng các thế lực phong toả tin tức, mang hắn về nhà, đối với bên ngoài tuyên bố hắn bị bệnh. Nhưng khi về đến nhà hắn không có cảm giác, không ăn không uống. Một đêm nọ ta phát hiện tay hắn dính đầy máu tươi và con chó trong nhà bị chết. Sau đó, hắn bắt đầu ăn uống, nhưng vẫn như con rối không có cảm xúc. Chúng ta nói gì hắn làm theo đó. Kế tiếp mỗi độ trăng tròn sẽ có súc vật bị chết oan uổng cho đến khi hắn ra tay cả với đệ đệ của mình.”

Vô Song chớp mắt, cổ họng cảm thấy nhộn nhạo muốn ói, đầu đau nhức, mắt nóng lên cố đè nén chua xót, bất tri bất giác bóp bể cái chén trong tay mình. Nghĩ đến Lãnh Phi gặp phải những chuyện bi thương khổ sở như vậy, cảm giác giống như lòng nàng bị xé nát, nỗi đau trong tay không bằng nỗi đau trong lòng!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx