sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Trốn Tình - Chương 1

Chương 1: Phong trào FA

Hôm nay là một ngày vô cùng bình thường, như chẳng thể bình thường hơn đối với Bích. Hằng ngày, dù mưa gió hay nắng nóng, cuộc sống của cô vẫn vậy. Vẫn đi làm, về nhà, đọc truyện, xem phim, nấu ăn…

Đối với một số người, tối cuối tuần như bây giờ có lẽ không ai ở nhà tự nấu cho mình ăn như Bích cả, ít ra thì tự cô cho là vậy. Nhìn nồi canh bí đao nấu với sườn heo đang sôi trên bếp tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, Bích mỉm cười vì tài nghệ nấu ăn của mình ngày càng tăng cấp.

Cô thầm nghĩ, như thế còn tốt hơn rất nhiều những kẻ bày đặt yêu đương, chở nhau trên đường phố đầy bụi và khói xe. Không những thế còn hàm chứa rủi ro, như trời bỗng đổ mưa hay tai nạn xe cộ.

Nấu canh xong, Bích bắt đầu thưởng thức chính tay nghề của mình, vừa ăn vừa xem bộ phim thần tượng mà cô thích nhất: “Boys over flowers”. Nếu nhắc tới bộ phim này với bọn nhóc 9X, chắc hẳn đứa nào đứa nấy đều biết. Nhưng nếu kể về nó với những người thuộc lứa tuổi 8X sẽ ít người biết hơn. Bích đương nhiên biết rõ, vì cô thuộc lớp em út của thế hệ 8X. Vậy nên dù rằng đã 24 tuổi, Bích vẫn có vẻ trẻ trung, sôi nổi của 9X và còn mang theo một chút chín chắn, trầm trọng của lớp 8X.

Bích không nhớ rõ mình đã xem bộ phim này bao nhiều lần. Mỗi lúc rảnh rỗi, buồn chán hay bỗng thấy “nhớ” các anh chàng diễn viên điển trai trong phim thì cô sẽ xem.

Bộ phim ấy được chuyển thể từ bộ truyện tranh nổi tiếng có tên “Hana Yori Dango Con nhà giàu” của tác giả Kamio Yoko người Nhật Bản. Trước đó, truyện này đã được Đài Loan chuyển thể thành phim với tên “Vườn sao băng”, Bích cũng đã từng coi. Tuy nhiên ấn tượng lại không mạnh bằng “Boys over flowers”, có lẽ bởi vì quy mô đầu tư và khả năng diễn xuất của diễn viên. Nghe nói còn có một bộ do Nhật Bản chuyển thể nhưng cô không quan tâm, dù gì cũng không bằng bản có nam tài tử Lee Min Ho của xứ kim chi.

Bích là tuýp người đam mê cái đẹp, nói một cách trần trụi như lũ bạn thường hay chế nhạo cô ấy là “mê trai”. Cô không hề phủ nhận, cũng không hề cảm thấy xấu hổ vì điều ấy. Cô rất dễ bị cuốn hút bởi cái đẹp, chẳng hạn như bộ phim ấy, điều cô làm đầu tiên trước khi quyết định bỏ thời gian ra “luyện” nó, đó là xem thử diễn viên có đẹp hay không.

Sẽ có rất nhiều người thấy cô như vậy sẽ bảo cô là người nông cạn. Nhưng cô rất không hiểu, như thế nào mới là sâu sắc? Yêu cái đẹp thì đã sao? Yêu cái đẹp thì chưa chắc sẽ bị cái đẹp chi phối cơ mà. Huống hồ đó cũng chỉ là dùng để lấy chút ấn tượng đầu tiên mà thôi. Quan điểm về thẩm mỹ của mỗi người không giống nhau. Đẹp với người này chưa chắc cũng đẹp đối với người kia. Bích cũng hiểu điều đó, cô chưa từng áp đặt quan điểm của bản thân lên người khác, một mình cô hưởng thụ cái đẹp thì có liên quan gì tới ai đâu mà lại cho rằng cô nông cạn? Hơn nữa, đẹp hay xấu cũng chỉ là để thưởng thức chứ đâu phải để nhận xét, phán quyết. Thưởng thức thì cứ vô tư thưởng thức đi, việc gì phải suy tính nông cạn hay sâu sắc, như vậy thật là mệt mỏi. Một vấn đề nhỏ xíu nhưng cứ phải suy tính cẩn thận, thật không đáng.

Vì đã xem nhiều lần nên hôm nay Bích chỉ chọn một tập mà cô thích, trong bộ này nữ chính vì muốn tìm lại sợi dây chuyền mà nam chính đã tặng nên đã vượt đồi tuyết lạnh đến ngất đi, sau đó nam chính đi tìm nữ chính, sau đó hai người hôn nhau…Thật sự rất dễ thương! Rõ ràng mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi mà đã yêu đương như kiểu người lớn như vậy. Mà cũng không đúng, người lớn chưa chắc đã có thể yêu một cách vừa ngây thơ vừa sâu sắc như vậy. Tình yêu ở tuổi này đang dần lớn lên và trưởng thành theo năm tháng.

Bản nhạc phim “Because I’m stupid” phát ra khi hết tập, Bích không xem tiếp vì cô đã thuộc lòng nội dung phim như lúc còn nhỏ thuộc bài hát “Con cò bé bé”. Dọn dẹp một chút, sau đó cô mở laptop và nằm lên giường. Đó là thói quen của cô, sau khi ăn tối sẽ lên mạng dạo một vòng, tìm vài bộ tiểu thuyết mới, đọc vài tin giải trí và rồi đi ngủ. Người ta nhìn vào sẽ nói cô là người sống cô lập, rất hiếm khi thấy cô ra ngoài giải trí, suốt ngày chỉ một đường từ nhà đến công ty, từ công ty về nhà. Bích vẫn mặc kệ người ta nói, dù gì thì cô thấy cuộc sống như vậy vẫn rất ổn, hơn nữa không phải cô sống cô lập. Từ cô lập không hợp với cô, cô rất thích tám chuyện ở công ty với chị em đồng nghiệp, lúc nào cũng cười nói líu ríu suốt ngày.

Bích đọc vài tin giải trí, nóng hổi nhất, lại có một vài người mẫu, diễn viên khoe xe tiền tỷ, khoe quần áo hàng hiệu…Cô vừa đọc vừa thầm tự hỏi, dù rằng câu hỏi này cô đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần: “Không biết họ lấy đâu ra nhiều tiền để dùng hàng hiệu như thế nhỉ?”. Chẳng bù cho cái thân cô, ngày nào cũng chăm chỉ “cày” đủ tám tiếng ở công ty, có khi còn phải tăng ca. Vậy mà đến giờ, ngay cả một cái bánh xe của chiếc Ferradi cô còn chưa mua nổi. Thật bi hài!

Lướt qua đủ các trang báo lá cải các loại, cô bắt đầu vào mạng xã hội Facebook. Thời nay giới trẻ rất thích dùng Facebook, trang này có nhiều ứng dụng rất tiện lợi và thú vị. Ngày trước khi chưa biết đến Facebook, Bích thường dùng Yahoo nhưng từ khi được bạn bè lôi kéo, cô đã dần lãng quên Yahoo.

Bích chỉ thích đọc mấy trang báo giải trí, không giống như một số cô gái, tự cho rằng ta đây có một chút kiến thức, bày đặt đọc mấy trang báo kinh tế. Bích vừa nhìn thấy đã nhức đầu. Lên mạng để giải trí và tìm kiếm thông tin. Nếu đã là giải trí thì việc gì phải ép buột mình đọc mấy con số lộn xộn đó. Dù cho nhà nhà, người người đua nhau đọc báo kinh tế thì cái đám mây đen đang bao trùm cả bầu trời kinh tế nước nhà cũng không thể vì thế mà tan biến. Giá xăng vẫn tăng theo số hàng ngàn và thỉnh thoảng sẽ giảm theo số hàng trăm. Giá vàng trong nước vẫn cứ cao hơn thế giới vài triệu đồng. Đồng tiền Việt Nam được “vinh dự” nằm trong top 10 đồng tiền rẻ nhất thế giới.

Cô còn nhớ lúc học đại học, đó là môn “Thị trường tài chính tiền tệ”, giảng viên đã cho cả lớp xem rất nhiều hình ảnh về đồng tiền các nước trên thế giới. Lúc đó cô cảm thấy môn học này thật thú vị.

Lên mạng xã hội Facebook, đập vào mắt cô là hàng loạt các dòng tâm trạng, mà nội dung chủ yếu là: “Cuối tuần ở nhà một mình, FA thật cô đơn”. Cô đọc tiếp các dòng bình luận, chủ yếu họ là người cùng cảnh ngộ, rồi rủ nhau gia nhập FA. Bích thật thắc mắc, FA là gì? Có phải là một fanclub nào đó không?

Để làm rõ thắc mắc của mình, cô cũng để lại một bình luận: “FA là gì?”

Một người có tên “Hoàng tử cô đơn” để lại câu trả lời là dấu ba chấm.

“Thế là thế nào?”, Bích tự hỏi trong lòng.

Rất nhanh liền có người trả lời cô, “FA có nghĩa là Forever Alone, là trao lưu độc thân của giới trẻ”. Cô chắc chắn khái niệm này là do họ tự nghĩ ra.

Thì ra là vậy, thì ra là vì cô đơn nên mới ở nhà một mình vào cuối tuần. Hơn nữa còn có rất nhiều người cô đơn.

Bích còn nhớ đã từng đọc ở đâu đó một câu rằng: “Trên thế giới này, luôn có một người sinh ra là để dành cho một người”. Cô lập tức thích cái tính trừu tượng của câu nói này, còn pha thêm một chút mơ mộng nữa. Lúc đó cô đã viết trên trang cá nhân của mình, thế là thằng bạn ngồi cùng bàn hồi học cấp ba để lại một câu bình luận như thế này: “Sai rồi, tỷ lệ nam nữ rõ ràng là 1:1,1 thì làm sao có thể có chuyện một người sinh ra là để dành cho một người được. Như vậy còn dư 0,1 thì dành cho ai?

Bích bỗng thấy câu nói kia thật vớ vẩn, tuy nhiên văn thơ thường theo lối lãng mạn. Muốn lãng mạn thì đương nhiên cần phải có những câu nói đại loại như thế.

Nếu đã có nhiều người cô đơn như thế, vì sao họ không tìm đến với nhau? Lấp đầy khoảng trống trong lòng, ắt hẳn là không còn cô đơn rồi. Vì sao lại cùng nhau tụ tập lập hội để rồi tự than thở, tự an ủi nhau như vậy chứ?

Cô nhìn thấy tên một người bạn đang sáng, cô kể lại cho anh ta nghe tình huống FA cô vừa gặp, đồng thời cũng nêu ra thắc mắc của mình. Anh ấy đã đưa ra ba lí do khiến người ta muốn FA như sau:

Thứ nhất, là kiểu chiếm số đồng nhất, cô đơn là vì không có ai để yêu thích, dù cho đã cố gắng kiếm tìm. Những người như thế này, phần lớn là vì không đủ điều kiện để yêu, ví dụ như ngoại hình không được tốt, điều kiện kinh tế không đảm bảo hặc là yêu cầu quá cao về đối phương. Cuối cùng là không thể tìm được người thích hợp.

Thứ hai, là kiểu chiếm tỷ lệ trung bình trong tổng thể, lí do là vì họ đã từng chịu tổn thương rất sâu sắc trong tình yêu, hậu quả khiến họ có tâm lí né tránh, sợ sệt, cảnh giác cao với đối tượng theo đuổi mình. Hay nói cách khác là họ không dám yêu vì sợ tổn thương một lần nữa.

Thứ ba, là kiểu chiếm số ít, lí do của họ là vì không thích bị ràng buộc bởi tình yêu, họ thích tự do bay nhảy hoặc là lười yêu, lười phải để ý, quan tâm đến một ai đó. Nhóm người này rất ích kỷ, họ chỉ biết giữ khư khư mọi thứ cho bản thân mà không muốn sẻ chia hay trao gửi cho bất cứ ai.

Thì ra là vậy!

Anh bạn này là một đàn anh hồi còn học đại học của cô, trong một lần họp hội đồng hương, cô và anh đã quen nhau, tuy rằng không tính là thân thiết nhưng thỉnh thoảng cũng hay nói chuyện.

Bích nói: “Em nghĩ thật ra dù họ có là FA của bất kì lí do gì thì trong sâu thẳm bản thân họ cũng khao khát yêu và được yêu”.

Anh ta đáp: “Anh cũng nghĩ vậy, chỉ có điều họ cần một cái cớ nào đó để che dấu cho khát vọng sâu kín của họ, vậy nên mới có những câu như “FA cũng rất vui”, vì sao trước từ “rất vui” lại thêm từ “cũng”?”

Bích không trả lời câu hỏi của anh ta, Bích biết, bản thân con người dù như thế nào đi nữa vẫn luôn luôn khao khát được yêu.

Nếu chiếu theo ba lí do FA của giới trẻ hiện nay mà đàn anh kia vừa nói. Bích tự tìm kiếm lí do thích hợp với bản thân nhất. Cô luôn nói với mọi người rằng cô không cô đơn, cô hài lòng với cuộc sống một mình như hiện tại, nếu có điều cô không hài lòng nhất thì đó chính là tiền lương không đủ nhiều mà thôi. Tuy nhiên, cũng giống như lời đàn anh vừa nói, con người là thế, họ cần tìm một cái cớ hợp lí để che dấu đi khát vọng của mình.

Bích không thể phủ nhận trong sâu thẳm tâm hồn cô vẫn luôn khao khát được yêu.

Có lẽ cô là dạng người thứ hai, vì đã chịu tổn thương quá sâu sắc mà không dám yêu thương thêm bất kì ai nữa.

Sau khi tống khứ những đau thương mà mối tình kia để lại vào nơi sâu kín nhất trong tâm hồn mình, Bích không còn để bất kì ai tiếp cận mình quá gần cũng không quá chú ý đến bất kì người khác giới nào. Cuộc sống của cô bắt đầu lặng lẽ một mình.

Người ta nói: “Muốn quên một người, cách nhanh nhất là yêu một người khác say đắm hơn”, nhưng cô không thể nào làm được. Có lẽ câu nói này chỉ có thể áp dụng cho một số người mà thôi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx