Vào cửa phòng, Yên Nhiên nhanh nhẹn dâng trà cho Phương Tranh, dịu dàng nói: " Thiếu gia, ta nghe người hầu nói, gần đây đương kim thánh thượng phong thưởng một vị thiếu niên, vị thiếu niên kia đã hiến một kế sách đẩy lùi hai mươi vạn đại quân của người Đột Quyết, vì nước lập được công lớn, cho nên thánh thượng ngoại lệ phong quan cùng tước vị cho hắn, người ta còn nghe nói tên của vị thiếu niên kia giống ngài như đúc, thiếu gia, vị thiếu niên đó có phải là ngài hay không?"
Phương Tranh vò đầu nói: " Hẳn là... là ta rồi? Dù sao gần đây ta cũng không hiểu tại sao lại được làm quan mà..."
Yên Nhiên cả kinh nói: " Nha! Nguyên lai thật là ngài, thiếu gia, ngài thực vì nước lập được đại công sao?"
Phương Tranh khiêm tốn nói: " Không tính công lớn lao gì, tùy tiện nói vài câu mà thôi, không ngờ sau đó lại được hoàng thượng tiếp nhận, ta được hoàng thượng đặc biệt rộng rãi, ta đã nói chỉ cần bạc thôi, hắn mặc kệ, muốn phong tước vị cho ta..."
Đôi mắt đẹp của Yên Nhiên lưu chuyển những tia sáng kỳ dị, kìm không được vui mừng nhìn Phương Tranh, vị thiếu niên trước mặt này thật là có bản sự. Thật ra, tâm tư của nữ nhân cũng không có cái gì đại nghĩa vì dân, hay quốc gia đại sự, nàng chỉ mong chờ phu quân của mình là một người có bản lĩnh, hắn hoặc là dũng cảm, có thể bảo vệ mình không bị bất kỳ tổn thương gì, khiến cho cuộc đời mình đều có thể tránh mưa trú gió ở trong lòng của hắn. Hắn hoặc là thông minh, có thể dễ dàng giải quyết bất cứ chuyện gì, làm cho mình không có lúc nào là không sùng bái hắn, vì hắn mà tự hào, nếu như hắn vừa không dũng cảm vừa không thông minh, ít nhất hắn cũng phải biết cách làm cho mình có cuộc sống vui vẻ khoái hoạt cả đời.
Vào thời khắc này, ở trong lòng của Yên Nhiên, Phương Tranh không thể nghi ngờ đã trở thành một con người có bản lĩnh, là một người có thể khiến cho nàng cảm thấy tự hào. Mặc dù những lúc bình thường biểu hiện của hắn hơi có chút vô sỉ....
"Thiếu gia, chúng ta quen biết đã lâu như vậy, Yên Nhiên còn chưa từng gảy đàn cho ngài nghe một lần nào, cầm kỹ của Yên Nhiên tại kinh thành cũng coi như thượng đẳng, ngài không muốn nghe chút nào hay sao?" Từ sau khi biết được phu quân của mình cũng chính là cái vị thiếu niên anh hùng được mọi người ca tụng, thì ánh mắt của Yên Nhiên nhìn Phương Tranh càng thêm si mê, mị nhãn như tơ phảng phất như có thể chảy ra nước.
"A? Đánh đàn hảo a, ha ha, làm chút động tĩnh cho có vẻ náo nhiệt nha, ha ha..." Phương đại thiếu gia đối với cầm kỹ dốt đặc cán mai, nói ra nếu hiện giờ Yên Nhiên thi triển cầm kỹ, mà đám tài tử trong thành Kim Lăng nghe được, Phương đại thiếu gia không chuẩn lại phải bỏ tiền ra sửa mái nhà.
Yên Nhiên yêu kiều liếc mắt nhìn Phương Tranh một cái, lẽ ra thi từ cùng cầm kỳ là không phân biệt, người này có thể đối được thiên cổ tuyệt đối của mình, hẳn là phải có tài hoa, nhưng lại chẳng biết tại sao đối với nhạc lý không hề xem qua, thật là một người kỳ quái.
Ngón tay nhỏ nhắn khẽ vuốt, tiếng đàn thanh thúy êm tai như nước chảy mây trôi theo nhịp tay của Yên Nhiên mà vang lên. Phương Tranh thoải mái dựa vào giường nghiêng đầu gật gù, mắt híp chặt lại, tựa như đang say mê lắng nghe. Học đòi văn vẻ dù sao cũng phải biết hóa trang nha, hiện tại Phương đại thiếu gia hóa trang không tồi, tuy rằng hắn không biết Yên Nhiên đang đàn khúc gì, nhưng ít nhất hắn cũng nhìn thấy người cổ đại trên ti- vi nghe mỹ nhân đánh đàn thì đều có bộ dạng như thế này.
Tai nghe nhạc, nhưng trong đầu lại lặng thần đi. Phương Tranh đang tự hỏi một số việc.
Hai ngày nữa là phải vào triều, lần này cũng không thể tiếp tục đến muộn, bất quá hiện giờ đã làm quan nhưng hắn cũng không hiểu chuyện gì cả, hắn căn bản không biết chức quan của mình sau này làm những công việc nào. Các vị quan khác mỗi ngày đều ngồi trên công đường xử án, làm công công vụ vụ, hoặc nghiên cứu học vấn thì đến viện hàn lâm. Nhưng hắn ngay cả một địa phương đưa tiền bảo hộ đều tìm không ra, phải làm như nào a.
Lần sau ta phải cẩn thận hỏi hoàng thượng một chút, không thể quẳng cho ta một cái chức quan rồi bỏ mặc một bên không thèm quan tâm nha, bản thân ta là lương đống a, nào có lương đống nào ngay cả một cái công việc cũng đều không có? Tại sao như thế nào lại có cảm giác mình tựa như cái loại lộng thần được hoàng thượng sủng ái, công việc thường ngày chính là làm trò tiêu khiển cho hoàng đế được vui vẻ, nếu tính chất công việc thật sự như này, ta phải cáo lão hồi hương mới được.
"Thiếu gia.... Thiếu gia! Người ta đàn khúc nhạc này, nghe như thế nào?" Thanh âm của Yên Nhiên ở bên tai truyền đến.
Nguyên lai Yên Nhiên đã đàn xong một khúc, thấy thần tình Phương Tranh ngơ ngơ ngẩn ngẩn im lặng không nói, cho là hắn say mê không thể tự mình thoát ra được. Yên Nhiên không khỏi âm thầm cao hứng, thì ra thiếu gia cũng là người hiểu biết phong nhã a.
Phương Tranh lấy lại tinh thần, cao thâm gật đầu nói: " Không sai, phi thường tốt, thanh âm rất lớn, cực kỳ tưng bừng. Sau này thường xuyên đánh cho ta nghe những khúc như vậy, ân, tốt nhất là khúc nhạc nào vui mừng một chút, bên cạnh phối hợp thêm chiêng trống chẳng hạn, vậy sẽ càng náo nhiệt hơn. Nàng có biết, thiếu gia ta là một người phi thường thích náo nhiệt...... Ai nha! Tại sao lại đánh ta?"
Yên Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, nói: " Giờ người ta mới hiểu thế nào gọi là đàn gảy tai trâu!"
Phương Tranh mất hứng: " Sao có thể hình dung như vậy? Như thế nào lại gọi là đàn gảy tai trâu? Có con trâu nào, đẹp trai giống thiếu gia hay không?"
Lúc này, Cúc nhi tiến vào bẩm báo, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.
Ngày thường Yên Nhiên đều ở một mình, nàng ăn uống cũng rất đơn giản, bình thường chỉ cho người nấu hai ba món ăn chay mà thôi. Hôm nay Phương Tranh đến đây, Yên Nhiên đặc biệt phân phó đầu bếp làm vài món thức ăn ngon, lại sai nha hoàn mang lên một vò rượu nữ nhi hồng được ủ ba mươi năm. Sau đó Yên Nhiên lệnh cho toàn bộ nha hoàn lui ra ngoài, nàng tự mình hầu hạ Phương Tranh dùng cơm.
"Yên Nhiên, nàng đối với thiếu gia thật tốt, nàng ngồi xuống đi, đừng có đứng như vậy, nàng cũng không phải nha hoàn, không cần phải hầu hạ ta, mình cùng ăn thôi."
"Bổn phận của Yên Nhiên chính là hầu hạ cho thiếu gia, ai kêu thiếu gia là nhất gia chi chủ, thiếu gia cứ an tâm ăn đi." Yên Nhiên cười duyên nói.
Yên Nhiên làm cho Phương Tranh tự nhiên cảm thấy được một cỗ cảm giác hư vinh của đấng mày râu, đúng vậy, cả một tòa nhà lớn như thế này, toàn bộ nha hoàn hắn đều có thể sai khiến, còn có mỹ nhân thiên kiều bá mị hầu hạ bên cạnh, có lẽ ở trong mắt bọn họ, thiếu gia ta chính là trời, là chỗ dựa của bọn họ. Chuyện này ở tiền thế, nghĩ cũng không dám nghĩ a.
"Yên Nhiên, nàng ngồi xuống đi, cùng ta đối ẩm vài chén, chúng ta tâm sự nhân sinh...."
Hắc hắc, sau đó kiểm tra thân thể cho nhau.....
Yên Nhiên theo lời ngồi xuống, rót đầy chén rượu của Phương Tranh, lại châm cho chính mình một ly, nâng chén nói: " Thiếu gia, chúc ngài thăng quan tiến chức, bộ bộ cao thăng*, người ta mời ngài một chén." ( từng bước thăng quan)
Phương Tranh ha hả cười, sảng khoái uống một hơi cạn sạch.
"Yên Nhiên, mỗi ngày nàng đều ở nhà, chẳng lẽ nàng không buồn hay sao? Có muốn đi dạo chung quanh một chút hay không? Hoặc làm chuyện gì đó để giải sầu chẳng hạn?"
Yên Nhiên trợn tròn hai mắt, ngạc nhiên nói: " Thiếu gia sao ngài lại nói những lời như vậy? Tại sao lại phải buồn đây? Yên Nhiên thật lòng yêu thích cuộc sống hiện tại nha."
"A? Nàng ngày nào cũng bị gò bó ở trong nhà mà còn nói là thích sao? Yên Nhiên.... Ôi Yên Nhiên đáng thương, không phải nàng bị mắc chứng bệnh khép kín nội tâm đó chứ?" Phương Tranh đau lòng nói.
"Thiếu gia ngài đang nói cái gì đó?" Yên Nhiên hơi liếc mắt khinh thường, tuy rằng không biết thế nào là chứng bệnh nội tâm khép kín, nhưng nàng có thể hiểu nó chẳng phải tốt đẹp gì, " Mỗi ngày Yên Nhiên ở nhà đánh đàn, vẽ tranh, đọc sách, rất thích ý nha, làm sao có thể buồn được? Thiếu gia không cần lo lắng cho người ta."
Nói xong, biểu tình của Yên Nhiên chợt ảm đạm, tiếp lời: " Ngày trước thân hãm thanh lâu, ma ma thường vung roi bắt người ta đọc sách, luyện khúc, đánh đàn... Chỉ cần lười biếng một chút là roi da quất vào thân, bắt buộc Yên Nhiên bước lên cái danh hoa khôi, xuất đầu lộ diện, người ta khi đó hối hận là không thể chết đi. Hiện giờ, thật khó khăn mới có được cuộc sống yên tĩnh như thế này, Yên Nhiên là một người tốt phúc, cảm kích cao xanh còn không kịp, làm sao lại còn muốn ra bên ngoài mà giải sầu? Từ ngày Yên Nhiên chuộc được thân ra khỏi thanh lâu, liền lập một lời thề, nguyện từ nay về sau sẽ chết già ở trong nhà, chứ không đi ra khỏi nhà nửa bước."
Thời đại này nữ nhân thật mệnh khổ a! Phương Tranh than thở trong lòng. Tiểu Lục như thế, Yên Nhiên như thế, Phượng tỷ cũng như thế. Ngoại trừ cái kẻ không có tim phổi, xuất thân cao quý kia, chính là Trường Bình công chúa.
Phương đại thiếu gia dưới nỗi thương tiếc, trong lòng nhịn không được quyết lập chí lớn: " Sinh thời, nhất định phải nỗ lực, cố gắng hết sức mà mình có thể, giải cứu đám chị em phụ nữ gặp phải cảnh khó khăn khổ cực, đem các nàng giải cứu trên giường đi, nói như vậy các nàng mới có thể cảm nhận hạnh phúc chân chính.”
Người đầu tiên, bắt đầu từ Yên Nhiên đi.
"Yên Nhiên, sau này đừng nghĩ đến chuyện không vui nữa, thiếu gia sẽ hảo hảo đối đãi nàng, ngồi xuống... Uy, nàng ngồi gần lại đây một chút, bồi ca ca ta uống vài chén...."
Đại hôi lang bắt đầu lừa phỉnh tiểu hồng mao.
"Yên Nhiên, nàng nói, ca ca với nàng có nên uống một chén không vậy..."
"Yên Nhiên, nàng nói, hai chúng ta tình cảm sâu đậm, sao không tiếp tục cạn một chén nữa, cảm tình sâu đậm, một ngụm buồn..."
"Yên Nhiên, biết chơi oẳn tù tì không? Không biết? Ca ca dạy nàng, một con ong mật nhỏ, bay vào trong bụi hoa...."
Một lúc sau.
"Yên Nhiên, nàng... Nàng không cảm thấy đau đầu sao? Không say? Như thế nào lại vậy? Đầu của ta....cảm thấy...quay cuồng..."
"Thiếu gia, ngài không uống được nữa sao? Yên Nhiên tiếp tục mời ngài một ly..."
"A? Chuyện này... không cần nữa?" Phương đại thiếu gia gượng cười, tửu lượng có hạn, đầu óc đã cảm thấy choáng váng. Nhưng Yên Nhiên mặt không đổi sắc, ngay cả một giọt mồ hôi cũng chưa có chảy ra. Giờ khắc này Phương Tranh mới biết được, tửu lượng của Yên Nhiên so với hắn còn cao thâm hơn.
Trước khi say hoàn toàn, trong đầu của Phương Tranh hiện lên một ý nghĩ cuối cùng: " Tính sai rồi! Lỡ chuyện đại sự rồi..."
Tiểu hồng mao bộ dạng bình thường, ngồi ngay ngắn. Nhưng đại hôi lang thật sự đã say bí tỉ, Phương đại thiếu gia lần này bố trí kế hoạch đúng là tự hại chính mình.
Yên Nhiên tự rót đầy vào chén rượu của mình, đưa lên uống một hơi cạn sạch, ánh mắt dịu dàng nhìn Phương Tranh đang gục trên bàn, nhẹ giọng ngâm một bài vịnh: " Thê thê phục thê thê, giá thú bất tu đề. Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly..*."
Dứt lời hai má đã phủ một màu hồng phấn, chỉ cảm thấy bỗng nhiên toàn thân mình nóng như lửa đốt, giống như tửu lực mới bắt đầu phát tác. Yên Nhiên cố gắng chống tay đứng dậy, đem Phương Tranh dìu lên trên giường, cởi giày, thấy Phương Tranh say mềm, dường như tỉnh mà không phải tỉnh, trong miệng mơ mơ hồ hồ lải nhải: " Tính sai rồi, tính sai rồi..."
Yên Nhiên không khỏi khúc khích cười, ngón tay khẽ khinh nhẹ cái mũi của Phương Tranh, ôn nhu nói: " Đồ bại hoại, muốn người ta quá chén, sau đó khinh bạc người ta, chàng cho rằng người ta không hiểu hay sao?"
Phương Tranh bỗng nhiên vô thức hai tay quơ loạn, mơ hồ kêu lớn: " Nóng quá a, có phải đang bật hệ thống lò sưởi hay không, ta có bệnh đâu?"
Yên Nhiên chứng kiến Phương Tranh thở hổn hển, sắc mặt đỏ như màu huyết tinh, Yên Nhiên do dự một chút, rốt cuộc cắn răng, đứng dậy rót một hũ trà, dùng miệng ngậm, cúi người mặt đối mặt, chậm rãi tưới từng ngụm trà vào trong miệng của Phương Tranh.
Phương Tranh đáng thương, nụ hôn đầu tiên khi xuyên việt đến thời đại này, không ngờ lại ở trong tình huống hôn mê như vậy, nếu hắn biết, thật không hiểu hắn sẽ đi đâu kêu oan đây. (TG: hôn môi nha, tiểu lục là hôn má ko tính!)
Vài ngụm trà được tưới vào trong miệng, tửu lực cũng giảm thiểu đáng kể. Phương Tranh chậm rãi mở mắt, tỉnh dậy trong cơn say, dưới ánh nến lung linh, nhìn bàn tay mềm mại của Yên Nhiên đang nắm lấy tay của chính mình, biểu tình trên mặt thẹn thùng vô hạn, mặt mày chan chưa tình ý, tựa như tiên tử bước ra từ trong tranh, làm cho Phương Tranh si ngốc dần dần, nhất thời trong phòng xuân ý trào dâng.
Liếm liếm bờ môi khô khốc, Phương Tranh thanh âm khàn khàn nói: " Yên Nhiên, đêm nay... Ta không muốn về."
Yên Nhiên nghe vậy, tay ngọc khẽ run nhẹ, bị Phương Tranh nhìn thấy: " Nàng không muốn sao?"
Yên Nhiên lắc đầu, xấu hổ đỏ mặt, cười nói: " Ngươi ta chuẩn bị nước cho thiếu gia tắm rửa..."
Dứt lời, xoay người chạy như trối chết ra khỏi cửa phòng.
Có ý tứ gì? Phương Tranh do dự không thôi, nàng nguyện ý hay là không nguyện ý đây? Lòng dạ của nữ nhân thật khó nắm bắt a......
Chú thích: * đây là bài Bạch đầu ngâm- Trác Văn Quân. "Tây kinh tạp ký" viết bài này do Trác Văn Quân làm, một số sách khác như "Tống thư", "Nhạc phủ thi tập", "Ngọc đài tân vịnh" đều chép là khuyết danh. Hiện chưa rõ bài này do Trác Văn Quân làm hay là một bài dân ca do Trác Văn Quân sưu tập.
Thê thê phục thê thê,
Giá thú bất tu đề.
Nguyện đắc nhất tâm nhân,
Bạch đầu bất tương ly..
Dịch:
Buồn đau lại buồn đau,
Vợ chồng chẳng nên than.
Mong người lòng chỉ một,
Bạc đầu chẳng xa nhau.
Trích thơ: Điệp Luyến Hoa
@by txiuqw4