Thức ăn vừa mang lên, Phùng Cửu Đao liền không khách khí bắt đầu vùi đầu xuống ăn nghiến ngấu, ăn đến đáng sợ.
"Phùng đại ca, lần này đi công tác…Ách, xuất chinh, chịu không ít khổ phải không?" Phương Tranh vừa giúp hắn gắp thức ăn vừa hỏi.
"Ô ô ô..." Trong miệng Phùng Cửu Đao nhồi đầy thức ăn, hàm hàm hồ hồ chẳng biết đang nói gì.
"....Được, ngươi ăn xong đi, ăn no rồi chúng ta lại trò chuyện. Người đâu! Phân phó đầu bếp làm thêm gà vịt, làm nhiều một chút, đựng khay lớn, nhanh lên!" Phương Tranh nhanh miệng phân phó.
Phùng Cửu Đao vừa ăn vừa cảm kích liếc mắt nhìn hắn.
Phương Tranh trừng mắt nhìn Mập Mạp nói:" Cũng là ngươi làm hại người ta, một vị tướng quân vốn anh tuấn suất khí lúc này lại chẳng khác gì dân chạy loạn khi gặp nạn đói..."
Mập Mạp vô tội nói: " Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?"
"Vậy không phải là ngươi hướng triều đình tiến cử Phùng đại ca sao?"
"Chỉ có hắn mới thích hợp nhất. Ta có biện pháp gì..." Mập Mạp ủy khuất giống như một nàng dâu nhỏ.
Phùng Cửu Đao nỗ lực nuốt thức ăn trong miệng xuống, nghiêm mặt nói: " Phương lão đệ, không thể nói như vậy, nguy nan của Hoa triều trước mắt, chúng ta là nam nhi nhiệt huyết..."
"Dừng! Dừng lại!" Phương Tranh không nhịn được liếc mắt nhìn hai người: " Các ngươi đều yêu nước, chỉ có ta là không, được rồi chứ? Dù sao nếu có người muốn ta ra chiến trường, nhưng còn phải đi tới thảo nguyên xa xôi như vậy, đánh chết ta cũng không đi."
Mập Mạp cười nói: " Yên tâm đi, Phương gia các ngươi mấy đời chỉ có một mình nam đinh duy nhất là ngươi, triều đình tuyệt đối sẽ không để ngươi phải ra chiến trường đâu."
Ba người vừa nói vừa uống rượu, sức ăn của Phùng Cửu Đao không nhỏ, Phương Tranh cùng Mập Mạp uống say tới năm sáu phần thì hắn mới nhét đẩy bao tử.
Thỏa mãn vỗ bụng, Phùng Cửu Đao thoải mái thở dài: " Đã không biết bao lâu mới được ăn no như vậy, ha ha, thật không phải. Phùng mỗ chỉ là một vũ phu, ăn uống bất nhã, làm Phúc Vương điện hạ cùng Phương lão đệ chê cười."
Phương Tranh nhe răng cười nói: " Không có việc gì, ngươi ăn như vậy cũng đã rất nhã nhặn. Ngươi không nhìn thấy tướng Phúc Vương điện hạ đến nhà ta ăn cơm đâu, một ngụm có thể nuốt vào cả một con gà, để chiếu cố mặt mũi của Phúc Vương điện hạ, không để người ngoài nói miệng của hắn quá lớn, đầu bếp nhà ta bị bức bách đến bất đắc dĩ, bị ép phải học hết cách làm thức ăn..."
Mập Mạp dở khóc dở cười: " Ngươi cứ tận lực nói xấu ta đi, hôm nào ta thỉnh phụ hoàng tuyên ngươi tiến cung dự ngự yến, ngươi sẽ biết cái gì gọi là dày vò."
"Ai, ngươi cũng đừng hại ta, ăn uống trong cung quy củ quá nhiều, vạn nhất ta không cẩn thận làm rơi chiếc đũa, hay nhìn thêm mấy vị cung nữ vài lần, phụ hoàng ngươi còn không lập tức giải quyết ta."
"Nói bậy, tuy quy củ trong cung rất nhiều, cũng không nghiêm khắc tới mức như ngươi nói." Khóe mắt Mập Mạp thoáng nhìn, chỉ thấv Phùng Cửu Đao đang cầm bầu rượu, vừa uống một mình, biểu tình có chút ngây ngốc, đối với việc nói chuyện phiếm của Phương Tranh cùng Mập Mạp cững ngoảnh mặt làm ngơ.
Phương Tranh cũng phát hiện, cùng Mập Mạp liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có chút kỳ quái. Phùng Cửu Đao làm sao vậy? Không phải chiến tranh đánh nhau tới ngu ngốc như thế? Chiến thắng lớn như vậy, trong trăm năm nay Hoa Triều chưa từng có, ngày mai hắn vào triều phục mệnh, có thể tưởng tưọng hoàng thượng sẽ làm sao gia phong phần thương, nhưng vì sao hình dạng hiện tại của hắn lại như thế?
"Phùng tướng quân, lần này đi thảo nguyên, tình hình chiến đấu ra sao?" Mập Mạp hỏi.
Gương mặt Phùng Cửu Đao âm u, sắc mặt buồn thảm: “Phúc Vương điện hạ, cuộc chiến nàt Hoa triều đã thắng, thế nhưng thắng quá mức thảm liệt!"
"Mạt tướng suất lĩnh hai vạn tinh nhuệ ra khỏi kinh thành, nhưng đi theo mạt tướng trở về, chỉ còn hơn sáu ngàn người, địch nhân mà chúng ta đối mặt, không phải là nam tử tráng niên của Đột Quyết, mà chỉ là lão nhược phụ nữ cùng trẻ em trong bộ lạc của họ. Nhưng lão nhược phụ nữ trẻ em này ở ngay Đột Quyết còn chưa có tư cách ra chiến trường, không ngờ lại đoạt đi hơn một vạn tính mạng quân sĩ tinh nhuệ của Hoa triều ta. Mạt tướng thật sự vô cùng xấu hổ vạn phần!"
"Hơn một vạn hán tử nhiệt huyết, lại cứ như thế mà chết trận trên thảo nguyên, có ít người trọng thương không thể động đậy, để không liên lụy hành động của các huynh đệ, không ngờ lại rút đao tự sát. Lúc sắp chết, bọn họ hừ cũng không hừ một tiếng, mạt tướng...mạt tướng có lỗi với các huynh đệ!" Nói xong Phùng Cửu Đao ô ô khóc lên, dáng dấp thiết huyết lãnh khốc thường ngày không còn sót lại chút gì, lúc này Phùng Cửu Đao khóc thật thương tâm chẳng khác gì như một hài tử.
Sắc mặt Phương Tranh cùng Mập Mạp chợt ngưng trọng, chiến tranh phải chết người, điều này bọn họ biết. Nhưng bọn họ lại không nghĩ tới, chỉ một trận tập kích giản đơn bất ngờ mà lại phát sinh ra tình hình chiến đấu thảm liệt như thế.
Phương Tranh bỗng nhiên cảm thấy ngay trong ngực có vật gì chặn lại, khó chịu tới mức hít thở cũng khó khăn. Một loại cảm giác tự trách thật sâu dâng lên trong lòng, giống như ăn mòn trái tim, đuổi thế nào cũng không đi.
Xét đến cùng, hành động lần này người khởi xướng chính là hắn, hơn một vạn sinh mạng còn sống sờ sờ, bởi vì mấy câu nói của hắn, cứ như vậy liền tiêu thất. Thân nhân của bọn họ phải làm sao bây giờ? Để lại bao nhiêu cô nhi quả phụ? Tạo thành bao nhiêu nhà tan cửa nát? Những gia đình này cộng lại, đâu chỉ là hơn một vạn sinh mạng?
"Lẽ ra…ta không nên dâng lên kế sách này..." Phương Tranh thất thần thì thào tự nói. Nguyên bản cho rằng chỉ cần đi tới thảo nguyên giết mấy lão nhược phụ nữ và trẻ em tay trói gà không chặt, cho nên hắn không hề lo lắng vấn đề về thương vong. Làm người chế định ra hành động lần này, hắn thật sâu nghĩ tới, hoàn toàn do mình tạo ra sơ sẩy này.
"Phương huynh đừng nói như vậy, nếu như không có kế sách của ngươi, ngươi biết Hoa triều sẽ phải chết bao nhiêu người không?"
Mập Mạp nghiêm mặt nói: “Ta nói cho ngươi, sau khi Định Châu thành bị phá, người Đột Quyết trắng trợn tàn sát hàng loạt dân trong thành, thường dân bách tính đã chết hơn mười vạn, đó chỉ là một tòa thành trì. Nêu không có kế sách của ngươi, Đột Quyết chắc chắn nam hạ mà không người nào có thể kháng cự, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu thành trì bị công phá, có bao nhiêu bách tính chịu khổ tàn sát, Phương huynh, ngươi đã tích bao nhiêu công đức!"
Phùng Cửu Đao lau nước mắt, dũng cảm nói: " Phương lão đệ, Phùng mỗ đã thất thố. Ngươi không cần tự trách, Phúc Vương điện hạ nói đúng, ngươi đây là tích đức, kế sách của ngươi cứu đâu chỉ ngàn vạn bách tính của Hoa triều. Hơn nữa, chiến tranh, nào có việc không chết người? Hơn một vạn tính mạng đổi lại ngàn vạn tính mạng lê bách tính, đáng giá! Những huynh đệ chết trận trên thảo nguyên, dưới cửu tuyền cũng sẽ vô cùng cảm kích ngươi!"
Nói xong Phùng Cửu Đao nâng vò rượu lên nói: " Đến, Phùng mỗ thay mặt các huynh đệ chết trận thảo nguyên, kính lão đệ một chén!"
Nói xong Phùng Cửu Đao ngửa đầu, rót rượu vào trong miệng.
Phương Tranh yên lặng nhấc chén rượu, suy nghĩ một chút, chậm rãi đồ rượu lên mặt đất.
Bầu không khí nhất thời lâm vào trầm mặc, ba người nhìn nhau không nói gì, đều trầm mặc uống rượu, vẫn uổng đến lúc đều say mèm. Tôn quản gia an bài người hầu đưa Mập Mạp cùng Phùng Cửu Đao đến sương phòng phía tây nghỉ tạm, còn Phương Tranh say sưa được Tiểu Lục dìu trở về phòng.
Nhìn Tiểu Lục vội vàng pha trà cho hắn, đưa lên khăn mặt, Phương Tranh bỗng nhiên nói:" Tiểu Lục, ngươi có từng căm hận triều đình hay không?"
"Thiếu gia, ngươi như thế nào vậy? Đang êm đẹp vì sao lại nói chuyện này?" Tiểu Lục không giải thích được hỏi.
"Nếu không phải triều đình sai khiến, phụ thân ngươi sẽ không chết trên chiến trường khi thủ vệ Hưng Khánh phủ, một tờ thánh chỉ của triều đình liền làm hại ngươi mất đi phụ thân, ngươi không hận sao?" Trong giọng nói Phương Tranh mang theo sự cô đơn.
Tiểu Lục khẩn trương nhìn quanh nói: " Thiếu gia, nói cẩn thận! Lời này không thể nói lung tung!"
Phương Tranh không thèm để ý nàng, tự nói: “Thế nhưng có thể trách triều đình sao? Có một số việc, ngươi không làm, ta không làm, dù sao cũng phải có người đi làm."
"Chiến tranh sẽ có người chết, điều này có thể trách ta sao? Đột Quyết dù sao cũng phải có người đi đánh, nếu không phải ngươi thì là hắn, chống lại kẻ thù bên ngoài, nỗ lực trả giá thế nào cũng là lẽ tất nhiên, có thể trách được ta sao? Có thể trách ta sao?" Nói xong lời cuối cùng, Phương Tranh giống như bệnh tâm thần chợt rống to lên.
"Thiếu gia, ngài đừng như vậy, không trách ngài, không trách ngài đâu, nghe lời, nghỉ sớm đi, sáng sớm ngày mai ngài còn phải vào triều..." Tiểu Lục không biết làm sao giúp hắn thoải mái, gấp đến mức nước mắt chảy ròng, luống cuống tay chân lo đè lại Phương Tranh.
"Lên triều cái gì! Lên triều cái rắm! Đám vương bát đản kia chỉ biết đứng nói, mỗi ngày chi biết ở trong kim loan điện cãi nhau inh ỏi, có bản lãnh có năng lực, ra trận giết địch đi! Chết ở trên chiến trường mới xem là hán tử!" Tâm tình của Phương Tranh hoàn toàn không thể khống chế được nữa.
"Thiếu gia…đừng nói nữa, ngủ đi, Tiểu Lục ở bên cạnh ngài..." Tiểu Lục ôn nhu vuốt ve gương mặt Phương Tranh, nhìn vị thiếu gia thường ngày chi biết cợt nhả, lúc này giống như một đầu sư tử bị chọc giận, làm trong lòng của Tiểu Lục thật sự cảm thấy thương xót.
"Tiều Lục...ta có lỗi với bọn họ...nguyên lai, ta có thể nghĩ ra một kế sách vô cùng hoàn mỹ hơn, để cho bọn họ thương vong sẽ ít thôi, ta có lỗi với bọn họ..." Phương Tranh lẩm bẩm nói, trên gương mặt say mèm đỏ bừng tràn đầy vẻ thống khổ.
"Thiếu gia, mỗi người đều có vận mệnh của chính mình. Có tốt, có xấu, thiếu gia đã tận lực, dù sống hay chết, mọi người đều cảm kích ngài..." Tiểu Lúc vỗ về trên đầu Phương Tranh, nhẹ giọng thì thầm bên tai hắn.
Một lúc lâu, tình tự rối loạn của Phương Tranh mới được Tiểu Lục chậm rãi trấn an xuống, cuối cùng nặng nề ngủ thiếp đi.
Giờ sửu, Tiểu Lục đánh thức Phương Tranh, đã đến giờ vào triều.
Phương Tranh mơ mơ màng màng rời khỏi giường, nhìn sắc trời một chút, nặng nề thở dài. Đầu rất đau, trong óc giống như có thứ gì đang xâu xé, đây là hậu quả của việc uống rượu vô độ a.
Hôm nay phải tìm một cơ hội đưa lên giấy báo bệnh mới được, bản thân ta hiện tại còn đang trong thời kỳ phát dục, cần một giấc ngủ sung túc, nếu còn như vậy thì thân thể tinh tráng sớm muộn sẽ có một ngày suy sụp mất.
"Tiểu Lục, tối hôm qua có phải ta đã uống say hay không?" Phương Tranh vò đầu nỗ lực nhớ lại, nhưng không nhớ rõ sự việc đêm qua.
"Thiếu gia, ngài đã quên?" Tiểu Lục vô cùng kinh ngạc mở to hai mắt.
"Ách...xác thực không nhớ được gì, Tiểu Lục, ta đã nói gì, đã làm gì vậy?"
Thấy Tiểu Lục không nói lời nào, chỉ hơi giật mình nhìn hắn, Phương Tranh có chút không được tự nhiên, lập tức cả kinh nói: " Lẽ nào ta đã phi lễ ngươi sao?"
Thất sách! Thế nào không làm chuyện này trong lúc mình đang thanh tỉnh chứ?
Tiểu Lục giậm chân nói: “Thiếu gia! Ngài nói bậy gì chứ!"
Phương Tranh vừa nghĩ lại cũng đúng, với khả năng võ công của Tiểu Lục, chính mình vốn không có khả năng làm ra được chuyện dùng trứng chọi đá ngu xuẩn như vậy.
Mặc xong quan phục, Phương Tranh vừa bước ra cửa, liền nhìn thấy Mập Mạp cùng Phùng Cửu Đao đang đi tới.
Phương Tranh ngẩn người: " Hai ngươi vẫn uống tới bây giờ?
Mập Mạp cười nói: ” Tối hôm qua chúng ta đều say hết, ngươi quên rồi sao?"
"Sáng sớm các ngươi đến làm chi?"
Mập Mạp nhìn Phùng Cửu Đao bĩu môi: " Hắn cũng như ngươi, phải vào triều. Ta sao, ha ha, về nhà tiếp tục ngủ.”
Nói xong Mập Mạp ngáp lớn một cái.
Phương Tranh nhìn Mập Mạp, ước ao đến đỏ mắt. Làm thân vương thật tốt, không cần vào triều, không cần xử lý chính vụ, mỗi ngày sống phóng túng, triều đình còn phải nuôi dưỡng. Hơn nữa người như thế trời sinh không chí tiến thù, nếu có một ngày ngươi muốn phấn đấu, dù hoàng đế không gấp với ngươi, nhưng thái tử tuyệt đối còn gấp hơn ngươi.
Phùng Cửu Đao còn phải quay về quân doanh thay triều phục, ba người sóng vai ra cửa, lên xe ngựa đều tự ra đi.
Phương Tranh sờ sờ tờ giấy báo bệnh trong lòng, nghĩ lý do thoái thác, thần thái tự nhiên đi vào cung. Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, hôm nay có lẽ là lần cuối cùng hắn vào triều đó a?
@by txiuqw4