Quay trở về nhà, Phương Tranh bận rộn chuẩn bị. Nghe nói đại thiếu gia cần phải vào thiên lao ngồi, thời hạn không biết, Phương phủ tự nhiên là một phen gà bay chó chạy, Phương lão gia hoảng sợ không thôi, Phương phu nhân lại ôm Phương Tranh mà khóc sướt mướt, trên dưới Phương phủ đều kinh hoàng tựa như đến ngày tận thế. Thẳng cho đến khi Phương Tranh giải thích đầu đuôi sự tình cho hai vị lão nhân gia, cũng một lần nữa khẳng định đây là một loại bảo hộ do hoàng thượng đặc biệt chiếu cố, trong lòng của Phương gia nhị lão mới an tâm một chút.
Đương nhiên, ngay sau đó nét mặt của Phương lão gia sa sầm như cái phễu, lần này Phương lão gia đã thực sự nổi giận, mắng một hồi xong dường như hắn còn chưa đã nghiền, lùng sục trong Phương phủ tìm kiếm binh khí tiện tay, tính toán tạo ra một hồi bạo lực gia đình cực kỳ bi thảm, để tiêu mối hận trong lòng của hắn. Đừng nhìn hiện giờ Phương Tranh có quan có tước trên người, ở trong mắt của Phương lão gia, cho dù Phương Tranh có trở thành vương gia, thì vẫn là con của hắn, nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng.
Phương Tranh thấy phụ thân đang chuẩn bị nổi nóng, cũng có ý đồ muốn ẩu đả mệnh quan triều đình kiêm Trung Dũng Bá. Vì không muốn phụ thân trong cơn tức giận mà mắc phải trọng tội, Phương Tranh nhường nhịn lánh đi chỗ khác, vô chiêu thắng hữu chiêu, lui về tiểu viện của minh.
Ở trong viện, Tiểu Lục đang đứng chờ hắn ngoài cửa, nhìn thấy Phương Tranh, nhất thời nơi khóe mắt của tiểu nha đầu đã ửng hồng, không nói một lời xoay người đi giúp Phương Tranh thu dọn đồ đạc, vừa thu thập còn vừa lau nước mắt.
Phương Tranh chậm rãi nói: " Tiểu Lục, người đừng lo lắng, thiếu gia chỉ đi.... Coi như thiếu gia ta ra ngoài du ngoạn vài ngày, chờ đến khi nào sóng yên gió lặng, nhất định thiếu gia sẽ trở về liền."
Tiểu Lục cúi đầu, nhẹ nhàng "ân" một tiếng, nàng vẫn một mực lau nước mắt.
Phương Tranh đến gần nàng, nhẹ nhàng an ủi Tiểu Lục, ôn nhu nói: " Tiểu Lục, mấy ngày tới thiếu gia không ở nhà, ngươi cần phải tự biết chiếu cố cho mình thật tốt, còn nữa....Đừng mang chén sứ trong phòng ra luyện công phu, những đồ này thực quý...."
Tiểu Lục cười cười, nhẹ giọng nói: " Thiếu gia, trong thiên lao liệu có gặp phải nguy hiểm gì không? Ngài không có công phu, bị bọn chúng khi dễ thì biết làm sao bây giờ?”
Phương Tranh hung hăng trợn mắt: " Bọn chúng dám! Thiếu gia ta muốn bọn chúng hầu hạ ta giống như hầu hạ tổ tông của bọn chúng! Hầu hạ không được chu đáo, thiếu gia không hài lòng sẽ nhốt tiếp bọn chúng vào trong thiên lao."
"Người ta có thể đi thăm ngài được không?"
"Cái này….Không cần, chỗ đó vừa tối tăm lại vừa hôi hám, nghe nói bên trong còn giam giữ không ít những thanh niên hư hỏng, nghe lời ta mà yên tâm đi, thiếu gia sẽ không giao du với những kẻ hư hỏng..."
Hai người sắp đến giờ biệt ly, tất nhiên không tránh khỏi cảnh lâm ly bi đát, Phương Tranh nhân cơ hội lợi dụng, miệng an ủi tâm sự, nhưng bàn tay của hắn bất chi giác đã đặt lên chiếc eo nhỏ nhắn của Tiểu Lục, nhẹ nhàng vuốt ve. Thế nhưng lần này Tiểu Lục phá lệ không hất tay Phương Tranh ra, làm như hồn nhiên không biết, vẫn cúi đầu, khuôn mặt nhỏ xinh đỏ bừng mặc cho Phương Tranh khinh bạc.
Cơ hội ngàn năm có một, đi qua thôn này sẽ không còn điếm trọ nào nữa, Phương Tranh hắc hắc cười, sắc thủ đang định một đường thăng tiến lên đỉnh núi đôi, hoặc thám hiểm xuống u cốc ở dưới hạ thân, nhưng ngay khi sắp đạt được mục đích thì lại có người phá đám.
Người đến chính là Tôn quản gia, lão nhân này không biết tại sao, cứ nhằm vào thời gian không nên xuất hiện mà tới.
Đi theo Tôn quản gia còn có thêm một người, cũng không phải ai khác, Tào công công.
Tào công công nhìn thấy Phương Tranh, cười tươi như một đóa hoa hồng đến mùa khoe sắc, thần tình hơi nhăn lại: " Phương đại nhân, chuẩn bị xong chưa?"
Phương Tranh vừa trông thấy Tào công công, bàn tay theo thói quen luồn vào trong ống tay áo.
Đáng tiếc, lần này Phương Tranh không móc ra được cái gì, Phương đại thiếu gia hiện giờ cũng đang là một con người cùng khổ.
Xấu hổ cười cười, Phương Tranh liếc mắt nhìn Tôn quản gia nói: " Đi, kêu trướng phòng chi ngân phiếu hai trăm lượng, kính biếu Tào công công."
Tôn quản gia vội vàng đáp ứng rời đi.
Tào công công cười càng vui vẻ hơn, liên tục nói: " Này, lão nô làm sao dám nhận hậu lễ như vậy, Phương đại nhân thực lo lắng chu đáo."
Phương Tranh cười: " Để cho Tào công công phải vất vả đi tới đây một chuyến, hẳn cũng nên có một chút lễ mọn."
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, Phương Tranh cùng Tào công công đang đi ra ngoài cửa phủ. Đám người hầu trong phủ tụ tập đưa tiễn Phương đại thiếu gia, cũng bắt đầu sôi nổi nghị luận.
"Làm sao thiếu gia lại bị giam vào trong thiên lao vậy?"
"Trông thiếu gia cười vui vẻ đến thế kia, không giống như bị giam vào thiên lao đâu."
"Các ngươi thì biết cái gì! Chi có trung thần mới bị giam, gian thần không được! Thiếu gia nhà chúng ta chính là một trung thần!" Tiểu Ngũ ở bên cạnh hậm hực giải thích nói.
Thiên lao, nơi này là lao ngục do triều đình trực tiếp chưởng quản, nguyên nhân gọi địa phương này là "thiên lao" bởi vì toàn bộ cấu trúc của lao ngục được nằm lộ thiên, hoàn toàn khác với địa lao được kiến tạo ở dưới lòng đất, những nhân vật bị giam ở trong này, đều là những phạm nhân trọng hình.
Tào công công dẫn Phương Tranh tới cửa thiên lao, nơi này canh phòng nghiêm mật, ngay cả Tào công công là thái giám hầu hạ bên người thánh thượng, cai ngục vẫn tỉ mỉ cẩn thận kiểm tra thực hư thân phận, sau đó mới để cho hai người tiến vào.
Bước trên những bậc thang ẩm thấp, Phương Tranh không khỏi nhíu mày, bịt mùi lại, giọng ồm ồm nói:" Đây là địa phương giam giữ trọng phạm hay sao?"
Tào công công quay đầu lại cười nói: " Phương đại nhân, ngài yên tâm, mọi chuyện hoàng thượng đã an bài đầy đủ cả, cam đoan rằng ngài ở bên trong có thể cảm thấy vô cùng thoải mái!"
Nói xong, Tào công công hâm mộ tiếp lời: " Nếu luận về người nào được thánh thượng ân sủng, sợ rằng không ai có thể hơn được Phương đại nhân a. Ngay cả bài trí lại phòng giam, cũng là do hoàng thượng một tay tự mình an bài, mọi đồ dùng ở đây, không dám dối gạt ngài, chúng ta đều nhìn đỏ mắt, hận không thể ở trong đây vài ngày cho thỏa lòng mãn nguyện."
Phương Tranh cười nói: " Tào công công, ngàn vạn lần ngài không cần phải khách khí với ta, nếu ngài muốn ở đây, hạ quan tuyệt đối không dám ngăn cản. Nêu không hai chúng ta đổi chỗ? Ngài ở bên trong hưởng thụ mấy ngày cho mãn nguyện, có được không?"
Tào công công cười khan nói: " Ách, Phương đại nhân nói đùa, đây chính là long ân của hoàng thượng, chúng ta không có phúc được hưởng như ngài "
Cái lão thái giám đê tiện, đáng đời ngươi không có tiểu đệ đệ! Nói chuyện với lão tử toàn một bộ dạng ngụy tạo, ngươi có còn là người không hả? Phương Tranh đi ở phía sau Tào công công, lẳng lặng thủ thế giơ ngón tay giữa lên, ngẫm lại có chút không đúng, rút ngón giữa về, thay đổi bằng một cái đầu móng tay.
Tào công công dẫn Phương Tranh thẳng tiến vào một góc tối tăm nhất, quan cai ngục sớm đã đứng nghênh đón ở một bên, biểu tình mỉm cười tiến lại gần, hướng về phía Tào công công cùng Phương Tranh cung kính hành lễ, nói: " Tiểu nhân Lưu Hỉ, bái kiến Tào công công, bái kiến Phương đại nhân."
Phương Tranh bước vào trong thiên lao, tâm tình không hiểu sao lại buồn bực hơn rất nhiều, nghe vậy chỉ thản nhiên gật đầu, không đáp lời.
Tào công công cười híp mắt, nói: " Lưu Hỉ, vị này là Phương đại nhân, người tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, trong thời gian Phương đại nhân lưu lại ở đây, ngươi phải cẩn thận hầu hạ cho tốt, bằng không, tương lai ngươi biết có hậu quả gì rồi đó."
Lưu Hỉ không ngừng gật đầu liên tục, cười nịnh nói: " Dạ, xin Tào công công hãy yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ hầu hạ Phương đại nhân giống như tổ tông của mình…."
Phương Tranh tâm tình đang bất hảo, nghe hắn nói như thế cũng không nhịn được, mà đắc ý cười khúc khích, chuyện này cũng ứng nghiệm với câu nói của chính mình cùng Tiểu Lục, thiếu gia ta thật sự có thể mệnh danh là " minh kiến vạn lý" nha. ( hiểu rõ mọi chuyện ngoài ngàn dặm)
Tào công công hướng Phương Tranh chắp tay cười, nói: " Phương đại nhân, lão nô cũng đã đưa ngài đến nơi đây rồi, phía trước không xa chính là trụ sở của ngài, Lưu Hỉ chịu trách nhiệm dẫn ngài qua đó. Nếu còn thiếu sót cái gì, chỉ cần nói cho Lưu Hỉ một tiếng, hắn sẽ giúp ngài an bài thỏa đáng."
Phương Tranh đáp lễ cười: " Đa tạ Tào công công chỉ điểm, hạ quan vô cùng cảm kích."
Tào công công dặn dò Lưu Hỉ thêm một lát, sau đó mới xoay người rời đi. Lưu Hỉ lễ độ cung kính dẫn Phương Tranh đi tới một gian thạch thất, gian phòng này độc lập ở một nơi, dường như khác biệt với những phòng giam khác ở trong thiên lao. Thoạt nhìn cực kỳ sạch sẽ, hơn nữa hiển nhiên là vừa mới được dọn dẹp qua, bên trong đã bài trí hoàn toàn giống với yêu cầu của Phương Tranh. Giường lớn được trạm trổ uốn lượn, chăn đệm mới tinh, trên một chiếc bàn gỗ lim bầy đặt đầy đồ ăn vặt cùng vài hũ nữ nhi hồng, ở trên vách tường bố trí thêm rất nhiều nến, càng làm cho người ta kinh hỉ
chính là, bên trong gian phòng này còn có thêm một nhà vệ sinh nho nhỏ….
Không gian này dường như không giống với quang cảnh lao ngục nha, quả thực là một gian phòng được thiết kế tinh xảo, phải chăng phong cảnh nơi đây ứng với một câu nói:" Sơn thanh thủy tú?"
Phương Tranh chép miệng quan sát đánh giá một phen, có thể tự trong tâm mà cảm thấy được hoàng đế lão gia tử đối với con rể thực không sai, nói đến cùng thì cũng là người một nhà, quả nhiên quân vô hí ngôn*, chuyện mà đã đáp ứng sẽ đều hoàn thành thật tốt. Sớm biết như vậy thì thiếu gia ta cũng không nhượng bộ a, cùng nhạc phụ của mình khách khí cũng bất hảo, hắn lại nghĩ mình coi hắn là ngoại nhân….(*: quân vương không biết nói đùa.)
Nhẹ nhàng sờ lên mặt tấm đệm giường, Phương Tranh đem thân thể của mình tung một phát lên giường, lại nhún nhảy vài cái, hắc hắc, thật sự là mềm mại thoải mái nha, ngay cả nằm trên giường ở nhà cũng không được thoải mái như thế này. Tương lai thoát khỏi thiên lao, bổn thiếu gia phải đem chiếc giường này mang về nhà a, loại đồ cao cấp trong hoàng cung cũng không nên lãng phí.
Lưu Hỉ nhìn Phương Tranh siểm nịnh cười: " Phương đại nhân, ngài có cảm thấy hài lòng với địa phương này hay không? Nếu có chuyện gì cần sai bảo, thỉnh ngài cứ việc phân phó."
Phương Tranh liếc xéo, nói:" Ta muốn được tự do, ngươi có thể cho ta sao?"
Lưu Hỉ ngượng ngùng, cười khan nói: " Chuyện này…Dường như là không được, Tào công công đã phân phó tiểu nhân, muốn làm gì đều phải tùy theo ngài, chỉ cần ngài không đi ra khỏi thiên lao….Mong Phương đại nhân thông cảm cho nỗi khổ của tiểu nhân."
Phương Tranh lại hỏi:" Ta cần mỹ nữ, ngươi có thể cho ta sao?"
Lưu Hỉ lau mồ hôi: " Ách, Phương đại nhân, nơi này là thiên lao, không phải thanh lâu kỹ viện..."
Phương Tranh lại nói tiếp: " Ta đây cần bạc, ngươi có thể cho ta sao?"
Lưu Hỉ ảm đạm: " Tiểu nhân cũng cần a...."
Phương Tranh khinh thường bĩu môi nói: " Hỏi cái gì ngươi cũng không thể đáp ứng, phải chăng ngươi tính lừa gạt bổn quan? Mau đi đi, khi nào ta gọi thì vào, bổn quan buồn ngủ rồi."
Lưu Hỉ cúi đầu khom lưng đi ra ngoài, Phương Tranh ngáp một cái thật to, mấy ngày hôm nay chạy lung tung khắp nơi, chuyện cần làm một việc cũng không làm được, nhưng chẳng biết tại sao lại bận rộn như vậy. Hiện tại, bỗng nhiên rảnh rỗi, Phương Tranh cảm giác bản thân mình có chút mệt mỏi.
Nguyên ban đầu khi mới tới thời đại này, chính mình thầm nghĩ sẽ hưởng thụ cuộc sống thiếu gia con nhà phú hào, ăn ngon mặc đẹp, cưới được nhiều lão bà, rảnh rỗi dẫn theo mấy tên cẩu nô tài, cả ngày ngao du ở bên ngoài tửu lầu trà quán, cắn hạt dưa nghe
chuyện thiên hạ đàm tiếu, cuộc sống bận rộn khoái hoạt đến cỡ nào. Nhưng hôm nay, mọi chuyện mà bản thân mình muốn làm, một việc cũng chưa hoàn thành được tâm nguyện, bất chi giác lại rơi vào chốn quan trường, lại không hiểu ra sao đi đắc tội với Phan lão già, cuối cùng hiện tại bị giam vào thiên lao ….
Những sự tình liên tục tiếp diễn như thế này, không phải là rất đen đủi hay sao? Trong tiểu thuyết nhân vật chính không có đen đủi như vậy? Người xưng vương kẻ xưng bá không nói, người nào kém nhất cũng là hô lên một tiếng, mà phong sinh thủy khởi. Không quản thương trường hay là quan trường, đều một bộ như cá gặp nước, tài
năng nơi nào cũng có thể dùng được. Nhưng bổn thiếu gia tại sao lại thất bại đến mức này? Phải chăng chuyện này có quan hệ đến nhân phẩm? Nhân phẩm của bổn thiếu gia rất tốt a, ngày hôm qua còn dốc hết bạc trong túi ra, đưa cho Phùng Cửu Đao….
Nhiều chuyện phải suy nghĩ thực muốn từ quan, cáo lão hồi hương nha! Nhưng có thể những lời của hoàng thượng nói có đạo lý, chức quan này muốn nghỉ cũng không được. Một khi từ quan, chính mình sẽ liên lụy đến Phương gia, thậm chí ngay lập tức Phương gia sẽ gặp tai họa diệt tộc. Có thể tưởng tượng, lão vương bát đản Phan thượng
thư chắc chắn sẽ không buông tha cho bản thân mình, bổn thiếu gia từ quan hắn lại càng dễ dàng hạ thù. Lúc đó chính mình chỉ là một tên dân đen nhỏ bé, cho dù là hoàng thượng, Mập Mạp cùng Trường Bình cũng không thể bảo vệ được an nguy cho mình. Như thế nào lại có cảm giác giống như bị triều đình đưa tròng vào cổ vậy? Quan này
không làm không được, cùng với tổ chức xã hội đen ở thời tiền kiếp cũng tương tự nhau a, bước chân vào liền không có đường rút lui….
Ai, hiện tại cảm thấy được, càng ngày càng xảy ra lắm chuyện phiền toái, chẳng phải chính mình không thể hưởng thụ cuộc sống rồi sao? Nhất định bổn thiếu gia phải nghĩ cách từ quan….
Phương Tranh suy nghĩ miên man, bất chi giác đã chìm vào trong mộng đẹp….
@by txiuqw4