Phương Tranh không kiên nhẫn nói: “Tốt lắm, tốt lắm, không cần gào lên nữa, mọi chuyện có tin hay không tùy ngươi. Muốn giải dược phải không? Cứ chờ đó đi.”
Nói dứt lời, Phương Tranh đem Ngô công tử ném ở đại sảnh, một mình mân mê trong sương phòng không hiểu đang làm gì, Ngô công tử cả người giống như một con vịt bị người ta bóp cổ rồi kéo lên, tâm tư tha thiết mong chờ nhìn về phía cửa sương phòng.
Qua nửa nén hương thời gian, cuối cùng Phương Tranh bước ra khỏi sương phòng, trong tay cầm theo một viên dược hoàn màu đen tuyền, nhìn Ngô công tử nói: “Ăn đi, nhớ kĩ, trong vòng ba ngày không được phép đi vệ sinh, bằng không dược tính sẽ bị hư thoát ra ngoài.”
Ngô công tử tiếp nhận, ngưng thần quan sát, thấy viên dược hoàn này đen thui, nhỏ hơn viên trân châu, mơ hồ bốc mùi hôi thối, thoang thoảng hương thơm đàm đạm. Càng nhìn càng thấy quen thuộc…
Bỗng nhiên, toàn thân Ngô công tử giật mình một cái, khóc nói: “Phương đại nhân, cái này…Cái này không phải độc dược lần trước ngài đã từng cho ta ăn sao? Tại sao hôm nay nó biến thành giải dược vậy? Phương đại nhân, không phải đây rõ ràng là ngài muốn ta chết hay sao?”
“Ách…” Phương Tranh có điểm xấu hổ, không nghĩ tới vị Ngô công tử này có trí nhớ siêu phàm như thế, còn giữ lại được một ấn tượng sâu sắc về hoàn đan độc dược, lần này đã vo một viên nhỏ hơn so với lúc trước thế nhưng lại không thể gạt được hắn. Dù cho Phương Tranh có phản ứng hơn người, lúc này cũng cảm thấy ngượng ngùng, không biết nên mở miệng giải thích với hắn như thế nào về vấn đề này.
Ho khan hai tiếng, Phương Tranh nghiêm nghị sắc mặt, biểu tình cứng rắn, đánh ra bộ dạng đại hành gia, trầm giọng nói: “Câm miệng! Ngươi giỏi hay là ta giỏi? Giải dược của loại độc này, chúng nó…Khụ, chúng nó nhìn bề ngoài hơi giống nhau, thoạt nhìn thần sắc có vẻ như vậy, kì thực phương pháp phối chế lại khác biệt…”
Thấy Ngô công tử nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, Phương Tranh không cao hứng nói: “Ngươi không tin ta?”
Ngô công tử gật đầu, do dự một chút rồi lại lắc lắc đầu.
Phương Tranh đặt tay lên bả vai của hắn nói: “Yên tâm đi, tại sao ta phải hại ngươi? Ngươi thử hỏi lại lương tâm của bản thân mình, chúng ta quen biết nhau đã lâu như vậy, ta đã từng hại qua ngươi khi nào chưa? Hơn nữa, ngươi còn thiếu nợ ta nhiều bạc như vậy, ta hại chết ngươi, biết tìm người nào đòi tiền đây?”
Phương Tranh nói những lời này cũng đủ vô sỉ, Ngô công tử thực sự cũng muốn tự hỏi lương tâm của mình, họ Phương ngươi hại ta còn chưa đủ thê thảm hay sao? Bất quá câu sau của Phương Tranh nói hắn cũng gật đầu hài lòng, hắn còn thiếu nhiều bạc của Phương Tranh như vậy, Phương Tranh khẳng định sẽ không hại chết hắn.
Cắn chặt răng, Ngô công tử cầm viên “giải dược” bỏ vào trong miệng, kiên quyết nuốt xuống.
Phương Tranh biểu tình hớn hở, hướng hắn chúc mừng: “Chúc mừng nha! Nhìn xem, lại có thể sống lâu hơn một tháng, sinh mệnh đáng quý biết bao nhiêu, chúng ta phải một mực quý trọng nha. Nhưng thoạt nhìn, dường như ngươi không được cao hứng?”
Ngô công tử cố gắng nặn ra một nụ cười trên gương mặt nhìn như sắp phát khóc, hướng Phương Tranh chắp tay đa tạ.
Phương Tranh phấn khởi vỗ bả vai của hắn: “Chuyện tiền bạc phải biết nắm chặt cơ hội, sớm trả thì cũng nhanh được giải thoát, ta đây còn rất nhiều giải dược chờ ngươi đến ăn nha…”
Ngô công tử ủ rũ nói: “Đa tạ Phương đại nhân, tại hạ liền trở về kiếm bạc, hôm qua đại thiếu gia của Phan thượng thư đã đề cập qua, muốn mua một căn tửu lâu của Ngô gia tại thành bắc, nếu như gia phụ đáp ứng, thì có thể kiếm được không ít…”
Phương Tranh ân cần nói: “Ân, ngươi đi đi, người trẻ tuổi thì phải nỗ lực phấn đấu, tương lai già lão mới không cảm thấy hối hận, nhìn xem, hiện giờ cuộc sống của ngươi có bao nhiêu tích cực hướng về phía trước a, ta đều cao hứng thay cho phụ thân của ngươi…”
Ngô công tử từ hướng Phương Tranh hảnh lễ, sau đó thất hồn lạc phách bước đi ra ngoài, chợt nghe Phương Tranh hô to một tiếng: “Quay lại!”
Ngô công tử chấn động, toàn thân khẽ run rẩy, ngạc nhiên quay đầu lại, chứng kiến Phương Tranh đang gắt gao dõi hắn, biểu cảm dường như lại đánh thêm chủ ý gì.
“Ngươi vừa mới nói, đại thiếu gia của Phan thượng thư? Là Phan Đào sao?”
Ngô công tử gật gật đầu.
“Ngươi cùng Phan Đào rất quen thuộc?”
Ngô công tử lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ, ta mà có giao tình thâm sâu với hắn, sớm đã nhờ hắn thu thập ngươi, làm sao để ngươi khi dễ thành cái bộ dạng như thế này.
“Phương đại nhân, ta cùng Phan thiếu gia chỉ là sơ giao, quen biết qua loa mà thôi, hắn là đại thiếu gia của Thượng thư phủ, làm sao có thể coi trọng một đệ tử thương nhân giống như ta.” Ngô công tử chua xót nói.
Phương Tranh hai mắt chuyển động, nhất thời nghĩ ra chủ ý.
“Ai nha, Ngô công tử, ta thật muốn phê bình ngươi, đệ tử thương nhân thì sao? Chỉ cần ngươi có thành ý, đệ tử quan lại vẫn sẽ đem ngươi trở thành bằng hữu nha.”
Ngô công tử hơi giật mình nhìn Phương Tranh, nói: “Phương đại nhân, lời này của ngài…là có ý tứ gì?”
Phương Tranh cười híp mắt nói: “Đi gặp mặt một người bằng hữu nha, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy được Phan Đào là một người bằng hữu tri kỉ khó cầu được hay sao?”
Ngô công tử ảm đạm nói: “Phương đại nhân, tại hạ phát hiện từ sau khi ăn độc dược của ngài, đầu óc của ta ngu ngốc đi rất nhiều, rốt cuộc ngài có chủ ý gì, thằng thắn rõ ràng có được không a? Tại hạ thực sự là không đoán nổi.”
Tiểu tử này thực không biết xấu hổ, bản chất đã ngu ngốc, liên quan gì đến chuyện độc dược của ta?
Phương Tranh thẳng thắn nói: “Phan Đào không phải đã nói muốn mua tửu lâu của nhà ngươi hay sao? Ngươi liền thừa dịp này mà kết giao với hắn một phen, nên dùng mọi biện pháp để khiến cho hắn coi ngươi trở thành bằng hữu. Nếu cần thiết thì ngươi có thể mang tửu lâu nhà ngươi đem tặng cho hắn, dùng chuyện này đổi lấy lòng tin của hắn…”
Ngô công tử sợ tới mức, sắc mặt trắng bệch: “Làm như vậy thực sự không được, nếu để cho gia phụ biết ta đem tửu lâu tặng cho người khác, sẽ giết ta mất…”
Phương Tranh không kiên nhẫn, cầm xấp ngân phiếu hai vạn lượng nhét vào tay hắn: “Như vậy được chưa? Coi như số bạc này ta tặng cho ngươi dùng làm chi phí hao tổn ngoại giao, chi phí hao tổn ngoại giao ngươi nghe cũng không hiểu? Ngươi thật không có văn hóa. Nói đơn giản một chút, chính là ngươi cầm số tiền này đi mời khách, giao hảo cùng Phan Đào, để chiếm được tín nhiệm của hắn đối với ngươi. Thậm chí ngươi có thể nói cho hắn biết, ngươi cùng ta có huyết hải thâm cừu, bất cộng đái thiên, có lẽ hắn sẽ đem ngươi trở thành bằng hữu có cùng chung mối thù cũng không chừng...”
Ngô công tử hơi giật mình nhìn đống ngân phiếu trong tay, lại nhìn Phương Tranh: “Phương đại nhân...ngài...tại sao lại muốn làm như vậy a?”
Phương Tranh cười hắc hắc: “Mục đích của ta, chính là muốn ngươi giúp ta tìm hiểu một chút chuyện từ miệng của Phan Đào, nếu ngươi làm tốt chuyện này, không chừng ta sẽ xóa bỏ món nợ của ngươi với ta, như thế nào? Cuộc giao dịch này có làm hay không?”
Ngô công tử nhãn tình sáng rực, nhưng tức thời nghi ngờ nói: “Thật sự sao?”
Phương Tranh biểu tình thành thật: “Ngươi còn không tin ta? Ta đã từng bao giờ lừa gạt ngươi chưa?”
Ngô công tử đối với loại người như Phương Tranh thật sự không có một điểm tín nhiệm, chẳng quản đến biểu tình của hắn có thành thật như thế nào đi chăng nữa, thì Ngô công tử vẫn không hề quên, người có bộ dạng thành thật trước mặt đã từng uy hiếp bạc của hắn, còn ép hắn ăn độc dược, không phải lừa gạt thì chính là cưỡng bức, nếu nói tín nhiệm đối với loại người như thế này, quả thật không thể tưởng tượng nổi?
Nhưng hiện tại ngoại trừ lựa chọn tin tưởng, Ngô công tử giống như đã không còn con đường nào khác, hắn dám không đáp ứng sao? Đừng nói giải dược còn đang nằm trong tay Phương Tranh, coi như không có chuyện này, chính mình vẫn còn thiếu nợ hắn một trăm vạn lượng a.
Chứng kiến Ngô công tử ảm đạm gật đầu, Phương Tranh vui mừng nhướng mày: “Mau, đưa lỗ tai lại gần đây, sự tình này chỉ có thể nhẹ nhàng bàn tán, không thể nói oang oang ra bên ngoài được…”
“……”
“………”
--------------
Thời gian hai ngày quả thật trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã đến ngày nghênh đón sứ giả Đột Quyết đến kinh thành.
Sáng sớm Tiểu Lục đánh thức Phương Tranh, nói Bộ Binh thượng thư Ngụy Thừa Đức cùng Long Vũ đại tướng quân Phùng Cừu Đao đã ở trong đại sảnh chờ hắn.
Phương Tranh vội vàng rửa mặt qua loa, chạy tới đại sảnh, thấy Ngụy Thừa Đức cùng Phùng Cừu Đao đang ngồi trầm tư suy ngẫm, một câu không trò chuyện, Phùng Cừu Đao là một người không thích nói nhiều, Ngụy Thừa Đức vốn cũng trầm mặc ít lời, hai người ngồi cùng một chỗ, quả thật không tìm được câu chuyện thích hợp để bàn bạc.
Phương Tranh đi nhanh vào trong đại sảnh, cười nói: “Hai vị đại nhân, thật sự là thất lễ, bởi vì đêm qua hạ quan phải chuẩn bị một chút thủ tục liên quan đến việc đàm phán, thức suốt đêm, dậy muộn một chút, thật có lỗi, thật có lỗi.”
Phùng Cừu Đao nét mặt không đổi, gật đầu.
Nhưng lão già Ngụy Thừa Đức lại có điểm cố chấp, nghe Phương Tranh nói hắn thức thâu đêm, lại chăm chú quan sát biểu tình của Phương Tranh trong chốc lát. Phát hiện vị Phương đại nhân trước mắt này, thần thái sáng lạng, tinh thần phấn chấn, bộ dáng rõ ràng là đã ngủ đủ năm canh giờ, nào có nửa điểm bộ dáng thức thâu đêm?
Ngụy Thừa Đức quan sát biểu tình của Phương Tranh xong, không khỏi khinh bỉ bĩu môi một cái, cũng không thèm nhiều lời, lập tức đi ra ngoài.
Phương Tranh cùng Phùng Cừu Đao nhìn nhau cười, đi theo phía sau Ngụy Thừa Đức mà rời khỏi Phương phủ.
Vừa bước ra khỏi đại môn Phương Tranh liền chấn động, chỉ thấy bên đường có hai đại đội quân sĩ thân mặc khôi giáp sáng bóng, tay cầm trường mâu, hông đeo cương đao, nhân số ước chừng hơn ba ngàn người, đang lẳng lặng đứng tập trung ở ngoài đại môn.
Phương Tranh phân biệt rõ tình hình, cười nói: “Phùng đại ca, mang nhiều người cầm thương giương đao như vậy, đi nghênh đón sứ giả Đột Quyết, phải chăng sẽ khiến cho đám tiểu tử Đột Quyết kia, sợ hãi tới mức cong đuôi bỏ chạy?”
Phùng Cừu Đao lắc đầu: “Luận tính cách của người Đột Quyết, một chút nhân mã này hẳn là bọn chúng sẽ không nhìn vào trong mắt, hơn nữa bọn chúng sùng bái vũ lực, tâm khí cao ngạo, trên đời này không có chuyện gì khiến cho bọn chúng cảm thấy sợ hãi. Phương lão đệ, dân tộc này trời sinh đã thị huyết hung tàn, ngươi đi theo cần phải cẩn thận, nga.”
Phương Tranh nhíu mày, người Đột Quyết không có tà dị như vậy chứ? Cũng chỉ là hai cái nắm tay cùng một cái đầu, ai sợ ai nào?
Ngụy Thừa Đức là Bộ Binh thượng thư, quan vị nhị phẩm, nhưng hôm nay hoàng thượng ban chiếu chỉ thị Phương Tranh làm quan khâm sai, tức chính sứ, Ngụy Thừa Đức cùng Phùng Cừu Đao chỉ là phó sứ, vì vậy hai người đồng thời lùi lại từng bước, để cho Phương Tranh đi ở giữa, đoàn người chậm rãi bước ra ngoài cổng thành.
Trên đường có nhiều khách nhân bộ hành, nhìn thấy đại đội quân sĩ khôi giáp sáng ngời, tinh thần sung mãn, không khỏi giơ tay chỉ trỏ, bàn luận sôi nổi. Phương Tranh đi phía trước dẫn đầu đoàn người, tâm tình vô cùng đắc ý. Nếu như ba ngàn người này là tiểu đệ của thiếu gia ta, quả thật mới là tốt nhất, tương lai mang theo bọn hắn đi chung quanh kinh thành gây sự, kéo một đám đi ẩu đả đánh nhau, chòng ghẹo con gái nhà lành, còn sợ người nào bước chân ra ngăn cản hay sao?
Đi ra ngoài cổng bắc thành Kim Lăng, Phương Tranh ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy thời gian đã sắp đến buổi trưa.
Phương Tranh dùng bàn tay che nắng, tầm mắt phóng ra phía xa quan sát trong chốc lát, phát hiện ra hoàn toàn không trông thấy bóng dáng sứ giả của người Đột Quyết, Phương đại thiếu gia không khỏi lầm bầm một tiếng: “Đám man di ngoại bang này, một chút quan niệm về thời gian cũng đều không biết, tư chất thật sự kém cỏi…”
Cũng không quan tâm đến bản thân còn đang mặc triều phục mới tính, Phương Tranh liền đặt mông ngồi ở trên một tảng đá xanh ven đường.
Ngụy Thừa Đức và Phùng Cừu Đao cùng ba ngàn binh sĩ ra khỏi thành lại đứng im không một chút động đậy, ngay cả sống lưng cũng đều thẳng tắp.
Phương Tranh nhìn mọi người, nhiệt tình nói: “Uy? Đứng thẳng như vậy để làm chi a? Chờ mãi không thấy bóng dáng của người Đột Quyết, mau, tìm địa phương nào khuất bóng ngồi nghỉ ngơi một chút đi…”
Ngụy Thừa Đức mỉm cười: “Xin mời Phương đại nhân cứ tự tiện, lão phu đứng chờ một lúc cũng không có chuyện gì nghiêm trọng.”
Ngụy lão đầu năm nay đã hơn sáu chục tuổi, vào cái tuổi như mặt trời khuất bóng. Phương Tranh còn đang trai tráng khỏe mạnh, khẳng định là không có mặt mũi nào mà tiếp tục ngồi nghỉ, trong lòng bất mãn thầm rủa lão già cố chấp một tiếng, không tình nguyện đứng lên, cùng đoàn người hợp thành chỉnh thể nghênh đón sứ giả Đột Quyết đại giá quang lâm.
@by txiuqw4