sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 162: Hí Kịch

Nhìn từ góc độ nào đó mà nói, Tiêu Hoài Viễn và Phương Tranh đều thuộc cùng một loại người, loại người tham tài háo sắc, chẳng những keo kiệt hơn nữa còn thích chiếm tiện nghi, da mặt thật dày, lấy vô sỉ làm vẻ vang.

Phương Tranh nói với Tiêu Hoài Viễn rằng chén rượu mà hắn uống đã bỏ thuốc độc, khiến cho Tiêu Hoài Viễn sợ chết khiếp, lại nói hắn cũng không dám quả quyết rằng Phương Tranh nói thực hay nói giỡn, Tiêu Hoài Viễn chính là vẫn không an tâm cho nên hắn quyết định mời vị lão nhân nhiệt tình quảng cáo sinh ý kia, đi vào y quán bên cạnh kiểm tra toàn thân một lần, bảo đảm chắc chắn mình không có uống độc dược.

Phương Tranh đối với biểu hiện nhát gan của hắn rất là khinh bỉ, người này bình thường thần thần bí bí, thoạt nhìn bộ dạng trông có vẻ nguy hiểm không nghĩ ra lại sợ chết đến trình độ này, chỉ với một chút lá gan như thế còn thi hành nhiệm vụ đặc biệt cái nỗi gì, bất kể khổ chủ sau lưng của hắn là Phan thượng thư hay là thái tử, đều có mắt không tròng.

“Đi thôi, nhanh đi kiểm tra toàn thân, kiểm tra thật cẩn thận nha….” Phương Tranh cười híp mắt động viên.

Lão nhân tự xưng là đại phu mặt mày hớn hở, “Đúng đúng, được rồi, vị công tử này xin hãy yên tâm, bổn quán hành nghề cũng có y đạo, già trẻ đều không gạt, có bệnh chữa bệnh, thuốc vào mạng tiêu….Khụ, bệnh tiêu.”

Tiêu Hoài Viễn biểu tình trầm ngâm, suy nghĩ có nên đi hay là không đi, đuổi lão nhân mang theo sắc mặt thất vọng ra ngoài, Tiêu Hoài Viễn đặt mông ngồi ở bên cạnh Phương Tranh.

“Tại sao ngươi không đến y quán? Thật không sợ trong rượu bỏ độc sao?” Phương Tranh híp mắt cười nói.

“Không đi, nhìn ngươi cười rất giả lả, ta nghi ngờ chuyện này còn có âm mưu.” Tiêu Hoài Viễn theo thói quen nhấc bầu rượu trên bàn, định tự rót rượu vào chén, ngay sau đó liền biến sắc giống như nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng đem bầu rượu đặt về vị trí cũ trên bàn.

Tiểu tử này phỏng chừng đã sợ hãi bầu rượu, Phương Tranh âm thầm phán định.

“Kì thật ta lại vừa mới cứu ngươi một mạng.” Phương Tranh sắc mặt nghiêm nghị, biểu tình nghiêm trang tuyên bố Tiêu Hoài Viễn nợ hắn một mạng.

“Nga? Nói thử xem?”

“Cái y quán mà ngươi vừa muốn đi, nó còn có một cái tên gọi khác.” Phương Tranh trợn mắt nói ba lăng nhăng.

Tiêu Hoài Viễn săc mặt ngưng trọng hỏi: “Tên gọi khác là gì?”

“Tiểu Tây Thiên.”

“…..”

Hai người ngồi ở trên tửu lầu phóng rắm nói chuyện phiếm, Phương Tranh ánh mắt lại không ngừng nhìn chằm chằm vào đại môn Phan phủ, trong lòng có chút lo lắng. Nha đầu Trường Bình kia chạy vào Phan phủ có khả năng gặp nguy hiểm hay không? Tuy nói rằng lúc này Phan thượng thư đang nói chuyện cùng hoàng thượng ở trong ngự thư phòng, nhưng vạn nhất hắn đã quay về thì làm sao bây giờ? Nếu bị hắn nhìn thấy công chúa điện hạ đang phá phách cướp bóc nhà của hắn, coi như hắn không dám làm gì nàng nhưng chạy đến trước mặt hoàng thượng khóc lóc cáo trạng là chuyện không thể tránh khỏi, chẳng phải Trường Bình sẽ gặp đen đủi hay sao?

Còn Ôn Sâm cùng đám thành viên Ảnh Tử không biết có lẻn vào Phan phủ thành công hay không nữa, nếu không điều tra được tin tức có giá trị, vậy cũng tốn công vô ích, chưa nói lại bị người trong Phan phủ bắt được, khẳng định Phan thượng thư sẽ mượn cớ nói chuyện của mình, đến lúc đó chính mình có khả năng rơi vào thế bị động.

Phương Tranh trong lòng sốt ruột, nhưng ngoài mặt cũng không dám hiển lộ ra.

“Tiêu huynh như thế nào hai người chúng ta lại xảo diệu gặp nhau ở nơi này, chẳng lẽ lại đặc ý đến xem náo nhiệt a?” Phương Tranh cười như có như không nói.

Tiêu Hoài Viễn giả lả nói: “Đâu có đâu có, tại hạ phụng mệnh phát thiệp mời cho Phương huynh.”

“Phụng mệnh của ai?”

“Đương nhiên là thái tử điện hạ, chẳng nhẽ Phương huynh đã quên? Tại hạ làm người hầu trong phủ thái tử.”

“Thái tử điện hạ mời ta có chuyện gì sao?” Phương Tranh không khỏi hơi ớn lạnh.

Tiêu Hoài Viễn nhìn thấu, nhẹ giọng cười nói: “Vốn đầu tháng chín, thái tử điện hạ mời tài tử quan chức danh sĩ khắp nơi, đến Di Hồng Viên.”

Phương Tranh hai mắt sáng ngời, khóe miệng lộ ra nụ cười dâm đãng, hưng phấn xoa tay nói: “Thái tử điện hạ muốn mời chúng ta đi kỹ viện sao?”

Không có chuyện gì tại sao thằng nhãi tổng thống tương lai của một nước lại xuất ra đại thủ bút này.

Tiêu Hoài Viễn biểu tình khổ não: “Di Hồng Viên là một hoa viên ở ngoại thành, không phải kỹ viện!”

“A?....Ách uống rượu đi, chậc chậc….” Phương Tranh xấu hổ bưng chén lên dốc một hơi cạn sạch, ta kháo! Hoa viên thì hoa viên là được rồi, không biết lão dâm trùng nào đặt cái tên Di Hồng Viên a? Khó trách bổn thiếu gia nghĩ sai lệch!

“Vốn đầu tháng chín, thái tử điện hạ chân thành mời Hữu Tán Kỵ Thường Thị kiêm Trung Dũng Bá Phương Tranh, Phương đại nhân cùng quan viên danh sĩ tài tử khắp nơi đến Di Hồng Viên, thưởng hoa uống rượu, luận chuyện thế sự, mong rằng đến lúc đó Phương đại nhân sẽ bớt chút thì giờ đại giá quang lâm.”

Tiêu Hoài Viễn nghiêm trang truyền lời mời của thái tử một chữ không lọt.

“Không rảnh.” Phương Tranh lườm hắn một cái, thản nhiên phun ra hai chữ, tiểu tử này cái gì mà đại giá quang lâm, không phải chỉ là cạp cạp nói mấy câu thôi sao? Nghiêm trang phát ngôn giống như bộ trưởng bộ ngoại giao, cái đồ phẩm chất đạo đức bại hoại!

Tiêu Hoài Viễn đang nghiêm trang bỗng dưng nhảy dựng lên, hơi giật mình hỏi: “A? Không….Không rảnh?”

Phương Tranh nghiêm túc gật đầu nói: “Không rảnh, ta còn rất nhiều việc phải làm, loại chuyện tình phong nhã như ngắm hoa luận thơ, thì để cho đám văn nhân nhã sĩ kia chơi đi.”

Tiêu Hoài Viễn hổn hển nói: “Nhưng….Nhưng thái tử điện hạ đã phân phó, nhất định phải mời được ngươi đến a! Nếu không sẽ trách tội ta.”

Phương Tranh liếc mắt: “Đâu có chuyện gì liên quan đến ta?”

“Ngươi….ngươi…” Tiêu Hoài Viễn khẩn trương đến độ nửa ngày không thốt được ra lời, cuối cùng vội vàng thay đổi một bộ dạng cầu xin, nói: “Phương huynh, coi như huynh cứu tiểu đệ một mạng, đến một chút thôi, ta xin ngươi! Nếu ta không mời được ngươi, quay về thái tử sẽ trách tội….Sự kiện mà thái tử điện hạ tổ chức, danh sĩ quan viên khắp nơi đều hướng đến, ngươi như thế nào lại không tới góp vui đây? Chuyện này không giống tính cách của ngươi nha.”

Nói xong Tiêu Hoài Viễn lấy một tờ thiếp mời đưa cho Phương Tranh: “Nhìn mặt tấm thiếp này đi, viền vàng ấn hoa, đại khí trầm ổn, chỉ nhìn thoáng qua tấm thiệp đã biết là sự kiện cao cấp đến mức nào, Phương huynh còn trẻ tương lai đầy hứa hẹn, há lại có thể nào không đi một chuyến a.”

Phương Tranh ngưng mắt nhìn lại, chứng kiến thiệp mời quả thật được làm vô cùng đẹp đẽ, mười phần tao nhã, mơ hồ còn mang theo mùi hương thơm ngát, trình độ tinh mỹ không kém thiệp cưới ở thời tiền thế chút nào.

“Uy, làm thiệp mời như thế này sợ rằng cũng quá hao tổn tiền bạc nha?” Phương Tranh cảm thán, quả nhiên thái tử nhiều lắm tiền nhiều của.

Tiêu Hoài Viễn cười nói: “Đúng vậy, hằng năm vào mùa thu thái tử điện hạ đều tổ chức một buổi tiệc như thế này, nó đã trở thành một sự việc trọng đại đối với quan lại trong Hoa triều. Đám tài tử danh sĩ được thái tử mời đến cũng coi như là vinh hạnh lớn lao. Còn những thương nhân, phú hào cho dù có táng gia bại sản cũng không thể có được một tấm thiệp mời này đâu.”

Tiêu Hoài Viễn ngụ ý, thái tử phát thiệp mời cho ngươi đã là rất coi trọng người rồi, ngươi cũng đừng nên già mồm cãi láo, để cho ta phải khó xử.

“Táng gia bại sản cũng không có được một tấm?” Phương Tranh nhãn tình sáng ngời, cơ hội kiếm ăn, cơ hội hiếm có nha! Có tiền mà lão bản lại không đâm đầu vào hay sao? Nếu như bán cho bọn họ một vạn lượng một tấm thiệp liệu có được không đây?

Một tay nắm chặt lấy vạt áo của Tiêu Hoài Viễn, trong mắt Phương Tranh lóe ra kim quang: “Nói, trong tay ngươi còn có bao nhiêu tấm thiệp mời?”

Tiêu Hoài Viễn bị Phương Tranh dùng sắc mặt dữ tợn hù dọa, lắp bắp nói: “Còn…Còn có mấy chục tấm!”

“Đưa hết thiệp mời cho ta!” Phương Tranh hung ác nói.

“Không được! Thái tử sẽ giết ta mất!”

“Ai nha, ngươi xem nhà của ta đều có mấy chục miệng ăn, hiện giờ cảnh đời đang gặp khó khăn, Tiêu huynh ngươi sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ.” Phương Tranh không thèm phân trần đưa tay thăm dò vào trong lòng của Tiêu Hoài Viễn, tịch thu mấy chục tấm thiếp mời.

“A….Phương huynh, đưa lại ta mấy tấm thiếp, ta cũng muốn cầm đi bán!” Tiêu Hoài Viễn thanh âm lộ ra vẻ tuyệt vọng.

“Bước qua một bên! Đứng im đó, không biết xấu hổ!” Phương Tranh tư tưởng mưu toan kiếm lời cho nên không thèm đếm xỉa đến hắn.

Nhìn tấm thiệp mời không ngừng phảng phất ra mùi thơm, Phương Tranh cười hắc hắc, giống như có một đống ngân phiếu đang hiện ra trước mắt mình, nhẹ nhàng mà chói sáng.

……….

……….

Tiêu Hoài Viễn ủ rũ rời đi, sau khi bị Phương Tranh cướp hết thiệp mời rồi lại đuổi hắn đi như đuổi ruồi, Tiêu Hoài Viễn chạy giống như gặp phải cường đạo, dưới ánh trời chiều thân ảnh của hắn có vẻ tiêu điều chán nản, mệt mỏi vô thần, tựa như để tang phụ mẫu thân sinh.

Bỏ mấy tấm thiệp mời vào trong lòng, Phương Tranh mân mê cằm tưởng tượng đại mộng phát tài, lúc này trước đại môn của Phan phủ mơ hồ truyền đến tiếng huyên náo, rốt cuộc Trường Bình đã ra rồi.

Trong lòng vui vẻ Phương Tranh xuống lầu bước gần đến đại môn của Phan phủ, đã nhìn thấy Trường Bình uy phong lẫm liệt hai tay chống nạnh dẫn theo hai trăm nương tử quân đi ra, theo sau các nàng là đám gia đinh của Phan phủ, thần sắc bọn họ nhìn đại đội nương tử quân giống như ban ngày nhìn thấy quỷ.

Chúng nương tử quân tinh thần sảng khoái, một bộ diễn cảm sảng khoái sau khi phát tiết được tinh lực dồi dào, khí định thần nhàn bước sau lưng của Trường Bình, vừa đi còn vừa thảo luận rôm rả!

Một gã gia đinh mặt mũi bầm tím bị đám hạ nhân trong Phan phủ đẩy ra, khom lưng cúi đầu tiễn khách, chỉ kém đến mức là không có nói một câu “Hoan nghênh lần sau lại đại giá quang lâm.”

Phương Tranh cười khổ một cái, thường nói hạ nhân trong nhà Tể tướng cũng như làm quan thất phẩm, xem ra lời này cũng không hoàn toàn đúng, ít nhất phải xem đối tượng là ai mới được. Thực hiển nhiên, Trường Bình công chúa chiếm được đại tiện nghi, hào quang trên đỉnh đầu phát sáng chói lòa, nhưng Phan thượng thư quyền thế ngập trời, hộ viện trong phủ đông đảo, cao thủ ẩn tàng nhiều như mây, Phương Tranh không tin chỉ bằng hai trăm người của nương tử quân mà có thể dễ dàng hồ nháo, hơn phân nửa chính là kiêng kị danh đầu công chúa của Trường Bình, hơn nữa đương sự chính chủ không có ở nhà, đám hạ nhân không dám động tới công chúa sợ rằng rước họa vào thân, đành phải nhẫn nhục chịu đựng, có bị ăn đòn cũng không dám hoàn thủ, có bị mắng chửi thậm tệ cũng không dám ra lời.

Chỉ là không biết Phan thượng thư quay về nhà, chứng kiến cảnh tượng tan hoang trong phủ, sẽ có một phen tức giận như thế nào. Trường Bình phỏng chừng cũng không được thoải mái cho lắm, nhất định hoàng thượng sẽ trừng phạt nặng nề.

Trường Bình khuôn mặt ngông nghênh, tư thế oai hùng vừa nhìn thấy Phương Tranh lập tức liền thay đổi diễn cảm, cười ngọt ngào chạy đến bên cạnh Phương Tranh, lượn lờ giống như hồ điệp bàn tiên.

“Làm sao ngươi lại tới đây vậy?” Trường Bình nét mặt tươi cười như hoa, nàng tựa hồ không cảm nhận bản thân mình vừa mới chuốc họa vào thân, mang binh tấn công thượng thư phủ, của đệ nhất đại thần đương triều, coi như nàng cũng có can đảm.

Phương Tranh cười nói: “Lão bà đi làm chuyện xấu, đương nhiên lão công phải đứng ở bên ngoài trông chừng cho nàng a.”

Trường Bình bĩu môi nói: “Ta làm chuyện xấu sao? Những việc này đều là do toàn gia họ Phan gây ra, đương nhiên ta chỉ giảng giải đạo lí với bọn họ.”

Phương Tranh chỉ vào một đống hỗn độn ngổn ngang trước đại môn Phan phủ, nhịn không được cười nói: “Ngươi gọi phương thức này là giảng giải đạo lí hay sao?”

Trường Bình đảo mắt nhìn chung quanh, cũng hiểu được tình hình không được tốt lắm, nhưng bất mãn đáp: “Bọn hắn không theo ta phân rõ phải trái, ta cũng chỉ đành không theo chân bọn hắn phân rõ phải trái, đợi cho đến lúc bọn hắn bị ta giáo huấn thì lại muốn cùng ta phân rõ phải trái, bỗng nhiên ta lại không muốn phân rõ phải trái cùng bọn hắn.”

Nhìn xem, ta kiếm được một lão bà thực tốt nha, có thể dùng ngữ khí ủy khuất để ngụy biện cho hành vi xâm lược rồi hành hung người ta, trên đời này có thể có được mấy người?

Phương Tranh cao hứng khen ngợi: “Quay về xem phụ hoàng ngươi như thế nào thu thập ngươi.”

Trường Bình bĩu môi không cao hứng, tranh công nói: “Chúng ta hao tổn hết khí lực rốt cuộc cũng tìm được Phan Đào ở bên trong….”

“Sau đó thì sao?” Phương Tranh âm thầm cân nhắc, Trường Bình sẽ không giống với công chúa Kiến Ninh đối với Ngô Ứng Hùng như vậy chứ, một đao đem tiểu tử đó thiến đi?

Trường Bình đắc ý cười: “Chúng ta giáo huấn tiểu tử đó một trận nên hồn, sau đó ta lại hỏi hắn, lão gia nhà ngươi muốn tìm cho ngươi một lão bà như ta, ngươi có dám lấy không?”

Không thiến hắn là tốt rồi, Phương Tranh buông được tảng đá trong lòng, cười hỏi: “Hắn nói như thế nào?”

Trường Bình cả người cười đến run rẩy, thân thể mềm mại vô lực tựa vào người của Phương Tranh, thở hổn hển nói: “Tiểu tử đó hoảng sợ, khóc lóc chảy một phen nước mắt nước mũi, thật ghê tởm, vừa khóc còn vừa nói: ta xin nguyện ý tự sát!.....Ha ha ha ha!”

Phương Tranh cũng cười ha ha, Phan thượng thư hướng hoàng thượng cầu thân, khẳng định là xuất phát từ mục đích chính trị của hắn, nào có liên quan gì đến nhi tử Phan Đào của lão a? Vô duyên vô cớ bỗng nhiên đánh người ta, thật quá mức oan uổng….

Phương Tranh nhìn sắc trời, bỗng nhiên giật mình la lớn: “Mau mau, nhanh đi thôi, nếu Phan thượng thư quay về nhìn thấy chúng ta đứng ở cửa nhà hắn, thật sự hắn ta sẽ bị tức chết a!”

Trường Bình cũng cả kinh, mau chóng phụ họa: “Đúng đúng rồi, chúng ta đi nhanh lên.”

Đoàn người dưới sự cung kính lễ độ của đám gia đinh trong Phan phủ mà khoát tay áo nghênh ngang rời đi, chỉ để một đống hiện trường ngổn ngang lại sau lưng.

Trên đường hồi cung.

Phương Tranh lo lắng nói: “Ngươi chuẩn bị tốt tâm lý rồi hãy quay về, chuyện này nhất định Phan thượng thư sẽ tiến cung suốt đêm cáo trạng với phụ hoàng của ngươi, không cẩn thận ngươi sẽ bị đánh vào mông cho nên ngày mai ta sẽ tiến cung khẩn cầu hoàng thượng một chuyến, cố gắng một chút sẽ ổn thỏa.”

Trường Bình khinh nhẹ cái mũi: “Không cần phải hướng phụ hoàng cầu xin cho người ta đâu, nhiều lắm thì ta bị phạt không được phép xuất cung, dù sao trước khi gả cho ngươi thì ta cũng bị cấm túc, không sao cả.”

Không ngờ nha đầu này cũng suy nghĩ đến hậu quả trước khi đi gây chuyện nha, lão bà của ta cũng không phải cái loại không có đầu óc, nàng đã nắm được mạch của hoàng thượng, thật sự người trong hoàng cung, nào có ai chân chính là ngốc tử a?

Sau khi lưu luyến cáo biệt, Phương Tranh một mình hồi phủ.

Tâm tình của hắn hiện giờ rất tốt, hôm nay Trường Bình vừa đại náo Phan phủ, phỏng chừng Phan thượng thư đã hướng hoàng thượng khẩn cầu thu hồi lại tâm tư cầu thân, vở kịch cũng bắt đầu và hắn lại sắm vai người ám muội, mặc dù không biết hắn làm rối loạn mọi chuyện là vì mục đích gì, nhưng khẳng định hắn sẽ không thể đoán trước được, mình cùng Trường Bình lại phối hợp ăn ý đến như thế, hơn nữa Trường Bình còn hung hăng càn quấy đem nhi tử của hắn giáo huấn một trận tơi bời.

Một tràng hí kịch này cũng đã bắt đầu.

Không ngoài dự đoán, ngày hôm sau có tin tức, Phan thượng thư hướng hoàng thượng tỏ vẻ nguyện ý thành toàn tác hợp cho Phương Tranh cùng Trường Bình, rời khỏi tràng hí kịch cướp dâu, ảm đạm bước ra khỏi sân khấu. Chỉ là sau khi Phan lão già hồi phủ thì biết được nhà của mình bị công chúa điện hạ càn quét thành một đống hỗn độn, hơn nữa còn hành hung nhi tử của hắn cùng hơn chục tên gia đinh, hộ viện, Phan lão già nổi giận lôi đình, chân không chạm đất mà chạy vào cấm cung, hướng hoàng thượng dâng cáo trạng.

Hoàng thượng cho gọi Trường Bình đến ngự thư phòng, hung hăng quở mắng nàng một phen trước mặt Phan thượng thư, cũng ra lệnh cấm túc nàng không được bước ra ngoài nửa bước trước khi thành thân. Phan thượng thư đành phải nhẫn nhịn cục tức này, dù sao Trường Bình cũng là công chúa tôn sư, hắn dám mạo phạm ái nữ của hoàng thượng hay sao?

Tràng hí kịch kết thúc, coi như cũng là miễn cưỡng hoan hỉ, ngoại trừ vị đại công tử Phan gia là không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Căn biệt viện bên trong Phương phủ.

Phương Tranh khép hờ một mắt, tay cầm cung tên, đang nhắm một bia mục tiêu cách hắn khoảng hai mươi bước.

Phần đông đám người hầu trong Phương phủ đứng ở phía sau hắn, đều chăm chú nhìn vào bia mục tiêu, cùng chu vi khoảng mấy trượng bên cạnh bia mục tiêu là một mảng rậm rạp cắm chi chít mũi tên, đám người hầu đối với tài bắn tên thần bí khó lường của thiếu gia, biểu đạt một loại tình cảm vô cùng kính ngưỡng.

Một lần bắn thỏ mà không trúng làm cho Phương Tranh mất mặt đối với đám thuộc hạ Ảnh Tử, rút kinh nghiệm xương máu, cho nên Phương đại thiếu gia muốn khổ luyện tài bắn cung, không cầu trăm phát trăm trúng, chỉ cần….Trăm phát trúng một là được rồi?

Nhưng ông trời cố tính không chịu cho hắn mặt mũi, khoảng cách chỉ hai mươi bước đã bắn ra hơn một trăm mũi tên, mà đều không trúng mục tiêu một phát nào, khiến cho người ta có cảm giác khó chịu chính là, bên cạnh còn có một đám hạ nhân dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn, làm cho tính nhẫn nại của Phương đại thiếu gia đã mau chóng tiêu hao hầu như không còn.

“….Đem bia mục tiêu đặt lại gần hơn một chút, khoảng mười bước là được rồi.” Phương Tranh cau mặt phân phó nói.

Nếu mười bước còn không trúng, Phương Tranh sẽ không tiếc nuối mà bỏ võ theo văn. Rõ ràng bia mục tiêu đứng im bất động, như thế nào bắn đều không trúng nha.

Cài tên, giương cung, ngắm.

“Sưu!”

Mọi người nhất tề ghé mắt nhìn lại, bia mục tiêu vẫn trống trơn, tiếp theo liền nghe được một tiếng kêu quái dị, giống như tiếng động vật nào đó giãy giụa trước khi chết.

Phương Tranh bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, người ta nói “tên đã bắn ra liền không thể quay đầu”, lời này cũng không nhất định chuẩn xác, ít nhất tài bắn cung của Phương đại thiếu gia cũng có thể nghịch chuyển quỹ đạo. Bởi vì ngay cả bản thân của hắn cũng không biết chính mình bắn tên sẽ bay đi phương hướng nào, hoặc có ma xui quỷ khiến lại ngộ thương người nào hay không.

“Ai trúng tên sao? Có người nào trúng phải tên không?” Phương Tranh dáo dác nhìn chung quanh tìm kiếm người bị hại.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, theo tiếng thảm thiết nhìn lại, chỉ thấy trên mặt đất cách mấy trượng bên cạnh bia mục tiêu, có một con mèo nhỏ đáng yêu nằm trong vũng máu, trên người cắm một mũi tên rất sâu…..

Trong phủ nhà ta đã nuôi mèo từ khi nào? Phương Tranh ngạc nhiên không thôi, chuyện này không phải quá vô nghĩa đi sao? Bổn thiếu gia rõ ràng ngắm vào tấm bia, tại sao lại trúng con mèo này được?

Chúng người hầu nắm lấy cơ hội vỗ mông ngựa: “Thiếu gia thần tiễn, thiên hạ vô địch!”

Nhức đầu mà không hiểu chuyện gì, nhưng rất nhanh Phương Tranh liền trở lại bình thường, có lẽ con mèo của nhà khác đi lạc, dù sao cái giống mèo cũng thích chạy loạn mọi nơi.

Ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, Phương Tranh thản nhiên tiếp nhận đám người hầu vỗ mông ngựa mình, hơn nữa còn vô cùng hưởng thụ.

“Ta mà lại là thần tiễn ư?” Phương Tranh ngữ khí kiêu căng ngạo mạn nói.

Tình huống phát triển chỉ có thể dùng câu “phong hồi lộ chuyển” để hình dung, cực vui rồi thì sẽ cực bi thảm, giống như Phương Tranh hiện giờ, bởi vì hắn chợt nghe được một tiếng hét thảm thiết vang lên: “A……”

Thanh âm cực kì quen tai, Phương Tranh đang cười đắc ý nhưng lại giống như bị người ta mạnh mẽ bóp chặt cổ họng, đột ngột ngừng lại, hắn cảm giác giống như bị thiên lôi oanh đỉnh, trong lúc đó trời đất tối sầm, cuồng phong tung bay mù mịt, còn có một vài chiếc bánh chẻo hình tròn dường như đang bay về phía hắn.

Quay đầu nhìn lại, một ánh mắt bi thương, bên trong chứa đầy nước mắt đang nhìn hắn, rất nhanh khóe mắt đã giàn giụa lệ châu, theo gương mặt bụ bẫm chảy dài trên má.

Khẳng định không phải ảo giác, xem ra đây là khuôn mặt thanh thuần mà vô tội của Trường Nhạc công chúa, từng vô số lần xuất hiện ở trong cơn ác mộng của Phương Tranh.

Phương Tranh sắc mặt càng tái nhợt, nhưng con mèo đen đủi kia…..Sẽ không có quan hệ cùng nàng đấy chứ?

Run rẩy giương cánh tay nhỏ bé lên, chỉ vào Phương Tranh, tiểu công chúa trong mắt đã tràn ngập phẫn nộ, lên án: “Ngươi bắn chết mèo của ta!”

Phương Tranh hoảng sợ lùi dần về phía sau từng bước, ngữ khí của tiểu công chúa làm cho hắn có cảm giác vô cùng tội lỗi.

Luống cuống tay chân đem cung tên nhét vào trong tay của một gã người hầu, Phương Tranh vỗ vỗ tay, tựa hồ như không có chuyện gì ngồi xổm xuống trước mặt tiểu công chúa, nhẹ giọng nói: “Công chúa điện hạ ngươi nhìn lầm rồi, bắn chết mèo của ngươi không phải là ta, mà là hắn.”

Tiểu công chúa căm phẫn nói: “Ngươi chẳng những bắn chết mèo của ta, ngươi còn vu oan giá họa cho người vô tội!”

“……”

Nhìn xem, người trong hoàng cung, từ già đến trẻ, không có một người nào ngu ngốc a!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx