sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 177: Hoàn Cảnh Xấu ( Hạ)

“Xong rồi! Lần này thì toàn bộ xong rồi!” Phương Tranh ảo não gãi đùi, tâm tình bi quan toát ra: “Phan thượng thư chạy mất, đám phản quân hiện tại đã có chủ tử, chỉ đâu đánh đó, ai còn có thể ngăn được?”

Thấy biểu tình hoảng loạn kinh khủng của mọi người, Phương Tranh nhanh miệng nói: “Hoàng thượng, chúng ta cũng chạy thôi, chỉ có chạy ra khỏi thành, chạy tới quân đội trung thành với ngài, chúng ta mới có cơ hội chuyển bại thành thắng. Ngài xem, Phan thượng thư không phải cũng chạy đó sao? Hắn chạy trước, dù sao cũng không có gì mất mặt, mọi người mạnh ai nấy chạy, có đâu chạy đó…”

Nghe Phương Tranh nói tới chạy trốn, mọi người hồi nãy chưa từng để ý hắn, hiện tại tình thế bỗng nhiên biến hóa, đám quần thần cũng không còn ai mắng hắn vô sỉ, đều cau mày, tự hỏi lời của Phương Tranh có nên suy nghĩ hay không.

“Câm miệng! Trẫm đường đường là một thiên tử, cửu ngũ chí tôn, há có thể bỏ lại kinh thành và bách tính, làm việc tham sống sợ chết, tạm bợ qua ngày? Tương lai trẫm còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông dưới cửu tuyền?” Hoàng thượng phẫn nộ vỗ án bật lên, lớn tiếng trách mắng.

Phương Tranh sợ đến mức co đầu rụt cổ, lập tức cười theo nói: “Ách…hoàng thượng, vi thần có chuyện cơ mật thương lượng cùng ngài, có thể nói chuyện riêng được hay không?”

Nói xong không để ý tới các đại thần đang trừng mắt nhìn, Phương Tranh nửa thỉnh nửa kéo hoàng thượng đi ra một góc đại sảnh.

“Hoàng thượng, rốt cục chuyện gì xảy ra vậy? Mấy ngày trước đây không phải ngài nói đã an bày xong rồi, Phan thượng thư cấu kết mấy đại quân cũng sẽ không phát binh sao? Nhưng sao Triệu Hổ lại không bị bắt?” Trong lòng Phương Tranh lúc này có quá nhiều nghi vấn, hắn không rõ, vì sao cục diện nhìn như nắm chắc thắng lợi, chỉ chớp mắt không ngờ đã hoàn toàn bị đảo ngược.

“Ai! Một bước sai lầm, một bước sai lầm a!” Hoàng thượng thở dài một tiếng, thần sắc phẫn hận nói không nên lời: “Trẫm ngàn tính vạn tính, không ngờ lại tính không ra nguyên lai Triệu Hổ cũng là một phần tử ở trong Phan đảng! Người này từ trước đến nay thành thật bổn phận, trẫm cũng từng thử qua hắn nhiều lần, hắn biểu hiện đều là dáng dấp vì nước một lòng trung quân, thám tử phái vào trong quân hắn cũng hồi báo, trong quân doanh Triệu Hổ vẫn bình thường yên tĩnh, không hề dị động. Lúc này trẫm mới thả lỏng cảnh giác đối với hắn, người này đem bản thân ẩn dấu quá sâu, không nghĩ tới hắn cũng bị Phan nghịch tặc khu sử!”

Hoàng thượng nói xong nghiến răng nghiến lợi.

Phương Tranh thở dài: “Kỳ thực mấy ngày trước chúng ta nên đột ngột xông vào Phan phủ, đem lão già kia giải quyết cho rồi, phản quân như rắn mất đầu, rất nhanh sẽ bị tiêu diệt, so với việc hiện tại thả hổ về rừng mới là tốt hơn.”

“Hừ! Dù là khi đó giết Phan thượng thư thì ngươi cho rằng thiên hạ sẽ thái bình sao? Nói cho ngươi biết, không có khả năng! Nếu như giết hắn, các môn sinh trải rộng khắp thiên hạ của hắn sẽ lập tức đứng ra, chỉ trích trẫm tàn sát trung thần, sau đó phản quân các nơi sẽ dấy binh làm phản, toàn bộ Hoa triều đều phải rơi vào một mảnh chiến loạn, sau này người Đột Quyết tại phương bắc nhất định sẽ nhân cơ hội mà xuôi nam. Thế cục khi đó, chỉ sợ sẽ càng tệ hơn bây giờ! Hiện tại chỉ là một chi phản quân, Phan nghịch tặc còn chưa kịp hiệu lệnh môn sinh của hắn, nhưng tối trọng yếu nhất là hắn làm phản trước, chắc chắn sẽ không bịt được miệng người trong thiên hạ, bách tính và quân đội đều biết hắn trở thành loạn thần tặc tử rồi lại đăng cơ xưng đế, ngôi vị hoàng đế của hắn lúc đó cũng ngồi không yên. Huống chi…”

Hoàng thượng cao ngạo cười: “Huống chi trẫm còn chưa có chết, toàn bộ quân đội của Hoa triều còn đang nắm giữ trong tay vị hoàng đế như trẫm, Phan nghịch tặc nếu muốn làm hoàng đế, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy! Hoàng đế cũng không phải dễ làm như thế, cho rằng chỉ cần đánh vào hoàng cung, ngồi lên ngai vàng thì thành hoàng đế sao? Hừ! Nực cười!”

Vừa quay đầu, hoàng thượng nhìn thấy hai mắt Phương Tranh lóe ánh sao nhìn mình, hoàng thượng nhíu mày nói: “Ngươi làm sao vậy?”

“Oa! Hoàng thượng, vi thần lần đầu phát hiện ngài dùng một hơi thở mà có thể nói được nhiều lời như vậy, thật lợi hại…” Phương Tranh sùng bái nói.

“…”

Hoàng thượng nói nhiều như vậy, đúc kết lại chỉ có một câu: Lúc này cùng Phan thượng thư giao phong, thì hoàng thượng đã bị lâm vào thế hạ phong.

Hiện tại Phương Tranh hoàn toàn hiểu rõ ván cờ cùng nhân vật trong đó, có câu “một bước sai lầm, sẽ thua cả bàn”. Hắn biết hoàng thượng an bày rất chu đáo chặt chẽ, Phan thượng thư cấu kết bốn lộ đại quân, từ trước khi bọn họ khởi sự, hoàng thượng đã bí mật phái người ra kinh, hoặc giam giữ, hoặc trấn an, nói chung tướng lĩnh bốn lộ đại quân cũng không khởi sự theo kế hoạch do Phan thượng thư đã sớm định ra, tại sự kiện này, hoàng thượng xử lý rất khá, thời gian phối hợp cũng rất diệu, vừa lúc hợp ngày, cho nên Phan thượng thư ở tình huống còn chưa nghe rõ tin tức đã tùy tiện tạo phản, kỳ thực đã thua trước một bước.

Nhưng hoàng thượng lại làm sai hai chuyện, là không ngờ Triệu Hổ lại tạo phản, hoàng thượng đã bị đánh đến trở tay không kịp.

Hai là không nghĩ tới trong phủ Phan thượng thư không ngờ lại có mật đạo thông ra ngoài thành, nói thật, ai cũng không nghĩ ra đúng là mình có điểm mù, lúc đó hoàng thượng cùng Phương Tranh thương nghị, đều cho rằng Phan thượng thư đã thành vật nằm trong tay, ai có thể ngờ tới hắn lại có thể đào thành một cái động, để cho hắn có cơ hội trốn thoát…

Tình thế hiện tại, bốn năm vạn phản quân của Triệu Hổ đánh vào kinh thành, bên hoàng cung đã mất đi liên hệ, chẳng biết bọn họ đã chiếm được hay chưa, nhưng phản quân sẽ rất nhanh có được tin tức, sau đó bọn họ sẽ lao thẳng tới Phương phủ, hoàng thượng trở thành mục tiêu đệ nhất của bọn họ, đương nhiên, gian thần kiêm con rể bên người hoàng thượng như Phương Tranh cũng đừng mơ tưởng chạy thoát ra ngoài.

Nếu phản quân lấy cờ hiệu tiêu diệt “tiểu nhân gian thần”, nếu như Phương Tranh bị phản quân bắt giữ, không có gì bất ngờ xảy ra, tên gian thần như hắn khẳng định còn chết sớm hơn cả hoàng thượng, hơn nữa trong Phương phủ từ Phương lão gia cho tới con chó Đại Hoàng, đều không chạy thoát khỏi kết cục bị người truy sát.

Hiện tại Phương Tranh rất sợ, đúng vậy, hắn sợ chết. Hắn chỉ là một người bình thường vô tình xuyên qua, hắn không thể là bá vương, cũng không có bản lĩnh. Hắn không có vũ lực so sánh với sư tử hổ báo, cũng không có trí lực mưu lược hơn người, hắn lại không biết phát minh súng kíp đại pháo, hắn cũng chưa từng lãnh binh đánh giặc, nói đến cùng, hắn chỉ là một tên ăn chơi trác táng hỗn ăn chờ chết, dù cho hắn làm đại quan, có quyền lực lớn đến thế nào, bản chất của hắn cũng chỉ là một thiếu gia chơi bời, hắn thích hưởng thụ cảm giác làm một thiếu gia, cũng không dự định thay đổi tính tình của mình.

Nếu nói trên người tên thiếu gia này còn có thứ gì loang loáng một chút, đó chính là trên cơ bản có thể xem hắn là một người thiện lương, một người tuyệt không vứt bỏ phụ mẫu, lão bà và bằng hữu. Hiện tại Phương Tranh mang tâm lý sợ hãi, chăm chú phân tích mà nói, kỳ thực tuyệt đại bộ phận là đang lo lắng cho phụ mẫu bị vây ở trong phủ, lão bà sẽ bị phản quân chộp tới sát hại, đương nhiên, chính hắn cũng sợ chết, nhưng hắn cũng là một người từng chết qua một lần, từ tâm lý bắt đầu mà nói, hắn lo lắng cho an nguy của người bên cạnh còn hơn lo lắng cho an nguy của chính mình.

Trách nhiệm của nam nhân, không phải ở năng lực của hắn có bao nhiêu, mà là ở thời điểm mấu chốt, có dũng khí đảm đương để gánh trách nhiệm vì thân nhân và bằng hữu hay không.

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Hoàng thượng bình tĩnh nhìn Phương Tranh.

Phương Tranh cười khổ nói: “Nếu như ta nói hiện tại ta dự định lao ra, cùng phản quân liều mạng, vì hoàng thượng tận trung, vì quốc gia hi sinh…hoàng thượng có tin hay không tin?”

Hoàng thượng cười ha ha: “Nếu ngươi có suy nghĩ này, trừ phi mặt trời mọc hướng tây, nước sông Tần Hoài chảy ngược…”

Lời này thật quá ác độc! Ta có kém cỏi như vậy sao?

Phương Tranh nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng, không nên đả kích trung thần như ta đến vậy chứ! Ta vừa định đi ra ngoài cùng phản quân liều mạng, ngài lại nói như thế, hắc, ta sẽ không đi…”

Hoàng thượng khẽ cười nói: “Ngươi có phải lại muốn nói, đến sườn núi thì nên xuống lừa hay không?”

Phương Tranh thở dài: “Kỳ thực vi thần chân chính suy nghĩ chính là dẫn mọi người cùng nhau chạy trối chết rồi hãy tính, hoàng thượng, vi thần đã định trước cũng không phải là người có chủ nghĩa tư tưởng vì nước nhà hi sinh, thời gian rối loạn, vi thần thầm nghĩ mình phải có năng lực hảo hảo giúp người nhà sống tốt, ngài nói vi thần nhát gan cũng được, vô sỉ cũng được, vi thần cũng không dám phủ nhận, cái gì giang sơn xã tắc, cái gì quốc gia an nguy, đối với vi thần mà nói thì quá xa xôi, chỉ còn người nhà bên cạnh mới là chân thật nhất…”

Cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt bình tĩnh của hoàng thượng, Phương Tranh nói: “Hoàng thượng, chúng ta bỏ chạy trước đi, tại sao phải nhất định ở lại chống đối phản quân làm chi? Ngài nhìn xem, bên chúng ta chỉ có ba bốn ngàn người, trong phủ vi thần cũng không có công sự phòng ngự, phản quân rất dễ dàng sẽ tiến công vào, đến lúc đó bọn họ tận diệt, vậy thì bị chết cũng thật không chút ý nghĩa phải không?”

Hoàng thượng gật đầu nói: “Không sai, ngươi nói rất có đạo lý, trẫm có một kế, có thể chống lại toàn bộ phản quân, nhưng kế sách này phải do một người tin được đi hoàn thành.”

Hoàng thượng nhìn Phương Tranh nở nụ cười, cười đến không chút hảo ý: “Phương ái khanh, chúc mừng ngươi, ngươi lại có cơ hội lập công, cơ hội gia quan tấn tước ở ngay trước mặt ngươi, ha hả…”

Phương Tranh kinh hoảng nhìn hoàng thượng, kỳ lạ rùng mình một cái.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx